“Có gì đáng sợ, chẳng lẽ chúng ta không thể ngự kiếm ra ngoài?” Giang Trừng trợn mắt nhìn qua, có phần khinh thường mấy vị gia chủ đang tỏ ra lo lắng.
“Chúng ta ra ngoài dễ dàng, nhưng dân thường trong ngôi thành này chắc chắn sẽ chịu tai ương.” Ánh mắt Lam Vong Cơ quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Kim Quang Dao, nói: “Hơn nữa, ta vẫn không đồng ý, chuyện này là do Nguỵ Vô Tiện làm.”
Kim Quang Dao đưa tay đỡ trán, hơi rũ mắt lắc đầu, thở dài: “Vong Cơ, thúc đẩy hàng vạn hung thi, e rằng không phải Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, thì không ai làm được.”
“Liễm Phương Tôn, tất cả các dấu hiệu cho thấy, những hung thi ở đây, sợ rằng đều bị Âm Hổ Phù điều khiển.” Đôi mắt thuỷ tinh nhạt như màu khói của Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào gương mặt Kim Quang Dao, muốn tìm ra điều gì khác thường từ trên khuôn mặt của hắn, nhưng Kim Quang Dao đầy mặt là vẻ không thể tin, trên gương mặt mười phần khéo léo xinh đẹp không có chút sơ hở nào.
“Vong Cơ, nếu những hung thi ở đây là bị Âm Hổ Phù điều khiển, thì chỉ có một khả năng, chính là Nguỵ Vô Tiện đã tái tạo ra Âm Hổ Phù!” Kim Quang Dao khẳng định với thái độ chém đinh chặt sắt, nốt chu sa trên trán đỏ lên như máu, làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lam Vong Cơ không hề bị lời nói của Kim Quang Dao thuyết phục, kiên quyết truy hỏi: “Lan Lăng Kim thị từng muốn phục hồi Âm Hổ Phù, giờ đây xuất hiện những hung thi nghi ngờ bị Âm Hổ Phù điều khiển, chẳng lẽ không thể nghi ngờ sao?”
“Ôi ….… Vong Cơ, ngươi thế mà có suy nghĩ như vậy, thật khiến lòng ta khó yên.” Dường như trong mắt Kim Quang Dao có một chút biểu cảm dịu dàng yêu thương, nửa là thương cảm nửa là do dự, lại thở dài một tiếng, nói: “Chắc chắn không phải là Âm Hổ Phù trong tay Lan Lăng Kim thị, bởi vì căn bản không ai có thể dùng nửa mảnh hổ phù còn lại này, để phục hồi ra nửa kia.”
“Trong Xạ Nhật Chi Chinh, ta đã thấy Nguỵ Vô Tiện vô số lần ngự thi, biết rằng với sức một mình hắn, không cách nào ra lệnh cho cả vạn hung thi. Ngoài Âm Hổ Phù ra, không có cách nào khác có thể làm được.” Lam Vong Cơ chậm rãi nói, không hề có một tia nhượng bộ.
“Haizz, Vong Cơ, vậy cũng tuyệt đối không thể là Âm Hổ Phù trong tay Lan Lăng Kim thị.” Kim Quang Dao mặc dù thấp hơn Lam Vong Cơ một cái đầu, nhưng dưới ánh mắt dồn ép của Lam Vong Cơ, cũng đối diện không chút lùi bước. Đưa tay từ bên hông lấy ra một vật trang sức bằng lưu ly, chậm rãi nói: “Bởi vì, Âm Hổ Phù ở đây.”
Nói xong để vật đó lên trên bàn, dùng sức gõ một cái, âm thanh vang lên một cách dứt khoát, lớp lưu ly bên ngoài vỡ vụn, lộ ra một mảnh sắt đen có hoa văn tinh xảo, chính là nửa phần Âm Hổ Phù khiến người ta nghe danh đã sợ hãi.
Mọi người đều mở to mắt, im lặng không nói, Âm Hổ Phù năm đó từng gây ra sóng to gió lớn trong tu tiên giới, vô số người thèm thuồng, lại bị Kim Quang Dao biến thành vật trang sức treo bên thắt lưng!
Kim Quang Dao cười khổ nói: “Mảnh Âm Hổ Phù này không thể sử dụng, đương nhiên chỉ giống như sắt vụn, ta đã cầu xin Kim tông Chủ ban cho ta, ngày ngày mang bên mình.” Sau đó nhìn về phía Lam Vong Cơ, thở dài nói: “Vong Cơ, bây giờ không cần nghi ngờ Lan Lăng Kim thị nữa chứ?”
Suy nghĩ của Lam Vong Cơ xoay chuyển liên tục, trong lòng không phải không có nghi ngờ Lan Lăng Kim thị, nếu Nguỵ Vô Tiện đã nói hung thi bị Âm Hổ Phù điều khiển, thế thì nhất định là đúng, nhưng cùng lắm cũng chỉ nghi ngờ Âm Hổ Phù bị thất lạc bên ngoài, chưa từng nghĩ vẫn nằm trong tay Kim Quang Dao. Vậy, thứ điều khiển hung thi chỉ có thể là một Âm Hổ Phù khác? Nhưng trên đời này còn có người tài giỏi cỡ nào, chế ra được Âm Hổ Phù?
“Nếu Nguỵ Vô Tiện trở về, với sức mạnh của hắn, việc tái tạo Âm Hổ Phù cũng không phải không thể.” Giang Trừng nhìn chằm chằm vào Âm Hổ Phù, một lúc sau khẽ nói.
“Nguỵ Vô Tiện không phải là người lạm sát kẻ vô tội, hung thi vây thành, không phải do hắn làm.” Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào Giang Trừng nói.
Giang Trừng cười lạnh hai tiếng, liên tục xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, nói: “Năm đó trên Loạn Tán Cương, Nguỵ Vô Tiện chết không toàn thây, hồn phi phách tán, nếu trở về báo thù, chắc chắn tâm tính sẽ thay đổi lớn, nói không chừng sẽ trở nên vô nhân tính.”
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một người vội vã xông vào đại sảnh, lớn tiếng kêu lên: “Liễm Phương Tôn! Không xong rồi, có một nhóm hung thi đã vào thành!” Người này mặc gia bào Kim thị, đầy bụi bẩn, là một tu sĩ của Lan Lăng Kim thị.
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, hung thi vào thành có nghĩa là cổng thành đã thất thủ. Kim Quang Dao gấp gáp hỏi: “Cổng thành nào bị phá?”
“Không phải cổng thành bị phá, là có khoảng ba mươi hung thi, không biết từ đâu tiến vào, đang ở trên con phố cách đây sáu ngõ hẻm về phía tây! Đã có dân thường thương vong!”
Lúc này tu sĩ của các gia tộc đều đã được phân công đến các cổng thành phòng thủ, trong Lâm phủ chẳng còn ai ngoại trừ một nhóm gia chủ. Lam Vong Cơ đang định đứng dậy đi ra, nhưng Kim Quang Dao nói: “Vong Cơ, ngươi ở lại đây, Tử Huân, ngươi cùng với Giang Tông chủ, Ngô Tông chủ, và Tần Tông Chủ đi nghênh chiến.”
Giang Trừng tháo nhẫn xuống, một luồng điện màu tím sáng chói trong tay, giống như tia chớp xé toạc đường chân trời bị y nắm trong tay. Y (Giang Trừng) là người đầu tiên bước ra khỏi đại sảnh, rút tiên kiếm Tam Độc ra, lật người nhảy lên rồi lập tức bay ra khỏi thiên tỉnh (giếng trời giữa nhà), Kim Tử Huân theo sát phía sau, mấy gia chủ khác cũng đi theo.
Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn Kim Quang Dao, nhưng không nói gì, Kim Quang Dao thở dài: “Sợ còn có những biến số khác, ở lại đây, chi viện cho những nơi khác.” Lam Vong Cơ gật gật đầu, không khỏi lại bắt đầu lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, không biết có gặp phải sự tấn công của hung thi hay không, và mọi chuyện xảy ra ở thành Nam Bình này, thực sự chỉ nhắm vào Nguỵ Vô Tiện sao?
Kim Quang Dao quay sang tuỳ tùng phía sau: “Đã truyền tin về chưa?” Tuỳ tùng đáp: “Đã truyền tin về rồi. Nhưng ……” một lúc lâu không nói thêm gì.
“Nói.” Kim Quang Dao bình tĩnh nói.
“Nếu viện binh muốn đến, e rằng cũng phải ba ngày nữa.” Tuỳ tùng trả lời, lại dừng một chút, giống như sợ Kim Quang Dao trách mắng hắn, cuối cùng hít sâu một hơi nói: “Bởi vì phải điều phối nhân lực, triệu tập tu sĩ từ các gia tộc, cần tốn thời gian.”
Kim Quang Dao bất lực nhắm mắt lại, vô cùng mệt mỏi.
Lam Vong Cơ cũng lặng lẽ thở dài, âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, thành Nam Bình chắc chắn sẽ không trụ nổi đến hai ngày sau.
Bầu không khí trong đại sảnh căng thẳng không thôi, các gia chủ còn lại ai nấy nhìn nhau, mấy lần muốn nói lại thôi. Kim Quang Dao nhắm mắt một lúc, mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy, vì vậy hướng về một gia chủ trong số đó: “Ngô Tông chủ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Ngô Tông chủ, tuổi đã hơi lớn, gương mặt in hằn sâu dấu vết sương gió, hẳn là trên con đường tu tiên cũng rất khó khăn, ban đầu gia nhập Trừ Ma Doanh với mong muốn có được chút tiếng tăm, nhưng không ngờ vướng vào vũng nước đục này, không chỉ các tu sĩ dưới trướng có thể tổn hại, mà mạng sống của chính mình cũng chưa chắc giữ được, trong lòng vô cùng lo lắng.
Vì vậy muốn nói ra một số lời, vừa không mất thể diện, lại không đắc tội ai, vẫn có thể an toàn rút lui, sau một hồi lâu mới nói: “Liễm Phương Tôn, hiện giờ địch nhiều ta ít, thay vì tử thủ, không bằng rút về Trung Nguyên, tập hợp đủ nhân lực, rồi quay lại diệt ma?”
Ánh mắt Kim Quang Dao chuyển động, sắc mặt mang vẻ không nỡ, đáp: “Ta làm sao không biết, kết quả của việc tử thủ là như thế nào. Nhưng nếu làm theo ý kiến của ngươi, thì dân thường trong khắp thành này, sẽ ra sao đây?”
Lam Vong Cơ thấy Kim Quang Dao dường như có chút do dự, có thể đang suy nghĩ về việc rút lui, liền gấp gáp nói: “Hơn bốn vạn dân thường trong thành, sao có thể bỏ rơi?”
Ngô Tông chủ thấy Kim Quang Dao dường như bị lời nói của mình tác động, sợ lại bị Lam Vong Cơ nói cho mất động lực, vội vàng thêm vào một câu: “Liễm Phương Tôn, hiện tại cho dù toàn bộ hơn ba trăm tu sĩ của chúng ta chiến đấu đến chết, cũng chưa chắc ngăn cản được hàng vạn hung thi tấn công.” Cực kỳ chân thành tha thiết, nhưng đương nhiên vẫn là mạng sống của bản thân quan trọng hơn. Còn việc thổi phồng số lượng gần một vạn hung thi lên gấp nhiều lần, đó cũng là chút tâm tư có thể nhìn ra.
Kim Quang Dao lại mệt mỏi lắc lắc đầu, lại một lần nữa nhắm mắt lại, nói: “Chờ các vị gia chủ trở về bàn bạc.” Chậm rãi đi từ bên cạnh bàn đến ngồi xuống ghế, thân hình yếu ớt dựa vào lưng ghế, như thể trong đầu đang nghĩ đến cảnh chiến đấu với hung thi trăm trận.
Lam Vong Cơ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng tràn đầy bi thương, cho dù xuất phát từ lý do gì, dân thường trong thành Nam Bình đều là vì các tu sĩ mới bị hung thi vây quanh. Hiện giờ, thủ lĩnh tiên môn mà các dân thường coi như phao cứu sinh, lại chỉ lo lắng cho mạng sống của bản thân.
Đột nhiên trong lòng ngực có động tĩnh, Lam Vong Cơ lấy ra một tờ phù chú phát ra ánh sáng xanh, là thư từ Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân gửi đến, chỉ vài câu ngắn gọn: “Trừ ma diệt tà, cố gắng hết sức, viện binh Lam thị, lập tức xuất phát.” Trái tim Lam Vong Cơ nóng lên, nhưng tính toán cho dù ngày đêm bay từ Cô Tô đến, ít nhất cũng mất một ngày một đêm, chỉ xem các tu sĩ ở thành Nam Bình liệu có thể trụ vững đến lúc đó hay không.
Lam Vong Cơ xoay người đang định đưa bức thư cho Kim Quang Dao xem, thì thấy trong thiên tỉnh kiếm quang lấp loáng, Kim Tử Huân đỡ Giang Trừng sắc mặt tái nhợt nhảy xuống khỏi kiếm, lảo đảo trên mặt đất một cái, cả hai đều ngã xuống, sau lưng mấy người Ngô Tông chủ cũng nhếch nhác không thể nhìn nổi ngự kiếm hạ xuống đất.
Kim Quang Dao đưa mắt ra hiệu cho tuỳ tùng, tuỳ tùng tiến tới giúp Kim Tử Huân đỡ Giang Trừng đi vào trong sảnh, Lam Vong Cơ nhảy vào trong thiên tỉnh, đỡ mấy gia chủ khác lên, sau khi nhìn sang bóng lưng Giang Trừng, trong lòng chấn động, một vết thương sâu và dài từ vai trái y đến tận hông phải, máu ướt đẫm cả lưng loang đến vạt áo dưới của gia bào màu tím, dọc đường nhỏ giọt xuống sàn đại sảnh.
Ngô Tông chủ nối ba chiếc ghế trong đại sảnh lại, Kim Tử Huân và người tuỳ tùng từ từ đặt Giang Trừng nằm sấp xuống ghế, lưng hướng lên trời, có lẽ Giang Trừng gắng gượng không rên đau một thời gian dài như vậy, vừa nằm xuống liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cuối cùng cũng ngất đi. Một vị gia chủ vội vã tiến tới xử lý vết thương.
“Sao lại thế này?” Kim Quang Dao lo lắng hai mắt gần như bốc lửa, trong mắt xuất hiện tia máu, Giang Trừng tu vi cao cường như vậy, mà lại bị thương nặng thế này, tình hình không biết tồi tệ đến mức nào.
Kim Tử Huân nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy xui xẻo, không ngừng dùng khăn lau chùi máu của Giang Trừng dính trên gia bào, vừa lau vừa nói: “Hung thi rất lợi hại, vô cùng hung hãn, thậm chí còn có vũ khí, Giang Tông Chủ một mình đấu lại rất nhiều con, không ứng phó nổi.”
Lam Vong Cơ nghi hoặc hỏi: “Nếu hung thi lợi hại như vậy, tại sao các người đều không bị thương?” Thay vào đó là Giang Trừng, người có tu vi cao nhất, lại bị thương?
Làn da ngăm đen của Ngô Tông chủ, đã hoàn toàn trở thành một màu trắng bệch, cuộc chiến vừa rồi nhất định cực kỳ khốc liệt, nghĩ lại còn rùng mình mà nói: “Không biết nữa, những con hung thi này đều vây quanh tấn công Giang Tông chủ, mấy người chúng tôi chỉ có thể tấn công từ bên ngoài, cho nên không dễ bị thương.”
“Vậy các ngươi làm thế nào để tiêu diệt những hung thi đó?” Kim Quang Dao tiếp tục hỏi, cũng đầy mặt không thể tin nổi.
“Giang Tông chủ một mình giết hơn mười con hung thi, chúng ta ở bên ngoài cũng giết được khoảng mười con, nhưng không nhìn thấy Giang Tông Chủ vì sao bị thương, sau đó bỗng dưng có một người mặc áo đen ném ra mười mấy lá bùa, khống chế được hung thi, sau đó không nhìn thấy nữa.” Ngô Tông chủ tay chân cũng đầy máu, vừa rồi cũng không kịp lau chùi, lúc này hơi run rẩy đặt tay lên chuôi kiếm.
“Người mặc áo đen? Là ai?” Kim Quang Dao nôn nóng hỏi.
Kim Tử Huân thấy máu trên gia bào lau mãi không sạch được, bèn thôi không làm nữa, thở phì phò ngồi xuống một chiếc ghế, nói: “Không biết, thân thủ quá nhanh, không nhìn rõ.”
Lúc này, Giang Trừng dưới sự chăm sóc của vị gia chủ kia, vừa mới tỉnh lại, vết thương trên lưng sâu đến mức nhìn thấy cả xương, đau đớn vô cùng, nghe thấy lời của Kim Tử Huân, cắn răng chịu đựng cơn đau kịch liệt, chậm chạp nói: “Là Nguỵ Vô Tiện.”