Tiểu Bình Quả bị bỏ sang một bên, Lam Vong Cơ ẵm Nguỵ Vô Tiện, hôn hôn thơm thơm, dụi dụi cọ cọ lăn vào bụi cây ven đường, không quan tâm trời chỉ vừa rạng sáng, trên thảm cỏ vẫn còn đọng sương, thấm ướt cả quần áo. Bọn hắn thật sự là chờ không nổi nữa, mùi tin hương trong không khí càng lúc càng quyến rũ, sợ là duy trì thêm một khắc thôi, cũng sẽ khiến người ta phát điên.
Nguỵ Vô Tiện mặc cho Lam Vong Cơ hôn hắn, chiếc lưỡi nóng như lửa điên cuồng chiếm đoạt trong miệng hắn, giống như muốn chiếm hữu hết mọi thứ của hắn, để mặc Lam Vong Cơ xé toạc cổ áo hắn, một mảng da ngực trắng nõn lộ ra, lòng bàn tay Lam Vong Cơ phủ lên, dùng sức sờ lên ngực hắn, tay kia một đường trượt xuống dưới, mò tới khe mông của hắn, động tác không chút nào che giấu, lộ liễu và táo bạo.
Không chỉ Lam Vong Cơ, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng nhịn không nổi, hai tay túm lấy quần áo Lam Vong Cơ lôi kéo loạn xạ, trong bụng thầm mắng bộ y phục rách nát kiểu gì của Cô Tô Lam thị, mặc gì mà nhiều quá, cởi cả buổi vẫn chưa cởi tới bên trong. Cuối cùng cũng đã nhìn thấy được khung ngực săn chắc của Lam Vong Cơ, dấu lạc ấn hình mặt trời trên ngực càng hiện ra rõ ràng dưới ánh nắng, Nguỵ Vô Tiện sững người, nhẹ nhàng sờ lên, hỏi y: “Nói ta nghe, có phải cái này cũng là vì ta không”.
Lam Vong Cơ gật đầu, nhàn nhạt kể lại chuyện quá khứ, sau khi biết Nguỵ Vô Tiện đã chết, y lê thân thể bị trọng thương đi đến Loạn Tán Cương, nhưng tìm đâu cũng không thấy Nguỵ Vô Tiện, y cực kỳ đau lòng, lúc quay về mua hai vò Thiên Tử Tiếu, uống say, tỉnh lại thì trên ngực đã có vết sẹo này. Lam Vong Cơ rất hiểu bản thân mình khi say, những thứ Nguỵ Vô Tiện để lại không nhiều, y muốn giữ lại một mối liên hệ nào đó với Nguỵ Vô Tiện, để bản thân mình nhớ rằng y yêu hắn, yêu đến khắc cốt ghi tâm, cho nên, muốn uống rượu hắn từng uống, muốn chịu vết thương mà hắn từng chịu.
Nguỵ Vô Tiện nghe xong cảm động, trong lòng ấm áp, hắn ngước đầu, đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo đường hoa văn mặt trời. Hơi thở ấm áp phun lên chỗ trái tim, làm cho trái tim Lam Vong Cơ sống động lên, thân hình cũng hơi run rẩy, Nguỵ Vô Tiện đưa tay ôm lấy y, nói: “Đừng nhúc nhích, để ta hôn một chút, hôn một chút thì sẽ không đau nữa”.
Lam Vong Cơ không ngăn cản hắn, mà đưa tay xuống sờ vào vùng bụng dưới của hắn, đời trước, Nguỵ Vô Tiện có một vết thương rất dài rất sâu ở chỗ này, Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi hắn: “Đau không?”
Đây là lần thứ hai Lam Vong Cơ hỏi hắn câu này, lần thứ nhất Lam Vong Cơ còn không biết đấy là vết thương gì, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, trên đời này cũng chỉ có Lam Vong Cơ, khi nhìn thấy vết sẹo của hắn, thì sẽ không quan tâm gì khác, chỉ quan tâm hắn có đau hay không, nên mỉm cười: “Đau, đau muốn chết. Nhưng nếu Nhị ca ca bằng lòng hôn ta, ta sẽ không đau nữa”.
Nụ cười đó, bất kể là trên gương mặt nào, mọi thứ cũng đều trở về như thưở ban đầu, là dáng vẻ mà lần đầu tiên Lam Vong Cơ rung động đối với Nguỵ Vô Tiện.
Vì vậy nghiêng người qua, mọi thứ đều nghe theo hắn, cho hắn nụ hôn thâm tình nhất, triền miên nhất. Nguỵ Vô Tiện đưa tay vào trong quần áo Lam Vong Cơ, vuốt ve tấm lưng chằng chịt vết sẹo đó. Lam Vong Cơ nói, đây là bằng chứng cho thấy y yêu hắn, y không hối hận. Hôm nay những vết thương này đã đóng vảy 13 năm, Lam Vong Cơ đã không còn đau từ lâu rồi, nhưng Nguỵ Vô Tiện chỉ đau lòng y, không xoá được những vết sẹo trên thân thể, vì thế hết lần này đến lần khác hôn y, để trong lòng y biết rằng hắn cũng yêu y.
Hắn câu lấy chiếc lưỡi của Lam Vong Cơ đang hoành hành trong miệng mình, hoàn toàn bao dung cho hành động của y, quấn vào cùng một chỗ, hấp thu nước bọt từ miệng Lam Vong Cơ. Trước đây Nguỵ Vô Tiện trong kỳ mưa móc cũng rất là táo bạo, nhưng chưa bao giờ khiến Lam Vong Cơ cảm nhận được sự nhiệt tình như thế này, y vốn vẫn còn một chút do dự, dưới sự gọi mời nhiệt tình của Nguỵ Vô Tiện, đã biến mất hoàn toàn.
Hôn đến mức khó mà tách ra, Nguỵ Vô Tiện không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ “Ưm a….” thoải mái, cho đến khi cảm thấy Nguỵ Vô Tiện sắp sửa thở không nổi nữa, Lam Vong Cơ mới cắn vào môi dưới của hắn, hơi hơi buông hắn ra.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện làm như không hài lòng, bình tĩnh lại được một chút, sau đó trườn đến giữa hai chân Lam Vong Cơ, hai ba động tác cởi bỏ thắt lưng của y, động tác thành thục đều là do kiếp trước tự mình luyện ra. Tay trượt vào trong khố tử của Lam Vong Cơ, đào cái thứ kinh người kia ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện một tay giữ lấy cự vật của y, tay kia vén những sợi tóc rơi tán loạn ra sau tai, lên tiếng cảm thán: “Hàm Quang Quân thực sự là thiên phú dị bẩm nha”.
Tiếp sau đó quỳ xuống trước mặt y, Lam Vong Cơ lập tức nhận ra Nguỵ Vô Tiện sắp làm gì, vội vàng kêu lên: “Nguỵ Anh”.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện mặc kệ y, há miệng, ngậm lấy d**ng vật của y vào trong miệng. Thứ đó thật sự quá lớn, Nguỵ Vô Tiện ngậm vào hơi chịu không nổi, hắn cảm thấy miệng mình sắp sửa bị rách ra rồi, nhưng vẫn cố gắng, bắt chước những gì mình từng thấy trên Xuân Cung đồ, ngậm vào nhổ ra lên xuống cho Lam Vong Cơ.
Trong miệng ấm áp trơn ướt, dịu dàng bao bọc lấy d**ng vật của y, Nguỵ Vô Tiện cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện xấu hổ này cho người ta, không muốn răng của mình làm đau Lam Vong Cơ, nên làm rất là cẩn thận, giống như đang nếm một món ngon nào đó, mút đến phát ra âm thanh chùn chụt. Mút tới mức Lam Vong Cơ sắp sửa chịu không nổi, đẩy mạnh vào vai của hắn, Nguỵ Vô Tiện bất mãn vỗ vào tay y, nhổ vật đó ra, phần thân trụ bị mút đến lấp loáng ánh nước, đứng sừng sững cứng ngắc nổi đầy gân xanh giữa hai chân Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nghĩ dù sao cũng không thể nuốt trọn hết được, không bằng đổi sang liếm láp, vì vậy đưa chiếc lưỡi đỏ rực ra, liếm dọc theo những đường gân xanh hết lần này đến lần khác.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cái người này, ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng chắc chắn là khẩn trương không kém gì hắn. Trong lòng Nguỵ Vô Tiện có chút vui sướng, miệng thì liếm, tay cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng xoa nắn hai túi da cho Lam Vong Cơ, đầu lưỡi đánh vòng trên đầu nấm tròn căng, tham lam mút mát một hồi ở lỗ chuông.
“Nguỵ Anh, buông ra!” Lam Vong Cơ thật sự không thể nhịn nổi nữa, đây lại là người mà y tâm tâm niệm niệm nâng niu trên đầu trái tim, hôm nay quỳ trước mặt y, làm cho y loại chuyện này, trong đầu y sớm đã thành một mảnh hỗn độn.
Nguỵ Vô Tiện không quan tâm đến kháng cự của y, cảm giác cự vật đó rung lên, thay vì buông ra lại mở miệng ngậm lấy, tiếp tục ra sức mút mát, quả nhiên như dự đoán liền cảm thấy một dòng dịch thể nồng đậm bùng nổ trong miệng hắn, mùi đàn hương ngào ngạt khắp trong khoang miệng, là mùi vị của Lam Vong Cơ, mùi vị mà hắn thích nhất.
Lam Vong Cơ không còn quan tâm gì đến việc gì nữa, lập tức hoàn hồn lại, nghe Nguỵ Vô Tiện ho khan mấy tiếng, vội vàng đưa tay đến bên miệng hắn, “Nhổ, nhổ ra”.
Hầu kết Nguỵ Vô Tiện trượt xuống, cuối cùng liếm liếm khoé miệng, “Không còn, nuốt hết rồi”.
Lam Vong Cơ không nghĩ được gì nữa, cắn một miếng lên môi hắn, nụ hôn này, pha lẫn một chút mùi đàn hương kỳ lạ, lại tăng thêm không ít hương vị ngọt ngào.
Bị người nọ hôn đến sắp sửa choáng váng, Nguỵ Vô Tiện mới được thả ra, Lam Vong Cơ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của hắn, đôi môi bị y cắn đến đỏ mọng còn hơi bị sưng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó lúc này mờ mịt ngấn nước, một ánh mắt lướt qua, rõ ràng nói kiểu như bất mãn, nhưng vẻ mặt đó lại thật là mê người: “Hàm Quang Quân, ngươi thật là hung dữ á”.
Lam Vong Cơ cảm thấy, Nguỵ Vô Tiện chính là yêu tinh đến đây để câu hồn đoạt phách. Mãnh liệt ôm lấy hắn, nằm xuống khẽ thở hổn hển bên tai hắn: “Xin lỗi, ta nhịn không được nữa”.
“Nhịn không được thì đừng nhịn!” Nguỵ Vô Tiện nói, hơi tách ra khỏi y một chút, lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn còn một việc phải làm trước”. Nói xong, hất mái tóc, vén hết sang một bên, lộ ra chiếc gáy trắng nõn, cong khoé miệng cười với Lam Vong Cơ: “Hàm Quang Quân, ngươi vẫn không chịu muốn ta sao?”
Làm thế nào mà không chịu, ngay cả trong mơ Lam Vong Cơ cũng muốn hắn. Mùi hương ngọt ngào toả ra từ sau gáy, vô cùng hấp dẫn, mỗi một lần, Lam Vong Cơ đều lưu luyến không quên nơi đó, nhưng vẫn không cắn, y đang đợi, đợi tình yêu của Nguỵ Vô Tiện, đợi Nguỵ Vô Tiện mong muốn y, phát xuất từ nội tâm.
Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên làn da nóng bỏng sau gáy hắn, rất thơm, chính là đoá sen đỏ mà Nguỵ Vô Tiện trồng ở trong tim y, cuối cùng đã đợi được đến ngày này, Nguỵ Vô Tiện chủ động dâng hiến nơi quan trọng nhất của Khôn Trạch, mời gọi y chiếm hữu hắn.
Hắn nói: “Lam Trạm, cắn ta”.
Lam Vong Cơ không do dự, há miệng, cắn xuống. Tin hương Càn Nguyên được rót vào, chảy khắp cơ thể Nguỵ Vô Tiện, khoảnh khắc đó, bọn hắn đều đều cảm nhận được, bọn hắn đã trở thành người duy nhất của nhau.
Sau khi kết khế, Lam Vong Cơ ôm chặt lấy Nguỵ Vô Tiện, trong lòng phấn khích không dừng được, y thực sự đã đợi quá quá lâu rồi, lâu đến mức bản thân cũng đã quên đi sự mong đợi này. Y từng yêu hắn trong vô vọng, chưa từng nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, người y yêu, sẽ mang dáng vẻ nguyên sơ nhất, đến bên cạnh y.
Nguỵ Vô Tiện cũng ôm ngược lại y, hôn lên khoé mắt y, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mạt ngạch.
Thân hình Lam Vong Cơ khẽ động đậy, sau đó Nguỵ Vô Tiện cười, khẽ nói bên tai y: “Lam Trạm, thật ra, ta đã biết ý nghĩa của của mạt ngạch Lam thị từ trước rồi”.
Nói xong thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ không hề thay đổi gì, nhưng vành tai đã ửng đỏ cả lên, Nguỵ Vô Tiện hài lòng vẻ mặt tươi cười, hai chân cặp lấy hông Lam Vong Cơ, cách một lớp khố tử vẫn có thể cảm nhận được khe mông ướt át của hắn, còn dùng bộ phận ướt át đó cọ xát tới lui vào giữa hai chân Lam Vong Cơ, “Đừng nhịn nữa, Hàm Quang Quân, phía dưới ta khó chịu lắm, ngươi có thể giúp ta một chút không, ha?”
Giọng điệu tiếng “ha?” đó hơi nâng cao lên, là cách nói độc đáo của Nguỵ Vô Tiện, trước giờ luôn làm Lam Vong Cơ cảm thấy đặc biệt quyến rũ. Thật sự không thể nhịn được nữa, đè người xuống đất, đưa tay tháo sợi dây cột tóc màu đỏ chói mắt, để cho mái tóc xoã ra như thác nước, làm tôn lên thân hình trắng nõn càng thêm hấp dẫn. Lam Vong Cơ phủ người lên, cúi đầu xuống vùng ngực mê hồn kia gặm cắn một trận, để những dấu vết mới cũ chồng chéo lên nhau, để y nhớ đây là dấu ấn của chính mình.
Mười ngón tay đan vào nhau, còn có cả sợi dây cột tóc màu đỏ quấn quýt xen kẽ, giống như sợi tơ hồng của định mệnh, cột chặt hai người lại với nhau.
“A! A! Lam Trạm …Lam Trạm!”
Vùng ngực của Nguỵ Vô Tiện mới vừa được Lam Vong Cơ chơi đùa thật tận hứng cách đây không lâu, vẫn còn hơi sưng, lại bị y ngậm vào miệng nhay thật mạnh, cảm giác đau đớn quá mức rõ ràng, cảm giác như điện giật truyền thẳng xuống bụng dưới, tính khí giữa hai chân cương cứng đến chịu không nổi, hậu huyệt cũng sớm tràn trề tình dịch, khiến cho khố tử vừa ướt vừa dính, dán sát vào chân khiến người ta khó chịu. Vì thế bất mãn vặn vẹo cơ thể, nắm lấy tay Lam Vong Cơ hướng xuống sờ soạng giữa hai chân hắn, trong miệng rầm rầm rì rì oán trách: “Ngươi sờ ta đi mà, ha? Ta đau, ta ngứa”.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ đồng loạt lột bỏ sạch sẽ cả quần trong lẫn quần ngoài của hắn, khiến tính khí giữa hai chân hắn lộ hoàn toàn ra ngoài không khí, không bị gò bó nữa, lập tức bật đứng cao cao lên. Lam Vong Cơ mở rộng hai chân của hắn, tiểu huyệt bí ẩn giữa khe mông cũng hiện ra, nước chảy ra tràn trề, giống như dòng suối nhỏ dâng trào.
Lam Vong Cơ đưa tay chạm vào, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tính khí của Nguỵ Vô Tiện, không phải là không thoải mái, nhưng Khôn Trạch trong kỳ mưa móc, nhu cầu nhiều hơn thế nữa, vì thế lắc lắc đầu, gấp gáp nói: “Lam Trạm, đừng để ý đến nó, trực tiếp dùng phía sau đi, ta ngứa ngáy quá, Á!”
Lại đưa tay trượt xuống khe mông, sờ lên miệng tiểu huyệt hồng hào non mềm đó, huyệt khẩu khẽ run, chuyển động hôn lên những ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hơi dùng lực, một ngón đi vào, Nguỵ Vô Tiện khẽ thở hổn hển một hơi, cười “hì hì”: “Hàm Quang Quân, ta bây giờ là trai tơ, ngươi nhớ nhẹ nhàng một chút”.
“A!” không cho hắn nói nhiều, Lam Vong Cơ cảm giác huyệt khẩu mềm xuống, cho thêm một ngón tay nữa đi vào mà không gặp trở ngại gì, hai ngón tay bắt chước động tác ra vào của tính khí ở bên trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, khuấy động một hồi, tìm ra được chỗ thịt mềm có thể khiến hắn dục tiên dục tử (ngất trên cành quất, lên chín tầng mây), càng gia tăng lực đạo, ấn xuống.
“Á a a!!!” Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc hét lên, cái cảm giác khiến người ta không thể nào chịu nổi này, hắn đã quá quen rồi, mỗi lần bị Lam Vong Cơ làm thế này, bụng dưới sẽ ngứa ngáy từng hồi lan khắp toàn thân, hai chân hắn căng cứng, mặc cho hắn siết chặt bụng dưới như thế nào cũng không có tác dụng, không hề giảm bớt cảm giác đó một chút nào. Hắn không còn cách nào khác, chỉ đành van xin người nọ: “Lam Trạm, đừng, đừng! Á!”
Lam Vong Cơ cong ngón tay, rồi lại ấn mạnh xuống, hậu huyệt càng phun ra nhiều chất dịch trong hơn, Nguỵ Vô Tiện cũng run rẩy từng trận, Lam Vong Cơ dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe mê hoặc hắn: “Nguỵ Anh, đừng nhịn”.
Nói rồi lại mạnh mẽ ấn thêm vài lần nữa, cứ liên tục tấn công vào chỗ thịt mềm mẫn cảm đó, cuối cùng nhịn không nổi nữa, phía trước rung lên rồi tiết ra, bạch trọc đặc sệt phun lên vùng bụng dưới. Lam Vong Cơ đưa tay quệt vào phần bạch trọc vừa nhờn vừa dính, nhẹ nhàng chạm lên bụng dưới của hắn, tay kia lại cho thêm một ngón nữa vào hậu huyệt của hắn, Lam Vong Cơ quả nhiên theo lời hắn nói, nhớ rằng thân thể này của hắn còn non, không dám hấp tấp tiến vào.
Dưới sự vuốt ve của y, thân thể Nguỵ Vô Tiện dần dần trở nên vừa mềm mại vừa thả lỏng, hậu huyệt cũng hoàn toàn thích ứng với động tác của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, ngừng phát ra tiếng rầm rầm rì rì mời gọi. Lam Vong Cơ dừng động tác, rút các ngón tay ra, các ngón tay đã bị tình dịch do Nguỵ Vô Tiện phun ra làm ướt đến lấp loáng ánh nước. Hắn chỉ thấy Lam Vong Cơ đưa những ngón tay đó lên môi, sau đó dùng lưỡi liếm một cái.
Đầu óc Nguỵ Vô Tiện đều muốn bị nổ tung rồi, trái tim đột nhiên tăng tốc, cả gương mặt đỏ bừng, hai chân bắt chéo vào bên hông Lam Vong Cơ, trói chặt người nọ ở giữa hai chân mình: “Lam Trạm, ngươi vào đi, vào đi mà”.
Lam Vong Cơ nắm lấy vòng eo mỏng manh đến không thể tin được của hắn, để tính khí cứng ngắc lên, trước hết ma sát tới lui chỗ khe mông, để cho hậu huyệt Nguỵ Vô Tiện phun ra tình dịch làm trơn ướt khắp cự vật đó, rồi mới dùng lực đâm một cái, đi vào. Dương vật làm căng các nếp gấp ở huyệt khẩu, mở rộng vách thịt mềm mại, một cú đâm đến tận cùng, chôn sâu vào bên trong.
“Nguỵ Anh, vẫn được phải không?” lo hắn khó chịu, Lam Vong Cơ nói là nhịn không được, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Được mà, Lam Trạm, ngươi di chuyển đi! Di chuyển đi, Á a a a!”
Khôn Trạch trời sinh là để tiếp nhận vật đó của Càn Nguyên, hơn nữa hai người đã kết khế, tất nhiên là lại càng vô cùng phù hợp. Thấy hắn không khó chịu chút nào, Lam Vong Cơ không nhịn nữa, bắt đầu tấn công ở bên trong cơ thể hắn. Nguỵ Vô Tiện chụp lấy cánh tay y, cảm nhận cự vật đó càn quét bên trong mình, quả nhiên là rất thô, rất to, mang lại cho hắn khoái cảm tột đỉnh.
Vách thịt vừa mềm mại vừa chặt chẽ, bị d**ng vật cứng rắn của Lam Vong Cơ mở rộng, thành ruột ấm áp bao lấy y, phác hoạ rõ ràng hình dạng của tính khí, Lam Vong Cơ chuyển động một cái, Nguỵ Vô Tiện liền có thể cảm nhận rõ ràng những đường gân xanh nổi lên trên tính khí cọ xát qua thành ruột, quét qua chỗ thịt mềm trong cơ thể hắn, mang đến từng đợt kích thích.
Mà tính khí Lam Vong Cơ trời sinh có phần đầu hơi cong lên, mỗi một lần đâm vào, đều cọ chính xác vào phần thịt mềm mẫn cảm nhất nhô lên bên trong thành ruột của hắn, Nguỵ Vô Tiện bị hắn đỉnh đến mức toàn thân không còn sức lực nữa. Lam Vong Cơ đè hắn dưới mặt đất, hung hăng ra ra vào vào trong cơ thể hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy bị làm đến sảng khoái, phối hợp với động tác của y, vặn vẹo mông theo sự đong đưa, “A! Lam Trạm, ngươi làm ta thật là thoải mái á, chỗ đó, lại đỉnh vào chỗ đó của ta!”
Lam Vong Cơ thuộc kiểu người không nói nhiều, tự vùi mình vào càng sâu hơn, tấn công mãnh liệt vào phía trong, trực tiếp đâm cho cung khẩu Nguỵ Vô Tiện mở ra một khe hở, y cúi đầu, hôn Nguỵ Vô Tiện một cái, Nguỵ Vô Tiện hiểu ý, tận lực thả lỏng mình, hơi mở cung khẩu ra, Lam Vong Cơ đã đợi không kịp nữa, lại dùng sức đâm một cái, xâm nhập vào cung khang.
Lam Vong Cơ nắm lấy cặp mông đầy đặn của hắn, tấn công vào bên trong, lần sau so với lần trước càng hung bạo hơn, tình dịch căn bản không ngừng chảy ra từ hậu huyệt, từng đợt từng đợt tưới lên tính khí của Lam Vong Cơ, theo động tác ra vào của tính khí, vang lên tiếng “xì xì”, cùng với tiếng da thịt va vào nhau, tất cả đều chìm trong tiếng hét của Nguỵ Vô Tiện.
Cung khang bị Lam Vong Cơ lấp đầy, trong lòng Nguỵ Vô Tiện tuy cảm thấy thoả mãn, nhưng Lam Vong Cơ thật sự quá hung bạo, đè hắn mà thao gần một canh giờ, thân thể Nguỵ Vô Tiện thật sự không theo kịp với nỗi lòng, hai chân bị túm chặt bắt đầu tê rần lên, phía trước tiết ra một lần rồi lại một lần, hắn cảm giác bản thân sắp bị thao đến ngất đi rồi, chỉ đành khóc lóc cầu xin: “Lam Trạm, ưm … ngươi tha cho ta đi, ngươi quá lợi hại rồi, Khôn Trạch trong kỳ mưa móc cũng chịu không nổi …. Chúng ta lần sau lại tiếp tục, treo lên làm cũng được á, Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng Lão Tổ thua rồi, thua rồi ….”
Lam Vong Cơ hạ thấp đầu xuống, khẽ cắn vào dái tai hắn, thở ra bên tai hắn: “Nếu như ngươi muốn dừng lại, thì đừng nói nữa”.
“Nhưng cái miệng này của ta sinh ra là để nói mà”. Nguỵ Vô Tiện quàng tay lên cổ y, ôm chặt người nọ, làm ra vẻ uỷ khuất nói: “Lam Trạm, chuyện lúc trước ta nói muốn mỗi ngày cùng ngươi lên giường có thể thay đổi không, ngươi liều mạng làm ta thế này, ta chịu không nổi đâu”.
Lam Vong Cơ chỉ đáp lại hắn bằng câu châm ngôn sáu chữ: Mỗi ngày chính là mỗi ngày.
Không có cơ hội phản kháng, Lam Vong Cơ ôm hắn dậy, chôn sâu vào trong cung khang, phát tiết ra, tạo thành nút kết, chặn lại tất cả tinh dịch ở bên trong.
Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được dòng chảy ấm nóng trong bụng dưới, vành mắt nóng lên, bật khóc.
Lam Vong Cơ khẽ hôn lên nước mắt của hắn, ôm hắn từ từ đặt nằm xuống, để Nguỵ Vô Tiện nằm trên ngực y, tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo lưng hắn, nhẹ giọng an ủi: “Nguỵ Anh, đau lắm sao? Chịu đựng một chút, sẽ hết ngay thôi”.
Nguỵ Vô Tiện vùi mặt vào ngực y, lắc lắc đầu, không liên quan đến đau đớn thể xác, hắn chỉ là nhớ đến đứa con chết yểu của mình, quá đau lòng.
Hắn nằm trong vòng tay ấm áp của Lam Vong Cơ, trong đầu nghĩ tìm cơ hội nói với Lam Vong Cơ, nói với y đứa con bé bỏng của bọn hắn đáng yêu như thế, có đôi mắt đẹp giống như phụ thân, còn chưa biết nói, nhưng biết cười vui vẻ với mọi người, nhưng Lam Vong Cơ có tha thứ cho hắn không?
Hắn lén lút sinh đứa nhỏ ra, lén lút nuôi dưỡng, nhưng không thể bảo vệ tốt cho nó, là vết thương đau đớn nhất, khắc sâu nhất trong lòng Nguỵ Vô Tiện.