Nhaminh [SCKR] Chương 17a: Quy dị

[SCKR] Chương 17a: Quy dị

5 1 đánh giá
Article Rating

* Quy dị: Sự bất thường của việc trở về

—————————————-

Lam Vong Cơ nghênh đón nụ cười lạnh của Kim Tử Huân, bất động như núi, ánh mắt lạnh như băng luôn bao trùm khuôn mặt gã, như thể xuyên thấu qua người này nhìn về một nơi xa xăm vô định. Đợi đến khi Kim Tử Huân duy trì trạng thái môi mím chặt, lúc gần như sắp bị rút cơ, thì Lam Vong Cơ mới không nhanh không chậm dùng giọng nói đóng băng ba thước để nói: “Kim công tử không bằng nói đây là do Lam mỗ làm, dù sao lá bùa này chỉ cần là người sống có máu thì đều có thể vẽ được, nếu ngươi nói là do Lam mỗ gây ra, cũng không sao cả.”

Vừa dứt lời, trong phòng ngoài phòng đều rơi vào một mảnh im lặng như mặt nước tù, ngay cả những tu sĩ ngồi dưới đất đang nôn khan cũng im bặt. Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ Lam Vong Cơ sợ rằng đã thật sự nổi giận. Hiện nay, tình thế giữa địch và ta không rõ ràng, tà tuý trong bóng tối lại tàn nhẫn và lợi hại như vậy, nếu hai gia tộc Lam Kim thật sự xé rách mặt mũi, thì tình hình rối ren này sẽ không biết phải xử lý như thế nào.

Kim Tử Huân đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nhưng người này quen nói năng không suy nghĩ, có thể tranh thủ cơ hội sỉ nhục Lam Vong Cơ – người bình thường được xưng là hoàn hảo không tì vết, cơ hội này không thể bỏ phí được, nhưng vào thời điểm then chốt, vẫn cần phải suy xét đến đại cục. Sắc mặt Kim Tử Huân vẫn giữ vẻ vênh váo ngạo mạn, từ từ cất mấy lá bùa trong tay vào trong tay áo, nhưng trong lời nói lại chừa ra ba phần lui: “Hàm Quang Quân nặng lời rồi, những người chết oan trong căn phòng này, lúc còn sống đã nói, ngươi cũng nghe thấy, bọn họ đều là bị Di Lăng Lão Tổ bắt đi. Hôm nay chết như vậy, lại giống hệt cách thức của Di Lăng Lão Tổ, tất nhiên không thể là do người khác gây ra.”

Nhưng điều này thực tế không thể là do Nguỵ Vô Tiện gây ra. Lam Vong Cơ chỉ là đoán không ra mục đích của người đứng sau muốn đổ tội cho Nguỵ Vô Tiện là gì. Nghi ngờ của Kim Tử Huân đương nhiên là đáng khen ngợi, nếu không phải bản thân biết rõ nhân cách của Nguỵ Vô Tiện và luôn ở bên cạnh hắn, thì việc đồng ý với suy luận của Kim Tử Huân cũng không sai chỗ nào. Nhưng không phải chính là không phải, cho dù đồ giả có giống đến đâu thì vẫn là đồ giả.

“Hiện nay trong huyền môn bách gia, người có thể nhận ra Nguỵ Vô Tiện, có lẽ không quá một trăm người. Nếu ai đó muốn tạo ra hỗn loạn, khiến bách gia hoang mang, nhất định phải dùng cách thức úp úp mở mở như thế này, hiệu quả nhất.” Lam Vong Cơ gương mặt mang theo sương giá, giọng nói lạnh như băng nứt, không chút nhượng bộ, “Hơn nữa, nếu thật sự là Di Lăng Lão Tổ trở về báo thù bách gia, chỉ sợ đối tượng đứng mũi chịu sào chính là Trừ Ma Doanh, chứ không phải những kẻ vô danh kia. Với phẩm cấp của Triệu Âm phù trong căn phòng này, sáng nay liệu còn ai có thể đứng ở đây, Kim công tử có nắm chắckhông?” Câu nói này vang lên mạnh mẽ, từng câu đều nhắm thẳng vào điểm nghi vấn của cục diện này này, câu cuối cùng càng là không chút nương tay vả thẳng vào sự cuồng vọng hư trương thanh thế của Kim Tử Huân.

Lam Vong Cơ tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng cách nói chuyện vẫn lịch thiệp ôn hoà. Rõ ràng không hề đặc biệt nói lớn tiếng, nhưng các tu sĩ ở ngoài sân vườn vẫn nghe rõ ràng rành mạch. Câu nói nếu Triệu Âm phù dùng trên người những tu sĩ của Trừ Ma Doanh đó, mặc dù chỉ là giả thuyết, nhưng nỗi sợ hãi phát sinh từ đó lại thật sự ập đến. Cảnh tượng thảm khốc trong phòng khiến mọi người choáng váng, mùi máu tanh càng thêm nồng nặc, đám tu sĩ ai nấy đều cảm thấy trên mặt như mọc gai, sống lưng lạnh toát, có người tu vi thấp, không chịu nổi mà run lên mấy cái.

Ngay cả Kim Tử Huân nghe thấy cũng mặt mày tái mét, tiếc là Lam Vong Cơ vẫn đánh giá thấp độ dày da mặt của Lan Lăng Kim thị, Kim Tử Huân chỉ ngậm miệng trong chốc lát, ngay lập tức ném sự lúng túng ra ngoài bức tường bao quanh sân, còn cà lơ phất phơ bày ra dáng vẻ dửng dưng, nói: “Di Lăng Lão Tổ chỉ quen dùng thủ đoạn độc ác này để dọa những kẻ nhát gan, ta thấy hắn cũng không dám đao thật kiếm thật đối đầu với Trừ Ma Doanh ta đâu!” Nói xong siết chặt chuôi kiếm, quay người đi ra ngoài.

Lúc này, ở cổng sân vườn có vài người bước vào, đứng đầu chính là gia chủ Lâm thị, trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa đi vừa thở dài, gương mặt hơi đen nhưng được chăm sóc rất tốt giờ đây đầy vẻ lo âu, trong ánh mắt không giấu được vẻ sợ hãi. Đoàn người đi đến giữa sân vườn, vừa vặn chạm mặt Kim Tử Huân và Lam Vong Cơ bước ra sau đó. Gia chủ Lâm thị than thở, lẩm bẩm: “Bên trong thế nào? Giờ phải làm sao đây?” Kim Tử Huân đang không vui, mặt mày tối sầm, không thèm để ý đến lễ nghĩa, cũng không trả lời, nhanh chóng đi qua, chỉ huy thuộc hạ dọn dẹp căn phòng.

Lâm gia chủ lại nhìn về phía Lam Vong Cơ như cầu cứu, hành lễ một cái, nhưng không dám hỏi gì. Lam Vong Cơ đáp lễ, thấy Lâm gia chủ giày vò như ruột gan thiêu đốt, biết rằng loại tiên môn cấp thấp như Lâm gia này, chỉ sợ chưa bao giờ trải qua vụ thảm án như vậy, chỉ đành nói với Lâm gia chủ: “Lâm tông chủ, công việc xử lý ở đây, đã có Kim công tử sắp xếp, ngài hãy đi nghỉ ngơi trước, rồi tính sau.”

Lâm gia chủ than thở suốt cả ngày, nhưng cũng hết cách. Thấy Lam Vong Cơ lạnh lùng băng sương, không biểu hiện gì như mọi khi, trái lại cảm thấy khá đáng tin cậy, vì thế đi theo phía sau Lam Vong Cơ, rời khỏi phòng dành cho khách.

Lúc này đã gần giờ Thìn (khoảng 7 – 9g), trời đã sáng hẳn, Lam Vong Cơ trong lòng vẫn lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, còn rất nhiều việc cần thảo luận đối sách, định trở lại noãn các. Không ngờ Lâm gia chủ đột nhiên gặp phải biến cố thảm thiết, tâm trạng chơi vơi rối bời, chân bước thấp bước cao, ngơ ngơ ngác ngác theo phía sau Lam Vong Cơ, cũng không có chủ ý đi đâu. Lam Vong Cơ thấy vậy, đành dừng lại đột ngột, gọi một tiếng “Lâm tông chủ”, doạ cho Lâm gia chủ giật nảy mình, suýt nữa ngã xuống con đường lát đá, may mà có môn sinh bên cạnh đỡ lấy.

Lam Vong Cơ nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm gia chủ, trầm ngâm một chút, hỏi: “Tin tức ở đây đã phong tỏa chưa?” Tâm trí Lâm gia chủ còn đang trên mây, môn sinh bóp mạnh cánh tay ông, mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng trả lời: “Đã phong tỏa rồi, ngoài môn sinh trong nhà và tu sĩ Trừ Ma Doanh, không ai khác biết.” Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Cũng đã truyền lệnh xuống, không được tiết lộ bất kỳ điều gì ra ngoài.”

Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, hôm nay không tiện làm phiền Lâm tông chủ nữa, ta tự đi ra phố mua chút điểm tâm là được.” Lâm gia chủ lúc này tâm trạng bất an, nếu cứ đi theo mình đến noãn các, thì hành tung của Nguỵ Vô Tiện e rằng sẽ bị lộ, Lam Vong Cơ muốn tìm lý do để đổi hướng đi, nên lấy việc đi mua điểm tâm để khéo léo từ chối Lâm gia chủ.

Ai ngờ Lâm gia chủ tuy rằng tu tiên thì tầm thường, nhưng ngược lại việc hưởng thụ xa hoa không bao giờ giảm sút, sợ nhất là người khác không biết gia tộc mình đang hưng thịnh, đãi khách chu đáo, nghe Lam Vong Cơ muốn tự mình đi ra ngoài mua bữa sáng, truyền ra ngoài còn không phải vứt hết mặt mũi Lâm gia hay sao, quả thật là không thể chịu nổi! Ngay lập tức quên sạch sành sanh chuyện mười mấy người chết thảm trong gian phòng dành cho khách, vội vàng chặn Lam Vong Cơ lại, nói: “Hàm Quang Quân có điều không biết, quản gia nhà tôi từ giờ Dần đã sớm sắp xếp phòng bếp chuẩn bị bữa ăn cẩn thận cho tất cả các vị quý khách, vừa đến giờ Thìn sẽ mang đến phòng của từng người. Tuyệt đối không cần phải ra ngoài mua.”

Lần này Lam Vong Cơ cũng không tiện từ chối nữa, đang suy nghĩ nên làm thế nào sao để tách Lâm gia chủ ra khỏi mình, thì quản gia của Lâm thị đúng lúc tìm đến, mời Lâm gia chủ đi, Lam Vong Cơ vội vàng quay lại noãn các. Lúc đó ngay giờ Thìn, hai người hầu của Lâm thị mang bốn hộp thức ăn, chạm mặt ngay Lam Vong Cơ ở dưới lầu noãn các.

Đợi người hầu đưa đồ ăn đã rời đi, Nguỵ Vô Tiện từ sau tấm màn trực tiếp nhào tới trước bàn, vùi đầu vào giả vờ như không thể nhịn được, hít một hơi thật sâu bàn ăn gồm tám món tinh tế, cảm kích gật đầu với Hàm Quang Quân, nói: “Hàm Quang Quân thật là có mặt mũi ghê nha! Ngay cả bữa sáng cũng mang đến tám món! Tuy bổn Lão tổ không thích quy củ nhiều của nhà các ngươi nhất, nhưng không thể cưỡng lại con sâu đói trong bụng nói với ta, muốn ta từ nay theo ngươi kiếm sống!”

Hàm Quang Quân bước tới, ngồi đối diện Nguỵ Vô Tiện, xắn tay áo lên, đặt bát đũa trước mặt Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói: “Ăn trước đã.” Nguỵ Vô Tiện dạt dào cảm xúc mỉm cười cầm đũa lên, liếc mắt một cái thấy sắc mặt mây tan tuyết tạnh của Hàm Quang Quân từ lúc nãy nghe mình đùa giỡn, giờ lại trở nên thâm trầm như biển, liền biết rằng sáng nay Lâm phủ xảy ra chuyện không nhỏ. Vì vậy hắn cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lam Vong Cơ biết rõ nếu nói ra hết mọi chuyện, bữa sáng này cũng khó mà ngon miệng, Nguỵ Vô Tiện từ khi trở về thân thể không ổn định lắm, càng nên ăn uống điều độ. Thảm án ở khu phòng dành cho khách nói trước hay nói sau khi ăn, cũng không khác biệt, nhưng Nguỵ Vô Tiện có ăn ngon miệng hay không lại là khác biệt. Chỉ ngập ngừng trong giây lát, rồi đáp: “Một hai câu không thể nói rõ, đợi sau khi ăn xong kể chi tiết.” Thấy Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, nhưng ánh mắt càng sáng rực hơn, bộ dạng rõ ràng không cam lòng, chỉ đành dùng ánh mắt không thể thương lượng để đáp lại, nói: “Thật ra ta cũng đói rồi, nhưng chỉ có một bộ bát đũa, ta phải đợi ngươi ăn xong mới ăn được. Vì vậy, mời ngươi ăn trước.” Thấy Nguỵ Vô Tiện làm ra vẻ mặt “bừng tỉnh đại ngộ”, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, chỉ dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Nhanh một chút.”

“Bát đũa ta đã dùng qua, ngươi sẽ không chê bẩn à?” Nguỵ Vô Tiện xác thực là đầu óc xoay chuyển quá nhanh, câu nói này đã bật thốt ra rồi. Lam Vong Cơ rõ ràng chưa ăn gì, nhưng cảm thấy nghẹn đến hoảng hốt, cổ cứng đờ, Nguỵ Vô Tiện lại nói tiếp: “Hay là ngươi ăn trước? Bát đũa ngươi dùng qua, ta không chê đâu.”

Lam Vong Cơ cảm thấy lông mày mình giật lên một cái, suýt nữa không giữ được ánh mắt, nghe thấy mình dùng một giọng điệu hơi lạ nói: “Không chê, ngươi ăn trước đi.”

Mặt mày Nguỵ Vô Tiện vương ý cười, dường như thực sự vui vẻ, lưu chuyển trong sóng mắt, màu sắc như hoa xuân trăng sớm, Lam Vong Cơ nhìn mà tâm hồn bay bổng, không kìm được khoé miệng cũng cong lên một nụ cười nhẹ. Có lẽ Nguỵ Vô Tiện thực sự đói, cũng không cố chấp nữa, bắt đầu ăn, Lam Vong Cơ thấy hắn ăn ngon lành, mỗi món ăn, mỗi loại điểm tâm đều nếm thử, có vẻ rất hài lòng.

Loading

SỐNG CHẾT KHÔNG RỜI (Vong Tiện)

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x