Vào khoảnh khắc cơ thể được lấp đầy trở lại, Ngụy Vô Tiện chợt mở to mắt ra, toàn thân lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Dư âm của cơn cực khoái vẫn còn, Lam Vong Cơ đã đè eo hắn lại bắt đầu đâm rút, Ngụy Vô Tiện gần như sắp sụp đổ, giọng nói chỉ còn mang theo chút nức nở: “Lam Trạm ngươi chậm một chút …… Không được …… Ta thực sự không được …… Ta mới vừa …… Ngươi chậm lại chậm lại! ……”
Nhưng đối phương dường như muốn đối đầu với hắn, hắn càng xin tha, Lam Vong Cơ tốc độ càng nhanh, đâm vào càng mạnh.
Hắn gần như sắp không nghe được tiếng kêu la của mình nữa, chỉ có tiếng da thịt va đập vào nhau hoà lẫn với tiếng nước tạo ra khi tính khí thô to ra ra vào vào, vang vọng bên tai hắn.
Hai chân hắn mềm nhũn, đến mức không còn sức lực để bám lên người Lam Vong Cơ, hắn yếu ớt vặn vẹo thắt lưng lùi về phía sau, cố gắng rút vật kia của đối phương ra một chút.
Nhưng đối phương làm như nhìn thấu ý đồ của hắn, nắm lấy eo hắn, kéo hắn trở về.
Rồi như thể cảm thấy chân hắn mở không đủ rộng, trực tiếp đè lên phần bẹn của hắn, banh rộng ra hết mức.
Như vậy làm như còn chưa đủ, đâm vào một trận xong, Lam Vong Cơ gác hai chân hắn lên vai, sau đó hung mãnh đẩy phần thân dưới về phía trước.
Tầm mắt của Ngụy Vô Tiện trực tiếp nhoà đi, đuôi mắt đỏ hoe còn ngân ngấn nước: “Lam Trạm ….. ngươi nhẹ một chút ….. nhẹ một chút! …… Ta đã nói đây động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi phải đối xử tốt với ta một chút, không phải làm ta thế này! …..”
Có mấy từ trong lời nói này làm như kích thích đến Lam Vong Cơ, nhịp thở khựng lại, cuối cùng đại phát từ bi mà đặt đôi chân mềm như bún của Ngụy Vô Tiện xuống, hôn lên cái miệng đang lảm nhảm không ngừng kia.
Tuy miệng bị chặn kín, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ kèm theo nức nở. Và khi Lam Vong Cơ đưa tay vào trong quần áo hắn, vặn xoắn điểm nhạy cảm trước ngực hắn, Ngụy Vô Tiện lại ứa nước mắt, không tự chủ được co thắt cơ thể.
Bị hắn thắt lại như thế, Lam Vong Cơ phát ra một tiếng thở hổn hển trầm thấp đầy nguy hiểm. Nhưng Ngụy Vô Tiện đã bị thao đến có chút thất thần, căn bản không có thời gian để ý đến phản ứng của Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy vật cứng cắm bên trong cơ thể mình lại to thêm một chút, sau đó lại là một trận đâm rút bão táp mưa sa.
Miệng hắn bị những nụ hôn tàn bạo chặn lại, hai tay bị mạt ngạch trói phía trên đỉnh đầu, phần thân dưới bị đâm vào liên tục, còn có bàn tay nóng rực đến đáng sợ rong ruổi lên xuống trên cơ thể hắn, chơi đùa hai hạt thù du nhạy cảm trước ngực hắn, rồi lại tiếp tục hướng xuống dưới nhào nặn cặp mông mềm mại.
Lực tay của Lam Vong Cơ lớn vô cùng, cơ thể sau cơn cao trào cực kỳ nhạy cảm, Ngụy Vô Tiện bị xoa đến mức vừa nóng vừa đau, thêm cái thứ hung dữ đến đòi mạng cứ ra ra vào vào cơ thể hắn, da đầu tê dại từng trận, hoàn toàn không rảnh để suy nghĩ gì khác, chỉ có thể ngửa đầu lên hôn nhau trằn trọc với đối phương.
Lúc thần trí đang mê man, hắn đột nhiên trợn to mắt lên.
Hành trụ bên dưới vừa mới phóng thích một đợt không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, lúc này đang bị Lam Vong Cơ giữ trong tay.
Được bao bọc trong nhiệt độ nóng rực, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể tăng vọt trong nháy mắt, mà lúc tay Lam Vong Cơ nắm lấy vật ấy của hắn tuốt lộng hết lần này đến lần khác, sự di chuyển nhịp nhàng đó đem lại cảm giác quá mức tuyệt vời, hắn dứt khoát từ bỏ suy nghĩ, bất giác ưỡn eo lên chủ động dâng về phía đối phương.
Một cơn sóng nhiệt dữ dội khuấy động lung tung ở bụng dưới, Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức híp mắt lại, đặc biệt khi tính khí đang bừa bãi trong cơ thể hắn của đối phương cọ qua điểm nhạy cảm, càng mang đến từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm lan tràn khắp tay chân xương cốt.
Trước sau đồng thời được chăm sóc chu đáo, Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã cảm thấy mình sắp sửa lên đỉnh lần nữa. Nhưng vào lúc hắn sắp lên đến đỉnh, đối phương tinh tường nắm bắt được phản ứng lúc này của hắn, trực tiếp dùng ngón cái chặn ngay lỗ chuông của hắn.
Ham muốn xuất tinh đột nhiên bị cắt đứt, Ngụy Vô Tiện suy sụp lắc lắc đầu, gần như khóc nấc kêu lên: “Lam Trạm ngươi buông ra! …… Ta không được …… Ngươi để ta bắn! ……”
Nhưng đối phương cũng không có ý định buông phía trước của hắn ra, thậm chí còn tăng nhanh tăng mạnh tốc độ tấn công ở phía sau của hắn.
“A …… Không được …… Ta thật sự không chịu được nữa …… Lam Trạm …… Lam Trạm! ….. Ngươi buông ra ……”
Cả người Ngụy Vô Tiện sắp bị đâm đến hồn phi phách tán, cơn sóng nhiệt nóng kịch liệt dâng tràn trong cơ thể nhưng lại không tìm được lối ra, không tự chủ được vặn vẹo cơ thể muốn giãy thoát, nhưng hắn vừa cử động cơ thể, ngược lại càng nuốt tính khí khổng lồ của đối phương vào sâu hơn.
Hắn không thể làm gì khác ngoài kêu khóc, nghe tiếng hét của hắn càng lúc càng lớn, Lam Vong Cơ trực tiếp dùng nụ hôn bịt kín mọi tiếng kêu khóc của hắn.
Hắn ưm ưm a a một hồi, lúc cảm thấy mình sắp sửa bị Lam Vong Cơ làm đến ngất đi, thì đối phương cuối cùng cũng đại phát từ bi thả lỏng tay đang giữ phân thân của hắn ra.
Khi chất lỏng trắng đục bắn ra, Lam Vong Cơ cũng phóng thích vào trong cơ thể hắn.
Ngụy Vô Tiện há to miệng thở hổn hển, phải một lúc lâu mới bình tĩnh lại, còn Lam Vong Cơ nằm sấp trên người hắn, tim cũng đập như trống giống vậy.
Vất vả mãi mới bình tĩnh lại, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ, Lam Trạm nhất định là cố ý, y chỉ muốn hai người cùng nhau (lên đỉnh).
Tuy biết đối phương còn say rượu, vẫn luôn cố ý phớt lờ lời nói của hắn, cũng không biết rốt cuộc có thể nghe lọt được bao nhiêu, Ngụy Vô Tiện vẫn là nhịn không được oán trách: “Lam Trạm ….. ngươi, ngươi cái người này sau khi uống rượu xong tại sao lại như thế này chứ, dã man như vậy, ta sắp bị ngươi làm chết rồi ……”
Vô thức nhúc nhích cái tay, mới phát hiện tay vẫn bị mạt ngạch trói, thậm chí vì hồi nãy giãy giụa nhiều lần mà cổ tay đã bị siết hằn ra vệt đỏ, còn hơi đau nữa, Ngụy Vô Tiện khó khăn cử động hai tay: “Lam Trạm, ngươi trước tiên giúp ta tháo mạt ngạch ra đi.”
Lam Vong Cơ hai tay chống hai bên đầu hắn, nâng nửa thân trên lên, nhìn chằm chằm hắn một hồi, trực tiếp đưa tay cởi áo hắn.
Mặc dù phần thân dưới của cả hai là một mảnh hỗn độn, nhưng y phục thân trên vẫn còn nguyên.
Ngụy Vô Tiện bị hành động của y làm cho sửng sốt, phải một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, cố gắng ngăn chặn hành vi điên cuồng của Lam Vong Cơ: “Đợi đã, Lam Trạm, ta không phải kêu ngươi cởi áo cho ta! Là kêu ngươi cởi mạt ngạch đang trói ta!”
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn hoàn toàn không muốn để ý gì tới lời hắn nói như trước, chỉ nghe những gì mình muốn nghe, tiếp tục hành động trên tay. Bởi vì mạt ngạch vẫn đang trói tay hắn, không có cách nào trực tiếp cởi áo hắn ra, nhưng Lam Vong Cơ không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn xé áo hắn ra luôn.
Ngụy Vô Tiện: “!”
Dù hắn biết Lam gia không thiếu tiền, nhưng phô trương lãng phí thế này hình như không được tốt lắm đúng không.
Đang định nói mấy câu trêu chọc Lam Vong Cơ một phen, thì thân trên bị khí lạnh ập tới, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ đang nhìn chằm chằm vào mình, Ngụy Vô Tiện đột nhiên có dự cảm không tốt, thậm chí lời muốn trêu chọc cũng quên nói, vô thức nói thẳng luôn: “Đợi đã! Lam Trạm ngươi xé áo ta làm gì! Chúng ta đã làm xong rồi, ngươi …….”
Nhưng hắn còn chưa nói xong lời muốn nói, Lam Vong Cơ đã trực tiếp cắn mạnh vào bờ vai trần của hắn.
Nỗi sợ hãi giống như bị chó cắn này khiến toàn thân hắn run lên không thể khống chế, giọng run rẩy nói: “Lam Trạm ngươi là chó hả! Đừng cắn ta!”
Nhưng Lam Vong Cơ say rượu đặc biệt thích cố tình đối đầu với hắn, Ngụy Vô Tiện không cho y cắn, ngược lại y càng cắn hung dữ hơn, buông bờ vai hắn ra, trực tiếp cắn vào hầu kết của hắn.
“Ah ……”
Ngụy Vô Tiện không khỏi hét lên một tiếng, thân thể run rẩy, mới kinh hãi nhận ra thứ to lớn vẫn còn cắm ở phía dưới thân mình, vội vàng nói: “Lam Trạm ngươi đợi một chút, trước hết ngươi rút ra được không …..”
Nhưng sau khi hắn nói xong lời này, đối phương không những không có ý định rút ra, Ngụy Vô Tiện còn mơ hồ cảm giác được thứ đó hình như lại lớn hơn một chút.
Trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, Ngụy Vô Tiện không hề chớp mắt, hít một hơi khí lạnh: “Lam Trạm, ngươi …… ngươi đợi một chút đã, ta thật sự không chịu nổi tư thế này đâu á!”
Lam Vong Cơ vẫn như cũ chỉ nắm bắt vài từ trong lời nói của hắn, hoàn toàn không để ý tới ý nghĩa ban đầu trong câu nói của hắn, vẫn trong tư thế cắm vào, trực tiếp lật ngược cả người Ngụy Vô Tiện.
Bị nắm giữ eo quỳ trên giường, Ngụy Vô Tiện ngay cả chỗ để phản kháng cũng không có, chỉ có thể sợ hãi hét lên: “Không ….. Lam Trạm, ta không phải là nói thay đổi tư thế, ta là nói nếu tiếp tục thế này thêm lần nữa, ta thật sự …… “
Nhưng Lam Vong Cơ đã hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói bây giờ nữa, trực tiếp bắt đầu đưa đẩy từ phía sau.
Hai tay y vuốt ve tấm lưng lộ ra của Ngụy Vô Tiện, sau đó đưa tay về phía trước tiếp tục xoa nắn hai điểm đã sưng đỏ. Chỗ đó làm như sắp bị xoa đến xuất hiện khe hở, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy ngứa ngáy tê dại không ngừng, hậu huyệt vẫn liên tục chịu sự ra ra vào vào của d**ng vật khổng lồ.
Trên giường bừa bãi hỗn độn, Ngụy Vô Tiện toàn thân trần trụi, nhưng y phục ở thân trên Lam Vong Cơ vẫn còn nguyên vẹn.
Mặc dù Ngụy Vô Tiện rất muốn phàn nàn với Lam Vong Cơ một câu, nhưng mình đã bị lột sạch rồi, làm sao còn có thể mặc quần áo!
Nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, mà vòng tay ôm ấp của đối phương lại ấm áp như vậy, khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Bị lăn qua lật lại giày vò một trận như thế, cơ thể hắn mệt đến mức có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Tuy bộ dạng có chút mệt mỏi, nhưng trông cũng thoả mãn vô cùng.
Động phòng hoa chúc, quả thật khiến người ta khó quên ……
Chỉ là không biết đến khi tỉnh lại Lam Vong Cơ còn nhớ gì hay không, suy cho cùng rất nhiều người đều không nhớ lúc say rượu đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Vô Tiện mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, cơn buồn ngủ càng lúc càng mạnh, ngay cả mở mắt cũng phải dùng sức.
Tuy tay vẫn bị trói, hai người vẫn trong trạng thái gắn bó chặt chẽ với nhau, hắn cũng lười lăn lộn nữa, trực tiếp ngủ thiếp đi một cách yên bình trong vòng tay Lam Vong Cơ.