Toàn thân Ngụy Vô Tiện cùng với Âm Hổ Phù lập tức bị bao phủ trong sương mù đen, như thể xung quanh được phủ mơ hồ một lớp lụa đen, hai chân rời khỏi thân kiếm Tị Trần, lơ lửng một cách khó tin giữa không trung. Lam Vong Cơ ôm lấy tay hắn cũng bị thân thể hắn mang ra lơ lửng. Lam Vong Cơ thấy hai mắt Ngụy Vô Tiện nhắm chặt trong tích tắc, khoảnh khắc đột ngột mở ra giống như núi lửa đang phun trào trong ánh mắt, ánh sáng đỏ quỷ dị như xuyên qua sương mù đen, rõ ràng không nhìn về phía mình, nhưng ánh mắt hút hồn ấy giống như tiến thẳng vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn Lam Vong Cơ, trong nháy mắt tâm trí bị mê hoặc, vậy mà lại muốn thả lỏng toàn thân để ngủ một giấc thật ngon lành.
Tị Trần đột ngột mất kiểm soát rơi xuống, Lam Vong Cơ mới bừng tỉnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện nữa, chỉ tập trung tinh thần lo ngự kiếm, lớn tiếng gọi: “Ngụy Anh!” Nhưng Ngụy Vô Tiện dường như không nghe thấy, có vẻ nguyên thần đã rời khỏi cơ thể, không biết đang phiêu du nơi nào.
Lam Vong Cơ không dám cử động, chỉ giữ cho Tị Trần lơ lửng giữa không trung, từ phía sau dùng cả hai tay bảo vệ thân mình Ngụy Vô Tiện, ngăn hắn đột ngột rơi từ trên không xuống, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện mờ mờ ảo ảo lơ lửng trong không trung, tay mình xuyên qua sương mù đen đặt lên eo Ngụy Vô Tiện, không hiểu sao lại nghĩ đến tình cảnh này giống như xuyên qua kết giới u minh chạm vào hắn, trái tim đột nhiên bất giác nảy lên “thịch” một cái, một cảm giác lạnh lẽo chợt dâng lên, nỗi bất an lại bắt đầu quanh quẩn khắp người, thậm chí còn mờ mịt hơn cả sương mù đen trước mắt.
Thời gian nửa tuần hương trôi qua, nghe thấy Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi thật dài, chân tay rũ rượi, lớp khí đen bao quanh người trong nháy mắt bị Âm Hổ Phù hút hết vào, Âm Hổ Phù phát ra một tiếng cạch rồi tách thành hai nửa rơi vào tay Ngụy Vô Tiện, tiếp đó toàn thân hắn mềm nhũn ngã ngửa về phía sau, như thể bị thứ gì đó hút hết tinh khí.
Lam Vong Cơ vững vàng ôm trọn lấy hắn. Đầu Ngụy Vô Tiện nặng nề tựa lên bả vai Lam Vong Cơ, lười biếng nhìn Lam Vong Cơ một cái, đôi mắt đã trở lại bình thường, cất Âm Hổ Phù vào trong tay áo, mệt mỏi nhưng an tâm nhắm mắt lại. Làm như sợ Lam Vong Cơ lo lắng, hắn nở một nụ cười yếu ớt trong vòng tay y, hữu khí vô lực nói: “Đám hung thi ngoài thành, đã bị diệt sạch.”
Tị Trần lại một lần nữa lao đến trên cổng thành, Lam Vong Cơ chăm chú nhìn xuống, dưới chân tường thành, những hung thi vốn đứng thẳng dày đặc chi chít như đội quân, giờ đã ngã rạp ngổn ngang trên mặt đất, tiếp tục nhìn ra xa hơn một chút, sương mù đen vẫn tràn ngập, loáng thoáng mờ mịt nhìn không rõ hết. Nhưng nếu đám hung thi vốn ở phía sau không lao lên phía trước, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, tất cả hẳn đã bị tiêu diệt như những hung thi dưới chân tường thành.
“Ngươi thế nào?” Lam Vong Cơ giãn chân mày, hỏi một cách ôn hòa, trái tim cuối cùng cũng đã rơi xuống, sau đó điều chỉnh tư thế cánh tay, để Ngụy Vô Tiện tựa vào thoải mái hơn một chút.
“Không sao, chỉ là hơi mệt.” Tiếng nói nhỏ như tiếng thở dài, Nguỵ Vô Tiện vẫn nhắm mắt như cũ, lười biếng trả lời. Lam Vong Cơ đưa tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc Ngụy Vô Tiện bị gió thổi rối tung ra sau tai, ôm hắn thật chặt, ngự kiếm bay về tửu lâu nơi bọn họ đã ăn trưa.
Nhã gian trong tửu lâu có giường, ngược lại khá mộc mạc, Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện lên giường, bắt mạch cho hắn, chỉ thấy mạch đập yếu ớt, không có gì bất thường nào khác, có lẽ do tiêu hao hết nguyên thần. Lam Vong Cơ nắm tay phải của hắn, truyền cho hắn một đợt linh lực, cảm thấy mạch đập mạnh mẽ hơn, sau đó Ngụy Vô Tiện mở mắt ra.
Thấy Lam Vong Cơ đang nhìn mình một cách quan tâm, Ngụy Vô Tiện chớp chớp lông mi, thật lòng cười nói: “Hàm Quang Quân lo lắng cho ta như vậy?”
Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống chiếc chiếu cỏ trên giường, lẳng lặng buông tay Ngụy Vô Tiện ra, nói: “Không sao thì tốt.”
“Lại làm phiền ngươi truyền cho ta nhiều linh lực như vậy, lần này cuối cùng ta cũng đại công cáo thành rồi.” Ngụy Vô Tiện cười nói, đột nhiên ngồi dậy nắm lấy tay áo Lam Vong Cơ, hỏi y với vẻ khá bí ẩn: “Ngươi có biết, ta đã thấy gì trong Âm Hổ Phù không?”
Lam Vong Cơ ngạc nhiên hỏi: “Trong Âm Hổ Phù?” chuyển tầm mắt lên mặt Ngụy Vô Tiện, đầy nghi hoặc, chỉ nghe Âm Hổ Phù có thể sai khiến vạn quỷ, nhưng không biết người dùng phù lại có thể dùng Âm Hổ Phù để nhìn thấy được thứ gì đó.
“Chuyện này thật kỳ diệu! Ta nói cho ngươi nghe, Âm Hổ Phù vừa hợp lại, nguyên thần có thể xuyên qua thế giới linh hồn, mắt có thể nhìn thấy các oán linh trong vòng bán kính năm mươi dặm, xung quanh đều là một vùng không có trời đất màu xám mờ mịt, không có điểm cuối, người sống chỉ còn là những cái bóng có thể nhìn thấy một cách mơ hồ. Và tất cả các oán linh đều là quân lính của ngươi, ngươi chỉ cần dùng ý niệm ra lệnh cho bọn chúng làm cái gì, bọn chúng sẽ làm cái đó theo chỉ thị của ngươi, mà thậm chí không cần mở miệng.”
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe thấy, cảnh tượng kỳ lạ này không hề có trong bất kỳ cổ thư nào khiến Lam Vong Cơ mở to mắt, hồi lâu không nói nên lời, trong lòng vô cùng khâm phục khả năng khai trời mở đất của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười đến nỗi mặt mày rạng rỡ, không giấu nổi sự kiêu hãnh hỏi: “Lợi hại không?!” Nói xong lại không kìm được cười khe khẽ một trận, chấn động khiến lồng ngực vang lên ong ong.
“Thực sự lợi hại.” Lam Vong Cơ thật lòng khâm phục, không chút phóng đại mà khen ngợi.
“À Lam Trạm, sau này nhờ ngươi viết một cuốn ‘Ngụy Anh Truyện’, hãy khen ngợi tài năng kỳ tài đương thế của ta cho thật tốt.” Ngụy Vô Tiện cười nói, trong mắt một tia ảm đạm vụt qua như sao xẹt không dễ nhận ra.
Lam Vong Cơ cảm thấy tim mình lại nảy lên một cái, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi, thì Ngụy Vô Tiện lại nói: “Nhưng lần này ta lại không thấy ai đang điều khiển đám hung thi ngoài thành.” Thấy vẻ mặt không hiểu của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện liền thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Theo lý thì người giữ Âm Hổ Phù ở ngoài thành, ta nhất định sẽ nhìn thấy thông qua mắt của oán linh. Nhưng, nguyên thần của ta đã bay khắp bốn cổng thành, đều không tìm thấy người đó.”
“Liệu có phải đã rời đi rất xa rồi không?” Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, rồi hỏi.
“Nếu rời đi quá xa, thì không cách nào điều khiển được hung thi.” Ngụy Vô Tiện làm như cũng không đoán ra, suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu. “Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là, oán linh vây thành mà ta nhìn thấy được trong Âm Hổ Phù, chỉ hơn một ngàn, còn xa mới tới hàng vạn như đã thấy, chênh lệch gấp mười lần.”
Lam Vong Cơ cũng ngây người, chính y cũng tận mắt nhìn thấy, chỉ vỏn vẹn bên ngoài một cổng thành đã có vài ngàn hung thi, huống hồ còn có nhiều đôi mắt của các tu sĩ Trừ Ma Doanh như vậy đều nhìn thấy hàng ngàn hung thi tập trung bên ngoài mỗi cổng thành, mà Ngụy Vô Tiện nói tổng cộng chỉ hơn một ngàn, chẳng lẽ sau đó đã bị triệu hồi đi nơi khác rồi?
“Thao túng hung thi vây thành, mục đích là để ép ra Âm Hổ Phù, ta đoán hẳn là người bên ngoài thành không cho phép trên đời có hai cặp Âm Hổ Phù, nhưng cũng có lẽ suy đoán này đã sai ngay từ đầu?” Ngụy Vô Tiện lấy tay chống cằm, rũ mắt suy nghĩ.
“Oán linh bị Âm Hổ Phù khống chế, có gì khác biệt?” Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, làm như nghĩ đến một khả năng không thể tin nổi nào đó, trong mắt và trên mặt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: “Không thể dùng tiếng sáo để điều khiển, nhưng ta thấy trong Âm Hổ Phù, không khác gì oán linh khác, bọn chúng chỉ nghe theo lệnh của Âm Hổ Phù mạnh nhất.”
“Liệu có cách nào, làm cho đám hung thi trông như bị Âm Hổ Phù điều khiển không?” Lam Vong Cơ cũng mơ hồ nghĩ đến một giả thuyết đáng sợ.
“Phù chú, cũng có thể khiến hung thi không bị tiếng sáo điều khiển.” Ngụy Vô Tiện bắt đầu nhíu mày, từ từ mở to mắt.
“Liệu có cách nào, làm cho đám hung thi trông có vẻ nhiều hơn thực tế không?” Lam Vong Cơ tiếp tục hỏi, giả thuyết dần dần hình thành, chỉ cần một sự xác nhận.
“Thuật che mắt bằng nến ảo ảnh. Hơn nữa màn sương mù đen đó, không phải là oán khí.” Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào mắt Lam Vong Cơ, ánh mắt chán nản và buồn bã, hắn lại thở dài, chậm rãi nói: “Hèn gì ta dùng Âm Hổ Phù hấp thụ oán khí, đi ba cổng thành mới miễn cưỡng gom đủ.”
Nến làm từ mỡ của hung thú thượng cổ Thận Long, có thể tạo ra ảo cảnh mạnh mẽ và chân thực, mê hoặc người sống, từng được ghi chép trong cổ thư. Nhưng Thận Long cực kỳ hiếm, nến làm từ mỡ của chúng lại càng hiếm hơn, hiện nay chỉ sợ đều niêm phong trong tàng bảo các của các gia tộc lớn. Vì vậy không chỉ Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới, mà hơn ba trăm tu sĩ trong thành cũng không một ai nghĩ tới.
“Không phải lỗi của ngươi, tất cả mọi người đều bị lừa.” Lam Vong Cơ âm thầm siết chặt nắm đấm, kẻ bày ra thế trận đã đoán trước các tu sĩ trong thành sẽ không tuỳ tiện ra khỏi thành, trước tiên dùng thuật che mắt bằng nến ảo ảnh để tạo ra cảnh giả hung thi vây thành nhiều gấp mười lần, sau đó dùng sương mù đen để che giấu khoảng trống khi thuật che mắt hết hiệu lực, mà không tiếp cận hung thi cũng không thấy được bùa chú trên người chúng, ngay cả Ngụy Vô Tiện, tổ sư quỷ đạo đời này, cách lớp tường thành thật dày cũng hoàn toàn không phân biệt được thật giả. Còn việc đưa ra tối hậu thư cho Trừ Ma Doanh, chỉ là thủ đoạn bịp bợm để ép Âm Hổ Phù ra, nếu không có Ngụy Vô Tiện xuất hiện ngăn cản Kim Quang Dao giao ra Âm Hổ Phù, chỉ sợ âm mưu của kẻ đó đã thành công.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt hồi lâu, đột nhiên phát ra một trận cười khô khốc, tiếng cười đó hoàn toàn không giống bất kỳ kiểu cười nào của Ngụy Vô Tiện mà Lam Vong Cơ từng nghe, như tiếng sáo thổi bị rè, khiến Lam Vong Cơ sởn cả gai óc. “Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ đưa hai tay ra giữ chặt vai Ngụy Vô Tiện, trái tim đập loạn nhịp, cảm giác bất an xuất hiện thường xuyên trong hai ngày qua, lại một lần nữa dâng đầy lồng ngực.
Ngụy Vô Tiện hô hấp rối loạn, cười một trận thật lâu mới từ từ dừng lại, nhìn Lam Vong Cơ trong bộ dạng bối rối hiếm gặp, cười khổ nói: “Lam Trạm à Lam Trạm, nếu sớm nghe lời ngươi, cố hết sức một phen, trò này đã bị vạch trần rồi!” Hắn lại cười vài tiếng, rồi nói tiếp: “Ngươi vẫn luôn đúng, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.”
Vẻ mặt hắn rất cô đơn, giống như đột nhiên tất cả cảm xúc đều tan biến theo việc hung thi bị tiêu diệt, chỉ còn lại một cái xác rỗng, nụ cười trên mặt dường như chạm nhẹ một cái là sẽ vỡ tan. Lam Vong Cơ nhìn không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, bàn tay đang giữ chặt trên vai Ngụy Vô Tiện thế mà bắt đầu run rẩy.
Lam Vong Cơ không biết phải an ủi thế nào, Ngụy Vô Tiện không phải kiểu người sẽ cảm thấy đau khổ vì bị lừa, hơn nữa tình hình hiện tại cũng không phải không thể chấp nhận, y thử nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cũng xem như không tệ, bọn chúng cũng không lấy được Âm Hổ Phù.” Nói xong y lại sững sờ, bộ dạng nước mắt chực rơi của Ngụy Vô Tiện, rõ ràng không phải vì thắng thua của trận chiến này.
Ngụy Vô Tiện đờ đẫn nhìn Lam Vong Cơ, từ trong tay áo lấy ra hai mảnh Âm Hổ Phù, kéo tay Lam Vong Cơ từ trên vai mình xuống, đặt nửa Âm Hổ Phù cũ vào tay Lam Vong Cơ, còn mình thì cầm nửa mảnh phù mới đúc không nói lời nào.
Lam Vong Cơ nhỏ giọng khẽ hỏi: “Ngươi muốn ta giữ nửa mảnh Âm Hổ Phù này sao?” Tuy nhiên Ngụy Vô Tiện giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời y, ánh sáng trong mắt đã tắt, ngay cả lông mi cũng không động đậy.
Lam Vong Cơ lại dịu dàng nói: “Cũng được, ta giữ, ngươi cất kỹ nửa còn lại.”
Ngụy Vô Tiện như thể hoàn hồn, giọng nói run rẩy: “Nửa này, không cần cất đi.” Hắn nâng nửa mảnh Âm Hổ Phù lên trước mặt Lam Vong Cơ, “Dù sao cũng là bản chế lại trong lúc gấp gáp, đã không thể chống đỡ nổi nữa.”
Trên Âm Hổ Phù đầy những vết nứt li ti, oán khí mơ hồ tản ra từ các khe nứt, Lam Vong Cơ kinh ngạc thấy Âm Hổ Phù trong tay Ngụy Vô Tiện bắt đầu vỡ ra, từ các khe nứt phóng ra những luồng oán khí đen đặc, như lũ ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, xé toạc lồng ngực Ngụy Vô Tiện chui tất cả vào trong.