Nhaminh [MCTK] Chương 48: Quý gia

[MCTK] Chương 48: Quý gia

5 1 đánh giá
Article Rating

Hàng Thành ở Giang Nam, Quý gia.

Núi giả quanh hồ tầng tầng lớp lớp, vây lấy một góc cảnh sắc bên trong, người, vật, thủy cảnh, mỗi thứ đều có vẻ đẹp thanh tú.

Bóng dáng một nam tử trung niên xuất hiện giữa ô cửa sổ hoa, một đường theo hành lang uốn khúc rẽ vào phía sau những tảng đá của ngọn núi giả. Hóa ra giữa những tảng đá còn có một khoảnh trời nhỏ, đặt một chiếc bàn đá và hai chiếc ghế đá. Ngồi trên ghế đá lúc này là một nam tử trông già nua, sắc mặt lão u ám, chỉ còn lại đôi mắt là hơi có thần, từ đường nét trên mặt có thể thấy thời trẻ là một người diện mạo đoan chính.

“Lão gia,” nam tử trung niên đến bên người nọ, cách hai bước thì dừng lại, cung cung kính kính cúi người hành lễ.

Người ngồi trên ghế đá không phải ai khác, chính là cha ruột Quý Tiêu, Quý Quy Hồng. Quý Quy Hồng năm nay mới ngoài năm mươi, nhưng tóc mai đã bạc, trông như sáu mươi tuổi. Hai năm nay vì chuyện của Quý Tiêu, lão lo lắng trùng trùng, ngày ngày già đi trông thấy.

“Nô đã đích thân đến thành Bình Dương xem, tuy ở xa nhìn rõ lắm, nhưng nô sẽ không nhận nhầm Tam thiếu gia,” nam tử trung niên tên Quý Thường, là gia nô của Quý gia, đã hầu hạ Quý gia hai mươi lăm năm.

Trong mắt Quý Quy Hồng lóe lên một tia háo hức, lão vịn mép bàn đứng dậy, truy hỏi: “Thật sự là Quý Tiêu, ngươi không nhận nhầm?”

Quý Thường lắc đầu: “Tam thiếu gia là nô nhìn lớn lên, mặt mày của cậu ấy xuất chúng, không khó để nhận ra.”

Quý Quy Hồng thở dài một hơi, liên tục nói: “Tốt, tốt, tìm được là tốt!”

Tìm được, Quý gia còn có chút bài tẩy và không gian xoay sở.

Quý gia khởi nghiệp buôn bán, hiểu nhất cách thức bám vào quyền quý để có cuộc sống ổn định. Khi Quý Tiêu còn trong bụng mẹ, mẹ cậu tuy là thiếp, nhưng cũng vì nhan sắc quá đẹp mà vô cùng được sủng ái, suýt nữa đè bẹp cả chính thê. Nếu không có lễ giáo tổ tông đè nén, Quý Quy Hồng nói không chừng đã làm ra chuyện hồ đồ bỏ vợ nâng thiếp. Lão ngàn vạn sủng ái tiểu thiếp ấy, nếu thuận lợi, theo lý mà nói Quý Tiêu từ nhỏ cũng được sủng ái hết mực mà lớn lên. Chỉ là chẳng ai ngờ nổi, thân thể Quý Tiêu lại kỳ quái như thế, có thể nam có thể nữ, không phải nam không phải nữ.

Chuyện như vậy, cho dù hỏi ai, cũng đều trái với thiên lý luân thường, trước mặt không dám nói nhiều, nhưng sau lưng e là đã chỉ trỏ Quý Quy Hồng không biết bao nhiêu, nói rằng lão thiếu đạo đức nên mới khiến ông trời nổi giận.

Bà đỡ sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, ngay cả tiểu thiếp ấy cũng ngất xỉu theo. Nhưng chính thê Triệu thị của Quý Quy Hồng đứng ra, giữ lại cái mạng nhỏ của Quý Tiêu, tránh cho cậu vừa sinh ra đã bị ném chết.

Chỉ là Triệu thị này cũng chẳng phải vì lòng tốt, bà ta giữ lại Quý Tiêu, chẳng qua cũng chỉ để nhắc nhở về sự ngu ngốc của Quý Quy Hồng, và nói với người thiếp kia, sau này nàng có làm gì cũng không thể chuyển mình.

Quý Tiêu lớn đến bốn tuổi, cũng theo tiên sinh trong nhà đọc sách. Nhưng sau đó Quý Quy Hồng càng rất hiếm khi cho cậu ra ngoài, ngay cả ngày Tết cũng không gọi đến cùng ăn cơm. Cứ thế nuôi Quý Tiêu đến năm hai mươi tuổi, cuối cùng mới tìm thấy một chút tác dụng.

Lục hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh đi ngang qua Hàng Thành, muốn ở lại nơi này một đêm, dâng tặng mỹ nhân sẽ không bao giờ sai, nhưng cố tình trong những lời đồn đại trên đường, Lục hoàng tử không hề thích gần nữ sắc.

Quý Quy Hồng vội vàng bám vào cây đại thụ này, tâm tư xoay chuyển liền nghĩ đến thân thể Quý Tiêu. Không thích nữ sắc? Vậy thì tất nhiên là ưa thích nam sắc rồi, đứa con trai ngoan của lão, không phải nam không phải nữ, kiểu gì cũng chọn trúng.

Đêm hôm sau, Quý Tiêu bị đưa sang.

Có điều chuyện xảy ra ngoài dự liệu của Quý Quy Hồng, Lục hoàng tử đúng là ưng ý Quý Tiêu, nhưng lão không ngờ Quý Tiêu luôn luôn nghe lời lại dám chạy. Nếu như trước đó, chạy thì cho chạy, nhưng bây giờ Lục hoàng tử đã có tình cảm với Quý Tiêu, Quý Quy Hồng làm sao còn dễ dàng bỏ qua?

Không tìm được Quý Tiêu, đừng nói không ôm được cây đại thụ Lục hoàng tử này, mà chắc chắn còn quay ngược lại trị tội Quý gia bọn họ.

“Chỉ là ……” Quý Thường lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Quy Hồng, nói ra chỗ khiến người ta khó xử hiện giờ: “Hiện tại Tam thiếu gia không sống một mình, bên cạnh cậu ấy còn có một nam tử, dáng vẻ từ xa nhìn không rõ ràng, nô cũng không dám tới gần, thị vệ hắn mang theo quá nhiều ……”

“Nam nhân?” Quý Quy Hồng nhướn mày: “Nam nhân thế nào?”

“Không giống người thường, bên cạnh hắn cao thủ trùng điệp, nô không dám tới gần, cũng chưa dò hỏi được thân phận của hắn, chỉ là ….” Quý Thường ngừng một chút, nói: “… quan hệ của nam tử ấy với Tam thiếu gia quan hệ không tầm thường, nô còn thấy Tam thiếu gia bế một đứa bé ……”

“Cái đồ không biết xấu hổ này!” Quý Quy Hồng vỗ bàn một cái, tức đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Nó có biết bây giờ Bình Vương cũng ở huyện Bình Dương không, thế mà còn ở đó không biết liêm sỉ bừa bãi với dã nam nhân!”

Quý Quy Hồng tin chắc nam tử mà Quý Thường nhìn thấy không phải Thẩm Hoài, bởi vì mấy tháng trước Thẩm Hoài còn cho người mang lời nhắn đến, cho Quý gia bọn họ một thời hạn cuối cùng để tìm được Quý Tiêu. Mà hiện giờ theo lời của Quý Thường, Quý Tiêu với nam tử kia ngay cả con cũng đã có, làm sao có thể liên quan gì đến Thẩm Hoài?

Ngữ điệu Quý Thường không cao không thấp, tiếp tục chậm rãi nói: “Lão gia bớt giận, lúc này tuy chúng ta không gần bên Tam thiếu gia, nhưng cũng không phải không có cách,” Quý Thường nhìn chằm chằm vào đám cỏ dại xanh thẫm dưới chân: “Nô đã sắp xếp mọi thứ.”

***

Thời gian chuyển sang buổi chiều, Ôn Xung vội vã chạy đến tiểu viện.

Lúc ấy a Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngửa đầu nhìn chim bay trên trời. Xung quanh một vòng người đứng vây quanh nó, nó động đậy ngón tay, người bên cạnh liền mím môi nhướn mày theo.

Ôn Xung vốn có việc tìm Thẩm Hoài, lúc này thấy con sâu trắng nhỏ mũm mĩm ngồi một mình, trong lòng liền nổi ý trêu chọc.

“A Nguyên,” Ông cười tủm tỉm đi tới, thấy thằng bé lập tức cảnh giác lùi lại, Ôn Xung càng cười khoái chí, vui vẻ nói: “A Nguyên hôm nay một mình ở bên ngoài ngắm cảnh hả?”

A Nguyên nghe không hiểu Ôn Xung đang nói cái gì, lại rất lạ lẫm với ông, vì thế mím chặt đôi môi nhỏ không nói gì, chỉ hùng hổ nhìn chằm chằm.

Ôn Xung thẳng lưng lên, đưa tay tới định xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói.

“Ngươi trêu chọc nó, cẩn thận nó thù dai đấy.”

Ôn Xung ngẩng đầu, thấy Thẩm Hoài đứng dưới hàng hiên, vội cung kính thỉnh an, rồi cười nói: “Như vậy xem ra, a Nguyên thật sự rất giống điện hạ.”

Thẩm Hoài nhìn ông một cái, cười lạnh nói: “Ngươi ngược lại biết rất rõ ha.”

A Nguyên trái phải nghe không hiểu hai người lớn xí xa xí xồ cái gì, nó chỉ thấy được Thẩm Hoài, lập tức đứng dậy, loạng choạng chạy tới ôm góc áo Thẩm Hoài, sau đó làm như có được chỗ dựa, tràn đầy tự tin trừng Ôn Xung, bập bẹ ngọng nghịu méc: “Không, không sờ!”

Nó nói xong, không đợi Ôn Xung phản ứng, lại quay đầu ngước nhìn Thẩm Hoài, hỏi: “Cha, cha?”

Đây là hỏi Quý Tiêu đâu.

Sau bữa trưa, Thẩm Hoài và Quý Tiêu ở trong phòng mãi không ra, thằng bé do Kim Xuân chăm, trong lòng hơi cảm thấy cô đơn, sớm đã muốn nhào vào xem thử.

Thẩm Hoài cúi xuống xốc nách a Nguyên nhấc nó vào trong cánh cửa: “Ở trong đó, tự đi tìm.”

A Nguyên liền vịn cửa, tự mình xiêu vẹo đi vào. Mấy nha hoàn vốn đi theo nó, không có lệnh của Thẩm Hoài, không dám tiến tới nửa bước.

Còn Ôn Xung tìm Thẩm Hoài, là vì chuyện của Lý Mạn Song. Hai người đi sang phòng bên nói chuyện.

“Ban đầu ta chỉ thấy nàng ta quen mặt, qua vài ngày mới nhớ ra nàng ta là ai,” Ôn Xung đứng tựa cửa, hứng thú nhìn mấy vết đỏ trên cổ Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài cúi đầu rót cho mình chén trà: “Vậy nàng ta là thân phận gì?”

Lý Mạn Song tưởng mình hành sự kín đáo, nhưng không ngờ đã sớm bị ám vệ phát hiện bất thường, âm thầm theo dõi từ lâu.

“Nàng ta là thứ nữ của Lý tướng quân, Lý Mạn Song,” Ôn Xung chậm rãi từ tốn nói.

Lý tướng quân là một đại tướng theo Thẩm Hoài đánh trận ở vùng đất phía Nam, vì trúng mai phục mà chết trận, cũng có chút danh tiếng.

Động tác cầm tách trà của Thẩm Hoài khựng lại, hắn ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, “Con gái của Lý tướng quân, tại sao lại đưa đến đây?”

Loading

Ngươi còn muốn con trai không?

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x