Nhaminh [BYĐN] Chương 30

[BYĐN] Chương 30

5 1 đánh giá
Article Rating

Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện chỉ là thuận miệng nói như vậy, biết đâu kim đan có thể kết ra được trước khi lời nguyền hiến xá biến mất, nhưng lời nói này ngược lại mơ hồ có xu hướng một lời thành sấm. Trong khoảng thời gian chờ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ để đến Kim Lân Đài này, kim đan dường như sắp sửa kết thành hình dạng ban đầu, nhưng mà chuyện lời nguyền hiến xá vẫn không có tiến triển gì.

Trong cơ thể có thể hội tụ linh lực càng lúc càng nhiều, ngoài ra còn có Lam Vong Cơ dùng linh lực giúp hắn áp chế, mặc dù có thể giúp hắn giảm bớt sự khó chịu khi lời nguyền phát tác, nhưng đều là trị ngọn không trị gốc.

Vết thương của lời nguyền dần dần sâu thêm, Ngụy Vô Tiện cũng khó tránh khỏi bắt đầu có chút bực bội.

Tuy hắn luôn thờ ơ đối với mọi việc, luôn cảm thấy bất kể chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, bất kể chuyện lớn đến đâu trời cũng không sập được, binh đến thì ngăn nước đến thì chắn, đi bước nào biết bước đó. Nhưng bây giờ hắn không thể nào thoải mái như vậy được, dù sao chuyện này đã không còn là chuyện của một mình hắn nữa.

Cho dù tương lai sự việc phát triển thế nào, hắn và Lam Vong Cơ vẫn sẽ liên hệ chặt chẽ với nhau. Khi lời nguyền hiến xá từng chút từng chút trở nặng hơn trên cổ tay hắn, người đau đớn không chỉ là hắn. Hắn là đau đớn thể xác, nhưng Lam Vong Cơ chắc chắn còn đau đớn trong lòng hơn hắn gấp trăm lần.

Không biết có phải do lời nguyền chuyển nặng hơn hay không, mà thời gian ngủ hàng ngày của hắn dường như từ từ kéo dài ra. Thói quen làm việc và nghỉ ngơi trước đây của hắn là ngủ muộn dậy muộn, nhưng bây giờ cho dù làm việc và nghỉ ngơi theo Lam gia cùng nhau đi ngủ vào giờ Hợi với Lam Vong Cơ, sáng sớm vẫn rất mệt đến mức không thể dậy nổi.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ bó buộc hắn, để mặc cho hắn ngủ, thường xuyên giúp hắn chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau đó một mình đến Tàng Thư Các tra cứu sách cổ tìm kiếm giải pháp.

Sáng nay Ngụy Vô Tiện thức dậy không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ, sau khi rửa ráy đơn giản, ăn bữa sáng mà Lam Vong Cơ đã chuẩn bị cho hắn rồi đến Tàng Thư Các tìm y. Nhưng không ngờ trong Tàng Thư Các lại không tìm thấy người, Ngụy Vô Tiện không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng không nghe Lam Vong Cơ nói hôm nay y sẽ xuống núi, không ở trong Tĩnh Thất, không ở trong Tàng Thư Các, vậy có thể ở đâu cơ chứ?

Đang bước đi chậm rãi không có điểm đến, thì nhìn thấy Lam Hi Thần đi đến trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện lập tức tiến lên chào hỏi: “Trạch Vu Quân”.

Từ sau khi cùng Lam Vong Cơ hiểu rõ tâm ý của nhau, Ngụy Vô Tiện liền ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, trực tiếp ở trong Tĩnh Thất, Lam Hi Thần đương nhiên biết chuyện này. Dù sao đi nữa hắn cũng bó tay hết cách đối với đệ đệ cố chấp của mình, huống chi đối phương đã trở về rồi, chỉ hy vọng bọn họ có thể ở chung thật tốt.

Kể từ lúc Ngụy Vô Tiện đến ở trong Tĩnh Thất, mặc dù cảm thấy đệ đệ vui vẻ hơn trước rất nhiều, nhưng cùng lúc với vui vẻ lại có vẻ như luôn có một chút ảm đạm. Lam Hi Thần hơi khó hiểu, cũng từng hỏi riêng xem có phải ở chung với Nguỵ công tử không tốt hay không, Lam Vong Cơ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói mọi thứ đều ổn, xin huynh trưởng đừng lo lắng.

Nếu Lam Vong Cơ đã nói như vậy, Lam Hi Thần tự nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Hai người bọn hắn không nói cho Lam Hi Thần về lời nguyền hiến xá, dù sao nói cho hắn nghe chuyện này cũng không có tác dụng gì, bèn dứt khoát không nói luôn.

Thấy Ngụy Vô Tiện chào mình, Lam Hi Thần khẽ gật đầu với hắn, thấy chỉ có một mình hắn xuất hiện ở đây, làm như hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Ngụy công tử, Vong Cơ không ở cùng với ngươi sao?”

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ cười nói: “Ta cũng đang tìm y, Tĩnh Thất không có, cũng không ở trong Tàng Thư Các, sau núi ta vừa đi một vòng cũng không có. Trạch Vu Quân, Lam Trạm còn có thể đi đến nơi nào khác không?”

Lam Hi Thần suy nghĩ một chút, sau đó chỉ hắn đến một nơi.

Tuy rằng không biết nơi Lam Hi Thần chỉ là nơi nào, nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ Lam Hi Thần chỉ hắn đến nơi này thì nhất định là có lý do, vì vậy nói cảm ơn, rồi đi đến đó.

Trước đây lúc rảnh rỗi không có gì làm, hắn sớm đã đi đến hầu hết các nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng chưa bao giờ đến nơi này. Dọc theo ngọn núi đi xuyên qua con đường nhỏ một hồi, chợt hiện ra trong tầm mắt một bụi hoa long đảm màu tím.

Các loài hoa được trồng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ hầu hết đều có màu sắc nhẹ nhàng và trang nhã, rất hiếm khi thấy được những bông hoa có màu sắc rực rỡ như vậy.

Ngụy Vô Tiện không khỏi nổi lên lòng tò mò, quỳ xuống cẩn thận quan sát một hồi.

Quỳ đến nỗi hai chân tê rần, lúc hắn đứng lên lại, vừa vặn nhìn thấy một người mặc bạch y đi ra khỏi ngôi nhà phía sau bụi cây long đảm.

Quả nhiên Lam Hi Thần không chỉ sai đường cho hắn, Ngụy Vô Tiện mỉm cười vẫy tay với y kêu lên: “Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ nhìn thấy là hắn, thì hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, vô thức hỏi: “Ngụy Anh? Ngươi làm thế nào ……”

Ngụy Vô Tiện tất nhiên biết y muốn hỏi cái gì, cho nên không đợi đối phương nói xong đã lên tiếng nói luôn: “Ta tìm khắp nơi cũng không tìm thấy ngươi, đúng lúc gặp được Trạch Vu Quân, hắn chỉ ta nơi này.”

Nhìn căn nhà phía sau Lam Vong Cơ một lúc, Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi: “Chỗ này là ……?”

Lam Vong Cơ im lặng một hồi, mới mở miệng nói: “Là nơi ở của mẫu thân ta lúc còn sống.”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi suy đoán các kiểu, nhưng thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ có vẻ hơi khác so với bình thường, hắn cũng không hỏi sâu thêm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Ngụy Vô Tiện bất giác rùng mình, rồi hắt hơi một cái, Lam Vong Cơ sợ hắn lạnh, trực tiếp mang hắn vào trong nhà tránh cho hắn bị nhiễm gió lạnh.

Uống trà Lam Vong Cơ rót cho hắn, Ngụy Vô Tiện lại tỉ mỉ đánh giá đồ đạc bài trí trong nhà. Ngôi nhà được trang trí tối giản, phong cách ngược lại rất giống Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ.

Im lặng quan sát một hồi, Ngụy Vô Tiện vẫn là nhịn không được hỏi: “Lam Trạm, mẫu thân của ngươi ……”

Tuy hắn biết đây là việc riêng tư của Lam Vong Cơ, hơn nữa sợ rằng là một đoạn ký ức rất không tốt, nhưng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lam Vong Cơ, hắn không thể nào giả vờ như không nhìn thấy, mọi thứ có liên quan đến Lam Vong Cơ, hắn đều muốn biết.

Thấy đối phương vẫn luôn im lặng, Ngụy Vô Tiện đi đến trước mặt y, nhẹ nhàng ôm y nói: “Lam Trạm, nếu ngươi không muốn thì không nói nha, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, ngươi đừng để trong lòng.”

Nếu hắn muốn biết, Lam Vong Cơ cũng sẽ không giấu hắn cái gì, với quan hệ hiện tại của bọn hắn, có cái gì phải giấu diếm đâu.

Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, im lặng thở dài một hơi, chậm rãi kể cho hắn nghe về đoạn quá khứ chưa từng tiết lộ với người ngoài của Cô Tô Lam thị.

Lam Vong Cơ luôn trầm lặng ít nói, từ khi bọn hắn nhận ra nhau càng là như thế. Mặc dù trong khoảng thời gian ở chung với hắn, Lam Vong Cơ luôn đáp lại lời của hắn, nhưng cũng đều là những câu trả lời ngắn gọn súc tích, rất hiếm khi nói nhiều như vậy.

Nghe y nói xong, Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi.

Hắn chợt nhớ tới câu nói mà kiếp trước Lam Vong Cơ cứ luôn nói với hắn, không khỏi ôm y càng chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Cho nên, lúc đó, ngươi mới cứ muốn mang ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ.”

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ nắm tay hắn thật chặt giống như thế.

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhưng mà lúc đó, ta cho rằng ngươi chỉ muốn đưa ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ để quản ta nghiêm ngặt hơn chứ.” Thở dài một hơi, hắn lại cười nói: “Dù sao đó cũng đều đã chuyện quá khứ, thậm chí đã là chuyện của kiếp trước rồi, chuyện đã qua rồi thì cho qua, hiện tại, ngươi đã mang ta về đến đây rồi nha!”

Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra sau khi hắn bị hiến xá trở về, Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay quấn lấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ vừa nghịch vừa cười: “Thật ra, cũng không tính là bị ngươi mang về đây, hai lần bị mang về, ta đều là ngất xỉu do lời nguyền hiến xá này nên mới bị mang về ….”

Liếc nhìn vẻ mặt có chút phức tạp của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lập tức hôn chụt một cái lên má y: “Được rồi, bây giờ ta là cam tâm tình nguyện ở lại đây cùng với ngươi, kiểu mà đuổi cũng đuổi không được á.”

Thấy đôi mắt nhạt màu đó nhu hoà hơn một chút, Ngụy Vô Tiện lại cười cười, nói: “Lam Trạm, ngươi nói xem nếu lúc đó chúng ta không gặp lại ở Mạc Gia Trang, chúng ta sẽ giống như bây giờ không?”

Lam Vong Cơ thành thật nói: “Không biết.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng mà, ta cảm thấy cho dù thế nào, bất kể loanh quanh lẩn quẩn ra sao, chúng ta nhất định cũng sẽ gặp nhau, ngươi cũng nhất định sẽ nhận ra ta, rồi mang ta trở về, bất kể có lời nguyền hiến xá này hay không.”

Nghĩ đến vết thương không biết khi nào mới lành lại trên cổ tay, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm.”

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Ngụy Vô Tiện cười với y, nhìn vào mắt y, nói: “Đúng lúc ở trong nhà của mẫu thân ngươi, không bằng chúng ta bái đường ở đây đi!”

Lam Vong Cơ hiển nhiên không ngờ hắn sẽ nói ra lời này, không khỏi lặp lại: “Bái đường?”

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy, bái đường.”

Thời gian này Lam Khải Nhân lão tiên sinh đang ở trên núi, nhưng Ngụy Vô Tiện chưa từng gặp ông ấy, cũng không biết là do ông ấy cố tình không muốn nhìn thấy cái tên học sinh năm đó luôn chọc ông ấy tức giận đến nỗi bay râu trợn mắt, hay là do Ngụy Vô Tiện cứ luôn thành thành thật thật trốn trong Tĩnh Thất hiếm khi gặp người ngoài.

Theo ý tứ Lam Vong Cơ nói với hắn, Lam lão tiên sinh đã biết thân phận thực sự của hắn. Suy cho cùng giấu một người sống trưởng thành như vậy trong Tĩnh Thất, lão tiên sinh không thể nào không biết. Chỉ là có lẽ trước đây đã trải qua quá nhiều chuyện, ông ấy đã không còn sức lực để ý quá nhiều nữa, ngầm đồng ý với việc Ngụy Vô Tiện ở lại trong núi, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác cho thấy ông ấy chịu tiến thêm một bước.

Mặc dù hắn và Lam Vong Cơ chuyện gì cũng đều đã làm rồi, nhưng không có sự cho phép của Lam lão tiên sinh và các trưởng lão trong tộc, bọn hắn cũng chưa từng thực hiện bất kỳ nghi lễ chính thức nào.

Ngụy Vô Tiện vốn cũng không để ý những lễ nghi đó, huống chi bản thân có thể sống đến lúc nào cũng không biết, cảm thấy thực hiện những lễ nghi giả dối này cũng không có ý nghĩa gì, hai người có thể ở bên nhau là tốt rồi.

Nhưng không biết tại sao, ở trong ngôi nhà của mẫu thân Lam Vong Cơ, hắn không thể giải thích được mà nảy ra ý tưởng này, hơn nữa cực kỳ mãnh liệt một cách khác thường.

Lam Vong Cơ tuy có chút không hiểu vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng y đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Ngụy Vô Tiện, sau khi trực tiếp đồng ý, liền lấy ra một lư hương nhỏ.

Hai người mỗi người cầm ba nén hương, khom người bái lạy.

Ngụy Vô Tiện xưa nay luôn ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, trước đây khi bị phạt quỳ ở từ đường cũng luôn quỳ ngả quỳ nghiêng, nhưng tư thế quỳ bây giờ lại hiếm khi vô cùng đoan chính, giống hệt người mặc bạch y bên cạnh hắn.

Một bái, hai bái.

Sau hai bái, cả hai đồng loạt xoay người, cúi đầu bái nhau.

Khi ngẩng đầu lên, Ngụy Vô Tiện mỉm cười như trút được gánh nặng.

Vào khoảnh khắc khóe miệng mình nhếch lên, hắn thế mà cũng đã nhìn thấy một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt vẫn luôn thanh lãnh của Lam Vong Cơ.

Nụ cười đó tuy rất nhạt, nhưng là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng thấy trong hai đời.

Thế gian vạn vật, không gì sánh bằng ý cười nhợt nhợt trên môi người đó.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến thất thần, mãi đến khi Lam Vong Cơ nhắc nhở tàn hương trên tay hắn sắp sửa rơi xuống, mới chợt tỉnh táo lại, cười hắc hắc cùng Lam Vong Cơ cắm nhang vào lư hương.

Ngụy Vô Tiện chắp hai tay lại, nhỏ giọng nói: “Lam phu nhân ……” Nhận ra cách gọi thế này không đúng, hắn nhanh chóng sửa miệng: “Không, bây giờ nên sửa miệng gọi ngài một tiếng mẫu thân.”

“Mẫu thân, ngài cũng thấy rồi, chúng con vừa mới lạy tam bái ở đây, Lam Trạm và con đã xem như là đạo lữ danh chính ngôn thuận. Tuy có hơi sơ sài một chút, nhưng ngài yên tâm, sau này con nhất định sẽ đối xử rất tốt với Lam Trạm. Ngài cứ yên tâm giao Lam Trạm cho con đi, cũng hy vọng ngài ở trên trời linh thiêng phù hộ, để chúng con có thể giải quyết sự việc một cách suôn sẻ, con thực sự còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng với Lam Trạm ……”

Tuy rằng hắn nói rất khẽ, nhưng thính lực Lam Vong Cơ phi phàm, tất nhiên nghe được những lời này của hắn, bất giác nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, vừa định nói cái gì đó, lại bị Ngụy Vô Tiện ngăn lại: “Lam Trạm, ta còn chưa nói xong mà, ngươi đừng ngắt lời ta chứ.”

Nhưng cảm thấy những gì nên nói hình như cũng đã nói hết rồi, vì vậy đành phải bĩu môi nói với Lam Vong Cơ: “Đều là tại ngươi cắt ngang ta, ta quên mất phải nói với mẫu thân cái gì á. Nhưng, theo những gì ngươi vừa mới kể, mẫu thân nhất định là một người rất dịu dàng, bà có ghét bỏ ta nói nhiều không ha ..…”

Lam Vong Cơ hơi nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Mẫu thân sẽ rất thích ngươi.”

Ngụy Vô Tiện cười đắc ý: “Đúng vậy, có ai lại không thích ta cơ chứ, ngay cả Lam nhị ca ca thanh tâm quả dục nhất cũng không tránh khỏi, phải không.”

Nói rồi hắn nhịn không được muốn hôn lên khóe môi Lam Vong Cơ, nhưng lại cảm thấy đây là nơi ở trước đây của mẫu thân Lam Vong Cơ, không thích hợp làm chuyện quá đáng như vậy, nên kéo tay Lam Vong Cơ chuẩn bị đi ra ngoài.

Lam Vong Cơ hỏi hắn: “Đi đâu?”

Ngụy Vô Tiện nháy mắt trái với y: “Sau khi bái đường nên làm gì, Hàm Quang Quân không biết hay sao?”

Loading

Bạch y độ ngã

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x