Cố nén ý cười trong lòng, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt nhìn cậu ta: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Lam Cảnh Nghi ghét bỏ nói: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nhắm vào Hàm Quang Quân nhà chúng ta! Ngài ấy không phải đoạn tụ đâu! Đừng tưởng rằng hồi nãy ngươi giúp chúng ta thì có thể làm gì thì làm!”
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, cũng không biết cái nơi có 3000 gia quy kia của Lam gia làm sao có thể bồi dưỡng ra được tính tình như này của Lam Cảnh Nghi, sợ rằng chép phạt gia quy không ít nhỉ.
Lam Tư Truy giúp Lam Vong Cơ xử lý xong hung thi ở bên kia rồi đi về phía bọn họ, Ngụy Vô Tiện thức thời ngậm miệng nuốt xuống những lời định hỏi.
Mãi đến sau nửa đêm Mạc Gia trang mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng Ngụy Vô Tiện có chút lăn qua lộn lại không ngủ được, vốn định lẳng lặng chuồn đi lúc đêm khuya, nhưng bây giờ lại không muốn trực tiếp đi như vậy.
Liên quan đến thân phận của Lam Tư Truy hắn vẫn còn nghi ngờ, mặc dù tên giống nhau không đại diện cho điều gì, nhưng hắn vẫn ôm chút tâm lý may mắn.
Nếu là thật thì sao?
Không ngủ được, Ngụy Vô Tiện bèn chậm rãi thong dong đi dạo lòng vòng trong vườn, vạn lần không ngờ tới, thế mà lại gặp trúng Lam Tư Truy cũng không ngủ được.
Ngụy Vô Tiện theo bản năng tiến lại gần, hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ? Nhà các ngươi bình thường đều là giờ Hợi nghỉ ngơi mà.”
“Mạc công tử.” Lam Tư Truy trước tiên hành lễ với hắn, rồi mới nói: “Không ngủ được, cho nên ……”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi sao?”
Lam Tư Truy mím môi gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, an ủi cậu nói: “Đừng buồn nữa, không phải lỗi của ngươi.”
Im lặng một lúc, Lam Tư Truy mới lại nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi: “Mạc công tử, làm sao ngươi biết nhà chúng ta thường nghỉ ngơi vào giờ Hợi?”
“Ta trước kia không phải đã từng ở Kim Lân Đài hay sao, chuyện của các gia tộc tiên môn ít nhiều cũng biết một vài điều này.”
Ngụy Vô Tiện nói dối trôi chảy lưu loát, mặt không đỏ tim không đập, Lam Tư Truy tất nhiên tin tưởng đó là thật, cũng không truy xét thêm, chỉ nói: “Mạc công tử vì sao cũng không ngủ?”
“Không buồn ngủ, ra ngoài đi dạo một chút, ta …….”
Lời còn chưa nói xong, chỗ cổ tay lại truyền đến một cơn đau kịch liệt, một cơn đau giống như muốn xé toạc thân thể hắn vậy, Ngụy Vô Tiện không muốn lộ ra vẻ khác thường gì trước mặt Lam Tư Truy, nhưng cơn đau đó đến quá đột ngột và quá mãnh liệt, hắn không tự chủ được chụp lấy cổ tay của mình.
“Mạc công tử ngươi sao vậy?”
Thấy hắn khó chịu như vậy, Lam Tư Truy vô thức muốn đưa tay ra giúp hắn kiểm tra.
Ngụy Vô Tiện tất nhiên không muốn cậu nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn chậm hơn một bước, trong lúc hai người lôi kéo Lam Tư Truy đã nhìn thấy vết thương ghê rợn trên cổ tay hắn.
Vết thương đó trông có chút kinh khủng, khiến Lam Tư Truy nhìn mà có chút chịu không nổi: “Vết thương này ……”
Ngụy Vô Tiện vội vàng kéo cổ tay áo xuống: “Không có việc gì, vết thương do bọn họ đánh trước đây, đã lành lại từ lâu rồi.”
Thấy Lam Tư Truy vẫn có vẻ hơi đau lòng, ngược lại là Ngụy Vô Tiện an ủi cậu trước: “Không sao, ngươi xem chỗ này cũng không còn chảy máu nữa, chỉ là vết thương trông hơi nghiêm trọng một chút thôi.”
Nhưng Lam Tư Truy mơ hồ nhận ra một tia khác thường: “Vậy tại sao biểu hiện vừa rồi của Mạc công tử khó chịu như vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười ha ha nói: “Đó là ta cố ý để ngươi thấy, đùa ngươi thật vui, thật sự không sao, đừng để trong lòng.”
Mặc dù hắn nói như vậy, Lam Tư Truy vẫn có chút không yên tâm, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho hắn.
Nhìn hoạ tiết đám mây cuộn tròn trên chiếc bình sứ nhỏ, Ngụy Vô Tiện biết đây là linh dược của Lam gia bọn họ. Nhưng vết thương ở trên cổ tay hắn là do lời nguyền hiến xá để lại, cho dù linh dược của Lam gia có hữu dụng đến đâu thì cũng không giúp ích được gì.
Chẳng qua cũng không có cách nào nói rõ sự thật với Lam Tư Truy, Ngụy Vô Tiện từ chối không được, bèn tạm thời nhận lấy bình thuốc.
Đang nghịch bình thuốc nhỏ trong tay, Ngụy Vô Tiện giả vờ như thờ ơ nói: “Tư Truy, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
Ngụy Vô Tiện dừng tay lại, tuổi tác lại còn phù hợp.
Mặc dù trong lòng hơi dậy sóng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thản nhiên: “Cảnh Nghi cũng lớn bằng ngươi sao?”
“Nhỏ hơn ta một tuổi.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Vậy chiều cao của hắn sắp bằng ngươi rồi đó.”
Lam Tư Truy cũng cười nói: “Đúng, mấy năm gần đây ta lớn nhanh hơn một chút. Tuy ta lớn hơn Cảnh Nghi một tuổi, nhưng hồi nhỏ chưa bao giờ cao bằng hắn, có lẽ do hồi nhỏ ta khá gầy yếu.”
Ngụy Vô Tiện nuốt khan một cái, thử hỏi dò: “Ngươi lúc nhỏ …… vẫn luôn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ à?”
Lam Tư Truy lắc lắc đầu: “Chuyện lúc nhỏ không nhớ rõ lắm, dường như bị một trận bạo bệnh, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ được chuyện trước đó nữa.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vậy ngươi còn nhớ cha mẹ mình là ai không?”
Lam Tư Truy lắc đầu: “Không nhớ, chỉ nhớ là Hàm Quang Quân một tay nuôi dưỡng ta từ nhỏ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam ….. Hàm Quang Quân bắt đầu chăm sóc ngươi từ năm bao nhiêu tuổi?”
Lam Tư Truy nghĩ nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ là bốn năm tuổi? Ta cũng không nhớ rõ, sớm hơn nữa thì ngài ấy cũng không thể nào chăm sóc ta được, có nhiều năm hình như Hàm Quang Quân đều bế quan.”
Ngụy Vô Tiện trong lòng nghi ngờ, tính toán thời gian lúc đó Lam Vong Cơ đang ở thời kỳ đỉnh cao, vì sao đột nhiên lại bế quan? Nói như vậy, nghe đồn phụ thân Thanh Hành Quân của y cũng đột nhiên tuyên bố bế quan ở độ tuổi gần như thế, chẳng lẽ việc bế quan này còn mang tính di truyền hay sao?
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của hắn, Lam Tư Truy không nhịn được hỏi: “Mạc công tử, ngươi sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Không có gì, à, ta chỉ là tùy ý hỏi thôi, ngươi đừng để trong lòng, chỉ là thấy ngươi hợp ý, nhịn được muốn hỏi thêm mấy câu, ngươi sẽ không để bụng chứ?”
Lam Tư Truy nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên là không, cũng không phải chuyện gì lớn.” Dừng một chút, cậu lại không kềm được nói: “Thật ra, không biết vì sao, ta gặp Mạc công tử, cũng có cảm giác như đã từng quen biết.”
Ngụy Vô Tiện cười ha ha vài tiếng: “Xem ra chúng ta quả thật hợp ý, có lẽ kiếp trước chúng ta là người quen cũ đấy.”
Mỉm cười đưa mắt nhìn vầng trăng sáng, Ngụy Vô Tiện lại cười nói: “Không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ đi, nếu bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi phát hiện ngươi nửa đêm không ngủ ra ngoài đi lang thang, sẽ không phạt ngươi vi phạm giờ giới nghiêm sao?”
Lam Tư Truy cười nói: “Ở đây không phải lãnh địa của Vân Thâm Bất Tri Xứ, có một số quy củ không cần phải tuân thủ.”
Liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy nói thêm: “Mạc công tử, tại sao ta cảm thấy …..”
Ngụy Vô Tiện nhìn cậu, hỏi: “Hả? Ngươi cảm thấy thế nào?”
Sau khi cân nhắc lựa chọn từ ngữ, Lam Tư Truy nói: “Ta cảm thấy ngươi dường như rất quen thuộc với gia quy của Lam gia chúng ta nha?”
Ngụy Vô Tiện kéo kéo khóe miệng, trong lòng đau khổ gào khóc, có thể không quen sao, năm đó chẳng phải bởi vì nhiều lần vi phạm gia quy của nhà các ngươi, ta mới có thể bị tiểu cổ bản Lam Vong Cơ kia hung dữ bắt giữ hay sao. Không đúng, hiện tại không thể gọi y là tiểu cổ bản nữa, dù sao cũng đã qua thời thiếu niên lâu rồi.
Vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt Lam Tư Truy chợt có chút biến đổi.
Ngụy Vô Tiện không khỏi quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện tiểu cổ bản, à không, đại cổ bản hiện giờ đã trưởng thành đang đứng ở phía sau bọn hắn.