Giang Tu Viễn: “……” Công ty? Trên giường! Lần này đốt cháy luôn CPU của Giang Tu Viễn rồi, lượng tin tức quá lớn không thể xử lý nổi!
Trước đó Ôn Ngôn nói đi ngủ, vậy hai người này là ở công ty ……
“Vậy Tiêu Thanh Hải đâu?” Giang Tu Viễn có chút kích động, giọng nói cũng sắp sửa vỡ ra rồi!
“Anh ta hả ……” Ôn Ngôn dừng một chút rồi nói: “Còn đang làm việc đó!”
Giang Tu Viễn: “……” Điện, điện thoại play? Hai người này biết chơi như vậy sao!
Ngay khi hình người nhỏ Ôn Ngôn và hình người nhỏ Tiêu Thanh Hải đang xà nẹo dính lấy nhau ở trong đầu Giang Tu Viễn thì lại nghe Ôn Ngôn mở miệng hỏi: “Cậu tìm anh ta có việc à? Vậy tôi kêu anh ta nghe điện thoại nhé?”
Ôn Ngôn biết lúc trước Tiêu Thanh Hải từng làm bartender ở quán bar của Giang Tu Viễn, còn tưởng rằng đối phương có chuyện muốn tìm Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn thuần khiết vẫn không nhận ra có chỗ nào không đúng.
“Không, không cần!” Giang Tu Viễn cảm thấy tam quan của mình sắp sửa bị Ôn Ngôn đổi mới rồi, người này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chơi lớn như vậy!
Lão tài xế như hắn đây cũng chưa từng lái xe như vậy có được không!
“À vậy thì, trước mắt tớ không quấy rầy các cậu!” Giang Tu Viễn cảm thấy di động của mình đều ô uế cả rồi!
Hắn muốn tìm một lý do để nhanh chóng gác điện thoại!
“Quấy rầy cái gì?” Ôn Ngôn có chút chả hiểu chuyện gì, cái tên Giang Tu Viễn này trước đó còn rất tốt mà, hiện giờ tại làm sao đột nhiên nói chuyện kỳ quái như vậy.
“Cậu không cảm thấy quấy rầy hả?” Giang Tu Viễn hơi không chắc chắn lắm hỏi lại, hắn không nghĩ tới khẩu vị của thằng bạn nối khố ngây thơ kia của mình kỳ lạ như thế, còn có ham mê ở phương diện này!
“Này có gì mà quấy rầy!” Ôn Ngôn cũng không biết Giang Tu Viễn cảm thấy quấy rầy cái gì, chẳng lẽ hắn cảm thấy bọn họ gọi điện thoại sẽ quấy rầy tốc độ xử lý hồ sơ của Tiêu Thanh Hải?
Ôn Ngôn còn đang không hiểu mô tê gì, Giang Tu Viễn bên kia đã không còn bình tĩnh như vậy!
Giang Tu Viễn: “……” Chẳng lẽ là hắn quá mức chuyện bé xé ra to? Hay là hắn quá bảo thủ? Lại hoặc là thế giới này đã cởi mở thành ra như vậy rồi?
Giang Tu Viễn bắt đầu nghĩ lại chẳng lẽ thật sự là vấn đề của chính mình!
Nghe thấy đối diện không có âm thanh, Ôn Ngôn cho rằng Giang Tu Viễn còn đang cảm thấy có phải đã quấy rầy bọn họ hay không, vì thế cậu tri kỷ mở miệng nói: “Tớ ngủ bên trong, Tiêu Thanh Hải đang ở bên ngoài làm việc, cậu yên tâm đi, làm thế nào cũng không quấy rầy được đâu.”
Sau khi Ôn Ngôn nói xong, liền nghe thấy bên phía Giang Tu Viễn truyền đến một trận âm thanh loảng xoảng leng keng, giống như có vật gì nặng rơi xuống đất.
“Sao vậy, không có chuyện gì chứ?” Ôn Ngôn vẫn săn sóc như mọi khi hỏi thăm đối phương.
“Cậu nói cái gì?” Giọng Giang Tu Viễn lại một lần nữa mang theo cảm giác kích động đến mức vỡ toạc ra.
“Thì là Tiêu Thanh Hải đang phê duyệt hồ sơ giúp tớ đó.” Ôn Ngôn cảm giác hiện tại cuộc nói chuyện có chút kỳ quái, trước đó không phải đã nói rồi hay sao, Giang Tu Viễn tại sao còn hỏi lại.
“Hắn ta biết phê duyệt hồ sơ á?!” Giọng Giang Tu Viễn càng kêu lên một cách kích động hơn, Ôn Ngôn đưa điện thoại ra xa một chút, tránh cho tiếng nói của đối phương làm hỏng lỗ tai mình.
“Đúng vậy, trước đó không phải đã nói rồi sao!” Ôn Ngôn cảm thấy tên bạn nối khố của mình có phải trí nhớ không tốt lắm không, nội dung mới vừa nói cách đây vài phút làm thế nào đã không nhớ nữa rồi.
“Nói hồi nào!” Hiện tại Giang Tu Viễn đã bắt đầu gào lên, may mắn Ôn Ngôn đã đưa điện thoại ra rất xa, tránh cho lỗ tai bị tàn phá.
Giang Tu Viễn cảm thấy không phải Ôn Ngôn điên thì chính là hắn điên, bọn họ nói qua đề tài này lúc nào, bọn họ không phải vẫn luôn đang thảo luận về chuyện không thể miêu tả gì đó sao!
Sau đó nghe thấy bên Ôn Ngôn có chút không chắc lắm lên tiếng: “Vừa rồi không phải cậu còn nói Vệ Cảnh Niên biết nhiều dạng đến thế nào mà!”
“Tôi, chuyện này ……” Giang Tu Viễn vừa định nói ‘nhiều dạng’ kia của hắn là ý nói ‘nhiều dạng’ không thể miêu tả!
Nghe vậy Ôn Ngôn tiếp tục nói: “Không phải cậu cũng thường xuyên kêu Vệ Cảnh Niên làm cho mình hay sao, kích động như vậy làm gì!”
Giang Tu Viễn cuối cùng đã bắt kịp sóng điện não của Ôn Ngôn, hắn không xác định hỏi: “Cho nên, cậu nói ‘làm’ là ý nói phê duyệt hồ sơ đó hả?”
Ôn Ngôn: “Đúng vậy á!”
Giang Tu Viễn: “……” Hoá ra thằng bạn nối khố của hắn vẫn là thằng bạn nối khố đơn thuần kia của hắn, là hắn thay đổi, hắn trở nên không thuần khiết nữa!
“Vậy …… cậu nói mười tám ban võ nghệ ý là?” Giang Tu Viễn cảm thấy mình vẫn cần cứu vãn một chút!
“Nấu cơm quét dọn vệ sinh, còn có xem hồ sơ của công ty nha!” Ôn Ngôn nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Tinh thông mọi thứ của cậu không phải như vậy hay sao?”
Giang Tu Viễn: “……” Được thôi, không cần cứu vãn nữa, xin hãy chôn hắn ngay tại chỗ đi!
Để không làm ô nhiễm nội tâm thuần khiết của Ôn Ngôn, Giang Tu Viễn rưng rưng nhận lấy tất cả!
Liền nghe thấy Ôn Ngôn bên kia vui vẻ nói: “Tớ đã nói mà, hiện giờ chim hoàng yến đặc biệt cạnh tranh phấn đấu!”
“Đúng rồi, bữa nào cho Tiêu Thanh Hải và Vệ Cảnh Niên trao đổi kinh nghiệm nha, cảm giác vẫn là các cậu lợi hại, tinh thông mọi thứ!” Ôn Ngôn mặc sức tưởng tượng tốt đẹp về tương lai.
Giang Tu Viễn: “……” Đờ mờ, không cần!
Ôn Ngôn không cảm nhận được lâu đài dưới chân Giang Tu Viễn, cậu vẫn liên tục tấn công dữ dội Giang Tu Viễn hết lần này đến lận khác ……
Ngay khi thanh máu của Giang Tu Viễn sắp sửa cạn sạch, tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài đã cứu Giang Tu Viễn một mạng!
Giang Tu Viễn: “……” Hu hu hu, nếu ông trời cho tôi một cơ hội trở lại từ đầu, thì tôi nhất định sẽ không suy diễn nhiều như vậy!
Bất quá may mà Ôn Ngôn vẫn là tiểu thiên sứ hồn nhiên kia, không bị Giang Tu Viễn làm vấy bẩn!
Sau khi cánh cửa mở ra lại loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện của Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải ……
Ngay khi Giang Tu Viễn chuẩn bị khẽ khàng cúp điện thoại, thì hắn nghe thấy Ôn Ngôn nhắc tới mình ……
“Ái chà, tôi không ngờ ngành nghề này của các anh lại cạnh tranh phấn đấu như vậy! Vệ Cảnh Niên lần trước đã gặp anh còn nhớ không! Cậu ta còn biết nhiều thứ hơn anh nữa! Hôm nào hai người gặp mặt giao lưu kinh nghiệm đi!”
“Đúng rồi, vừa rồi Giang Tu Viễn hình như tìm anh!”
Giang Tu Viễn: “……” Có vẻ thời điểm tốt nhất để cúp điện thoại đã lỡ mất rồi!
Giang Tu Viễn hiện tại quả thực muốn hét to một tiếng, anh không cần qua đây đâu!
Hắn phải lấp liếm như thế nào đây!
Lúc Giang Tu Viễn còn đang suy nghĩ lời kịch, phía bên kia đã truyền đến giọng nói thanh thanh lãnh lãnh của Tiêu Thanh Hải: “Chào anh, tôi là Tiêu Thanh Hải.”
Nghe thấy giọng nói của đối phương, Giang Tu Viễn có cảm giác quay về quá khứ gặp chủ nhiệm lớp, hắn ngồi thẳng lên: “Chỉ muốn hỏi anh khi nào có thời gian rảnh để giao lưu kinh nghiệm với Vệ Cảnh Niên!”
Nói ra khỏi miệng xong bản thân Giang Tu Viễn cũng shock luôn rồi!
Hắn đã nói mấy lời gì vậy hả!
Hai người này phải giao lưu kinh nghiệm quái gì!
Mosaic à! (ý nói hình ảnh bị kiểm duyệt xoá mờ)
Đây nhất định là trả thù cho việc hắn nghe lén hai người này nói chuyện đúng không!
Hiện tại kêu Vệ Cảnh Niên đi đọc sách còn kịp không!
Cuối cùng Giang Tu Viễn hốt ha hốt hoảng cúp điện thoại ……
Đến khi cúp điện thoại rồi Giang Tu Viễn mới nhớ ra, hắn hình như còn chưa nói chuyện chính với Ôn Ngôn ……
Hắn hôm nay đã tạo cái nghiệt gì vậy!
Nhưng hắn đã đồng ý sẽ kết nối cho Lư Tử Mặc nên không thể nuốt lời, chỉ có thể lại một lần nữa gọi điện thoại cho Ôn Ngôn ……
Phát hiện là Giang Tu Viễn gọi tới, Ôn Ngôn cũng có chút không biết nguyên do, chẳng lẽ đã xác định xong thời gian giao lưu với Vệ Cảnh Niên?
Ôn Ngôn lại một lần nữa nhận điện thoại.
“Ôn Ngôn à!” Giang Tu Viễn nghiêm túc gọi đối phương một tiếng.
Nghe thấy Giang Tu Viễn gọi mình bằng cả họ và tên, Ôn Ngôn cảm giác mình nổi hết cả da gà!
Ôn Ngôn biết mỗi lần Giang Tu Viễn gọi cậu như vậy đều sẽ không rặn ra được cái rắm gì tốt!
Đúng như Ôn Ngôn nghĩ, Giang Tu Viễn lần này cũng không dám đề cập đến điều gì khác, trực tiếp nói với Ôn Ngôn chuyện Lư Tử Mặc muốn gặp cậu.
Giang Tu Viễn nói với Ôn Ngôn, Lư Tử Mặc lần trước là uống nhiều quá mới có thể như vậy, thật ra gã đối với Tiêu Thanh Hải không có bất kỳ ác ý gì, lần này gã muốn mời khách để xin lỗi Ôn Ngôn, kêu Ôn Ngôn dẫn Tiêu Thanh Hải đi cùng ……
Về phần Lư Tử Mặc nói với hắn chuyện trước đây thích Ôn Ngôn, Giang Tu Viễn cũng không nhắc tới với Ôn Ngôn, dù sao đó là chuyện của Lư Tử Mặc, không phải chuyện mà một người ngoài như hắn có thể tham gia.
Hắn cũng là nể tình cảm ba năm trung học của mọi người mới giúp Lư Tử Mặc truyền lời ……
Sau khi nghe xong Ôn Ngôn phùng má, thật là nói dễ nghe ghê, không có ác ý với Tiêu Thanh Hải, nhưng làmchủ xị mời cậu ăn cơm, đây là thái độ xin lỗi, nếu Lư Tử Mặc thật sự biết lỗi của mình, thì nên trực tiếp mời Tiêu Thanh Hải ăn cơm, chứ không phải mời cậu ăn cơm, tiện thể dẫn theo Tiêu Thanh Hải, Tiêu Thanh Hải là người, không phải là đồ chơi!
Ôn Ngôn trực tiếp nói với Giang Tu Viễn, cậu hiện tại đã đơn phương tuyệt giao với Lư Tử Mặc, cho nên cậu sẽ không đi!
Giang Tu Viễn: “……” Hắn bây giờ luôn có một cảm giác quen thuộc kiểu cha mẹ sắp sửa ly hôn, hỏi hắn muốn theo ai!
Ai biểu trước đó hắn bảo đảm với Lư Tử Mặc làm chi, vì vậy hắn cũng chỉ có thể căng da đầu khuyên Ôn Ngôn.
“Dù sao cũng là con chim hoàng yến mà thôi, chơi đùa một chút, thật sự có thể vì Tiêu Thanh Hải mà tổn thương hòa khí của mấy anh em chúng ta sao?”
“Lại nói, Tử Mặc lần trước cũng là uống say, lại không phải cố ý, hiện tại cậu ta đã bồi tội với cậu, cậu coi như cho cậu ta một bậc thang, để cậu ta bước xuống đi.”
Giang Tu Viễn cũng là bị ép buộc á! Cần biết rằng sau lần đó khi Lư Tử Mặc mời hắn ăn cơm, hắn đã uống quá nhiều, vỗ ngực cam đoan với đối phương là nhất định sẽ gọi Ôn Ngôn ra ……
Nếu không phải vì vậy thì hắn còn lâu mới dấn thân vào vũng nước đục này!
Giang Tu Viễn: “……” Cảm giác mình đã cưỡi lên lưng cọp khó xuống!
Trước đây Giang Tu Viễn cảm thấy tính tình Ôn Ngôn vẫn là khá tốt, dù sao kêu cậu ra ngoài, Ôn Ngôn đều sẽ đến, nhưng không biết vì sao lúc đối mặt với chuyện của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn liền bắt đầu nổi xung thiên!
Ôn Ngôn hiện tại ngồi bên cạnh Tiêu Thanh Hải, nhìn đối phương đang nhanh chóng phê duyệt hồ sơ …..
Đối với Ôn Ngôn mà nói, Tiêu Thanh Hải là người của cậu, người khác tuyệt đối không thể nói Tiêu Thanh Hải không tốt một xíu xiu nào!
Bất kể Giang Tu Viễn nói thế nào, Ôn Ngôn vẫn là không nhượng bộ!
Nếu không phải lúc trước hắn uống rượu làm hỏng việc, thì hiện giờ hắn cũng không cần bị khó xử kẹp giữa hai người!
Giang Tu Viễn lúc này chỉ thiếu điều quỳ trên mặt đất ôm chân Ôn Ngôn kêu “Ba ơi đừng đi!”
Khoan đã! Kêu ba á?
Cũng không phải không được!
Sau đó thấy Giang Tu Viễn hắng hắng giọng nói: “Ba ơi, ba chỉ đi một lần thôi!”
Nghe thấy tiếng gọi ba ơi này, suýt nữa doạ Ôn Ngôn sợ tới mức quăng điện thoại ra ngoài!
Ôn Ngôn cầm di động, chột dạ nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Hải ……
Nhớ tới trải nghiệm không vui vẻ lần trước, Ôn Ngôn vẫn là nhíu nhíu mày, cậu cầm di động đi tới trước khung cửa sổ sát đất.
Tiêu Thanh Hải nhìn thoáng qua Ôn Ngôn đi ra xa, tiếp tục công việc trên tay ……
Ôn Ngôn hắng giọng nói: “Cũng không cần phải như vậy!”
Nghe thấy Ôn Ngôn nói như thế, Giang Tu Viễn biết ngay mình có hy vọng rồi, hắn càng ra sức biểu diễn hơn!
“Trước tiên nói rõ, tôi chỉ đi một mình không dẫn theo Tiêu Thanh Hải!” Ôn Ngôn tự mình cũng biết, nếu lần này cậu cự tuyệt Giang Tu Viễn, khả năng tiếp theo còn sẽ có Triệu Tu Viễn, Tiền Tu Viện hẹn gặp cậu ……