Trên đường trở về, Thiệu Ngôn cùng ngồi vào hàng ghế sau với Cố Khinh Ngư.
Đây lại là một việc nhỏ khiến Cố Khinh Ngư bực bội, từ trước đến nay Thiệu Ngôn luôn ngồi ở ghế phụ, chỗ đó mới là vị trí hắn nên ngồi.
Cố Khinh Ngư quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo: “Đi lên ghế trước.”
Thiệu Ngôn lại nói: “Tôi không đi.”
Cố Khinh Ngư quả thực kinh ngạc đến ngây người rồi: “Anh hiện tại …… Đây là định làm gì? Thời kỳ nổi loạn đến muộn hả?!”
Thiệu Ngôn lại cắt ngang lời anh nói: “Tiên sinh, anh không phải đồng ý là tôi có thể cạnh tranh công bằng haysao?”
Khóe môi Cố Khinh Ngư hơi nhếch lên, mang theo một tia châm chọc: “Đúng vậy, tôi đồng ý, phải công bằng. Như vậy, nếu đối thủ của anh còn chưa ngồi vào được chỗ này, thì anh cũng không thể ngồi vào chỗ này.”
Thiệu Ngôn im lặng trở lại, an tĩnh nhìn anh, cứ như thể anh mới là người vô cớ gây sự vậy.
Cố Khinh Ngư gần như muốn đích thân mở cửa cho hắn, nhưng ngay sau đó lại nhận ra một tia khác thường.
Là tin tức tố của Thiệu Ngôn, hắn thật đáng chết, thế mà lại làm như vậy!
Anh cười lạnh một tiếng: “Chỉ với tin tức tố có độ xứng đôi 4,2% kia của anh, thì không cần phải thả ra để khoe khoang đâu, đối với tôi không có tác dụng.”
Thiệu Ngôn mím môi, nhưng không cảm thấy thất bại.
Nếu đổi thành người khác dám làm càn như vậy, đã sớm bị kéo ra ngoài đánh chết. Nhưng tiên sinh lại không làm như vậy với hắn, thăm dò mấy ngày nay hắn đã mò ra điểm giới hạn chịu đựng của anh.
Hắn thử thao túng bằng tin tức tố, trong phạm vi mức độ tiên sinh có thể chịu đựng, bao bọc ôm chặt lấy anh.
Trước mắt hắn vẫn chưa thể thoải mái ôm đối phương, nhưng tin tức tố của hắn thì có thể.
Đồng thời khi làm những chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tiên sinh, thấp giọng phản bác: “Tiên sinh, độ xứng đôi của chúng ta không còn là 4,2% nữa, mà là 5,6%. Hơn nữa, tôi cũng không phải vì mục đích gì, chỉ là muốn để anh làm quen. Thẩm tiến sĩ đã nói, bạn đời khi ở bên nhau nên để tin tức tố toả ra một cách tự nhiên, điều này sẽ giúp tăng độ xứng đôi lên, chúng ta không cần tự tạo áp lực cho mình.”
Cố Khinh Ngư nhíu mày: “Đừng có nói hươu nói vượn nữa, tôi đã hỏi Thẩm Dật rồi, anh ta hoàn toàn không nói với anh mấy chuyện này. Thái độ của anh ta trước sau đều rất kiên định, anh ta phản đối tôi và anh ở bên nhau.”
Trong mắt Thiệu Ngôn hiện lên một tia giảo hoạt, thừa nhận: “Đúng vậy, anh ta không nói với tôi, nhưng anh ta viết trong sách như vậy.”
Thật là càng ngày càng hoang đường.
Cố Khinh Ngư đang muốn giáo huấn hắn, nhưng bỗng nhiên phát hiện Thiệu Ngôn lại dựa sát hơn một chút, lông mày anh nhíu lại, liên tục lùi về phía sau, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Động tác của Thiệu Ngôn hùng hổ, gần như ép anh vào góc trong cùng của hàng ghế sau, nhưng ánh mắt lại nhu hòa và kiên định: “Tiên sinh, trong sách của Thẩm tiến sĩ còn nói, hôn môi, cũng có thể tăng độ xứng đôi lên.”
Cố Khinh Ngư nhìn gương mặt Thiệu Ngôn càng lúc càng tới gần, tay phải đột nhiên giơ lên, túm lấy môi hắn, nhéo nó thành hình dạng buồn cười.
“Thiệu Ngôn, anh cảm thấy, tôi hiện giờ không trị được anh có phải không?” Giọng của anh lạnh lẽo, ngữ điệu mang ý cảnh cáo.
Thiệu Ngôn bị nắm miệng, nhưng không ảnh hưởng đến động tác tay, ôm chặt lấy anh. Cố Khinh Ngư giãy giụa không thôi, quả thực nổi giận rồi, hắn có thể cảm giác được lồng ngực Alpha đang rung động nhẹ nhàng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: “Tiên sinh vĩnh viễn có thể quản tôi, có thể trừng phạt tôi, có thể chế tài tôi, tôi vui vẻ chịu đựng.”
Cố Khinh Ngư lạnh lùng nói: “Vậy tôi ra lệnh anh buông tôi ra.”
Thiệu Ngôn dịu dàng đáp lại: “Vâng tiên sinh, tôi phục tùng mệnh lệnh của ngài. Một phút sau, tôi sẽ buông ngài ra.”
“Anh ……” Cố Khinh Ngư rất giận, cắn một cái vào lồng ngực ở trước mặt, không chút lưu. Thiệu Ngôn đau đến mức kêu lên một tiếng, cúi đầu thật lâu không có động tĩnh gì, Cố Khinh Ngư trong lòng căng thẳng, không chắc chắn lắm nhìn về phía hắn, thấp giọng hỏi: “Anh, sao vậy?”
Thiệu Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt khiến Cố Khinh Ngư kinh hãi. Không đợi anh phản ứng lại, đã bị giữ chặt bả vai.
Giọng nói của hắn vừa thấp vừa trầm, chỉ một mình Cố Khinh Ngư có thể nghe rõ: “Tiên sinh, vì công bằngcho tôi, hãy để tôi cắn lại.”
……
Tấm chắn của siêu xe ngăn được tầm mắt, nhưng không thể hoàn toàn ngăn chặn được những động tĩnh khác.
Vệ sĩ kiêm trợ lý ở hàng ghế trước cảm giác được khoang xe hơi rung lắc do giãy giụa và uốn éo kịch liệt, nghe thấy phía sau truyền đến từng đợt tiếng rên mơ hồ và ái muội càng lúc càng dồn dập, cố gắng lái xe ổn định, trong lòng vô cùng chấn động.
Hoá ra tiên sinh và Thiệu tổng, lại là loại quan hệ này!
***
Khi xe sắp quẹo vào con đường nhỏ băng qua khu vườn của Cố trạch, không biết là di động của ai vang lên.
Tiếng brừm brừm rung lên không ngừng, nhưng không ai quan tâm.
Cố Khinh Ngư gần như nằm thẳng trên băng ghế, ánh mắt mê ly, đuôi mắt đỏ bừng, cánh môi ướt át thật đẹp, khép mở hổn hển. Cúc áo sơmi của anh mở ra, lớp vải che khuất phần lớn làn da, rất vừa vặn che giấu một vết cắn trả ở bên dưới.
Toàn bộ trọng lượng của anh đều nằm trên bàn tay to lớn đang nâng sau lưng anh, một cái tay khác của Thiệu Ngôn thì đang dịu dàng vuốt ve bên dưới quần áo, thành kính hôn dọc theo đường quai hàm đang ngẩng cao của anh dần uốn lượn xuống dưới, mềm nhẹ lướt qua cần cổ, cuối cùng thâm tình dừng trên tuyến thể.
Di động rung rồi lại ngừng, ngừng rồi lại rung.
Xe cũng đã ngừng lại không biết từ khi nào.
Cố Khinh Ngư đột nhiên tỉnh táo, thấy rõ ngoài cửa sổ đã là bãi đỗ xe của Cố trạch, trên mặt lập tức nóng bừng không thôi.
Anh không thể nào nhìn thẳng vào mớ hỗn độn trước mắt, dứt khoát đưa tay lên che hai mắt lại.
Thính lực lại vì vậy mà trở nên cực kỳ nhạy bén, anh có thể nghe thấy Thiệu Ngôn dường như cười khẽ một tiếng, điều này càng khiến anh tức giận hơn.
Tiếp theo là một loạt tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó ở bụng dưới truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Ngón tay Cố Khinh Ngư siết thật chặt, cố nén không phát ra âm thanh.
Nhưng Thiệu Ngôn lập tức nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của anh, thấp giọng xin lỗi: “Lạnh à? Tôi sẽ làm rấtnhanh.”
Khăn ướt lạnh lẽo, lướt qua với tốc độ nhẹ nhàng, mang đi dấu vết một chặng đường hoàng đàng. Cố Khinh Ngư đẩy Thiệu Ngôn đang định giúp anh sửa sang quần áo ra, xoay người đối diện với cửa xe tự mình làm.
Nói cái gì một phút sẽ buông ra.
Alpha quả thực không đáng tin, quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước, tham lam thành tánh!
Anh xấu hổ buồn bực đến mức đầu váng mắt hoa, lúc này tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa. Lần này không bị bỏ qua nữa, hai người đồng thời nhìn sang.
Là điện thoại của Thiệu Ngôn.
Cố Khinh Ngư liền không nhìn nữa, Thiệu Ngôn lại rút một tờ khăn ướt lau tay của mình, cúi đầu hôn một cái lên mi tâm của anh.
Không ngoài dự đoán nhận được một ánh mắt tức giận cảnh cáo, hắn lại lộ ra một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, cầm lấy di động nhận nghe.
Mới nói chưa được hai câu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm trọng.
Cố Khinh Ngư loáng thoáng nghe được một hai từ, thấy sắc mặt Thiệu Ngôn không đúng, lại liên tục truy hỏi đối phương cụ thể là tình huống như thế nào, cũng không khỏi ngồi thẳng người lại.
Cuộc điện thoại này rất ngắn, Thiệu Ngôn đáp một câu “Tôi tới ngay” rồi cúp máy.
Cố Khinh Ngư không quan tâm đến chuyện trước đó nữa, chủ động hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Ngôn có chút sốt ruột giải thích: “Là bệnh viện gọi, nói mẹ tôi xảy ra sự cố, đang cấp cứu, kêu tôi nhanh chóng chạy qua.”
Cố Khinh Ngư cũng khẩn trương lên.
Mẹ của Thiệu Ngôn đã từng làm phẫu thuật xoá bỏ đánh dấu cả đời, di chứng mãnh liệt khiến cho tình trạng thân thể của bà cực kỳ kém. Mấy năm trước bà quanh năm ở trong viện điều dưỡng, trải qua nhiều năm trị liệu phục hồi, mấy năm nay tình hình mới dần dần tốt hơn, có thể xuất viện về nhà.
Thiệu Ngôn nhớ rõ các chỉ số trong kiểm tra sức khoẻ năm ngoái vẫn khá tốt, không biết vì sao hiện tại đột nhiên tới nỗi đi cấp cứu.
Hắn nói với Cố Khinh Ngư: “Tôi phải đến bệnh viện trước để xem một chút.”
Cố Khinh Ngư không chút do dự nói: “Tôi đi cùng anh.”
Thiệu Ngôn có chút bất ngờ nhìn anh, Cố Khinh Ngư bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, nhưng trước mắt không phải là thời điểm so đo với hắn.
Mẹ của Thiệu Ngôn, bà Thiệu Lan, là một Omega rất dịu dàng, mẹ của chính Cố Khinh Ngư qua đời từ rất sớm, Thiệu Lan thỏa mãn rất nhiều tưởng tượng của anh về mẹ. Mấy năm nay anh cung cấp cho Thiệu Lan những điều kiện chữa bệnh có chất lượng tốt nhất, không đơn giản chỉ là vì đã mượn sức con trai của bà, ở một mức độ nào đó cũng coi như là một hành đồng gửi gắm để thỏa mãn tinh thần mình.
Thiệu Ngôn đương nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu như vậy, lập tức đáp ứng.
Cố Khinh Ngư kéo tấm chắn xuống, không ngạc nhiên khi tài xế ở ghế trước đã rời đi. Anh xuống xe nhìn khắp xung quanh, chiếc siêu xe kia của Thiệu Ngôn đậu cách đó không xa, gần đây hắn đều lái chiếc xe đó để đi lại.
“Ngồi xe của anh đi.”
Chiếc xe bọn họ đi trước đó được chuẩn bị để tham gia buổi dạ tiệc từ thiện, đi bệnh viện quá mức long trọng.
“Được.”
Thiệu Ngôn không định làm phiền tài xế, đưa Cố Khinh Ngư vào ngồi ghế phụ, tự mình lái xe, cả đoạn đường hai người cũng không có tâm tình nói chuyện, nhanh như chớp lao về hướng bệnh viện.
Sau khi vội vàng chạy tới được bệnh viện, thì Thiệu Lan đã vào phòng mổ.
Sau đó hỏi qua mới biết, hoá ra sự cố lần này của bà không phải là bệnh cũ tái phát, mà là đã xảy ra tai nạn. Bà ở nhà một mình thay bóng đèn, không cẩn thận té từ trên thang xuống, không khéo đập trúng đầu, trực tiếp hôn mê. May mắn là nhân viên hộ lý vừa vặn tới nhà để làm kiểm tra cho bà, sau khi phát hiện đã kịp thời đưa đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra ban đầu có thể có xuất huyết bên trong não, cần nhanh chóng phẫu thuật, đây mới là nguyên nhân bệnh viện vội vã liên hệ với Thiệu Ngôn.
Bệnh viện này là sản nghiệp của Cố thị, y bác sĩ đều biết Thiệu Lan là mẹ của Thiệu tổng, là trưởng bối mà tiên sinh coi trọng, không ai dám xem nhẹ, ca phẫu thuật đã sắp xếp đội ngũ cao cấp nhất.
Tính tình Thiệu Ngôn cho dù trầm ổn thế nào, vào thời điểm thế này cũng có chút ngồi không yên, không tự chủ được cứ đi qua đi lại.
Cố Khinh Ngư cũng có chút lo lắng, nhưng không quên trấn an hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng sốt ruột, bác sĩ Ngô rất có kinh nghiệm, nhất định sẽ biến nguy thành an.”
Tâm trạng khẩn trương của Thiệu Ngôn từ từ trầm tĩnh lại dưới ánh mắt của anh.
Đợi hơn hai giờ, cuộc phẫu thuật cuối cùng kết thúc.
Bác sĩ Ngô từ phòng giải phẫu đi ra, nhìn thấy Cố Khinh Ngư cũng có mặt, hơi sửng sốt một chút, sau khi chào hỏi đơn giản mới nhìn về phía Thiệu Ngôn, giải thích: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, khu vực xuất huyết đã hoàn toàn được kiểm soát. Điều may mắn chính là, lượng máu chảy ra không nhiều lắm, tổn thương cũng không nghiêm trọng. Chúng tôi đã loại bỏ khối máu tụ, kiểm tra phần não xung quanh, không phát hiệndấu hiệu tổn thương sâu hơn.”
Trái tim treo cao của Thiệu Ngôn cuối cùng cũng hạ xuống một chút, lại hỏi: “Hiện tại bà thế nào? Tôi có thể đi thăm bà không?”
Bác sĩ Ngô nói: “Trước mắt bà vẫn chưa tỉnh, sau đó sẽ chuyển vào ICU quan sát mấy ngày. Nhưng các anh yên tâm, bà ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, bình phục chỉ là vấn đề thời gian.”
Thiệu Lan chuyển vào ICU tạm thời không thể thăm hỏi, bọn họ đi cùng bác sĩ Ngô vào văn phòng tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ tình hình chữa trị. Khi bước ra khỏi bệnh viện, thời gian đã là rạng sáng.
Bọn họ sóng vai đi về hướng bãi đỗ xe, hơi thở của hai người hóa thành sương trắng trong gió lạnh.
Thiệu Ngôn bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đi cùng tôi.”
Cố Khinh Ngư sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi không phải vì đi cùng anh, tôi là tới thăm dì Thiệu.”
Thiệu Ngôn mỉm cười, nói: “Đúng. Có điều, anh vẫn đồng hành cùng tôi.”
Hắn bỗng nhiên yên lặng nhìn anh, thấp giọng nói: “Tiên sinh như vậy, làm sao có thể khiến tôi không thích?”
Trong bóng đêm, ánh mắt của Alpha vừa sâu thẳm vừa lưu luyến, Cố Khinh Ngư ngẩn người trong một chớp mắt, ngay sau đó hoàn hồn, hơi mang theo vẻ chán ghét nói: “Anh cũng biết khơi gợi cảm xúc của người khác ghê. Đi thôi, trở về!”
Nói xong bước chân nhanh hơn, đi đến chỗ chiếc xe. Thiệu Ngôn khẽ cười, bước nhanh đuổi theo.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người càng lúc càng kéo dài ra, nhưng trước sau vẫn luôn theo sát nhau.