Nghe thấy bố bên A ở đầu dây bên kia hài lòng, quyết định phương án này rồi, Tống Lê cảm thấy mình mừngđến suýt rơi nước mắt!
Không dễ dàng, quá mức không dễ dàng!
Ngay khi anh ta nghĩ rằng mình có thể xong việc cúp máy rút lui, thì câu hỏi thứ hai của Tiêu Thanh Hải lại đến …
Khi nào cầu hôn là tốt nhất?
Hiện giờ Tống Lê cảm thấy mắt mình đã không thể mở ra nổi nữa, các tế bào não của anh ta đã hy sinh toàn bộ khi nghĩ xem Ôn Ngôn thích kiểu gì rồi!
Bây giờ anh ta thật sự không thể nặn ra được chút gì!
Nhưng Tiêu Thanh Hải bên kia lại không muốn tha cho anh ta!
Cho dù Tống Lê đã nói “Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh”, Tiêu Thanh Hải vẫn không chịu buông tha!
Nhất quyết phải chốt xong hôm nay!
Tống Lê mang cái đầu đặc quánh như hồ nhão, mơ mơ màng màng nói một câu: “Trên giường đi!”
Cầu hôn trên giường chắc chắn thành công!
Nói xong, anh ta thực sự không chịu nổi nữa, liền cúp máy ngay!
May mà Tiêu Thanh Hải vẫn còn chút nhân tính không gọi lại …
***
Càng gần đến ngày cưới, Ôn Ngôn càng lo lắng, cậu cũng không biết vì sao, cứ có cảm giác Tiêu Thanh Hải đang giấu mình điều gì đó!
Chẳng lẽ mình bị hội chứng rối loạn lo âu trước hôn nhân?
Ôn Ngôn cảm thấy cũng không phải không có khả năng!
Nhưng có một ngày cậu vô tình nhìn thấy lịch sử cuộc gọi của Tiêu Thanh Hải, cậu cảm thấy trái tim mình lạnhđi một nửa, hóa ra không phải hội chứng rối loạn lo âu trước hôn nhân, mà là Tiêu Thanh Hải thật sự có chuyện đang giấu cậu!
Nhìn một chuỗi dài lịch sử cuộc gọi này xem!
Còn toàn là gọi cho Tống Lê!
Phải biết rằng Tiêu Thanh Hải ghét Tống Lê đến mức nào, điều đó hiện rõ mồn một trên mặt, cho dù biết rõquan hệ giữa Tống Lê và cậu, nhưng vẫn coi Tống Lê như tình địch mà dè chừng, thế bây giờ là chuyện gì đây!
Tại sao Tiêu Thanh Hải phải gọi điện cho Tống Lê!
Còn đều là vào buổi tối lúc cậu đã ngủ!
Mỗi cuộc gọi kéo dài mấy tiếng đồng hồ, nói không có mờ ám ai mà tin!
Nhưng nếu nói Tiêu Thanh Hải có việc cần tìm Tống Lê, Ôn Ngôn cũng không tin, không biết hai người nàyđang làm gì sau lưng cậu!
Càng nghĩ càng thấy có điều mờ ám!
Ôn Ngôn: “……” Vậy nên, tình yêu sẽ tan biến, đúng không?
Tiêu Thanh Hải gần đây đã chọn xong kiểu nhẫn, cuối cùng đã giải quyết xong một mối bận tâm!
Anh cảm thấy Tống Lê chính là sinh ra để khắc với mình!
Nếu không phải vì đối phương hiểu rõ Ôn Ngôn, anh còn lâu mới chịu sự giày vò từ đối phương!
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ nhẫn được chế tác xong!
Nghĩ nghĩ, Tiêu Thanh Hải quyết định đi xem lại tài liệu học tập 512GB kia!
Nỗ lực hết sức không ngừng hoàn thiện kỹ năng để mang đến trải nghiệm tuyệt vời nhất cho Ôn Ngôn, vì thế Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu lao vào học tập quên ăn quên ngủ!
Gần đây Ôn Ngôn vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Thanh Hải …
Dạo trước còn nhiệt tình liên lạc với Tống Lê, bây giờ cũng không biết tại sao lại luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra!
Thế là, Ôn Ngôn quyết định làm một lần bắt tại trận, xem thử Tiêu Thanh Hải rốt cuộc đang làm gì!
Lúc đêm khuya thanh vắng, Ôn Ngôn lặng lẽ đến trước cửa phòng làm việc, cậu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, như kẻ trộm mở cửa ra!
Vào phòng làm việc phát hiện Tiêu Thanh Hải không có ở đó!
Lúc này nguyệt hắc phong cao, chính là thời cơ tốt để hành động.
Ôn Ngôn mò mẫm chuẩn bị mở máy tính, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có những ghi chú do Tiêu Thanh Hảiviết.
Lòng tò mò trỗi dậy, Ôn Ngôn mở sổ ghi chú ra xem.
Xem xong, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Người này quả thật là không biết xấu hổ!
Sao có thể xem mấy thứ này, đã thế còn ghi chú cẩn thận!
Anh ấy định làm gì!
Trong đầu lại nhớ đến các cuộc gọi trước đó giữa Tiêu Thanh Hải và Tống Lê!
Người này, người này không phải là muốn, ba người họ …
Ôn Ngôn không nghĩ tiếp nữa, cậu biết Tiêu Thanh Hải không phải loại người đó, nhưng cậu không kiểm soátđược suy nghĩ của mình!
Cậu phải đi hỏi rõ ràng, nếu không Ôn Ngôn cảm thấy tối nay mình sẽ mất ngủ.
Cầm theo sổ ghi chú của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn tức giận đùng đùng chuẩn bị đi chất vấn đối phương.
Vừa mở cửa, đã chạm mặt Tiêu Thanh Hải!
Cậu nhìn Tiêu Thanh Hải trước mặt với vẻ mặt không thể tin nổi: “Anh sao có thể như vậy!”
Bá tổng mắng mỏ chỉ trích.JPG
Anh làm sao cơ? Tiêu Thanh Hải vẫn có chút ngơ ngác không hiểu gì!
Thấy Tiêu Thanh Hải còn ở đó giả vờ vô tội, Ôn Ngôn trực tiếp giơ cuốn sổ trong tay lên, lắc lắc trước mặt Tiêu Thanh Hải.
Tiêu Thanh Hải cho rằng bí mật của mình đã bị phát hiện, anh cũng dứt khoát không giả vờ nữa.
Gật đầu thừa nhận luôn!
Ôn Ngôn không thể tin nổi, trợn tròn mắt, người này cứ thế mà thừa nhận, thậm chí không biện minh một chútsao?
Trong lòng anh ta thế mà còn thật sự nghĩ như vậy! Ôn Ngôn ném thẳng cuốn sổ lên người Tiêu Thanh Hải: “Anh thật quá đáng!”
Nói xong, Ôn Ngôn ôm nguyên cái đầu đầy cỏ xanh chạy đi …
Tiêu Thanh Hải bối rối cào cào mái tóc vừa mới gội vẫn còn ướt, anh sao lại trở thành quá đáng rồi?
Anh chẳng qua chỉ muốn tạo bất ngờ cho Ôn Ngôn thôi mà!
Bạn trai giận dỗi, gây sự vô lý phải làm sao đây?
- Để lát nữa cậu ấy tự bình tĩnh lại!
- Đổi một bạn trai không biết giận!
- Tất nhiên là phải dỗ dành rồi!
Tiêu Thanh Hải không muốn đi vào vết xe đổ của Giang Tu Viễn, cho nên anh quyết định chọn cách thứ ba!
Cầm cuốn sổ ghi chú, Tiêu Thanh Hải nhấc chân chạy theo sau Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn lúc này, như thể bị nữ chính trong phim tình cảm sướt mướt của Quỳnh Dao nhập thân.
Cứ ở đó miệt mài khóc hu hu hu …
Thi thoảng bày ra thái độ “Anh vô tình, anh vô lý” nữa!
Khiến Tiêu Thanh Hải có chút lúng túng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh chỉ có thể lên tiếng một cách khô khan đúng kiểu thẳng nam: “Không phải như em nghĩ đâu!”
Ôn Ngôn: “Không phải như em nghĩ, vậy là như thế nào, anh nói đi, anh nói đi!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Anh có thể nói một câu rằng anh cũng không biết không?
Nếu anh thực sự nói vậy, chỉ sợ Ôn Ngôn đem tro cốt của anh tung hê hết luôn …
Nhưng thực tế anh đúng là không biết tại sao Ôn Ngôn tức giận!
Nói một câu với ý thăm dò: “Trách anh không nên tạo kinh hỉ cho em hả?”
Quả nhiên Ôn Ngôn có phản ứng!
Cậu trực tiếp nhặt chiếc gối trên giường lên ném về phía Tiêu Thanh Hải, kinh hỉ gì chứ, đây cmn là kinh hãi thì có!
Tiêu Thanh Hải cũng không biết vì sao Ôn Ngôn lại tức giận dữ dội đến vậy!
Nhưng có vẻ hướng đi đã đúng!
“Em yêu, nói anh nghe được không?” Tiêu Thanh Hải cố ý hạ giọng, dùng giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cello của mình, định đi theo con đường quyến rũ bằng giọng nói!
Đáng tiếc Ôn Ngôn không bị ảnh hưởng bởi chiêu này, còn ném thêm một cái gối về phía Tiêu Thanh Hải.
Sau năm lần bảy lượt nỗ lực của Tiêu Thanh Hải, cuối cùng Ôn Ngôn cũng chịu nói chuyện với anh.
Nhưng nội dung lời nói tại sao anh có chút không hiểu nhỉ!
Cái gì mà anh và Tống Lê thế này thế nọ rồi lại thế kia?
Cái gì mà anh thích Tống Lê?
Tất cả những chuyện này là sao đây?
Anh là người nông cạn vậy sao?
Tiêu Thanh Hải cảm thấy tên mình và tên Tống Lê đặt chung với nhau thậm chí còn có cảm giác ô uế!
Bây giờ Ôn Ngôn còn nói họ có quan hệ mờ ám!
Tiêu Thanh Hải bất lực chỉ tay lên trời thề!
Anh, Tiêu Thanh Hải!
Hôm nay cho dù đói chết, nhảy từ đây xuống, cũng không đụng đến Tống Lê một ngón tay!
Ôn Ngôn không thèm nhìn Tiêu Thanh Hải một cái: “Anh không tin vào định luật vả mặt à?”
Tiêu Thanh Hải: “…..” Dẹp hết đi!
Tiêu Thanh Hải cảm thấy Ôn Ngôn hôm nay cực kỳ lằng nhằng, anh nói thế nào cậu cũng giữ bộ dạng nữ chính phim tình cảm sướt mướt “Em không nghe, em không nghe”!
Không còn cách nào khác, mọi nghi thức chỉ có thể đẩy lên trước!
Anh trực tiếp hôn lên đôi môi đang không ngừng bla bla của Ôn Ngôn …
Ôn Ngôn không nghĩ Tiêu Thanh Hải sẽ hôn tới, nụ hôn này có chút bất ngờ …
Phải biết rằng thời gian này bọn họ vì sự thậm thà thậm thụt của Tiêu Thanh Hải mà đã rất lâu rồi không thân mật như vậy!
Nếu nụ hôn này là chiếc chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora!
Thì nó đã thả tất cả những con quỷ mang tên dục vọng ở trong đó ra ngoài …
Ban đầu Ôn Ngôn còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã lực bất tòng tâm!
Dạo này không biết Tiêu Thanh Hải đã xem tài liệu học tập bao lâu, dù sao ở trước mặt Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn quả thực là thua tan tác!
Ôn Ngôn bây giờ mới nhận ra mình đã chọc phải một ác ma như thế nào!
Xúc cảm ấm nóng như thủy triều, nhanh chóng nhấn chìm Ôn Ngôn!
Ôn Ngôn cảm thấy mình như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi trên biển, dập dềnh nhấp nhô theo từng đợt sóng …
Ngay khi Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp sửa không thể trụ nổi nữa và bị nhấn chìm, thì gió trên biển ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi …
Tiêu Thanh Hải không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn sapphire như làm ảo thuật …
Chiếc nhẫn trơn được làm từ vàng chất lượng cao, tỏa hào quang của sự giàu có, chính giữa đính một viên sapphire vừa nhìn là biết rất có giá trị …
Tổng thể toát lên một cảm giác, đó là sự giàu có!
Vẻ ngoài tinh xảo và lộng lẫy của chiếc nhẫn này, có thể nhìn ra chủ nhân của chiếc nhẫn đã tốn nhiều tâm ý!
Trong đầu Ôn Ngôn lúc này như bị nhồi đầy bột nhão, cậu hoàn toàn không thể ngắm kỹ chiếc nhẫn, mọi giác quan của cậu đều tập trung trên cơ thể, cảm giác lửng lơ thế này rất khó chịu!
Chỉ muốn cầu nguyện cho cơn bão kéo đến dữ dội hơn một chút!
Tiêu Thanh Hải đang nói gì vậy?
Ôn Ngôn hiếm hoi chia ra chút tâm trí để nghe …
Người này, người này thế mà cầu hôn vào loại thời điểm này á!!!
Ôn Ngôn tức đến mức lại muốn cầm gối đánh người!
Hiện tại làm cho cậu rơi vào tình trạng lửng lơ thế này, chẳng lẽ còn định kêu cậu đồng ý hả!
Không có cửa đâu, được chưa!
Nhưng ai ngờ Tiêu Thanh Hải lại có thể ác liệt đến vậy!
Thấy Ôn Ngôn nhắm mắt không nói gì, thứ Tiêu Thanh Hải có chính là biện pháp!
Người chịu tội vẫn là Ôn Ngôn đang chìm nổi lênh đênh trên biển!
Cuối cùng Ôn Ngôn thật sự không chịu nổi nữa!
Cậu đuôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Thanh Hải, không chút khí thế trừng đối phương!
Gần như dùng giọng nghẹn ngào nói: “Em đồng ý, em đồng ý còn không được sao!”
Thật là muốn mạng người ta mà!
Sau khi nghe Ôn Ngôn đồng ý, Tiêu Thanh Hải thuận thế đeo chiếc nhẫn sapphire vào tay cậu …
Tiếp đó anh dùng sức ôm chầm lấy Ôn Ngôn!
Bão tố trên biển lại bắt đầu dữ dội lên!
Ôn Ngôn vẫn luôn phiêu bạt theo cơn bão!
Cậu không biết khi nào mới có thể cập bến …
Qua thật lâu, cậu thực sự không chịu nổi cơn bão dữ dội nữa, cậu muốn cập bến!
Tiêu Thanh Hải chỉ cho cậu một phương hướng, đó là phương hướng có thể nhìn thấy đường chân trời …
Sắp sửa cập bến rồi, cuối cùng có thể ngủ yên!
Nhưng bến bờ này, dường như xa tận chân trời …
Chiếc thuyền nhỏ làm thế nào cũng không thể đến gần bờ …
Ôn Ngôn biết không thể dựa vào Tiêu Thanh Hải, cậu chỉ có thể tự mình chèo thuyền về bờ …
Cuối cùng cũng tới!
Lúc Ôn Ngôn mơ màng sắp ngủ, cậu nghĩ ai mà thiếu đạo đức như vậy, nghĩ ra kế hoạch cầu hôn này!
Ai lại cầu hôn lúc trên biển đang có cuồng phong bão tố cơ chứ!
Nhưng đây dường như cũng là nơi sẽ khiến người ta không thể từ chối …
Tống Lê đang ở một thành phố xa xôi khác, chợt hắt xì một cái thật to!
Làm cho người đối diện vội vàng hỏi anh có phải không khỏe ở đâu không …
Tống Lê nở một nụ cười giảo hoạt: “Biết đâu có người đang chửi tôi đó!”
![]()