* Có nhân vật nữ phụ có thể bỏ qua
———————————–
Ôn Ngôn cảm thấy đau xót vô cùng, biết thế cậu đã tự bỏ tiền đưa đi giặt rồi, bây giờ bị người ta giặt hỏng, cậu biết đi đâu khóc đây …
Đây chẳng phải càng phí tiền hơn hay sao, người ta là vứt dưa hấu nhặt hạt vừng, cậu thì cả dưa hấu lẫn hạt vừng đều không có á!
Khi Ôn Ngôn đang suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy bên cạnh lại vang lên giọng của Dương Vũ Đình: “Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay cho Ôn Tổng, bồi thường hay không bồi thường cũng không phải anh nói là được!”
Bồi thường?
Nghe thấy cái từ “bồi thường” này từ phía đối phương, đôi tai nhỏ của Ôn Ngôn khẽ nhúc nhích!
Ái chà, sao cậu lại quên mất còn có lựa chọn này, bá tổng cảm thấy mình lại có tinh thần rồi!
Ôn Ngôn vừa định lên tiếng thì bên kia Tiêu Thanh Hải đã nói: “Cô không cần phải bồi thường, sau này cô đừng đến đây nữa!”
Sao có thể như vậy! Người này sao lại như vậy chứ, đây là tiền của người khác cho nên hào phóng phải không!
Ôn Ngôn lúc này cũng không còn quan tâm mùi nước hoa của đối phương có nồng hay không nữa, cậu trực tiếp nhảy ra: “Đợi một chút!”
Thấy cánh tay kiểu Nhĩ Khang của Ôn Ngôn, huyệt thái dương của Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu nảy thình thịch!
Người này đúng là yêu tiền quá nha!
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Ôn Ngôn, cậu ta có bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt đó đâu!
Tiêu Thanh Hải tức nghen, đợi sau khi anh xử lý xong vụ chuyện nội bộ của Tiêu gia, anh nhất định phải cho Ôn Ngôn một bài học nhớ đời!
Sau khi nghe thấy Dương Vũ Đình sẵn lòng bồi thường, Ôn Ngôn quả thực hăng hái đến mức tám con ngựa không kéo lại nổi!
“Cô nói đi, định bồi thường thế nào!” Ôn Ngôn nói với phong cách bá tổng.
Dương Vũ Đình nghe Ôn Ngôn kêu cô bồi thường, ban đầu còn phấn khích một trận, tình huống này chẳng phải lại giống như trong tiểu thuyết hay sao, nữ chính vì không có tiền bồi thường áo cho nam chính, sau đó sẽ bị nam chính thế này thế nọ rồi thế kia!
Càng nghĩ Dương Vũ Đình càng phấn khích nha!
Giờ đây giấc mơ trở thành phu nhân hào môn của cô lại gần thêm một bước!
Còn chưa đợi Dương Vũ Đình làm bộ làm tịch bắt đầu nói mình không có tiền, nhưng cô sẵn sàng bồi thường bằng xác thịt …..
Tiêu Thanh Hải đã cướp lời trước: “Không cần cô ấy bồi thường, tôi sẽ bồi thường cho cậu!”
Ôn Ngôn nghe được câu nói của Tiêu Thanh Hải, trực tiếp xù lông!
Cái gì gọi là Tiêu Thanh Hải bồi thường cho cậu!
Tiền của Tiêu Thanh Hải ở đâu ra, tiền của anh ta chẳng phải cũng là cậu phát cho hay sao!
Như vậy có khác gì cậu tự bồi thường cho chính mình!
Điểm khác biệt duy nhất là cậu đưa tiền cho Tiêu Thanh Hải trước, sau đó Tiêu Thanh Hải lại đưa cho cậu!
Bá tổng không chịu, bá tổng không đồng ý!
Ôn Ngôn trợn mắt tức giận nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, chỉ thiếu điều nói với anh một câu, ‘Anh im miệng đi được không!’
Nếu không phải Ôn Ngôn lo lắng cho thể diện bá tổng của mình, thì cậu đã muốn đưa tay ra bịt miệng Tiêu Thanh Hải lại rồi!
Giống như Tiêu Thanh Hải cảm thấy Ôn Ngôn là đồng đội heo, Ôn Ngôn bây giờ cũng cảm thấy Tiêu Thanh Hải chính là đồng đội heo gây cản trở …
Dương Vũ Đình ở bên kia cũng sốt ruột, làm sao có thể để Tiêu Thanh Hải bồi thường thay cô được!
Như vậy chẳng phải tương đương với việc cắt đứt mối liên lạc giữa cô và Ôn Ngôn sao!
Thế là Dương Vũ Đình nhìn Ôn Ngôn rồi nói một cách khẩn thiết: “Ôn Tổng, tôi có thể bồi thường cho ngài!”
Người này giác ngộ cao nha, hiện giờ Ôn Ngôn muốn giơ ngón cái cho Dương Vũ Đình!
Nên biết rằng Tiêu Thanh Hải đã nói như vậy rồi, Ôn Ngôn cũng ngại bắt người ta đền tiền, nhưng không ngăn được việc phía bên kia muốn đền tiền nghen!
Ôn Ngôn cảm thấy mình lại thấy được hy vọng!
Trong phương diện đền tiền này, Ôn Ngôn và Dương Vũ Đình có một sự ăn ý chưa từng có …
Dương Vũ Đình: “Tuy tôi là người bình thường, nhưng tôi vẫn có thể bồi thường!”
Ôn Ngôn: “Đúng, đúng, đúng, đồng chí này giác ngộ rất tốt!”
Dương Vũ Đình: “Việc mà tôi nên gánh chịu, tôi nhất định sẽ gánh chịu!”
Ôn Ngôn: “Ừ ừ ừ, phẩm chất của cô đáng để mọi người học tập!”
Bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Dương Vũ Đình khiến Ôn bá tổng rất hài lòng!
Nhìn thấy Ôn Ngôn đánh giá cao mình như vậy, Dương Vũ Đình cũng rất vui mừng, cô như vầy là lại tiến thêm một bước nữa đến giấc mơ hào môn!
Dương Vũ Đình thầm nghĩ, bước tiếp theo có phải Ôn Ngôn sẽ nói ra câu nói kinh điển của bá tổng hay không: Người phụ nữ này, cô đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi!
Cô nhất định phải cố gắng hơn nữa!
“Vậy nên!” Hai người đồng thanh nói …
Dương Vũ Đình: “Tôi mua một cái để bồi thường cho Ôn Tổng!”
Ôn Ngôn: “Cô quẹt thẻ hay quét mã?”
Sau khi nói xong với vẻ rưng rưng, Dương Vũ Đình không ngờ lại nhận được đề nghị trả tiền từ Ôn Ngôn!
Tại sao lại lệch khỏi tiểu thuyết rồi!
Cho dù không phải kêu cô bồi thường bằng xác thịt, vậy cũng đáng lẽ phải khiến cô khó xử, bắt cô mua một cái giống y hệt để bồi thường cho Ôn Ngôn chứ!
Tại sao là đưa tiền mặt!
Nghe thấy đối phương nói muốn mua một chiếc tương tự cho mình, Ôn Ngôn suy nghĩ một chút …
Suy cho cùng chiếc áo này của cậu là phiên bản giới hạn cao cấp, hiện tại bên ngoài hẳn là đã hết hàng không thể mua được, cho dù có, thì cũng phải mua lại từ tay người khác, giá cả khoan nói đến.
Vấn đề là cậu đường đường một bá tổng, cũng không muốn mặc đồ secondhand của người khác nha!
Ôn Ngôn nghiền ngẫm một vòng cảm thấy đền tiền vẫn tốt hơn!
Vì thế khi đối phương nói muốn bồi thường áo, Ôn Ngôn từ chối thẳng, so với áo, cậu vẫn thích tiền hơn …
Dương Vũ Đình bây giờ thực sự nói không nên lời, trước đó cô vừa nói sẽ bồi thường cho người ta, Ôn Ngôn cũng đã có cái nhìn khác về cô, nếu lúc này cô nói không bồi thường, Ôn Ngôn sẽ nghĩ gì về cô …
Theo kế hoạch ban đầu của cô, là để Ôn Ngôn thấy được khía cạnh kiên cường bất khuất này của cô, sau đó cô sẽ thuận thế đưa ra đề nghị bồi thường một chiếc áo giống hệt cho Ôn Ngôn.
Cô thậm chí đã nghĩ sẵn, nếu Ôn Ngôn đồng ý, cô có thể mua một chiếc áo tương tự, khi đưa cho đối phương, đối phương chắc chắn sẽ phát hiện áo không đúng, như vậy cô lại có thể giả vờ bị người ta lừa để lấy được sự thương hại của Ôn Ngôn.
Hiện giờ Dương Vũ Đình đã lên kế hoạch mọi thứ, chỉ thiếu sự phối hợp của Ôn Ngôn …
Nhưng ai ngờ Ôn Ngôn hoàn toàn không phối hợp, nhất định muốn cô đền tiền!
Tiêu Thanh Hải lúc này cũng không tranh cãi nữa, chỉ đứng bên cạnh xem, anh định xem thử Dương Vũ Đình còn có thể diễn trò gì.
Ý đồ của người phụ nữ này quả thực là rõ rành rành, chỉ có Ôn Ngôn – cái người trong mắt chỉ có tiền này mới không nhìn ra đối phương đang tính toán cái gì.
Nhưng vậy cũng tốt, theo tính cách của Ôn Ngôn, có lẽ chỉ bắt người ta đền tiền, người phụ nữ này chắc là không thể giở trò gì được!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn tính toán bắt đối phương trực tiếp đền tiền.
Thấy Dương Vũ Đình còn muốn giở trò, Tiêu Thanh Hải lập tức lên tiếng: “Chiếc áo này là phiên bản giới hạn cao cấp của nhãn hiệu Y, cô cho rằng có thể tuỳ tuỳ tiện tiện mua được ở một cửa hàng nào đó bên ngoài sao?”
Ôn Ngôn thấy Tiêu Thanh Hải lên tiếng, cậu cũng sốt ruột, vừa định nói theo một câu, ‘Cô có thể bồi thường được bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu’ thì bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Thanh Hải ngăn lại …
“Cái gì?” Dương Vũ Đình trợn tròn mắt, cô không hiểu rõ lắm ý nghĩa của “cao cấp”.
Ý là chiếc áo này rất đắt, rất khó mua sao?
Lúc này Dương Vũ Đình vẫn chưa biết một chiếc áo có thể đắt đến mức nào, cô cảm thấy chiếc áo của Ôn Ngôn trông cũng bình thường, không có gì nổi bật.
Trên đó chẳng nạm kim cương cũng chẳng nạm vàng, có thể đắt đến đâu cơ chứ, món đồ vài chục nghìn cô vẫn có thể chấp nhận được!
Tiêu Thanh Hải đây là cố tình dọa cô đúng không!
Nghĩ đến đây Dương Vũ Đình cũng không quá sợ đối phương nữa, cô giả vờ ngây thơ nói: “Chỉ là một chiếc áo thôi, có thể đắt đến đâu cơ chứ, tôi tuy là người bình thường nhưng vẫn bồi thường nổi!”
Nghe Dương Vũ Đình nói vậy, Tiêu Thanh Hải trước tiên cười giễu cợt một tiếng, đúng là không biết thì không sợ mà!
“Cô nghĩ rằng chiếc áo này rất rẻ đúng không, hoặc là trong nhận thức của cô, chiếc áo này dù đắt đến vài chục nghìn vẫn mua được đúng không?”
“Hoặc là cô cảm thấy mua bừa một chiếc áo nào đó để lừa Ôn tổng là được chứ gì?”
Dương Vũ Đình nghẹn lời, cô thấy Tiêu Thanh Hải vậy mà nói trúng phóc, cô quả thực đã nghĩ như vậy.
“Cô chắc là biết nhãn hiệu Y nhỉ, cô nhìn thấy ai đó mặc đồ của nhãn hiệu Y trên đường, thông thường đều là dòng sản phẩm cơ bản, cô đã nhìn thấy chiếc áo này ở bên ngoài bao giờ chưa?”
Sau đó, Tiêu Thanh Hải bắt đầu giảng giải cho Dương Vũ Đình về nguồn gốc của chiếc áo: “Chiếc áo này được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng Elise Donna, nếu cô không biết cô ấy cũng không sao, cô chỉ cần biết những bộ trang phục do cô ấy tạo ra đều có giá thị trường không dưới một triệu.”
Thấy Dương Vũ Đình im lặng, Tiêu Thanh Hải tiếp tục bổ thêm một dao: “À, chiếc áo này còn là phiên bản giới hạn, phiên bản giới hạn nghĩa là gì chắc tôi không cần phải giải thích cho cô đâu đúng không!”
Dương Vũ Đình đã chết lặng rồi, đây là thế giới của người giàu sao, chiếc áo phiên bản giới hạn thế mà mặc trên người, đổi lại là cô, thì có lẽ đã đi tìm một ngôi đền để cúng bái nó rồi!
Tiêu Thanh Hải làm như cảm thấy vẫn chưa hả giận, anh tiếp tục tuôn ra không ngừng: “Chiếc áo này ít nhất cũng phải cả triệu, cô cảm thấy cô dùng cái gì để bồi thường! Với mức lương bốn nghìn một tháng của cô, cô nghĩ mình phải nhịn ăn nhịn uống bao lâu mới trả hết? Hay là cô định bán nhà để trả tiền bồi thường?”
Dương Vũ Đình cúi xuống nhìn nhìn chiếc áo trong tay mình, cô cảm thấy thứ mình đang ôm nào phải là áo xống gì!
Đây là rõ ràng là một ngọn núi vàng á!
Trên đời thật sự có người mặc chiếc áo trị giá cả triệu lên người sao? Dương Vũ Đình cảm thấy nhận thức của mình bị đảo lộn hoàn toàn.
“Cho nên, bây giờ cô còn định bồi thường không?” Tiêu Thanh Hải khẽ nói bên tai Dương Vũ Đình như giọng nói của ác quỷ: “Nếu cô không tin lời tôi, cô có thể tìm chuyên gia giám định để giám định chiếc áo này, xem xem lời tôi nói là thật hay giả”
Hiện giờ Dương Vũ Đình gần như mềm nhũn cả chân vì bị doạ sợ rồi!
Hơn cả triệu, làm sao cô có thể trả nổi!
Nhân lúc Dương Vũ Đình không chú ý, Tiêu Thanh Hải đã lấy lại chiếc áo, anh mở ra xem thử, chiếc áo đã biến dạng hoàn toàn, phai màu rất trầm trọng, chỉ có thể dùng cụm từ biến đổi toàn diện để miêu tả …
Tiêu Thanh Hải nhìn nhìn chiếc áo rồi nhìn nhìn Dương Vũ Đình: “Tôi nghi ngờ cô cố tình làm hỏng chiếc áo này, một chiếc áo đắt như vậy cô có biết nếu như chúng tôi báo cảnh sát, thì cô có thể vào tù vì tội phá hoại tài sản của người khác không?”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết!” Dương Vũ Đình hiện giờ đã hoảng loạn, cô trẻ như vậy, còn xinh đẹp thế này, làm sao có thể vào tù được! Chẳng phải cô nên giống như nữ chính trong tiểu thuyết, cuối cùng kết hôn với bá tổng đi lên đỉnh cao cuộc đời hay sao, vì sao bây giờ lại hoàn toàn khác vậy!
Ôn Ngôn đứng một bên cảm thấy vô cùng đau lòng!
Cái gã Tiêu Thanh Hải này, thành việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Lúc này Ôn Ngôn cũng không quan tâm đến việc Tiêu Thanh Hải đã dùng ánh mắt đe dọa mình trước đó nữa!
Cậu vội vàng nói: “Nếu cô không trả được nhiều như thế, chúng tôi có thể cho cô trả dần dần!”
Lời này vào tai Dương Vũ Đình quả thực là một lời đe dọa á, cô trả không nổi thì có phải sẽ bị nam chính nhấn chìm xuống biển như trong tiểu thuyết hay không ….
Càng nghĩ, Dương Vũ Đình càng hoảng, cô ném thẳng chiếc áo lại cho Tiêu Thanh Hải: “Không phải anh đã nói không cần tôi trả sao, áo trả lại cho anh, tôi thực sự không cố ý!”
Dương Vũ Đình nói xong liền chạy đi luôn …
Thấy Dương Vũ Đình chạy đi, Ôn Ngôn tức giận không chịu nổi mà!
Tất cả là do Tiêu Thanh Hải, bây giờ cậu vừa không có áo, mà tiền cũng không có nốt!
Ôn Ngôn tức giận quay lại trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Hải!