Nhaminh [SB] – Chương 4 – 7

[SB] – Chương 4 – 7

5 1 đánh giá
Article Rating

4.

Nguỵ Vô Tiện trong miệng ngậm cọng cỏ, ung dung chậm bước về hướng Tĩnh Thất.

Hắn đã triệt để nghĩ thông suốt: mình phải nhập gia tuỳ tục. Dù sao tạm thời cũng không có nơi nào khác để đi, hắn ở đây với Lam Vong Cơ cũng được.

Vân Thâm Bất Tri Xứ một viên ngói một viên gạch đều còn nằm trong trí nhớ của hắn, hắn vừa dạo bước vừa tuỳ ý thưởng thức, trong lòng không khỏi cảm khái: năm đó Lam Trạm liều mạng muốn dẫn hắn trở về, nhưng làm sao cũng không thành công. Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, hắn đúng thật là đã bị mang về. Mặc dù sự tình trong đó thế nào, hắn hiện tại cũng không nhớ rõ. Trong lòng cảm thấy một khối trống rỗng, thật sự rất là tiếc nuối.

Trong lúc không để ý, hắn đã đi tới cửa Tĩnh Thất, nhìn lên tấm bảng đề chữ bên trên, bỗng nhiên có chút lưỡng lự. Đứng đó ngây ngẩn một hồi, chợt thấy bờ vai nặng xuống, bị một người ở phía sau choàng ôm.

Nguỵ Vô Tiện: “!!”

Hắn lại không phát giác được là có người đến! Hốt nhiên tránh sang một bên, quay đầu xem xét, thấy một bóng áo choàng.

“Ách…. ” hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, cảm thấy mình có vẻ phản ứng hoảng hốt quá mức nên xin lỗi ý tốt của Lam Vong Cơ: “Thật có lỗi a!”

Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì”

“….A” Nguỵ Vô Tiện nhếch miệng, nhỏ giọng nói: “Ai sợ hãi chứ?”

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, khoé miệng Lam Vong Cơ tựa hồ nhấc lên một chút xíu đường cong.

Hai người cùng nhau đi vào Tĩnh thất, giữ ý tương kính như tân mà dùng cơm tối. Sau đó Lam Vong Cơ đọc sách, Nguỵ Vô Tiện ngồi ngẩn người ở một góc khuất trong phòng, hai người không ai nói tới ai, rất nhanh đến giờ đi ngủ.

Lam Vong Cơ xếp sách lại vừa mới đứng dậy thì Nguỵ Vô Tiện từ góc khuất bên trong kia liền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn qua.

“…..” Lam Vong Cơ nói: “Ta vừa rồi đã sắp xếp xong gian phòng bên kia”

Nguỵ Vô Tiện nói “Cám ơn”

Lam Vong Cơ nói: “Không cần, đi ngủ sớm chút đi”

Dứt lời, y liền thật sự xoay người đi ra phía sau tấm bình phong. Nguỵ Vô Tiện ngồi yên ngây ngẩn một hồi, cuối cùng nghe lời đi qua gian phòng kia.

Hắn tiện tay vung đèn tắt, lên giường nằm xuống.

“…..”

Nguỵ Vô Tiện trở mình, khóc không ra nước mắt nghĩ “Làm sao bây giờ, căn bản ngủ không được mà!”

Ban ngày còn đỡ, chí ít hắn có thể đi gặp người khác hoặc ngồi chơi, giờ hắn nằm xuống, chỉ cần vừa nhắm mắt là không thể không hiện ra hình ảnh Lam Vong Cơ buổi sáng sớm khí thế hùng hổ muốn cùng hắn làm việc kia.

Hắn nhịn không được nghĩ: “Nam nhân cùng nam nhân, thật có thể….?”

Hàm Quang Quân luôn cự người từ xa ngàn dặm, thế mà lại có thể cùng hắn gần gũi như vậy, không chỉ hôn hắn sờ hắn, mà cuối cùng là còn muốn….

“Mẹ kiếp!”

Nguỵ Vô Tiện la to một tiếng, ngồi bật dậy trên giường.

Lập tức nghe tiếng Lam Vong Cơ từ sát vách truyền tới: “Sao thế?”

“…..” Nguỵ Vô Tiện lúng túng nói “Không có gì, không có gì, haha…”

Hắn lại cứng nhắc nằm trở lại giường.

Sở dĩ hắn phản ứng kịch liệt như vậy là bởi vì sau khi nghĩ kỹ hắn nhận ra rằng, buổi sáng Lam Vong Cơ làm như vậy, hắn hình như cảm thấy …. thật thoải mái.

“…..”

Nguỵ Vô Tiện một tay lấy chăn (mền) kéo qua đầu, gói mình thành một cái bánh chưng, không nhìn không nghe không nghĩ, cắm đầu đi ngủ.

Trong chăn ẩn ẩn mùi đàn hương, cũng giống mùi trên người Lam Vong Cơ. Toàn bộ mùi thơm ấy bao quanh hắn.

Nguỵ Vô Tiện ngáp một cái, dần dần có chút bối rối, mơ mơ màng màng nghĩ “Thật là dễ chịu …”

5.

Đã sớm qua giờ Hợi, bên phòng Lam Vong Cơ vẫn sáng đèn.

Trước mặt y chất rất nhiều sách, y cẩn thận đọc từng cuốn một, thỉnh thoảng ghi chú lại.

Y đang tìm kiếm nguyên nhân khiến Nguỵ Vô Tiện bị mất trí nhớ. Rõ ràng cho đến đêm qua thì mọi chuyện vẫn rất là bình thường.

Gần đây vì trợ giúp Nguỵ Vô Tiện kết đan, bọn hắn đã thử rất nhiều biện pháp. Nguỵ Vô Tiện tính tình có chút ham chơi đùa nên áp dụng đủ các kiểu linh tinh ở khắp nơi, vì vậy đúng là có hơi “mới lạ” một chút.

Lam Vong Cơ không khỏi có chút buồn rầu vì mình đã không cẩn thận, ngưng thần nghĩ lại: “Rốt cuộc là nơi nào có vấn đề….?”

Y đang tập trung suy nghĩ, bỗng nghe một loạt tiếng động từ gian phòng bên cạnh. Lam Vong Cơ ngẩng đầu, vừa định để bút xuống bước qua xem, thì chưa kịp đứng dậy đã thấy Nguỵ Vô Tiện gục đầu xuất hiện từ phía sau tấm bình phong.

“?” Lam Vong Cơ hỏi “Sao thế?”

Hắn không trả lời, mà trực tiếp đi ngang qua Lam Vong Cơ — Lam Vong Cơ để ý là mắt hắn vẫn nhắm. Nguỵ Vô Tiện xe nhẹ đường quen đi đến bên giường Lam Vong Cơ, nằm lên, mười phần tự nhiên lăn vào bên trong, sau đó cuộn tròn người lại.

Lam Vong Cơ trên mặt có chút kinh ngạc “….”

Nguỵ Vô Tiện chính là nằm cái tư thế cuộn tròn trong ngực Lam Vong Cơ, tư thế mà mỗi ngày bình thường hắn đều quen như vậy. Nhưng là lúc này không có người bên cạnh, nên mặt hắn biểu lộ có chút mất tự nhiên, tay vô thức quơ quơ tìm kiếm, nhìn ra vẻ bực bội.

Lam Vong Cơ hiểu được, lông mày lập tức giãn ra, đưa tay tắt đèn, đi qua, nằm xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, đem người ôm vào trong ngực, đắp kín chăn cho hắn.

Y hôn lên trán hắn một cái, thấp giọng nói: “Ngủ ngon, Ngụy Anh”

6.

Nguỵ Vô Tiện nằm mộng, thấy hắn đang nằm trên giường đá trong động Phục Ma. Giường chiếu vừa dày vừa mềm, chăn lại còn đặc biệt ấm, hắn nằm hài lòng cực kỳ, rồi bỗng nhiên nhận ra “Không đúng, giường đá sao lại thoải mái như vậy?”

Hắn mơ mơ màng màng trở mình, giống như quay qua không thấy, sau đó bên trong miệng lầm bầm một câu: “….. Lam Trạm…..”

— Khoan đã, tại sao ta lại muốn kêu Lam Trạm?

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên mở mắt.

Hắn phát hiện mình đang nằm nghiêng, mà trước mặt cách đó không xa, nói đúng hơn là người kia nằm ngay bên cạnh hắn, tay còn chống lên mà nhìn ngắm hắn, trên mặt thậm chí còn thoáng qua một tia cười.

Lam Vong Cơ nói: “Sáng sớm tốt lành, Nguỵ Anh”

Nguỵ Vô Tiện: “……”

Phân tích xong hiện trạng, hắn cực nhanh lùi về phía sau. Đáng tiếc vì hắn đang nằm bên trong, phía sau là vách tường nên đành phải ngừng lại, nhíu mày trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ hỏi “Ta không phải ngủ trong kia sao? Tại sao lại ở chỗ này?”

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn một lát, giống như đang suy tư, sau đó nói “Chính ngươi tới”

Nguỵ Vô Tiện “???”

Hắn lập tức định hung hăng phản bác — lời này nếu không phải do Lam Vong Cơ nói ra thì một chữ hắn cũng không tin. Hắn thực sự không thể tưởng tượng một Hàm Quang Quân quang minh lỗi lạc lại có thể làm ra cái việc nửa đêm chạy đến bên giường của hắn, lén lút ôm hắn mang tới chỗ y ngủ, vì vậy hắn chỉ có thể hoài nghi chính mình.

Trên người hắn chỉ mặc một tầng áo mỏng, dán chặt lưng vào vách tường, quả thực có hơi lạnh, so với nằm trong chăn thì ấm áp hơn nhiều. Nguỵ Vô Tiện nháy mắt mấy cái, nghĩ lại “Không đúng, tại sao ta lại sợ Lam Trạm như thế?”

Không phải là người khác sợ hắn mới đúng hay sao?

Nghĩ như vậy, hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nhích trở về. Bởi vì hắn tận lực xích lại gần, hai người rốt cuộc so với trước đó lại còn gần hơn. Nhưng trên mặt Lam Vong Cơ không biểu lộ chút thay đổi nào, mặt Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng kề sát vào mặt của y, y vẫn bình tĩnh thong dong, bát phương bất động.

Ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện rơi lên mặt Lam Vong Cơ.

Hôm qua hắn không nhìn kỹ người này, bây giờ nhìn sát như vậy, hắn mới rõ ràng chú ý rằng Lam Vong Cơ này, so với trong trí nhớ của hắn đã chững chạc hơn rất nhiều rồi. Mặc dù đại khái vẻ ngoài gần như không thay đổi, nhưng khi hai mươi tuổi vẫn còn một chút ngây ngô, nay đã biến mất gần như hoàn toàn, khuôn mặt thêm góc cạnh, cũng vẫn cặp mắt nhạt màu lưu ly ……

Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao lại cảm giác ánh mắt lạnh như băng trong ấn tượng ngày xưa giờ lại toát ra rất nhiều vẻ ôn nhu, giống như tan chảy cả dòng sông đông tuyết.

Lam Vong Cơ bị hắn nhìn chằm chằm, nhìn qua nhìn lại nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hỏi hắn “Thế nào?”

Nguỵ Vô Tiện thần bí hề hề không nói lời nào, lại cùng hắn nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên vươn tay, gõ nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của Lam Vong Cơ một cái, sau đó cực nhanh thu tay về.

Lần này, Lam Vong Cơ có chút mở to mắt: “…..?”

Nguỵ Vô Tiện giảo hoạt cười: “Hắc hắc!..”

Hắn lúc nào cũng có ý “đùa giỡn” Lam Vong Cơ, làm được hành động này, ra vẻ tựa như là đã chiếm được tiện nghi lớn.

7.

Lam Vong Cơ lúc xếp giường chiếu cho Nguỵ Vô Tiện có nói với hắn là đã mời y sư, chút nữa sẽ tới ngay.

Nguỵ Vô Tiện đang mặc quần áo, nghe được hai chữ này, trong đầu vô thức nghĩ ngay đến Ôn Tình, còn cả nhà họ Ôn, nhưng nghĩ lại những lời hôm qua Lam Vong Cơ kể lại cho hắn nghe, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm. Hắn nhìn gương mặt “mình” trong gương, mặc dù cũng thanh tú tuấn tiếu, nhưng hắn vẫn không thể cảm thấy thoải mái, nửa điểm cũng không bằng vẻ ngoài tốt đẹp của hắn trước kia.

Trong gương xuất hiện một người khác, chính là Lam Vong Cơ cầm lược đến chải đầu cho hắn, tay nhẹ nhàng vung lên tóc, trầm giọng an ủi hắn: “Nguỵ Anh, sẽ nghĩ cách”

“…..” Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm một câu “Làm sao ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?”

Lam Vong Cơ cầm lược chải lên tóc hắn.

Nguỵ Vô Tiện nhìn tấm gương đến phát ngốc, ngửa đầu ra sau hỏi Lam Vong Cơ: “À, Lam Trạm, rốt cuộc tại sao ta lại mất trí nhớ?”

Lam Vong Cơ vừa chải đầu cho hắn vừa nói: “Thân thể này của ngươi là do hiến xá trùng sinh”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta biết”

Lam Vong Cơ nói: “Tất nhiên là hiến xá, linh hồn và cơ thể cũng sẽ không ngay tức khắc hoàn toàn phù hợp”, y dừng một chút “Lại cũng có lẽ bởi vì ….. do tác động của ngoại lực”

Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu: “Hả? Ta bị đụng đầu à?”

“….. Không phải” ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên vẻ mất tự nhiên “Ước chừng là vì linh lực … tương xung, tạo ra ảnh hưởng”

Nguỵ Vô Tiện “?”

Lam Vong Cơ đột nhiên quả quyết nói “Là lỗi của ta”

Nguỵ Vô Tiện “???”

Hắn nghe không hiểu ra sao, đang muốn để Lam Vong Cơ giải thích rõ một lần nữa, chợt nhìn vô gương, lúc này mới nhận ra một vấn đề khác “Khoan đã Lam Trạm, ngươi đang làm gì đó?”

Lam Vong Cơ nói: “Chải đầu”

“…..” Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng lên nói “Không sao, không sao, cái này ta tự làm được… Ách”

Lam Vong Cơ để tay xuống, nhưng tóc của hắn cũng không còn rối nữa, đã được đối phương buộc thành một cái đuôi ngựa đẹp mắt, phía sau không có một sợi tóc rối nào, nếu để hắn tuỳ tiện làm có thể phải tốn nhiều công sức hơn.

Nguỵ Vô Tiện có chút ảo não đưa tay lên sờ tóc, cảm thấy kỳ quái là tại sao ngay từ đầu mình không phát hiện ra, bây giờ người ta đã làm xong, hắn cũng không thể ngay trước mặt Lam Vong Cơ cố ý tháo tóc ra buộc lại.

Như vậy quá là không cho Hàm Quang Quân mặt mũi.

Loading

Sao biết không phải phúc

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x