Nhaminh [NTQ] – Chương 25a: Quá khứ cuối cùng đã kết thúc

[NTQ] – Chương 25a: Quá khứ cuối cùng đã kết thúc

4.5 2 đánh giá
Article Rating

Ôn Ninh nghe không hiểu, những vẫn đi theo hắn đến miếu Quan Âm, ở ngoài cửa Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện trong miếu hạ cấm chế rất mạnh, cảm giác bên trong tuyệt đối không đơn giản, vì vậy kêu Ôn Ninh đi tìm Lam Vong Cơ đến đây, mình vào thăm dò trước.

Trên nóc nhà, nhìn thấy Lam Hi Thần và Kim Quang Dao ở trong miếu, còn có một vài tu sĩ cầm cung tên phòng thủ, vốn không muốn hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng cố tình lại gặp phải tên tiểu tử Kim Lăng. Kim Lăng dẫn Tiên Tử, vòng tới vòng lui bên ngoài miếu Quan Âm, còn trèo lên bức tường cao, nhất định muốn tìm hiểu đến cùng. Cung thủ trong sân bắn ra một mũi tên, Nguỵ Vô Tiện bị doạ sợ phải vội vàng ném cây sáo trúc bên hông ra, thay Kim Lăng đánh rớt mũi tên, Nguỵ Vô Tiện hét lớn: “Kim Lăng! Chạy nhanh đi!”

Kim Lăng nhanh chóng chạy trối chết, nhưng bản thân Nguỵ Vô Tiện lại lộ ra, bị Kim Quang Dao mời xuống. Nguỵ Vô Tiện ngay cả vũ khí cũng không có, chỉ đành chấp nhận số phận, nhưng chẳng bao lâu, lại thấy đứa nhỏ không may Kim Lăng vẫn bị bắt về, dẫn vào trong.

Ngước mắt lên nhìn thấy bội kiếm bên hông Lam Hi Thần xám xịt không phát ra ánh sáng, Lam Hi Thần nói: “Xin lỗi, bị người khác lừa gạt, không còn linh lực”.

Lập tức hiểu ra đây cũng là tác phẩm của Kim Quang Dao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao không cùng một phe, không còn gì tốt hơn thế nữa.

Cái gì mà cảnh tượng hoành tráng Nguỵ Vô Tiện chưa từng thấy, chỉ là bị cưỡng chế bởi tên hèn Kim Quang Dao mà thôi, trong lòng hắn chẳng chút lo lắng, hơn nữa đã kêu Ôn Ninh đi tìm Lam Vong Cơ đến rồi, Hàm Quang Quân nhà hắn lợi hại như vậy, Kim Quang Dao căn bản không phải là đối thủ, hắn chỉ đành giả vờ làm nam tử yếu đuối đợi Lam nhị ca ca đến anh hùng cứu mĩ nhân là vừa đẹp. Sau đó vẫn có thể cố tình nhào vào vòng tay Lam Vong Cơ cọ cọ, làm được dại gì không làm. Hắn hoàn toàn không phản kháng, vô cùng phối hợp, sẵn tiện xem thử Kim Quang Dao muốn làm cái gì.

Không ngờ Kim Quang Dao trước hết hỏi thăm tin tức Lam Vong Cơ từ hắn, sau đó kêu người bố trí sẵn trận pháp. Nguỵ Vô Tiện thấy mấy tên thủ hạ đó của Kim Quang Dao, trong lòng chỉ cảm thấy không được, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Ta nói nè, trận pháp này của ngươi cũng quá lỏng lẻo đi, thế này sao mà cản được Hàm Quang Quân, người kia qua đây, người kia qua đây, đúng đúng đúng, thêm mấy tên cung thủ nữa”.

Lam Hi Thần hết chịu nổi, hiếm khi ngắt lời người khác, hắng giọng mấy cái: “Khụ khụ, Nguỵ công tử, hình như ngươi không nên giúp bọn chúng chứ”.

“Trạch Vu Quân, chút thực lực này của bọn chúng, quả thực là coi thường đệ đệ của ngươi á”. Nguỵ Vô Tiện nghĩ một chút, lại nói với Kim Quang Dao: “Kim Quang Dao, nếu không ngươi cầm vũ khí uy hiếp ta đi, nào nào, lại đây, đừng có khách sáo”.

Lúc này không chỉ Lam Hi Thần, mà cả Kim Quang Dao cũng bắt đầu không nói nên lời, Lam Hi Thần tự hỏi đệ đệ nhà mình tại sao không nhốt kỹ tức phụ (vợ) vậy, người như thế này có thể tuỳ tiện thả ra hay sao? Liền hỏi hắn: “Nguỵ công tử, tại sao ngươi không đi cùng Lam Vong Cơ?”

Nguỵ Vô Tiện ngập ngừng một chút, trả lời y: “Chúng ta không ở chung phòng, ta ngủ không được nên ra ngoài đi dạo, Lam Trạm không biết”.

“Các ngươi ở hai phòng?”

Nguỵ Vô Tiện không hiểu vì sao giọng điệu của Lam Hi Thần lại kinh ngạc như vậy, nghĩ Lam Vong Cơ chắc là sẽ không kể với Lam Hi Thần mấy chuyện vô liểm sỉ mà hắn làm đâu nhỉ, đè nén sự khẩn trương, nói: “Tạo sao chúng ta lại không thể ở hai phòng …”

“Ha ha ha ha ha” lần này Kim Quang Dao bật cười, Nguỵ Vô Tiện lập tức thấy bất mãn, nghĩ nếu không phải hắn muốn giở chiêu trò cũ với Lam Vong Cơ, thì bây giờ chỉ muốn đập cái tên lùn tịt có gương mặt yêu khí này một trận, nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có, ta chỉ cảm thấy …” Kim Quang Dao thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Hàm Quang Quân khổ sở chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng đến giờ vẫn không tu thành chánh quả, thật là đáng tiếc mà”.

Lam Hi Thần cũng rất hiếu kỳ, y tất nhiên là cực kỳ quan tâm đến Lam Vong Cơ, lại hỏi: “Nguỵ công tử, ngươi và Lam Vong Cơ có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Một người là ca ca ruột thịt mà Lam Vong Cơ tôn kính, một người là huynh đệ tốt của ca ca ruột thịt, lời nói của hai người này chắc chắn có độ tin cậy cao nhất, hơn nữa ý tứ của hai người này khiến trái tim lúc nãy đã chìm xuống tận đáy của Nguỵ Vô Tiện, lại nổi lên lần nữa.

Hắn không quan tâm đến lễ nghi gì nữa, kéo Lam Hi Thần, hỏi: “Trạch Vu Quân, các ngươi có ý gì, Lam Trạm y, có phải là …”

“Ngươi, trí nhớ bị tổn hại à?” Lam Hi Thần nhìn bộ dạng này của hắn, tuyệt đối không phải là vô tình vô nghĩa giả vờ không biết để cự tuyệt Lam Vong Cơ, có lẽ căn bản là không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vì vậy kể ra chuyện ngày xưa ở Bất Dạ Thiên, sau khi Lam Vong Cơ liều mạng cứu hắn ra khỏi Bất Dạ Thiên, Lam Hi Thần chỉ sợ tu sĩ các nhà khác tìm thấy bọn hắn sẽ bất lợi đối với Lam Vong Cơ, nên cùng với Lam Khải Nhân, tìm 33 vị tiền bối Lam thị nhất loạt đi tìm Lam Vong Cơ.

Khi đó Lam Vong Cơ đem Nguỵ Vô Tiện giấu trong một hang động ở Di Lăng, Lam Khải Nhân cực kỳ tức giận, kêu y giao Nguỵ Vô Tiện ra. Nhưng Lam Vong Cơ, đứng chắn trước người Nguỵ Vô Tiện, chỉ nói: “Không bao giờ”.

Vì không chịu giao hắn ra, Lam Vong Cơ đánh bị thương 33 vị tiền bối Lam thị, cho nên bị phạt 33 giới tiên.

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới những vết sẹo chằng chịt trên lưng Lam Vong Cơ, như thể nhìn thấy Lam Vong Cơ lúc ấy, quỳ ở từ đường, sống lưng thẳng tắp, đoan đoan chính chính, nhẫn nhịn chịu từng ngọn giới tiên quất xuống, cho đến khi máu thịt lẫn lộn, cho đến khi chịu không nổi nữa, cũng sẽ tuyệt đối không thốt ra một âm thanh nào.

Lam Vong Cơ có tâm trạng thế nào, sau khi nghe chính hắn nói ra từ “Cút”, rồi lúc đối diện với các tiền bối bình thường luôn yêu thương mình, rút Tị Trần ra, kiên quyết nói câu: “Không bao giờ” thì tâm trạng ra sao?

Hắn nghĩ, Lam Trạm cái tên ngốc này, nếu đã nói KHÔNG BAO GIỜ, vậy thì tuyệt đối không được buông tay chứ!

Nguỵ Vô Tiện chỉ muốn rời đi ngay lập tức, hắn hiện giờ, chỉ muốn gặp Lam Vong Cơ liền, ngay tức khắc. Hắn muốn nói với y tất cả suy nghĩ trong lòng hắn, một khắc cũng không đợi được. Tu sĩ Kim gia trong sân đều hướng mũi tên về phía hắn, Kim Quang Dao cũng lên tiếng ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện thật sự rất sốt ruột, hét lên: “Không cần ngươi nữa, cút ra!”

Lúc này kiếm quang màu xanh đột nhiên xuất hiện, Lam Vong Cơ ngự kiếm bay tới, bạch y mạt ngạch bay phấp phới, cũng không biết từ lúc nào, Lam Vong Cơ giống như là mọc lên từ trái tim Nguỵ Vô Tiện, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của hắn, ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, liền thất thần, nhưng Kim Quang Dao đã chụp được chút lơi lỏng này, rút ra một sợi dây đàn cực mảnh như sợi tơ, quấn quanh cổ Nguỵ Vô Tiện, giọng nói mang theo vẻ tươi cười lạnh lùng của Kim Quang Dao vang lên từ sau lưng: “Hàm Quang Quân, chớ động”.

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu đó, bất giác khiến người ta lạnh xương sống, Lam Vong Cơ quả nhiên nghe lời thu Tị Trần lại, ra tay tự phong ấn linh mạch của mình, y hoàn toàn không nghĩ gì đến bản thân, nói rõ ràng từng chữ một: “Ngươi đừng động vào hắn”.

Mặc dù có hơi sai lệch một chút, nhưng thật ra mục đích của Nguỵ Vô Tiện đã đạt được, Kim Quang Dao uy hiếp hắn, cuối cùng hắn đã nhìn thấy được trên gương mặt băng sơn đó của Lam Vong Cơ lộ ra cảm xúc lo lắng, đối với Kim Quang Dao mà nói, Lam Vong Cơ không phủ nhận, không phản kháng, trên hết mọi thứ, đều là vì Nguỵ Vô Tiện hắn.

Bởi vì Nguỵ Vô Tiện, chính là sinh mạng của Lam Vong Cơ mà.

Tình huống hiện giờ thật là tệ hại, Kim Quang Dao có con tin trong tay, không một người nào có mặt ở đây có thể chiến đấu, tính mạng khó bảo đảm, không có lối thoát, không biết đường lui, toàn bộ chuyện này đều rất là tệ hại, nhưng mà, cmn ai thèm quan tâm chứ! Hắn chỉ biết hiện giờ bản thân cực kỳ kích động, tình ý tràn ngập trong lòng đã không thể ngăn được nữa, nhất định phải nói ra cho y biết.

Nguỵ Vô Tiện hét lên với Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, ta lúc nãy là thật sự muốn lên giường cùng ngươi!”

So với tiếng sấm vang rền phía chân trời còn chấn động hơn, Lam Vong Cơ trực tiếp bị câu này gây sốc đến mức chết trân ngay tại chỗ, giống như bị đóng đinh ngay tại đó, muốn nhúc nhích cũng không có cách nào nhúc nhích được.

Lam Hi Thần: ….

Kim Lăng: ….

Kim Quang Dao: …..

Kim Quang Dao cũng bị doạ sợ, lập tức buông tay ra, Nguỵ Vô Tiện không còn quan tâm gì nữa, trực tiếp nhào đến ôm chầm lấy Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hiếm khi, có ánh mắt trống rỗng, nói: “Ngươi vừa rồi … nói …”

Nguỵ Vô Tiện còn muốn hét to thêm lần nữa, Lam Hi Thần nhịn không được, lại ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, Ngụy công tử, trở về rồi hai người các người từ từ nói được không?”

Trên trời tí ta tí tách nhỏ xuống mấy hạt mưa, rơi lên trên mặt mang theo hơi lạnh, ngược lại khiến Nguỵ Vô Tiện tỉnh táo không ít, hắn chẳng quan tâm nói ở đâu, nhưng nhìn bộ dạng này của Lam Vong Cơ, cứ như thể mất hồn vậy, không phải hai ba câu mà có thể giải quyết xong, vì vậy đồng ý trước hết cùng đi vào trong miếu rồi nói tiếp, dù sao Kim Quang Dao cũng không có ý định thả bọn hắn đi, hắn có thời gian để từ từ đánh tan tâm lý phòng thủ của Lam Vong Cơ.

Hắn kéo Lam Vong Cơ đi vào miếu, Lam Vong Cơ có vẻ như mới bình tĩnh lại một chút, tìm bốn tấm bồ đoàn cho mọi người ngồi, Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, lập tức cùng Lam Vong Cơ ngồi một bên dán sát vào nhau, Lam Hi Thần và Kim Lăng rất thức thời, ngồi cách hai người thật xa, mắt nhìn sang phía bên kia, Kim Quang Dao có việc cần gã phải làm, chạy ra phía sau đào đất.

Nguỵ Vô Tiện chui ào vào lòng Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, những gì xảy ra sau sự kiện Bất Dạ Thiên ta đều không nhớ được.” Sau đó hắn nói rất rất nhiều, về lời thổ lộ, về tấm chân tình, về tất cả mọi thứ liên quan đến Lam Vong Cơ.

Mọi chuyện dường như quay trở lại hang động đó cách đây rất nhiều năm, Lam Vong Cơ đã nắm lấy tay hắn, cũng đã nói rất nhiều, y đã nói: “Nguỵ Anh, tâm ta duyệt ngươi”.

Tiếp đó Nguỵ Vô Tiện chui vào lòng y, nói: “Lam Trạm, ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi”.

Không có từ “Cút”, không có cầu mà không được, không có đau lòng cùng với không cam chịu, mặc dù đường dài và trở ngại, trải qua sự chờ đợi dài đằng đẵng, Lam Vong Cơ cuối cùng đã nghe được câu trả lời chậm trễ mất 13 năm đó.

Y ôm ngược lại Nguỵ Vô Tiện thật chặt, thấp giọng nói: “Ta cũng vậy, Nguỵ Anh”.

Nguỵ Vô Tiện cảm giác bên cổ dường như có một giọt nước mát lạnh trượt qua, nhỏ xuống ngay chỗ trái tim Nguỵ Vô Tiện, nở ra những bông hoa khắp bạt ngàn đồi núi.

Hắn nói, Lam Trạm, tâm ta duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn mỗi ngày lên giường cùng ngươi.

Lam Vong Cơ, ừm.

Hắn nói, Lam Trạm, ta muốn cả đời này cùng người đi săn đêm.

Lam Vong Cơ, ừm.

Hắn nói gì, Lam Vong Cơ cũng đều nói “Ừm”, mọi thứ từ đầu đến cuối, đều không có hiểu lầm, cũng không phải tự cho mình là đúng, Lam Vong Cơ cho đến bây giờ, vẫn luôn thích Nguỵ Vô Tiện.

Sau đó Giang Trừng không biết đến làm gì, đánh nhau một trận với Kim Quang Dao nhưng bị đánh bại, còn bị đâm một kiếm lãng nhách, giữa Nguỵ Vô Tiện và hắn vẫn còn ngượng ngùng, biết được việc mổ đan đã bị lộ ra, lại càng ngượng ngùng hơn.

Giang Trừng cuối cùng cũng đem tất cả nỗi oán hận và bất mãn trong lòng nhiều năm phát tiết hết ra ngoài, khóc lóc như đứa trẻ hồi đó bị buộc phải cho đi con chó nhỏ. Mổ đan cho Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện là thật lòng thật dạ, cũng từng bi thương, cũng từng chán nản, nhưng chưa bao giờ hối hận. Nguỵ Vô Tiện không có kim đan, sau này cũng mất mạng, Giang Trừng không có cha mẹ, tỷ tỷ huynh đệ, thị phi ân oán trong mỗi việc, muốn tính rõ ràng cũng không tính được, suy đi nghĩ lại, Nguỵ Vô Tiện đối với Giang Trừng, chung quy cũng không phải là ghét.

Chỉ là giữa bọn hắn có quá nhiều việc, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết nên đối mặt như thế nào mới tốt, may mắn là Lam Vong Cơ vẫn luôn nắm chặt tay hắn, truyền cho hắn sức mạnh, hắn mỉm cười với Lam Vong Cơ, sau đó nói với Giang Trừng: “Thực xin lỗi, coi như ta trả lại cho Giang gia”.

Giang Trừng “phì phì” một hồi, vừa khóc vừa cười, Nguỵ Vô Tiện cái người này, có lẽ vẫn luôn không thay đổi, tự xem mình quý giá lắm chắc, giống như thời niên thiếu, tuy ngoài mặt hi hi ha ha, nhưng Nguỵ Vô Tiện luôn để ý đến lòng tự tôn của hắn (Giang Trừng).

Cửa chính của ngôi miếu lại bị mở ra, Tô Thiệp vác Nhiếp Hoài Tang đi vào trong miếu, bị bắt làm con tin cho Kim Quang Dao, nhưng mục đích cuối cùng của bọn chúng cũng là muốn bỏ trốn mà thôi, cũng không muốn gây thêm phiền phức, không ngờ Ôn Ninh cùng với hung thi mất đầu của Nhiếp Minh Quyết đánh nhau một trận vào tới trong đây, tiếp sau đó chân tướng mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, ác chú trên người Kim Tử Huân là do Tô Hiệp làm, cái chết của Kim Tử Hiên là vì kế hoạch của Kim Quang Dao.

Giang Trừng trả lại Trần Tình cho Nguỵ Vô Tiện, cây sáo này, từ sau khi Nguỵ Vô Tiện chết đi, cất bên người rất nhiều năm, cuối cùng hôm nay, có cơ hội vật về chủ cũ.

Mà Kim Quang Dao, kẻ gây nên mọi việc, bị Nhiếp Minh Quyết kéo vào trong quan tài, bị hai người Vong Tiện đồng thời phong ấn.

Gã đã từng rất nỗ lực, từ những bậc thang thấp nhất, mở một con đường nhuốm đầy máu, để ngồi lên chiếc ghế màu đỏ đẫm máu, trở thành tiên đốc mà người người ngưỡng một, nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng tự nhận lấy hậu quả, sau khi giết người thân giết bạn bè, giết vợ giết con, lúc đêm khuya thanh vắng, liệu có nhớ nụ cười lương thiện ôn hoà lúc ban đầu của Mạnh Dao, người được Lam đại công tử tự tay làm sạch y phục hay không?

Một lần dạo bước nhân gian, đến cuối cùng, chỉ có Kim Lăng sẵn lòng khóc thương cho vị tiểu thúc thúc này.

Lam Hi Thần cả người sững sờ, y từng cho rằng mình rất hiểu Kim Quang Dao, sau đó phát hiện ra mình đã hiểu sai, lại cố hiểu thêm một lần nữa, đến lúc nghĩ rằng cuối cùng mình đã nhìn rõ phía sau bộ mặt thật của gã, thì cảm thấy mình dường như lại sai rồi.

Mà Nhiếp Hoài Tang, lắc đầu, cứ nói: “Ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết mà”.

Về phần rốt cuộc hắn có biết hay không, không ai có thể biết được.

Tiên Tử không hổ là linh khuyển, dẫn người của các thế gia khác và của Lam thị lao vào miếu Quan Âm, định cứu người, ai ngờ bọn họ đã tự mình giải quyết xong rồi. Đám tiểu bối Lam gia hào hứng vây quanh Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, hoàn toàn không quan tâm gì đến gia quy, Lam Khải Nhân nổi giận đến mức hét toáng lên mà chẳng ai để ý, trong lòng nói cái lứa này càng ngày càng khó dạy. Sau khi biết được Lam Vong Cơ, đệ tử đắc ý của mình, trong một phút bất cẩn đã bị Nguỵ Vô Tiện bắt cóc, càng tức giận đến bốc khói trên đầu.

Thấy Lam Vong Cơ cúi đầu nói với Lam Cảnh Nghi mấy câu, Lam Cảnh Nghi nhận lệnh gật đầu thật mạnh, Nguỵ Vô Tiện thầm nói: Lam Trạm thật là một người can đảm, có việc thế mà không để Tư Truy làm, lại giao cho Cảnh Nghi làm à??

Nhưng không tới một phút đã bị hắn ném ra sau đầu, Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới muốn quản bọn họ nhé, hắn chỉ muốn cùng với Lam Vong Cơ, bù đắp thật xứng đáng cho những năm tháng đã bỏ lỡ. Dắt con lừa nhỏ của mình, ngoắc tay Lam Vong Cơ, đi mất.

Lam Vong Cơ dắt dây cương, đi bên cạnh, ngập ngừng một lát, mới mở miệng nói: “Nguỵ Anh, ta có vài chuyện chưa nói với ngươi”.

“Hả?” Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hứng thú, Lam Vong Cơ đang định mở miệng, thì Lam Tư Truy và Ôn Ninh đuổi theo ở phía sau: “Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối!”

Sau khi biết Lam Tư Truy chính là Ôn Uyển, hai người bị Lam Tư Truy phấn kích ôm chặt, Nguỵ Vô Tiện cũng rất cảm động, tiểu bằng hữu hồi đó thích ôm chân hắn, hôm nay đã lớn thành một công tử hoạt bát, lại còn ưu tú như thế, Lam Vong Cơ nhất định là đã tốn không ít công sức.

Lúc đầu hắn cho rằng người ở Loạn Tán Cương không còn một ai, hiện giờ may mắn còn lại A Uyển, coi như những nỗ lực lúc ấy cũng không uổng phí, vì vậy cũng ôm trở lại Lam Tư Truy thật chặt.

Sau đó chia tay mỗi người một ngã, Lam Tư Truy và Ôn Ninh đi một đường, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi một đường.

Đã từng có rất nhiều người trên đường đời, đi một hồi không còn ai, hiện giờ bên cạnh chỉ còn lại Lam Vong Cơ, thật may, cũng chính là Lam Vong Cơ mà hắn muốn ở bên cạnh nhất.

Hắn muốn nói lời cám ơn, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Lam Trạm, có phải ngươi không thích ta nói lời cảm ơn với ngươi không?”

Mỗi khi nói cám ơn, thái độ Lam Vong Cơ hình như đặc biệt kỳ lạ.

Lam Vong Cơ gật đầu “Ừm” một tiếng, lại nói: “Giữa ngươi và ta, vĩnh viễn không cần phải nói cám ơn và xin lỗi.”

Không cần nói cám ơn, cũng không cần nói xin lỗi, chỉ vì người này là Nguỵ Vô Tiện, hết thảy mọi thứ đều là cam tâm tình nguyện.

Nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không thể ngăn được, hỏi y: “Lam Trạm, đây chính là chuyện ngươi muốn nói với ta sao?”

“Ừm, lúc dó Tư Truy bị sốt cao, chuyện trước kia đều quên hết. Còn có …”

“Khoan đã khoan đã” Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, nói “13 năm cơ mà, chuyện chúng ta cần phải nói với nhau chắc chắn rất nhiều, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta có thể từ từ nói, chỉ là bây giờ …” Hắn cố tình làm ra vẻ lấp lửng, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Lam Vong Cơ lại đây, Lam Vong Cơ quả nhiên làm theo, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, hôn lên môi y một cái, “Bây giờ chúng ta có chuyện khẩn cấp hơn phải làm nha”.

Hương sen thanh nhã bộc phát, câu lấy mùi đàn hương thanh lãnh, quấn quýt trong không khí, trở nên vô cùng ngọt ngào hấp dẫn, tim Nguỵ Vô Tiện đập loạn xạ, mặt cũng ửng đỏ, nhẹ nhàng thở ra hơi thở nóng bỏng lên mặt Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, ngươi cho chút phản ứng xem nào, ta bị ngươi câu dẫn đến nỗi kỳ mưa móc đến luôn rồi, mà ngươi cũng không …”

Lời còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã giữ lấy đầu Nguỵ Vô Tiện, kéo về phía mình, hung hăng hôn lên.

Loading

Niệm tư quy

4.5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x