Bình tĩnh cái rắm, một chút cũng không bình tĩnh được chưa!
Sau khi lo xong cho Tống Lê, Tiêu Thanh Hải chào Ôn Quốc Cường một tiếng, sau đó kéo Ôn Ngôn về phòng của mình!
“Anh làm gì vậy?” Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn Tiêu Thanh Hải, cậu hiện giờ hoàn toàn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
“Cậu nói xem tôi làm gì!” Sắc mặt Tiêu Thanh Hải không tính là tốt lắm, nhưng lúc này Ôn Ngôn giống như bị mù có chọn lọc, căn bản không nhìn thấy.
“Tôi làm sao biết! Tống Lê không biết thế nào rồi, đã được băng bó chưa, tôi phải đi xem thử!” Suy nghĩ của Ôn Ngôn lúc này hoàn toàn đặt trên người Tống Lê, cậu làm gì còn tâm trí quan tâm đến cảm xúc của Tiêu Thanh Hải.
“Cậu quan tâm đến hắn như vậy!” Tiêu Thanh Hải xem như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này!
Không thế thì sao, tôi không quan tâm anh ấy, chẳng lẽ quan tâm đến anh ha, người ta bây giờ đang bị thương á! Ôn Ngôn vốn định nói như vậy, nhưng đối diện với vẻ mặt như oán phụ của Tiêu Thanh Hải, cậu chỉ có thể nuốt mấy lời này về lại trong bụng.
“Thôi vầy, tôi đi xem một chút rồi về liền!” Ôn Ngôn vẫn là nhẹ giọng xuống, Tiêu Thanh Hải hiện giờ giống như một con sư tử sắp sửa nổi giận, cậu không muốn chọc giận đối phương đâu.
Đã có câu nói ‘Tôi đi một chút rồi về liền’ của lần trước, lần này Tiêu Thanh Hải nói thế nào cũng không thả người đi.
Anh kéo Ôn Ngôn lại, trực tiếp hôn cậu mà không cho phép có ý kiến.
Tiêu Thanh Hải hiện giờ cũng đã tức giận đến lú đầu rồi, anh chỉ muốn dùng thứ gì đó bịt miệng Ôn Ngôn lại, không cho cậu tiếp tục nói ra những lời mà mình không muốn nghe nữa …
Tiêu Thanh Hải lần này cũng coi như là người đã trải qua học tập, không hổ là học sinh xuất sắc ở trường trước đây, mặc dù lúc bắt đầu học anh có một vài khó khăn, nhưng hiện giờ anh đã hoàn toàn có thể làm chủ được.
Hơn nữa còn làm được đến mức học một biết mười …
Ôn Ngôn cũng bị sự tiến bộ trong học tập của Tiêu Thanh Hải làm cho bất ngờ, sau đó cậu liền bị đối phương kéo vào thế giới kỳ diệu.
Một nụ hôn kết thúc, Ôn Ngôn lúc này cảm thấy cả người mình đều choáng váng mơ màng …
Kỹ thuật của người này giỏi như vậy từ lúc nào, cứ như đã trải qua lớp nâng cao vậy!
Hai người đã rất lâu không có vận động, nụ hôn này cũng khơi dậy ham muốn vận động trong lòng cả hai.
Nghĩ đến Tống Lê bị thương, Ôn Ngôn miễn cưỡng duy trì lý trí: “Tôi, tôi vẫn muốn đi xem …”
Không đợi Ôn Ngôn nói hết câu, Tiêu Thanh Hải mang thẳng người vào trong phòng tắm …
“Anh chờ đã!” Ôn Ngôn trực tiếp cự tuyệt Tiêu Thanh Hải, cái kỹ thuật phát huy không ổn định đó của Tiêu Thanh Hải vẫn khiến Ôn Ngôn có chút chùn bước, cậu không phải không muốn, chỉ là cậu không dám dễ dàng thử nghiệm nha!
Lần này không có Tống Lê ở đây, IQ của Ôn Ngôn vẫn online, bản thân cậu cũng là đàn ông, đương nhiên biết đàn ông coi trọng điều gì nhất!
Vì vậy cậu chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ở đây không như ở nhà, ở nhà có cả một phòng khách đầy áo mưa, nhưng ở đây chẳng có!”
Ôn Ngôn suy nghĩ rất đẹp, ở đây có thể cố gắng sống sót ngày nào hay ngày nấy!
Ai ngờ Tiêu Thanh Hải nghe xong liền buông Ôn Ngôn ra, đi trở lại bên cạnh vali của mình, giống như chuẩn bị tự lấy quần áo đi tắm.
Ôn Ngôn: “……” Nhanh vậy đã từ bỏ rồi, không tranh thủ thêm một chút à? Biết đâu cậu đồng ý thì sao!
Thấy Tiêu Thanh Hải dễ dàng từ bỏ, trong lòng Ôn Ngôn có chút thất vọng không nói ra …
Thôi thôi, dù sao kỹ thuật của đối phương cũng không tốt lắm …
Khi Ôn Ngôn còn đang tự an ủi mình, Tiêu Thanh Hải bên kia đã mở vali ra …
Đập vào mắt là một nửa vali toàn áo mưa …
Ôn Ngôn: “……” Không phải chứ, anh đây là muốn lấy mạng tôi à!
Ôn Ngôn: “……” Tôi đưa mạng cho anh, chết trên người anh luôn nhé!
“Được chưa?” Tiêu Thanh Hải ngồi xổm bên cạnh vali, quay đầu lại nhìn Ôn Ngôn đang đờ người ra.
Ôn Ngôn: “……” Không được, không được, không được đâu!
“Cùng nhau!” Tiêu Thanh Hải cũng không quan tâm Ôn Ngôn đang nghĩ gì, lại trực tiếp ôm người vào phòng tắm, lần này không ai ra khỏi phòng tắm nữa.
Nhưng trong phòng tắm lại phát ra những âm thanh khiến người ta không thể mô tả …
Học bá không hổ là học bá, học cái gì cũng nhanh hơn người khác, cho dù chỉ có kiến thức lý thuyết, lúc áp dụng vào thực tế, cũng thành công hơn những người khác.
Đây là một đêm tuyệt vời và hòa hợp nhất của Ôn Ngôn kể từ khi ở bên Tiêu Thanh Hải, tuy rằng cuối cùng cậu mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng trải nghiệm này cũng tốt đẹp xưa nay chưa từng có!
Tốt đến mức Ôn Ngôn thậm chí muốn hét lên ‘Thêm một lần nữa’!
Đáng tiếc Ôn Ngôn có lòng mà không có sức …
Sáng hôm sau, đến khi Ôn Ngôn tỉnh dậy, Tiêu Thanh Hải đã không còn trong phòng!
Tên đàn ông tệ bạc này thật sự là ‘kéo quần lên liền lật mặt’!
Ôn Ngôn xuống giường vô tình quét mắt đến mớ áo mưa trong vali …
Cậu bước qua đếm một chút, cả gương mặt đều đen thui, thế mà thiếu hơn nửa hộp!
Người này không sợ vắt kiệt sức, thì toi mạng à?
Ôn Ngôn đỡ thắt lưng già nua như ngọn nến tàn trước gió của mình, đi về phía phòng tắm …
Ở trong gương, đuôi mắt của Ôn Ngôn vẫn còn ửng đỏ, môi cũng sưng đỏ như ăn vụng đồ cay, từ cổ trở xuống càng là những vết đỏ lấm tấm rải rác, ngay cả cậu cũng shock luôn rồi!
Tối hôm qua thế mà dữ dội như vậy sao!
Tên Tiêu Thanh Hải này cũng không biết ra tay chừng mực, bây giờ đang là mùa hè đó!
Chẳng lẽ cậu phải quàng khăn khi đi ra ngoài!
Cuối cùng Ôn Ngôn tìm một chiếc áo cổ lọ, miễn cưỡng che đi những dấu vết trên cơ thể, sau đó chậm rãi đi xuống lầu …
Tuy nói kỹ thuật của Tiêu Thanh Hải đã tiến bộ nhanh như tên lửa, nhưng chịu không nổi số lần quá nhiều, Ôn Ngôn cảm thấy bắp chân mình hiện giờ đều đang rung rung …
Sau khi run rẩy lập cập vịn cầu thang đi xuống, Ôn Ngôn liền thấy Ôn Quốc Cường đầy mặt hoảng hốt thất thần và Tống Lê ánh mắt sáng rực, vẻ mặt bát quái đang ngồi đó nhìn cậu …
“Ba!” Ôn Ngôn mở miệng gọi một tiếng trước, kết quả giọng nói khó nghe giống như con vịt bị người ta đạp vào cổ, chính Ôn Ngôn cũng giật mình.
Cậu vội vàng ho khan một cái rồi nói: “Tối hôm qua điều hòa bật lớn quá nên hơi cảm rồi.”
Ôn Quốc Cường nhìn Ôn Ngôn, làm như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì cả …
Tống Lê thì khác, anh ta ngồi đó quét mắt nhìn Ôn Ngôn từ đầu đến chân, chỗ nào có điểm khác biệt, anh ta đều nhìn thấy rõ ràng …
Nhìn đôi môi căng mọng đỏ au kia, rồi lại nhìn chiếc áo cổ lọ trên người kia …
Khụ khụ khụ, chắc chắn trận chiến hôm qua rất kịch liệt!
Ái chà, tại sao phía sau vành tai cũng có dấu vết, cũng không biết trên người có bao nhiêu …
Đây là chuyện gì?
Lúc Ôn Ngôn còn đang thắc mắc, Ôn Quốc Cường sau khi đấu tranh tư tưởng thật lâu, vẫn mở miệng một cách khó khăn, ông lớn tuổi rồi chịu không nổi nha!
Ôn Quốc Cường trịnh trọng nghiêm túc nói: “Con à, con cũng trưởng thành rồi, ba cũng không quản được con nữa, nhưng buổi tối có thể nào nhỏ tiếng một chút không, ba lớn tuổi rồi, ngủ không sâu giấc, con ồn ào như vậy khiến ba gần như mất ngủ nguyên đêm á!”
Ầm một tiếng, Ôn Ngôn cảm thấy đầu óc nổ tung …
Ai nói gia đình từ lâu đã biết tính hướng của cậu, nhưng cậu vẫn sợ ba mình không thể chấp nhận, dự định dẫn dắt từng bước nói chuyện với ba, kết quả nào ngờ, ba lại tung một cú bóng thẳng …
Tống Lê bên cạnh một bộ dáng vẻ háo hức muốn lên tiếng, chờ Ôn Quốc Cường nói xong, anh ta cũng gật gật đầu tỏ ý phụ hoạ, không chỉ vậy, anh ta còn thêm mắm dặm muối nói: “Động tĩnh từ tầng bốn của bọn họ, đừng nói là chú, ngay cả cháu ở tầng hai cũng nghe rõ ràng!”
Tống Lê cố tình nhấn mạnh vào hai chữ ‘rõ ràng’ …
Ôn Ngôn: “……” Cậu không thể ở lại trái đất này thêm một phút nào nữa!
“Nếu con nói rằng tụi con thực tế là massage Thái cả đêm, thì hai người có tin không?” Ôn Ngôn cố gắng ghép lại chút thể diện đã vỡ tan tành rơi đầy đất …
Hy vọng có thể nhặt lại được một ít!
Cho dù giả dối đến đâu, chỉ cần có người tin là được!
Đáng tiếc, Ôn Quốc Cường và Tống Lê đều là vẻ mặt “Con/cậu nghĩ ba/tôi tin sao” …
Ôn Ngôn: “……” Được rồi, ngay cả bản thân cậu cũng không tin!
Ngay khi cậu chuẩn bị từ bỏ, Ôn Quốc Cường vỗ vỗ vai cậu: “Ba tin con …”
Ôn Ngôn cảm kích nhìn Ôn Quốc Cường, mắt ngấn lệ …
Cảm xúc biết ơn còn chưa duy trì được mấy giây, lại nghe Ôn Quốc Cường bổ sung: “Nhưng ba không thể nhắm mắt nói bừa được nha, chúng ta phải xứng đáng với sự giáo dục của Đảng và Nhà nước …”
Ôn Ngôn: “……” Cậu biết ngay mà, trong lòng ba cậu chỉ có Đảng và Nhà nước!
“Có điều!” Ôn Quốc Cường chuyển đề tài, bắt đầu nói tiếp: “Tên nhóc Tiêu Thanh Hải này ba thấy không tệ, con và cậu ta ở bên nhau ba không phản đối, cậu ta trông có vẻ có năng lực!”
Ôn Ngôn: “……” Ba, năng lực này của ba là ý gì, vui lòng nói tỉ mỉ hơn một chút nha, không phải ý mà con nghĩ đấy chứ!
Ôn Quốc Cường còn thật sự nói tỉ mỉ hơn về việc Tiêu Thanh Hải có năng lực gì, ví như hôm qua giúp ông một tay, rửa bát đĩa gì đó …
Ôn Quốc Cường lúc này nhìn Tiêu Thanh Hải luôn có cảm giác mẹ vợ nhìn con rể càng lúc càng thích hơn …
Ngay cả những cái bát mà Tiêu Thanh Hải đã rửa, ba Ôn cũng cảm thấy đẹp đẽ và nhanh chóng hơn so với người khác rửa!
Ôn Ngôn: “……” Hướng gió này biến đổi quá bất ngờ!
Bây giờ cuối cùng cậu đã hiểu tại sao Tiêu Thanh Hải không có ở đây, khen ngợi gần như tu la tràng thế này cơ mà!
Tình huống này đổi thành ai cũng hold không nổi được chưa!
Ôn bá tổng cuối cùng cũng không chịu nổi ánh mắt của Ôn Quốc Cường và Tống Lê, tìm một cái cớ chuồn đi.
Ôn Ngôn – người vừa chuồn đi – đang ở bờ biển mắt to trừng mắt nhỏ với Tiêu Thanh Hải …
Chim hoàng yến không có nghĩa khí này thế mà vừa rồi lại bỏ rơi kim chủ là cậu đây để chạy trốn một mình!
Nghĩ đến đây Ôn Ngôn lại tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Hải …
Hai người cứ đứng ở bờ biển nhìn nhau không nói gì như vậy, hứng gió biển ngắm phong cảnh.
Không người nào nhắc đến một màn xấu hổ bị người ta nghe góc tường tối hôm qua …
Cứ để sự xấu hổ này bay theo gió đi!
Hai người đứng im lặng rất lâu, lúc sắp sửa trở thành hai hòn vọng phu, vẫn là Ôn Ngôn phá vỡ sự yên tĩnh này …
Cậu thở dài một hơi thật sâu: “Biết thế đã không đi biển …”
Tiêu Thanh Hải đồng ý sâu sắc gật gật đầu …
Ôn Ngôn tiếp tục nói: “Lẽ ra nên đi thảo nguyên cưỡi ngựa!”
Tiêu Thanh Hải lại đồng ý sâu sắc gật gật đầu …
“Nói gì thì nói, mấy ngôi nhà ở thảo nguyên của cô tôi đều cách nhau rất xa, hiệu quả cách âm có kém đến đâu cũng tốt hơn khu nghỉ dưỡng nông thôn của ba tôi!”
Cái đầu đang gật theo thói quen của Tiêu Thanh Hải chợt khựng lại …
Bỗng nhiên anh cảm thấy dường như chỗ nào đó có điểm sai sai …
Những địa điểm đi du lịch Ôn Ngôn nói với anh trước kia không phải đều là nhà người thân của cậu ấy đấy chứ!
Tiêu Thanh Hải có chút không thể tin nổi!
Nhưng anh lại muốn xác nhận suy đoán trong lòng một chút: “Thực ra lên núi tắm suối nước nóng cũng không tệ!”
Ôn Ngôn nghe Tiêu Thanh Hải nói vậy, cũng tán đồng: “Đúng nha, nhà nghỉ suối nước nóng của cậu tôi rất tuyệt, đó là suối nước nóng thiên nhiên trên núi!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Quả nhiên là như vậy!