Vào đầu hè, bầu trời quang đãng, chiếc thuyền nhỏ chưa cập bến, lênh đênh trên mặt nước mênh mông. Nhìn màu nước và màu trời hoà thành một mảng, mặt nước lấp lánh, Nguỵ Vô Tiện chỉ về phía chân trời xa, cười nói: “Lam Trạm, ngươi nhìn đám mây kia kìa, có giống con thỏ không?”
Nguỵ Vô Tiện bình thường thích mặc trang phục màu đen, hôm nay thay bộ giáo phục màu tím của Vân Mộng Giang thị, giống khi mới gặp nhau, cặp mắt hoa đào sáng rỡ, Lam Vong Cơ nhìn thấy hắn cười, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn có thể ngự kiếm, nhưng Nguỵ Vô Tiện kiểu gì cũng phải lôi kéo y đi thuyền, đi đường thuỷ từ Cô Tô đến Vân Mộng, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Suốt mấy canh giờ, Nguỵ Vô Tiện hào hứng giống như đứa trẻ được cho kẹo, dọc đường đi vừa nói vừa cười, miệng không hề khép lại, khiến lão bá chèo thuyền cũng phải bật cười.
Lão bá cười nói: “Tiểu công tử thật là hoạt bát nha”.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, ngồi sát vào Lam Vong Cơ, thuyền thật ra rất lớn, hoàn toàn đủ chỗ cho bọn hắn ngồi thoải mái, nhưng hắn một hai phải ngồi dính vào với nhau, Lam Vong Cơ đưa một tay ra phía sau, chống ở bên cạnh hông hắn, làm chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Ngồi thật là thoải mái dễ chịu, Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta vui mà, lão bá, còn bao lâu nữa?”
“Nhanh thôi” Lão bá cười đáp.
Thỉnh thoảng đã có thể nhìn thấy từng đám sen xuất hiện hai bên mạn thuyền, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy đã biết tới địa phận Vân Mộng rồi, lại cao hứng phấn khởi chụp lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ, nói với y: “Lam Trạm, ngươi xem, Vân Mộng có rất nhiều hồ sen, sau khi tới nơi chúng ta có thể tự mình chèo thuyền đi ra ngoài hái đài sen, lột hạt sen tươi để ăn, còn có thể làm canh sườn hầm củ sen, sư tỷ ta nấu canh sườn hầm củ sen là ngon nhất, ngươi nhất định phải nếm thử”.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói, “Được”.
Thấy hai bọn hắn rất thân mật, lão bá lại hỏi: “Tình cảm giữa hai tiểu công tử thật tốt nha, đi chơi hả?”
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nói: “Chúng ta về nhà thăm người thân”.
Lời nói này làm tim Lam Vong Cơ hơi rộn ràng, ngón tay giấu trong tay áo rộng đều cuộn lại, nhưng trên mặt không hề gợn sóng, Nguỵ Vô Tiện thấy y vẫn ngồi đoan đoan chính chính lâu như vậy, không khỏi cười nói: “Lam Trạm, lần này ngươi đến Vân Mộng, Giang Trừng chắc chắn là buồn rầu đến chết”.
“Tại sao?” Lam Vong Cơ không hiểu, hỏi.
“Lam nhị công tử chắc không biết, những đệ tử thế gia như chúng ta, từ nhỏ đã nghe đại danh Lam nhị công tử là đệ tử mẫu mực, bị so tới so lui mà lớn lên, hiện giờ bản gốc tới, không phải là sợ suốt ngày bị lấy ra đối chiếu hay sao.” Nguỵ Vô Tiện tưởng tượng dáng vẻ nôn nóng đến độ dậm chân của Giang Trừng, là thấy buồn cười.
“Ngươi cũng …” dừng một chút, Lam Vong Cơ hỏi hắn, “… sợ sao?”
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, cười: “Ta sợ gì chứ, ta cũng quá ưu tú mà”.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ đồng ý, gật gật đầu.
Trong lúc trò chuyện chiếc thuyền nhỏ đã cập bến, nhìn thấy ngay Giang Trừng một thân áo tím, khoanh tay đứng ở bến tàu, theo sau là mấy thiếu niên cũng mặc trang phục màu tím giống vậy, nghiêng người, ngước mắt ngóng nhìn, thấy Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trên thuyền, vẫy vẫy tay với hắn kêu to: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bọn họ, đứng dậy ở mép thuyền, cũng vẫy tay trả lời: “Các ngươi làm gì mà tới đây hết vậy!”
Đợi thuyền nhỏ cập bờ, Lam Vong Cơ rời thuyền trước, vươn tay ra với hắn, Nguỵ Vô Tiện nắm chặt, nương theo lực của y nhẹ nhàng nhảy xuống, hành động rất là tự nhiên, nhưng thật ra mấy người trên bờ cảm thấy quái dị. Trước kia Nguỵ Vô Tiện làm gì mà ngoan ngoãn đợi thuyền cập bờ, còn cách thật xa đã dùng công phu xuất sắc của mình nhảy lên, càng không nói khi rời thuyền phải có người đỡ.
Nguỵ Vô Tiện chống hông, nhìn đám người bọn họ, Giang Trừng mang theo tam, tứ, ngũ, lục đệ đều tới đây, hắn lớn tiếng nói: “Làm gì vậy! Không chào hỏi ta à!”
Ngoại trừ Giang Trừng, mấy người kia lập tức nói: “Chào đại sư huynh!”
Nguỵ Vô Tiện lại nói: “Còn nữa đâu, các ngươi có biết lễ phép không hả”.
Sau đó mấy người nhìn sang Lam Vong Cơ, bạch y như tuyết, tà áo thanh thoát, mạt ngạch tung bay cùng tóc, đoan đoan chính chính đứng ở kia. Đây chính là Lam Vong Cơ trong truyền thuyết đó ha, bọn chúng tò mò, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ kia không có biểu tình gì khác, tuy mang dáng vẻ thần tiên, nhưng trên người toả ra khí tức lạnh thấu xương, khiến người ta giống như bị tuyết phủ ngày đông giá rét, cũng không dám nhìn nhiều.
Mấy người kia bối rối, nên gọi là gì ta? Nghiên cứu các loại xưng hô, cũng không biết phu quân của Đại sư huynh nên gọi là gì. Giang Trừng đi qua, tuỳ ý hành lễ với Lam Vong Cơ, rồi vỗ vai Nguỵ Vô Tiện một cái: “Nguỵ Vô Tiện, thằng quỷ này còn biết trở về”
Tam, tứ, ngũ, lục sư đệ càng rối rắm hơn, đâu thể bắt chước nhị sư huynh làm lơ người khác, bọn chúng cũng không dám.
Nguỵ Vô Tiện oán giận nói với Giang Trừng: “Giang Trừng, ngươi không biết ta bận rộn thế nào đâu, trước đó có vụ án ta phải điều tra đến nhức đầu luôn, đợi lát nữa từ từ ta kể cho nghe”. Sau đó nhìn sang mấy tiểu sư đệ, hôm nay không biết tại sao cứ ngây người ra, hỏi bọn chúng: “Các ngươi làm gì vậy? Mấy tháng ta không trở về thôi, tại sao các ngươi đều ngây ngốc ra như thế?”
Vẫn là lục sư đệ người nhỏ nhưng lá gan to, hỏi hắn: “Đại sư huynh, vị này, chúng ta nên kêu như thế nào ha?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cái gì mà kêu như thế nào, đây là Lam nhị công tử”.
Lục sư đệ lại nói: “Nhưng chúng ta nghe nói, y là … của ngươi … của ngươi …”
“Cái gì của ta?” Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: “Vị hôn phu của ta? Còn chưa kết hôn mà, rối rắm cách gọi làm gì, kết hôn rồi nói tiếp”.
Hắn nói rất là thản nhiên, ánh mắt Lam Vong Cơ lặng lẽ chuyển động, mấy sư đệ thành thành thật thật hành lễ với Lam Vong Cơ, “Lam nhị công tử”.
Lam Vong Cơ cũng lễ phép đáp lễ, Nguỵ Vô Tiện liền đến bên cạnh y, chỉ vào đám người giới thiệu cho y: “Lam Trạm, đây là tam, tứ, ngũ, lục sư đệ của ta, bình thường tính cách tương đối đáng ghét, ngươi không cần để ý”.
Tam sư đệ nghĩ sao nói vậy, nói thẳng: “Đại sư huynh, nếu nói tính tình đáng ghét, ai mà qua nổi ngươi chứ”.
Mấy người kia cũng ồn ào lên, “Đúng đó đúng đó”. Trực tiếp mỗi người bị ăn một đấm của Nguỵ Vô Tiện, liên tiếp xin tha, sau đó đoàn người ầm ĩ nhốn nháo, cùng Nguỵ Vô Tiện, dẫn Lam Vong Cơ tiến vào Liên Hoa Ổ.
Bên trong Liên Hoa Ổ là các ao hồ bao quanh, trên đó trồng sen, những đoá sen yểu điệu, tràn đầy rực rỡ, Nguỵ Vô Tiện quay đầu cười với y: “Lam Trạm, có phải Liên Hoa Ổ rất đẹp không”
Hương thơm thanh nhã phảng phất theo gió bay tới, khác hẳn với vẻ uy nghiêm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, gió ở Liên Hoa Ổ đều rất nhẹ nhàng, Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt lấp lánh của hắn, gật gật đầu.
Tiếp theo đi đến bên ngoài Thử kiếm đường, mấy sư đệ chào tạm biệt bọn hắn và đi trước, Giang Trừng cũng không muốn đi vào, chủ yếu là muốn cố gắng hết sức tránh xuất hiện cùng với Lam Vong Cơ trước mặt người lớn, để khỏi bị so sánh. Hắn nói: “Nguỵ Vô Tiện, cha chờ các ngươi ở bên trong, ta không vào, lát nữa ta sẽ tìm ngươi”. Dứt lời lại nói thêm một câu: “A tỷ ở trong bếp đó, ngươi nhớ đến thăm”.
Nguỵ Vô Tiện đoán một cái liền biết hắn nghĩ gì, nói: “Được rồi, biết rồi”.
Sau đó Giang Trừng phẩy phẩy tay, đi mất. Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ vào Thử kiếm đường, Giang Phong Miên đã ở bên trong chờ hắn, Nguỵ Vô Tiện cười chạy vào: “Giang thúc thúc”.
Lam Vong Cơ hành lễ với ông: “Giang tông chủ”.
Giang Phong Miên thân thiết mỉm cười với bọn hắn: “Lam nhị công tử, a Anh”. Cũng không nói nhiều lời khách sáo, Nguỵ Vô Tiện chạy đến, Giang Phong Miên lại hỏi hắn: “A Anh ở Cô Tô tốt không?”
“Tốt mà, Giang thúc thúc nhìn xem, con có gì không tốt đâu” Nguỵ Vô Tiện cười nói.
Giang Phong Miên nhìn hắn một vòng, gật gật đầu: “Xem ra là tốt thật, hình như còn mập lên một chút”.
Nghe lời này, Nguỵ Vô Tiện sờ lên mặt mình, mới phát hiện dường như có thêm thịt? Nhìn Lam Vong Cơ nói: “Có lẽ thức ăn Vân Thâm Bất Tri Xứ tốt hả?”
Giang Phong Miên không biết ý tứ trong đó, lại hàn huyên vài câu, sau đó cười nói: “Các ngươi đi đường vất vả rồi, trước hết nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, vụ án đó do Giang Trừng dẫn người đi điều tra, buổi tối nó sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi nghe.”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Được!”
Giang Phong Miên lại nói: “Đã sai người dọn dẹp phòng cho khách, a Anh dẫn Lam nhị công tử qua đó đi, phòng lớn nhất đó”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không cần, Lam Trạm ở cùng với con là được”.
Giang Phong Miên không ngờ tình cảm của bọn hắn tốt như thế, hỏi: “Hai người ở phòng của ngươi có nhỏ không?”
“Không sao” Nguỵ Vô Tiện thoải mái nói: “Chúng con còn phải đi điều tra vụ án mà, cũng không ở trong phòng cả ngày”.
Nói nghe cũng có lý, Giang Phong Miên cũng không nói chuyện này nữa, đi theo bọn hắn.
Khi ra ngoài lần nữa, Nguỵ Vô Tiện dẫn y đi vào một con đường nhỏ, cười nói: “Lam Trạm, hay là chúng ta đến thăm sư tỉ trước rồi mới đi nghỉ ngơi. Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì ta dẫn ngươi về phòng trước, sau đó ta đi một mình”.
Lam Vong Cơ nói: “Không sao, cùng đi”.
Tất nhiên là theo hắn, Nguỵ Vô Tiện cười thật ngọt ngào, ngoéo lấy cánh tay người ta, gãi gãi vào lòng bàn tay ấm áp kia, Lam Vong Cơ nắm ngược lại một chút. Nhưng ở Liên Hoa Ổ đông đúc, cũng thoải mái, có nhiều người đi lại khắp nơi, nghe tiếng động hai người lập tức thả tay nhau ra, dọc trên đường đi ở đâu cũng có người chào hỏi bọn hắn, nên không có cơ hội nắm tay lại.
Cùng đi đến phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ vóc người nhỏ xinh, mặc váy lụa màu tím, đang bận rộn trong bếp, Nguỵ Vô Tiện ra hiệu im lặng với Lam Vong Cơ, sau đó nhẹ nhàng bước qua, đột ngột kêu to một tiếng: “Sư tỷ! Ta đã về rồi!”
“Á!” Giang Yếm Ly bị doạ hét lên, quay đầu lại, nhưng không bực bội, trò này của Nguỵ Vô Tiện nàng sớm đã trải qua, nhìn thấy hắn, cười nói: “A Tiện, nhóc quỷ phá phách này, lại nghịch ngợm”.
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, chạy đến trước mặt nàng, “Sư tỷ có nhớ thằng quỷ phá phách này không hả”.
Giang Yếm Ly sờ sờ đầu hắn, vẫn dịu dàng như trước, “Đi một cái là mấy tháng, A Tiện, ngươi khiến ta lo lắng lắm nha”.
“Ta đây không phải vẫn tốt hay sao, sư tỷ không cần lo lắng”. Dứt lời còn cố ý xoay một vòng, để Giang Yếm Ly nhìn ngắm cho kỹ.
Giang Yếm Ly cười nói: “Đúng vậy nha, hình như còn mập một chút”.
Nguỵ Vô Tiện bình thường không bao giờ chú ý đến vấn đề dáng vóc, nhưng đây là người thứ hai nhận xét như vậy, hắn lại sờ sờ mặt của mình, cảm giác đúng là thịt nhiều hơn, sau đó kéo Lam Vong Cơ ở phía sau hắn tới, nói với Giang Yếm Ly: “Sư tỷ, đều là tại y, đem Tiện Tiện của tỷ nuôi như nuôi heo”.
Giang Yếm Ly nhìn nhìn Lam Vong Cơ, hành lễ với y, nói: “Vị này hẳn là Lam nhị công tử”.
Lam Vong Cơ đáp lễ: “Giang cô nương”.
Thấy hai người khách khách khí khí trước mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện lại nói với Giang Yếm Ly: “Sư tỷ, tại sao tỷ không la y, y làm cho ta mập lên”.
Giang Yếm Ly lại nói: “Nuôi Tiện Tiện của chúng ta mập lên, ta còn cảm tạ không hết ấy chứ”.
“Sư tỷ, làm thế nào mà tỷ lại nói giúp cho y nha, ta không vui”. Nguỵ Vô Tiện hất mặt sang một bên, giở mánh khoé nhỏ.
Giang Yếm Ly quá hiểu hắn, cười nói: “Vậy múc cho Tiện Tiện một chén canh sườn hầm củ sen thật đầy, thì có thể nguôi giận không?”
Nguỵ Vô Tiện lập tức đổi nét mặt, cười to nói: “Vậy thì tất nhiên có thể!”
Kêu hai người ngồi xuống, Giang Yếm Ly múc cho bọn hắn mỗi người một chén canh đầy, Nguỵ Vô Tiện rất là nhớ hương vị món này, uống ực ực một hơi. Ăn mấy ngụm, than dài: “Thật là ngon! Sư tỷ hầm canh là ngon nhất!”
Giang Yếm Ly đứng đó khẽ mỉm cười, tay còn đang bận rộn hầm một nồi canh mới, nhìn nhìn bọn hắn, nói: “Lam nhị công tử không thích uống hay sao?”
Lam Vong Cơ đang múc từng muỗng nhỏ ăn, còn chưa trả lời, Nguỵ Vô Tiện giải thích giúp y: “Người Lam gia bọn họ cứ như vậy, có quy định là không thể ăn cơm miếng to, cái gì cũng phải chú ý quy phạm”.
Giang Yếm Ly lại múc đầy chén cho hắn, nói: “Vậy a Tiện đi nhiều tháng như vậy, tại sao không thấy quy phạm thêm chút nào nha”.
“Sư tỷ, ta như vậy không tốt hay sao, ăn thịt miếng to, uống rượu chén lớn! Bản sắc nam nhi!” Nguỵ Vô Tiện thích trêu chọc Giang Yếm Ly không phải lần một lần hai, Giang Yếm Ly cũng quen rồi, nhưng Lam Vong Cơ uống xong ngụm canh, nghiêm túc nói: “Nguỵ Anh như vậy, cũng rất tốt”.
Giọng điệu nghiêm túc đó, là suy nghĩ xuất phát từ đáy lòng, y chỉ là nói sự thật, nhưng ngược lại khiến ai đó nghe xong cảm thấy xấu hổ, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi.
Ban đầu Giang Yếm Ly tưởng rằng Nguỵ Vô Tiện chỉ đi Cô Tô học ba tháng, nhưng bỗng nhiên Giang Phong Miên tuyên bố việc hôn sự của hắn và Lam Vong Cơ, người cũng không thấy quay trở lại, sau khi Giang Trừng trở về cứ nói mát nói mỉa, không nói được câu nào hay ho, làm cho nàng không yên tâm, rất là lo lắng. Nghe nói Nguỵ Vô Tiện hôm nay trở về, rốt cuộc có thể nhìn xem Nguỵ Vô Tiện thế nào, nàng bận rộn từ sáng sớm, hầm món canh hắn thích nhất, và chờ đợi.
Hiện giờ đã gặp được người, không hề bị gì, Nguỵ Vô Tiện vẫn phóng khoáng như thế, khi nói về Lam Vong Cơ thì tràn ngập vẻ khoe khoang, chắc là thật sự tốt, tim nàng cũng từ từ buông xuống, nhìn Lam Vong Cơ, dịu dàng mỉm cười.
***
Uống xong canh, tạm biệt Giang Yếm Ly, Nguỵ Vô Tiện vừa giới thiệt các nơi của Liên Hoa Ổ cho Lam Vong Cơ vừa dẫn y về phòng. Phòng của Nguỵ Vô Tiện là phòng đơn, không lớn, nhưng đồ đạc khá nhiều, ngoài một cái giường một cái bàn, dọc theo tường còn có tủ quần áo và các tủ kệ sát góc, bên trên bày lộn xộn đủ thứ đồ chơi hơi cổ quái và hiếm lạ.
Lam Vong Cơ ngắm nhìn căn phòng này, hơi bừa bãi, nhìn là biết ngay phong cách của Nguỵ Vô Tiện, trong không khí tràn ngập hương vị của Nguỵ Vô Tiện, khiến trái tim y lâng lâng.
Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý để kiếm lên kệ tủ, tự mình cũng cảm thấy không thể nào so sánh căn phòng này với Tĩnh Thất, nói: “Hơi nhỏ, còn hơi bừa bộn”.
Lam Vong Cơ nói: “Không sao”. Dừng một chút, lại nói: “Cũng rất tốt”.
Nguỵ Vô Tiện lập tức mặt mày hớn hở, “Lam Trạm, lấy hành lý ra đi, có thể sẽ ở lâu một chút đó, ta cất đồ cho ngươi”.
“Để ta”. Dứt lời lấy túi càn khôn ra, lấy hành lý của bọn hắn mang đến trước tủ quần áo. Hắn nói với Giang Yếm Ly là Lam Vong Cơ nuôi hắn như nuôi heo là không nói quá, Lam Vong Cơ chưa bao giở để hắn làm gì, chỉ để hắn ăn ngủ chơi vui vẻ, chỉ cần quen với y.
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở mép giường đung đưa chân, chờ y xếp hành lý, nhưng Lam Vong Cơ đứng trước tủ quần áo thật lâu chưa thấy quay lại, Nguỵ Vô Tiện mới chợt nhớ ra, cảnh tượng bên trong tủ quần áo của mình kinh khủng không nỡ nhìn như thế nào. Bản thân chưa bao giờ xếp quần áo, quần áo phơi khô mang về là vứt loạn trong ngăn tủ, lập tức quay đầu qua, hỏi y: “Lam Trạm, có phải ngươi đang giúp ta sắp xếp lại tủ quần áo không vậy?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chuyện này thực sự là hơi mất mặt, Lam Vong Cơ lần đầu tiên đến phòng hắn, lại bắt y làm việc nhà, đây là chuyện gì chứ.
Đôi mắt đảo qua, gọi y: “Lam Trạm, ngươi đừng vội, đợi lát nữa hẵng tính, ngươi lại đây cùng ta nghỉ ngơi một lúc đi”.
“Được”. Thật ra tủ quần áo cũng làm Lam Vong Cơ hơi kinh ngạc, không phải chỉ tốn công một lát là có thể sắp xếp lại đàng hoàng, trả lời hắn một tiếng, xong đóng cửa tủ lại, đi tới.
Nguỵ Vô Tiện cười, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, Lam Vong Cơ phủi phủi quần áo, vừa mới ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện thừa dịp y không phòng bị, nhào tới đẩy y ngã ra giường.
Đây là giường đơn, có hơi nhỏ, suýt chút nữa là cùng nhau đập vào đầu giường, mới nhìn thấy trên đầu giường đó có bức hình Nguỵ Vô Tiện vẽ lung tung khi nhàm chán, viết bậy bạ mấy chữ và mấy ký hiệu không rõ nguồn gốc, còn vẽ hai người nhỏ xíu, đang hôn môi.
Nguỵ Vô Tiện giải thích một chút, nói: “Đều là ta vẽ khi còn nhỏ”.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, “Giống việc ngươi sẽ làm”.
“Ha ha ha” Nguỵ Vô Tiện cười, xoắn xít lên người của y, để chân mình quấn lấy chân Lam Vong Cơ.
“Nguỵ Anh?” Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng, Nguỵ Vô Tiện trên mặt cười tủm tỉm, dán lên, bắt chước hình vẽ người nhỏ, hôn một cái lên đôi môi mỏng có hình dáng hoàn mỹ kia, sau đó thở ra hơi thở ấm áp ngọt ngào lên mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện thầm thì nói: “Lam Trạm, hôm nay chúng ta còn chưa có hôn”
Đúng thật là hai người dính ở bên nhau, cả ngày hôn tới hôn lui, hôm nay khi đi thuyền, không thể nào hôn nhau trước mặt người chèo thuyền, đến khi thuyền cập bến thì luôn bận rộn, không có chút thời gian rảnh nào để hôn nhau một chút. Hôm nay Lam Vong Cơ lại còn không giống ngày thường, có lẽ tới chỗ mới, liên tục làm quen nhiều người mới, nghe hắn kêu đi theo phía sau, cảm giác Lam Vong Cơ có chút ngốc nghếch, dáng vẻ đó, nhìn thấy nghiện cực kỳ, Nguỵ Vô Tiện thèm muốn y đến chết mất.
Cả người nằm hẳn lên người Lam Vong Cơ, ôm lấy gương mặt y, sau đó hôn xuống, dây dưa quấn quýt trên đôi môi y, câu lấy lưỡi của y vào trong miệng mình mà mút, hấp thụ sự ngọt lành của đối phương. Vùng bụng dưới dán sát vào nhau, Nguỵ Vô Tiện vô thức cọ cọ ở chỗ kia, đốt lên ngọn lửa dục vọng, trong lòng hai người đều bị đốt cháy nóng rực, tay Lam Vong Cơ sờ đến mơn trớn bên hông hắn.
Nguỵ Vô Tiện buông môi y ra, dắt theo một sợi chỉ bạc, một đoạn dài rơi xuống, ngay khoé môi Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu lập loè ánh lửa, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà trong lòng cực kỳ rung động, nhẹ nhàng nói: “Lam Trạm, đến giờ cơm chiều vẫn còn chút thời gian nha”.
Lam Vong Cơ hơi nheo mắt, đôi tay nắm lấy cặp mông tròn của hắn, xoa xoa hai cánh mông đầy đặn của hắn, “Ưm! A….” Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho phát ra âm thanh nũng nịu, thở gấp vài cái, Lam Vong Cơ nhìn đôi môi đỏ tươi đang hé mở kêu rên kia, hôn lên. Nguỵ Vô Tiện bị y hôn, ôm lấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, dùng đầu ngón tay miết, hưởng thụ cảm giác khoang miệng bị chiếm đoạt một cách bá đạo, hôn ra tiếng nước tấm tắc.
Ngọn lửa dục vọng kia càng cháy càng mạnh, cảm giác vi diệu ở vùng bụng dưới chộn rộn lan toả, Lam Vong Cơ dùng sức xoa nắn cặp mông của hắn, vô tình hữu ý đốt ngón tay nhẹ nhàng lướt qua kẽ mông, làm cho Nguỵ Vô Tiện run rẩy kịch liệt, môi càng ra sức hôn, dưới thân cũng cọ xát càng thêm hăng say.
Nhưng luôn có người học mãi không thuộc bài, “Nguỵ Vô Tiện!” Giang Trừng la một tiếng, một chân đá bật cánh cửa phòng Nguỵ Vô Tiện, trên giường hai người cứng đờ tại chỗ, Giang Trừng cũng chết sững ngay đó, đôi bên trầm mặc, một lát sau Giang Trừng lại đóng cánh cửa phòng lại, mang theo tiếng kêu thảm thiết, xoay người bỏ chạy, “A a a a a a a !!!!”
Thật sự khiến toàn thân hắn đều nổi da gà, thầm nghĩ hai người này thật sự không phải đùa giỡn, mà là Nguỵ Vô Tiện chủ động!!! A a a a cay mắt quá!!!
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp tắt lửa, ngã vật xuống người của người ta, vùi đầu vào cổ Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ôm hắn, bình thản nói: “Giang Vãn Ngâm lại thấy”.
“Thằng quỷ này không bao giờ gõ cửa”. Bầu không khí tốt đẹp bị phá vỡ, Nguỵ Vô Tiện bị Giang Trừng làm cho tức chết rồi.
Lam Vong Cơ lại nói: “Ngươi cũng không bao giờ khoá cửa”.
“…..” Nói rất có lý, Nguỵ Vô Tiện á khẩu không trả lời được.
***
Khi Giang Yếm Ly đi ngang qua sân nhỏ, nhìn thấy Giang Trừng đang nằm xoài trên bàn đá, sắc mặt trắng bệch, một bộ dạng tấm thân này không còn gì luyến tiếc, liền đi tới, hỏi hắn: “A Trừng, ngươi bị sao vậy?”
Nghe được giọng nói của nàng, Giang Trừng ngẩng đầu lên, “A tỷ! Này … này …”. Miệng cứ đóng rồi mở, “Này” suốt nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.
Giang Yếm Ly lại hỏi hắn: “Sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?”
Đối mặt với sự dịu dàng của tỷ tỷ, Giang Trừng làm cách. nào cũng không thể nói nên lời, hình ảnh vừa rồi, Giang Trừng cảm thấy nếu mình mù thì tốt, không thể ảnh hưởng đến Giang Yếm Ly. Hắn kêu to mấy tiếng, rồi nói: “Tỷ, mắt ta bị đau!!!”
Giang Yếm Ly giơ tay, dịu dàng sờ sờ đầu hắn.