Lam Tư Truy nhìn thấy y, lập tức hành lễ nói: “Hàm Quang Quân.”
Lam Vong Cơ nói: “Tại sao còn chưa nghỉ ngơi”.
Giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng nghe lại có vẻ nhu hoà hơn bình thường một chút.
Lam Tư Truy nói: “Xin lỗi, Hàm Quang Quân ……. Ta, đi ngay đây.” Nói xong lại nói với Ngụy Vô Tiện: “Mạc công tử, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, thầm nói Lam Vong Cơ khuya rồi không ngủ chẳng lẽ là vì lo lắng cho Lam Tư Truy sao? Nói cho cùng hôm nay nếu không có hắn không có Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy có thể đã chết trong tay của cánh tay quỷ đó.
Nhìn hai người mặc bạch y đang chuẩn bị rời đi để trở về phòng, nghĩ hôm nay trấn áp cánh tay quỷ xong rồi, ngày mai sợ rằng bọn họ sẽ phải rời khỏi Mạc Gia Trang, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Ngụy Vô Tiện trực tiếp mở miệng gọi bọn họ lại: “Hàm Quang Quân.”
Lam Vong Cơ dừng chân xoay người lại, Tư Truy tất nhiên cũng quay người lại nhìn qua cùng với y.
Gọi người lại rồi, nhất thời Ngụy Vô Tiện lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào về việc liên quan đến thân thế của Lam Tư Truy, nếu hỏi quá mức đường đột, bị Lam Vong Cơ nhìn ra manh mối cũng không hay lắm.
Không biết điều tra cánh tay quỷ này phải mất bao lâu, cũng không biết lời nguyền trên cơ thể này có thể kéo dài đến khi nào, dù sao sống thêm một kiếp nữa cũng không có việc gì tâm niệm nữa, không bằng theo Lam Vong Cơ để thăm dò ý nghĩ của y trước, tìm cơ hội làm rõ nghi hoặc trong lòng, đợi đến khi việc này rõ ràng hắn sẽ tranh thủ chuồn đi, tuyệt đối không tiếp xúc quá nhiều với Lam Vong Cơ nữa.
Đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng một trận, Ngụy Vô Tiện hạ quyết tâm nói: “Hàm Quang Quân, tiếp theo ngươi có muốn tiếp tục điều tra chuyện cánh tay quỷ này không?”
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nheo mắt cười nói: “Nếu ngươi không để ý, chúng ta đi cùng nhé?”
Lam Vong Cơ cũng không trả lời, Lam Tư Truy thay y mỉm cười đáp lại: “Mạc công tử có điều không biết, Hàm Quang Quân …… xưa nay quen đi một mình, chuyện này e là ..… hơn nữa cánh tay quỷ này hung dữ khác thường ……”
Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta không bao giờ kéo chân sau Hàm Quang Quân nhà các ngươi! Chuyện này bất …. bất kể nói thế nào, ba người Mạc gia này cũng coi như là người thân ruột thịt của ta, bọn họ bị cánh tay quỷ này hại, vậy ta tất nhiên muốn biết bọn họ rốt cuộc vì sao lại chết, sau này dưới suối vàng cũng có lời giải thích với bọn họ chứ!”
Lam Tư Truy không ngờ rằng vị Mạc công tử này bình thường bị ba người Mạc gia kia ngược đãi thê thảm như vậy, thế mà bây giờ còn có tấm lòng thế này, lại không khỏi tăng thêm vài phần khâm phục hắn.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: “Xin tuỳ ý.”
Quả nhiên lời nói không nhiều thêm một câu nào, nhưng Lam Vong Cơ đáp lại thế này cũng không tính là từ chối hắn, Ngụy Vô Tiện lập tức mặt mày tươi cười nói: “Được rồi, Hàm Quang Quân yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho ngươi!”
Trên mặt hắn vẫn đầy một lớp trang điểm kỳ lạ, khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng Lam Vong Cơ lại không có một tia dao động nào, nói chuyện với một người ăn mặc kỳ lạ như hắn đây mà trông không khác gì nói chuyện với người khác, khẽ gật đầu với hắn, rồi dẫn Lam Tư Truy đi nghỉ ngơi trước.
Trở về chỗ ở của mình, Ngụy Vô Tiện nghĩ ngày mai sẽ cùng Lam Vong Cơ lên đường, vẫn nên rửa sạch lớp trang điểm trên mặt trước, cho nên đi lấy một chậu nước.
Nhìn thấy khuôn mặt khoa trương đáng buồn cười phản chiếu trên mặt nước, hắn cười cười, cúi đầu hất nước lên tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt. Đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, hiện giờ trên mặt nước là một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi tuấn tú.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ này hồi lâu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy khuôn mặt này trông cũng khá đẹp, chẳng qua trước đó bị lớp trang điểm cực kỳ xấu xí kia dìm hàng mà thôi.
Nhưng đẹp thì có đẹp,trong đầu đột nhiên loé lên người mặc bạch y kia, lại cảm thấy hình như vẫn không đẹp bằng người đó.
Ngụy Vô Tiện cũng không biết vì sao mình lại bất chợt nghĩ đến Lam Vong Cơ.
Kiếp trước hắn cũng có vẻ ngoài rất đẹp trai, dù sao đi nữa bảng xếp hạng công tử thế gia cũng không phải xếp lung tung, nhưng so với Lam Vong Cơ, hắn vẫn miễn cưỡng thừa nhận đối phương đẹp trai hơn hắn một chút xíu.
Đưa hai tay ra sau đầu chậm rãi duỗi người ra, Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng tỉnh táo lăn qua lộn lại hồi lâu, hắn vẫn không thể nào ngủ được.
Sống lại một đời này mặc dù đổi thành diện mạo hoàn toàn mới, nhưng mọi chuyện ở kiếp trước làm sao có thể dễ dàng thờ ơ không để ý gì như thế được.
Buổi tối tuy đi ngủ trễ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại là hiếm khi dậy sớm một bữa.
Nếu là hồi trước thì hắn chắc chắn sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, nhưng có lẽ càng già thời gian ngủ càng ít. Thực ra hắn cũng không già gì, chẳng qua trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng từ lâu cũng đã không còn như năm đó nữa.
Theo thời gian biểu trước đây của hắn mà nói, hắn coi như đã dậy sớm, nhưng người Lam gia còn dậy sớm hơn cả hắn, lúc hắn thức dậy, mọi người đều đã chuẩn bị lên đường rồi.
Nhìn thấy Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, Ngụy Vô Tiện vô cùng thân thiết chào hỏi: “Các con, chào buổi sáng!”
Lam Cảnh Nghi nhìn khuôn mặt xa lạ, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc này, phân biệt một hồi mới xác định được đây là ai, ầm ĩ lên: “Ngươi kêu bậy bạ cái gì, ai là các con của ngươi?”
Sau khi nói không chút lựa lời, đột nhiên cảm thấy nói như vậy là rất không tôn trọng, Lam Cảnh Nghi theo bản năng nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy y không có thái độ gì, mới làm như thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tư Truy ngược lại khách khí hơn cậu ta rất nhiều, hướng về phía Ngụy Vô Tiện hành lễ nói: “Chào buổi sáng Mạc công tử.” Nhìn mặt hắn, lại nói: “Mạc công tử không như trước đây …… Chúng ta suýt nữa không nhận ra.”
Ngụy Vô Tiện tự hào nói: “Thế nào, bề ngoài của ta cũng không tệ nhỉ.”
Lam Tư Truy khẽ mỉm cười, nhưng Lam Cảnh Nghi chẳng thèm ngó tới nói: “Vậy trước đây ngươi làm gì mà bôi trét mình xấu xí như vậy, rõ ràng không điên lại giả vờ điên.”
Lam Tư Truy kéo cậu ta một cái, Lam Cảnh Nghi vẫn không nhịn được lẩm bẩm: “Sao ngươi dậy muộn thế, ngươi không biết Hàm Quang Quân đợi ngươi rất lâu rồi hay sao, hiện giờ đã ……”
Ngụy Vô Tiện ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, lấy ra một quả táo không biết từ đâu gặm lấy: “Ta dậy đủ sớm nha, còn không phải trách thời gian biểu kia của nhà các ngươi hay sao …. Hàm Quang Quân, chuẩn bị xuất phát nhỉ.”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lại gật đầu ra hiệu cho tiểu bối ở phía sau, sau đó cùng Ngụy Vô Tiện lên đường.
Chuyến này chỉ có hai người bọn hắn đi cùng nhau, không dẫn theo đám Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
Ngụy Vô Tiện cắn một quả táo, hỏi: “Hàm Quang Quân, tại sao ngươi không dẫn mấy tiểu bối kia của nhà ngươi theo cùng vậy?”
Đối phương không đáp lại, Ngụy Vô Tiện dường như đã sớm quen với kiểu trầm lặng ít nói đó của y, vừa nhai táo vừa tiếp tục nói lúng búng không rõ: “Tuy rằng nghe nói Hàm Quang Quân ngươi xưa nay quen độc lai độc vãng, nhưng cánh tay quỷ này hung ác bất thường, cũng không biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì”.
Lam Vong Cơ im lặng gần hết chặng đường cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu đã biết hung hiểm, tại sao ngươi muốn đi theo?”
Ngữ điệu vẫn bình đạm như thường lệ, Ngụy Vô Tiện nhớ lại mỗi một câu nói mà Lam Vong Cơ đã nói sau khi hắn gặp lại y ở Mạc Gia Trang, ngữ điệu từng câu đều bình đạm trầm thấp, như thể trên đời này đã không còn bất kỳ thứ gì có thể khiến y dậy sóng được nữa, chỉ có lúc nói chuyện với Lam Tư Truy là ẩn ẩn có chút khác biệt.
“Tò mò thôi, dù sao ta cũng đã học được một vài thứ lúc ở Kim Lân Đài, cánh tay quỷ hiếm thấy như vậy, đương nhiên cũng muốn tìm hiểu đến cùng.” Ngụy Vô Tiện vừa trả lời câu hỏi của Lam Vong Cơ, vừa suy nghĩ xem nên hỏi y cái gì liên quan đến chuyện của Lam Tư Truy.
Lam Vong Cơ không nói gì, tiếp tục mặt không chút biểu tình bước về phía trước.
Ngụy Vô Tiện rốt cục nhai xong quả táo, âm thầm lặng lẽ chuyển đề tài: “Tiểu Tư Truy nhà các ngươi là một đứa trẻ ngoan, nghe Cảnh Nghi nói nó được Hàm Quang Quân ngươi một tay nuôi lớn à?”
Lúc nói đến Lam Tư Truy, trong đôi mắt vẫn luôn thanh lãnh dường như lóe lên một tia sáng dịu dàng, nhưng tia dịu dàng đó chỉ thoáng qua, trong lòng Ngụy Vô Tiện có chuyện suy nghĩ nên cũng không để ý, chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ đơn giản đáp lại bằng một từ “Ừm”.
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Nhìn hắn đeo mạt ngạch có vân văn cuộn tròn, là đệ tử thân thích của Lam gia các ngươi phải không, vậy cha mẹ của hắn ….”
Lam Vong Cơ nói: “Mất từ rất lâu rồi.”
Ngụy Vô Tiện thầm nói ta đương nhiên là đã lâu rồi, nhưng hắn cũng không thể hỏi quá mức trắng trợn lộ liễu, nếu không bị Lam Vong Cơ phát hiện ra điều bất thường gì đó thì gay go nữa.
Đang suy nghĩ xem làm sao tiếp tục hỏi về vấn đề này, thì túi càn khôn phong ác chứa cánh tay quỷ đột nhiên bắt đầu khuấy động lên.