Nhaminh [4,2%] Chương 24

[4,2%] Chương 24

0 0 đánh giá
Article Rating

Hai ngày sau, Thiệu Ngôn nhận được thông báo cho phép thăm hỏi của bệnh viện, liền nói với Cố Khinh Ngư, hai người tìm một khoảng thời gian tương đối rảnh, đi thẳng đến bệnh viện.

Ở cửa phòng bệnh phát hiện, Thiệu Lan đã có một vị khách khác đến thăm.

Bọn họ liếc nhìn nhau, đều thấy một chút bất ngờ trong mắt đối phương.

Sức khoẻ Thiệu Lan không tốt do giải phẫu, tĩnh dưỡng quanh năm, hơn nữa sau khi ly hôn có chút bài xích đối với giao tiếp xã hội, các mối quan hệ cực kỳ đơn giản. Liên lạc tới lui trong cuộc sống ngoại trừ y tá bác sĩ, bạn trẻ tuổi chung phòng bệnh, thì không còn ai khác.

Người đàn ông beta trung niên trước mặt này thoạt nhìn nho nhã khiêm tốn, trước đây Thiệu Ngôn và Cố Khinh Ngư chưa từng gặp qua.

Bọn họ ngập ngừng gõ cửa đi vào.

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước sát trùng, tiếng tích tích của dụng cụ giám sát không dứt bên tai, Thiệu Lan đã tỉnh táo trên đầu quấn băng gạc, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, may mà trạng thái cũng không tệ lắm, đang nhỏ giọng nói chuyện với vị khách đến thăm kia.

Nghe tiếng động hơi quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Khinh Ngư, trong mắt hiện lên một tia hưngphấn.

“Tiên sinh, sao cậu lại tới đây?” Nói rồi còn cựa quậy muốn ngồi dậy.

Cố Khinh Ngư vội vàng nói: “Dì Thiệu, dì cứ nằm đi.”

Tầm mắt anh lơ đãng nhìn về phía vị khách xa lạ kia, Thiệu Ngôn cũng mang theo ánh mắt đánh giá nhìn qua, gương mặt người nọ trong một thoáng hiện lên vẻ không tự nhiên.

“Vị này chính là ……” Thiệu Ngôn còn chưa mở miệng, Cố Khinh Ngư đã hỏi trước.

“Ngài là Cố tiên sinh phải không? Tôi tên Chung Thời Nghi, là thầy dạy lớp cắm hoa của Thiệu Lan, cũng là bạn của bà ấy.” Vị beta kia trả lời.

Dì Thiệu gần đây có tham gia lớp học cắm hoa sao? Cố Khinh Ngư ngược lại chưa từng nghe nói, anh liếc nhìn Thiệu Ngôn một cái, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như cũng không biết chuyện.

Nhưng cũng không loại trừ bọn họ bận quá, khả năng còn chưa kịp nói về chuyện này.

Vì thế Cố Khinh Ngư gật gật đầu, nói với đối phương: “Chào Chung tiên sinh, chú biết tôi sao?”

Chung Thời Nghi nói: “Thường nghe Thiệu Lan nhắc tới ngài.”

Nói xong ông lại nhìn về phía Thiệu Ngôn. Thiệu Ngôn vẻ ngoài cao lớn, ông phải hơi ngẩng đầu lên, tươi cười khách sáo: “Cậu chính là Thiệu Ngôn? Rất vui làm quen với cậu.”

Thiệu Ngôn “Vâng” một tiếng, thái độ không nhiệt tình lắm.

Nụ cười của Chung Thời Nghi không đổi, hẳn là không để bụng. Ở đây nhiều người, dù sao phòng bệnh cũng không rộng lắm, ông xoay người sang Thiệu Lan ở trên giường bệnh nói: “Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt, lần sau tôi lại đến thăm chị.”

Thiệu Lan hơi gật gật đầu, tạm biệt ông.

Ba người đều an tĩnh nhìn ông rời đi.

Nhất thời không nói gì.

Thiệu Lan thoạt nhìn cũng không có ý định chủ động giải thích lai lịch của người này. Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Thiệu Ngôn và Cố Khinh Ngư đều không truy hỏi ngay lúc này, nói cho cùng bà vừa mới làm phẫu thuật xong, thân thể quan trọng hơn.

Thiệu Ngôn thấp giọng hỏi vài câu về tình trạng của bà, trong mắt có chút tự trách.

Là hắn sơ sót, không nên để mẹ ở nhà một mình, nếu không phải nhân viên điều dưỡng đến nhà đúng lúc ấy, thì sợ là không may mắn như vậy.

Thiệu Lan nhìn ra suy nghĩ của hắn, liền nói: “Chuyện này không trách con, là tự mẹ bất cẩn. Cho rằng thay một cái bóng đèn mà thôi, không cần phải làm phiền người khác ……”

Bà tuy là một Omega, nhưng lúc trẻ lại là người tính tình nhanh nhẹn, không hề ỷ vào người khác, quen tự tay làm mọi việc. Cuộc phẫu thuật loại bỏ đánh dấu rốt cuộc đã thay đổi quá nhiều, lấy đi sức khoẻ quan trọng nhất của bà, nhiều năm như vậy bà giống như hoa trong nhà kiếng, được che chở một cách cẩn thận, chỉ sợ gặp phải chút xíu thương tích.

Tiên sinh và con trai bà đã tạo cho bà môi trường thuận lợi nhất để hồi phục, vốn không có gì để oán trách, nhưng thỉnh thoảng bà lại cảm thấy thất bại.

Ví dụ như lần này, bà phát hiện bóng đèn chỗ cầu thang nhấp nháy, mà lúc ấy không có ai khác ở nhà, khoảnh khắc ấy, trong lòng Thiệu Lan thậm chí là hào hứng. Bà muốn thử làm điều gì đó ở một góc không ai biết, muốn thử xem mình có thể không dựa vào sự giúp đỡ của người khác, thay mới bóng đèn này hay không.

Giống như hồi còn trẻ vậy.

Vòi nước bị rỉ tự mình sửa, mua đồ gia dụng mới tự mình lắp ráp, khi đổi mùa thì tự tay làm sạch lưới lọc của máy điều hòa.

Bà muốn thông qua những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, để chứng minh mình còn có thể làm được một vài việc.

Chẳng lẽ nguyện vọng của bà quá xa xỉ hay sao? Nếu không tại sao chỉ làm một việc nhỏ như vậy, cũng có thể khiến cho mình tới bệnh viện, đến nỗi phải mở một cuộc phẫu thuật?

Tâm tình Thiệu Lan chán nản.

Nhưng bà cũng không định thể hiện sự chán nản này ở trước mặt con trai.

Vì vậy bà chỉ cười khổ, hứa hẹn với bọn họ: “Lần sau mẹ sẽ không làm vậy nữa.”

Cố Khinh Ngư lại nhẹ nhàng cầm tay bà, nói: “Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

Ngoài ý muốn sao?

Thiệu Lan nhìn tiên sinh, có chút ngơ ngẩn. Thiệu Ngôn cũng nhìn về phía anh.

Cố Khinh Ngư nói: “Không ai biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù chúng ta có sự chuẩn bị trọn vẹn nhất.”

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mọi người sẽ luôn chuẩn bị đầy đủ các kiểu.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn sẽ đến.

Mọi người không thể bởi vì chuyện ngoài ý muốn có thể đến bất kỳ lúc nào, mà từ bỏ cuộc sống bình thường. Thiệu Lan hiểu được sự an ủi và ủng hộ đằng sau câu nói của anh, tâm tình cũng nhờ vậy mà thoải mái hơn nhiều.

Tiên sinh, đúng là một đứa nhỏ tốt.

Tiên sinh với người của Cố gia, thật sự không hề giống một chút nào.

Mỗi lần bà nghĩ như vậy, thì sẽ nhịn không được nói với Thiệu Ngôn: “Con phải làm việc thật tốt, ra sức vì tiên sinh.”

Thiệu Ngôn đương nhiên luôn miệng vâng dạ.

Bọn họ không ở lại lâu lắm, bởi vì Thiệu Lan cần phải nghỉ ngơi đầy đủ.

Trước khi đi, bà nhìn Cố Khinh Ngư một cái thật sâu, làm như suy nghĩ điều gì đó mà thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, chuyện có thể tránh, vẫn nên tránh.”

Không biết là tự lẩm bẩm với mình, hay là nói với anh.

……

Thiệu Ngôn dừng xe ở ven đường, đến cửa hàng gần đó mua hai ly cà phê.

Cửa hàng này mới mở, nghe nói danh tiếng cũng không tệ.

Cố Khinh Ngư tiếp nhận một ly từ hắn. Loại cà phê vừa thêm đường vừa thêm sữa này rõ ràng là bị chuyên gia dinh dưỡng ra lệnh cấm, nhưng Thiệu Ngôn đều đã mua cho anh, hơn nữa hai người uống trong xe, không có người khác thấy, thì có gì quan trọng đâu.

“Người kia, là bạn trai của dì Thiệu sao?” Cố Khinh Ngư rất để ý Beta mà anh đã gặp trong phòng bệnh.

Thiệu Ngôn hiển nhiên cũng không xem nhẹ người tên Chung Thời Nghi mới gặp mặt một lần kia.

“Không biết. Đợi sau này, tôi hỏi lại mẹ tôi.”

Cố Khinh Ngư lại nói: “Khoan hỏi bà, để tôi kêu người điều tra xem sao trước.”

Thiệu Ngôn hơi sửng sốt, hỏi anh: “Điều tra cái gì?”

Cố Khinh Ngư nhíu mày, tỏ ra đương nhiên liệt kê một loạt các mục: “Tình trạng tài chính, người yêu cũ, nghề nghiệp của ông ta, có tiền sử bất lương không ……”

Thiệu Ngôn xoay người nhìn về phía anh, không biết là bởi vì lời nói của anh, hay vì điều gì khác, bỗng nhiên bật cười một tiếng, thấp giọng nói: “Mẹ tôi chỉ là một người bình thường.”

Người bình thường thì không cần nghiêm túc điều tra người theo đuổi sao?

Cố Khinh Ngư không tán đồng nhìn lại hắn: “Nhưng đó là mẹ anh.”

“Được.” Thiệu Ngôn đồng ý, bỗng nhiên ghé lại gần anh. Cố Khinh Ngư cảnh giác nhìn hắn, nhưng Thiệu Ngôn chỉ là giơ tay, nhẹ nhàng lau một cái ở khóe miệng anh.

Là vệt sữa.

Cố Khinh Ngư nhìn vệt sữa màu trắng dính trên ngón cái của anh, gương mặt hơi nóng lên. Hoá ra chính mình vừa rồi cứ mang cái vệt sữa này nói chuyện với đối phương sao?

Hèn chi hắn bật cười.

“Tiên sinh, anh đối với tôi cũng thật tốt.”

Lời này của hắn cũng thật đột ngột, Cố Khinh Ngư hơi suy nghĩ, rồi mới phản bác: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi là vì dì Thiệu.”

Thiệu Ngôn lại xoay đầu yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói: “Ngoại trừ chuyện này. Tiên sinh, ngài đối với tôi vẫn luôn rất tốt.”

Đó là đương nhiên.

Hắn là trợ thủ mà anh coi trọng, hắn là tác phẩm đắc ý nhất của anh.

Cố Khinh Ngư cam tâm tình nguyện cho hắn bất kỳ thứ gì bản thân mình có thể cho.

Chỉ cần hắn còn bằng lòng nghe lời mình, xem mình là chủ nhân một cách vô điều kiện.

Cố Khinh Ngư có chút rầu rĩ không thể giải thích.

Tựa như có thứ gì đó quý giá đang mất đi.

Bên trong xe tin tức tố lan tràn, một chiếc móng sói lặng yên không một tiếng động để lên vai anh.

Khóe mắt Cố Khinh Ngư giựt giựt.

Sau khi anh quen biết Thiệu Ngôn được mười năm, gần đây mới biết được hoá ra hắn còn có một gương mặt này.

Không, thật ra anh vẫn luôn biết.

Thiệu Ngôn vốn dĩ là người để đạt được mục đích không từ thủ đoạn.

Chỉ là thủ đoạn này chưa bao giờ dùng ở trên người anh.

Nhưng bây giờ đã thay đổi rồi.

“Lái xe, trở về làm việc.” Cố Khinh Ngư lạnh nhạt đẩy móng vuốt của hắn ra.

Thật ra anh cũng không cố chấp trong việc chỉnh đúng thái độ của đối phương đối với những chuyện nhỏ nhặt này.

Có lẽ là bởi vì, gần đây cũng không phải là thời điểm tốt để tranh cãi với Thiệu Ngôn.

Trong khoảng thời gian này bọn họ có chút bận rộn.

Sau khi Trình Hách bị cảnh sát mang đi, Liên minh Alpha gặp phải một loạt điều tra, công ty như rắn mất đầu, những nhân viên còn lại tan tác. Người nào đến nay vẫn ở lại, đều có mưu đồ gì đó trong lòng.

Nhưng quả ngọt thế này, Cố Khinh Ngư làm sao có thể dễ dàng để người khác hái mất?

Những chuyện kiểu như ‘nhân lúc mày hấp hối tao lấy mạng mày luôn’, mấy năm nay Cố Khinh Ngư làm không ít.

Dạo này anh đang thực hiện kế hoạch thu mua Liên minh Alpha. Dù sao, nếu không phải mấy năm nay Trình Hách liên tục phạm sai lầm, thì thương hiệu này vẫn là có nền tảng khá tốt.

Chuyện này giao cho người khác anh đều không yên tâm, vẫn là phải dựa vào Thiệu Ngôn.

Ngoại trừ sự thiên vị mang tính chủ quan, có lẽ đây là nguyên nhân khách quan mà thỉnh thoảng anh dung túng hắn.

Ở góc độ nào đó, Thiệu Ngôn xác thật là độc nhất vô nhị.

Nhưng tình cảnh trước mắt, vẫn khiến Cố Khinh Ngư cảm nhận được áp lực nhất định.

Chẳng lẽ anh nhất thiết phải dựa vào Thiệu Ngôn mới có thể làm được những việc này hay sao? Chẳng lẽ bởi vì cần phải trọng dụng đối phương, mà ngay cả chính mình cũng phải dâng lên hay?

Anh âm thầm tiếp xúc một vài công ty săn đầu người, cố gắng tìm ra một người tài có thể thay thế được Thiệu Ngôn.

Nhưng nếu Thiệu Ngôn có thể dễ dàng thay thế như vậy, thì sự bồi dưỡng tỉ mỉ suốt mấy năm nay của anh lại tính thế nào?

Đây xác định là một kế hoạch không thể có kết quả trong thời gian ngắn.

Bọn họ cùng nhau trở về công ty tăng ca.

Công việc chờ xử lý chồng chất như núi, điều quan trọng nhất trước mắt chính là, mau chóng điều tra rõ ràng tình trạng tài chính, tài sản, nợ nần của Liên minh Alpha, đánh giá giá trị trên thị trường cổ phiếu, từ đó xây dựng kế hoạch thu mua hợp lý.

Đêm đó Cố Khinh Ngư thậm chí không định trở về nhà, chuẩn bị ở lại một đêm tại phòng nghỉ thiết kế gắn liền với văn phòng.

Khi công viện bận rộn, chính là như vậy.

12g rưỡi khuya, Thiệu Ngôn ngước mắt khỏi đống hồ sơ, phát hiện Cố Khinh Ngư không biết từ khi nào đã dựa vào sofa ngủ rồi. Thân thể anh hơi dựa nghiêng vào chỗ tựa lưng, xương bả vai đỡ lấy gò má, gò má thon gầy bị ép ra một phần thịt mềm mại.

Thiệu Ngôn khẽ khàng đi qua, tháo chiếc mắt kính vướng víu trên mũi anh.

Cố Khinh Ngư hơi nhíu mày, làm như muốn tỉnh lại, hơi nhúc nhích rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Khi anh ngủ, Thiệu Ngôn ngược lại không dám lỗ mãng như khi anh thức.

Thậm chí không dám chạm vào anh lắm, đầu ngón tay cách mấy cm, ý đồ miêu tả hình dáng gương mặt anh.

Có đôi khi, hắn có thể cảm nhận, tiên sinh đối xử với mình đặc biệt.

Anh dường như lúc nào cũng có thể bao dung chính mình. Thử hỏi còn có Alpha nào, có thể được cho phép tùy ý làm bậy giống như hắn vậy chứ?

Nhưng có đôi khi, anh cách xa mình, thì lại dường như cực kỳ xa xôi.

Tựa như khi lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Thiệu Ngôn sẽ không quên, cảnh tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy tiên sinh.

Loading

Bị cấp dưới có độ xứng đôi 4,2% đánh dấu

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest


0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x