Nhaminh [BYĐN] Chương 33 (H)

[BYĐN] Chương 33 (H)

5 1 đánh giá
Article Rating

Bị kéo đi ra bên ngoài, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bắt đầu có chút lo lắng đến khi Lam Vong Cơ tỉnh rượu thì sẽ làm sao đây. Bị kéo ra triển lãm thế này chắc chắn là không được, da mặt hắn đủ dày, cũng không hề quan tâm đến ánh mắt ​​của người khác, nhưng Lam Vong Cơ không làm được như vậy. Cho nên khi một chân vừa mới bước ra khỏi cửa cổng Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện quả quyết dùng một tay túm chặt lấy khung cửa, hét to: “Lam Trạm, ngươi đợi đã!”

Ban đầu Lam Vong Cơ khăng khăng cố chấp kéo hắn đi, dù hắn có la hét thế nào cũng vô ích, nhưng hiện tại một tay hắn bám chặt lấy khung cửa, Lam Vong Cơ kéo hắn không được, cuối cùng dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn.

Thấy y rốt cuộc cũng dừng lại, Ngụy Vô Tiện cũng thở phào nhẹ nhõm, cố gắng nói lý lẽ với y: “Lam Trạm, chúng ta vừa mới bái đường xong, thời điểm quan trọng thế này, tại sao ngươi còn kéo ta chạy ra bên ngoài chứ?”

Lam Vong Cơ có vẻ do dự một chút, Ngụy Vô Tiện tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Ta biết, ngươi muốn nắm tay ta, tuyên bố với tất cả mọi người, ta là của ngươi, đúng không?”

Nếu như trong trạng thái tỉnh táo bình thường, Lam Vong Cơ khẳng định sẽ không nói gì, sau đó tai y dần dần đỏ lên, nhưng bây giờ thì khác, y là trạng thái say rượu, hành vi cử chỉ đều phóng túng hơn bình thường nhiều, cũng vô cùng thành thật. Y trực tiếp gật gật đầu, rất nghiêm túc đáp: “Ừm.”

Ngụy Vô Tiện phụt cười, yêu thương vuốt ve khuôn mặt Lam Vong Cơ, cười nói: “Lam Trạm, ngươi sau khi say rượu cũng quá thành thật quá đáng yêu đi, được rồi, ta biết ngươi muốn bày ta ra cho mọi người xem, nhưng cho người khác xem không quan trọng, chỉ cho ngươi xem là đủ rồi nha!” Vừa nói, vừa từng bước từng bước kéo Lam Vong Cơ đang đứng ngoài cửa đi vào trong nhà.

Nhưng Lam Vong Cơ người này từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, làm như vẫn không dao động, Ngụy Vô Tiện sợ y còn kiên trì đòi làm mấy chuyện khác người đó, bèn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ta là của ngươi rồi nha, từ trong ra ngoài đều là của ngươi, ngươi muốn xem chỗ nào cũng được hết, nhưng chúng ta quay về xem được không?”

Lam Vong Cơ dường như hơi bị hắn lay động, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó nghiêm túc đáp lại một tiếng “Ừm”.

Chưa bao giờ thấy Lam Vong Cơ trong bộ dạng phục tùng như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện thích không chịu nổi, trực tiếp dắt y trở lại giường ngồi xuống, nhìn tay hai bọn hắn bị mạt ngạch cột lại với nhau, cười nói: “Cột tay chúng ta lại như vầy rất là bất tiện, ngươi không muốn thử trói một mình ta sao?” Ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, hắn nói tiếp: “Trói ta thật chặt vào, trói theo kiểu chạy thế nào cũng chạy không thoát á, ngươi có muốn thử không?”

Trong lúc nói mang theo ý cười trêu chọc, giống như một ngọn lửa nhỏ đang dần dần đốt cháy Lam Vong Cơ. Y cởi mạt ngạch quấn quanh tay của hai người ra, sau đó túm hai tay Ngụy Vô Tiện lại với nhau, trực tiếp cột thành nút thắt.

Ngụy Vô Tiện giãy giụa hai cái, mạt ngạch đã lỏng ra nhiều, vì vậy nhướng mày cười khiêu khích nói: “Chỉ vậy á? Ta giãy một cái đã mở được rồi, Lam Trạm ngươi buộc như vậy không đúng, buộc lại chặt hơn chút nữa.”

Lam Vong Cơ nhìn sợi mạt ngạch lỏng lẻo, không nói hai lời, dưới sự dạy dỗ của hắn lại thắt một nút chết trên mạt ngạch.

Ngụy Vô Tiện hơi cử động tay, nhận ra rằng lần này Lam Vong Cơ trói thật chặt. Nhưng hắn lại cảm thấy khá hài lòng, thậm chí còn cảm thấy thân thể bị trói thế này trở nên hưng phấn không giải thích nổi.

Tuy tay bị trói, nhưng ngón tay của hắn vẫn có thể cử động, chỉ cần có thể cử động, là hắn sẽ không thành thật được.

Hai tay bị trói vào nhau cùng lúc vươn ra trước mặt Lam Vong Cơ, hắn dùng ngón trỏ gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, khóe miệng cong lên nói: “Trói ta xong rồi, tiếp theo nên làm cái gì, còn cần ta phải dạy sao?”

Lam Vong Cơ chỉ liếc hắn một cái, rồi trực tiếp đẩy hắn xuống áp người lên.

Khi nụ hôn của đối phương sắp sửa rơi xuống, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên dùng tay ngăn Lam Vong Cơ lại: “Chờ một chút, Lam Trạm ngươi trước tiên nghe ta nói.”

Đối phương làm như không hiểu hắn muốn nói cái gì, nhưng cũng lập tức dừng hành động đang làm lại, chống hai tay ở hai bên đầu hắn, mắt không chớp nhìn hắn chăm chú.

Ngụy Vô Tiện cười một cái, nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn nói với ngươi …… Hôm nay là động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi nhất định phải đối xử tốt với ta một chút nha …..”

Nụ cười cong lên trên khoé môi chưa biến mất, Lam Vong Cơ đã đưa tay ấn hai tay hắn lên đỉnh đầu, sau đó thô bạo hôn lên miệng hắn.

Tuy rằng miệng bị chặn lại có chút đột ngột, nhưng Ngụy Vô Tiện không hề có ý phản kháng, lúc đối phương áp người xuống, hắn không tự chủ được mở chân ra, trực tiếp quấn quanh eo Lam Vong Cơ.

Không biết có phải là do nguyên nhân uống rượu hay không, nụ hôn hôm nay của đối phương so với trước kia hung mãnh hơn rất nhiều, tuy thường xuyên bị hôn đến mức thở có chút khó khăn, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng ưm a của hắn, Lam Vong Cơ sẽ không chặn miệng hắn quá lâu, đa phần là trực tiếp buông hắn ra, rồi quyến luyến không rời nhẹ nhàng cắn một cái lên môi dưới của hắn.

Nhưng lúc này Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu kêu ưm ưm a a, nhưng Lam Vong Cơ lại không có ý định buông hắn ra, mà là vừa tiếp tục hôn hắn vừa kéo quần của hắn ra.

Bị bịt miệng không thể nói được, hai tay bị trói đè trên đỉnh đầu cũng không còn chỗ để vùng vẫy, Ngụy Vô Tiện đột nhiên sinh ra cảm giác bức bách như cá bị người ta đè lên thớt để làm thịt. Nhưng hắn cũng không cảm thấy hoảng sợ, trái lại không hiểu sao lại hưởng thụ trạng thái này.

Quần bị kéo ra, đôi chân trần trụi cảm nhận được một chút hơi lạnh, Ngụy Vô Tiện vô thức đá đá chân, lại được lòng bàn tay nhiệt tình và nóng rực đè chặt không thể động đậy.

Khi các đốt ngón tay thon dài bắt đầu tiến vào để khuếch trương, Ngụy Vô Tiện đang bị hôn đến mơ màng ngây ngất hơi tỉnh táo lại một chút do bị dị vật tiến vào gây kích thích, nhận ra cả hai vẫn còn mặc áo, cố gắng nghiêng qua mở miệng, thở hổn hển nói, “Lam Trạm, ngươi đợi một chút … Quần áo … quần áo còn chưa cởi xong đâu ……”

Nhưng Lam Vong Cơ say rượu làm như cố tình không nghe lời nói của hắn, hoàn toàn phớt lờ, tiếp tục đưa tay vào trong làm công tác khuếch trương.

Ngụy Vô Tiện vặn vẹo eo, từng chút từng chút thích ứng với cảm giác khó chịu khi có dị vật xâm nhập vào cơ thể. Mặc dù trước đây đã từng làm, cũng biết rằng làm việc này sẽ rất thoải mái, nhưng lúc mới bắt đầu khó tránh khỏi hơi khô một chút.

Vừa điều chỉnh vị trí của mình, hắn vừa suy nghĩ xem tại sao hôm nay Lam Trạm gấp gáp như vậy, quần áo còn chưa cởi hết đã muốn trực tiếp đi vào hay sao? Nhưng động tác khuếch trương trên tay đối phương lại không nhanh không chậm, tiến vào từng chút một, như thể sợ làm hắn bị thương nên kéo dài quá trình này đến vô tận.

Hai tay bị trói không thể cử động, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dùng cái miệng không bị nụ hôn chặn lại để nói chuyện: “Lam Trạm, tại sao ngươi còn chưa tiến vào đi …… Ta cảm thấy đã gần như ….. A! …..”

Lời vốn muốn nói còn chưa nói xong, hắn đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ không thể khống chế, thân dưới trực tiếp mềm đi một nửa, giọng run rẩy nói: “Lam Trạm ….. Lam Trạm …..”

Nhưng đối phương dường như là cố ý, khi nghe thấy tiếng kêu của hắn, không những động tác tay không ngừng lại, mà còn trở nên táo bạo hơn, liên tục xoa ấn thành vòng tròn ở cùng một vị trí.

Ngón tay của y phủ một lớp chai mỏng do luyện đàn lâu năm, ma sát qua chỗ nhạy cảm bên trong lại càng bị kích thích gấp đôi, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cao giọng hét lên A một tiếng.

Tiếng rên rỉ không hề che giấu khiến hơi thở của Lam Vong Cơ bỗng trở nên nặng nề hơn, không tự chủ được mà gia tăng động tác tay. Loại kích thích này có chút quá mức và đột ngột, Ngụy Vô Tiện đập mạnh hai tay đang bị mạt ngạch trói xuống giường, thân thể không nhịn được vặn vẹo, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bên dưới cơ thể Lam Vong Cơ.

Hai tay bị trói chặt, giống như thân thể hắn ở dưới một tầng giam cầm, từng đợt sóng tê rần ngứa ngáy do ngón tay đang càn quấy bên trong cơ thể gây ra nhanh chóng bành trướng và lan rộng trong tầng xiềng xích đó, nhưng lại không tìm được lối ra. Khoái cảm dâng trào từng trận từng trận ập đến, cơ thể hắn gần như sắp sửa không chịu nổi sự kích thích này nữa, chỉ đành sụp đổ xin tha: “Lam Trạm ….. không được ….. Ta không được …… Ngươi đừng ….. “

Còn chưa kịp kêu Lam Vong Cơ dừng lại, đầu óc Ngụy Vô Tiện đột nhiên trống rỗng trong một tích tắc, trước mắt hắn lóe lên một luồng ánh sáng trắng, phân thân không biết từ lúc nào đứng thẳng trước người trực tiếp bắn ra một dòng chất lỏng trắng đục.

Dưới tình huống không hề chạm vào, thế mà bị ngón tay của đối phương đã làm cho hắn trực tiếp bắn ra.

Nhưng đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn là một mảnh trống rỗng, ý thức còn chưa khôi phục, hít thở vẫn gấp gáp, chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên trống rỗng, có thứ gì đó rút ra khỏi cơ thể hắn.

Nhưng sự trống rỗng này không kéo dài quá lâu, ngay sau đó một vật cứng ngắc to hơn nóng hơn đã chen vào.

Loading

Bạch y độ ngã

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x