Ôn Ngôn không muốn để Tiêu Thanh Hải lại nghe thấy mấy lời nói khó nghe đó, cậu cảm thấy giữ Tiêu Thanh Hải ở nhà chính là sự bảo vệ lớn nhất.
Sau khi Ôn Ngôn đồng ý đi, Giang Tu Viễn thật sự kích động muốn rơi lệ!
Một tiếng “ba ba” này nói ra không uổng phí!
Về phần Tiêu Thanh Hải có đi hay không đều là thứ yếu, phải biết rằng tâm tư của Lư Tử Mặc cũng không phải nằm trên người Tiêu Thanh Hải.
Chỉ cần Ôn Ngôn chịu đi, hắn xem như hoàn thành nhiệm vụ!
Ôn Ngôn dưới những tiếng “ba ba” nối tiếp nhau của Giang Tu Viễn dần dần đánh mất chính mình!
Để phòng ngừa Ôn Ngôn lỡ hẹn, Giang Tu Viễn còn hào phóng tỏ ý, lát nữa đích thân mình sẽ tới đón Ôn Ngôn!
Đến khi cúp điện thoại xong tìm lại được lý trí, Ôn Ngôn lại chột dạ nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Hải vẫn đang làm thay công việc của mình ……
Khoan đã, mình chột dạ cái quái gì!
Mình mới là bá tổng nha!
Kiêu ngạo ưỡn ngực.jpg
Ôn Ngôn tự cổ vũ cho chính mình, sau khi xây dựng tâm lý xong xuôi đi tới trước mặt Tiêu Thanh Hải ……
Lúc này Tiêu Thanh Hải cũng đúng lúc ngẩng đầu lên ……
Bốn mắt nhìn nhau ……
Tiêu Thanh Hải là mắt thụy phượng tiêu chuẩn, mí mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch cao, lúc nhìn người khác luôn có một loại cảm giác sắc bén!
Ôn Ngôn trong nháy mắt cảm thấy công tác xây dựng tâm lý trước đó vẫn còn thiếu, lập tức cậu lại cảm thấy mình yếu ớt!
“À thì là ……” Ôn Ngôn thậm chí nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “À thì, buổi, buổi tối tôi không về nhà ăn cơm! Anh tự giải quyết nhé!”
Sau khi nói xong Ôn Ngôn giống như học sinh tiểu học làm chuyện xấu, lại chột dạ nhìn Tiêu Thanh Hải một cái!
“Khi nào trở về!” Tiêu Thanh Hải xoay ghế dựa, dùng vẻ mặt nghiêm khắc kia của anh nhìn chăm chú Ôn Ngôn.
“Không, không biết!” Ôn Ngôn hiện tại xác thật không biết khi nào mình có thể trở về.
Loại sự kiện này không phải hẳn là muốn trở về lúc nào thì trở về lúc đó sao!
Chẳng lẽ đường đường là một bá tổng còn phải bị giờ giới nghiêm ràng buộc sao!
“Trễ nhất 10 giờ là phải trở về!” Tiêu Thanh Hải ra tối hậu thư cho Ôn Ngôn!
Bá tổng thật đúng là bị giờ giới nghiêm ràng buộc, Ôn Ngôn giận mà không dám nói gì!
Thấy Ôn Ngôn không đáp lời, giọng Tiêu Thanh Hải lại nghiêm khắc hơn: “Có nghe không!”
“Nghe rồi!” Ôn Ngôn đứng thẳng tắp trả lời!
Sau khi nói xong, hai người làm như rơi vào một sự trầm mặc quỷ dị nào đó ……
Ôn Ngôn cảm thấy mình thật sự làm mất mặt giới bá tổng, cậu thế mà bị chim hoàng yến dọa sợ!
Như thể trong nháy mắt nhớ tới thân phận của mình, Ôn Ngôn đối mặt với Tiêu Thanh Hải đang ngồi, vỗ mạnh lên bàn một cái nói: “Anh là bá tổng hay tôi là bá tổng! Đứng lên cho tôi!”
Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn một cái, trầm mặc một hồi, đứng lên!
Sau khi Tiêu Thanh Hải đứng lên, Ôn Ngôn đặt mông ngồi ngay vào chỗ, cậu bắt chéo chân nhìn Tiêu Thanh Hải.
Ngồi vào vị trí của tôi đến nghiện rồi phải không!
Ôn Ngôn ngồi yên vị ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Hải.
Vẻ mặt tôi nhường cậu một chút của Tiêu Thanh Hải, khiến ngọn lửa nhỏ trong lòng Ôn Ngôn ngấp nghé xông ra.
Tôi đây còn không phải vì anh hay sao, anh lại không cảm kích!
Ôn Ngôn cảm thấy khí thế bá tổng của mình bị áp chế, cậu có chút không chịu thua, cũng muốn dùng đòn tấn công bằng ánh mắt giống vậy để áp đảo đối phương!
Nhưng đôi mắt của Ôn Ngôn là hình dáng mắt hạnh, cho dù nhìn người ta thế nào cũng không có được kiểu uy hiếp sắc bén kia của Tiêu Thanh Hải!
Tiêu Thanh Hải vẻ mặt sủng nịch nhìn Ôn Ngôn, điều này làm cho bá tổng cảm thấy đối phương đang khiêu khích mình.
Vì thế Ôn Ngôn lại mở to hai mắt nhìn, cậu muốn dựa vào khí thế của bản thân để đối phương cảm nhận được khí chất bá vương của mình ……
Ôn Ngôn chỉ muốn hoà một ván ở trước mặt Tiêu Thanh Hải, những chuyện khác cũng không nghĩ nhiều, cảm giác đôi mắt hơi xót ……
Phải nhịn xuống, không thể thua!
Ngay khi Ôn Ngôn đang muốn tranh đấu, nước mắt bất giác chảy ra ……
Tiêu Thanh Hải nhìn thấy một màn này mà ngây ngốc luôn rồi, chẳng lẽ do anh quá nghiêm khắc khiến Ôn Ngôn bị dọa khóc!
Ôn Ngôn: “……” Cậu tại sao lại rơi nước mắt một cách không thể hiểu được như thế! Quá sức mất mặt rồi!
Tiêu Thanh Hải vội vàng thu hồi khí thế đang toả ra ngoài của mình, xoa xoa đầu Ôn Ngôn, thỏa hiệp: “Vậy, cậu đi đi, tôi không nói cậu nữa!”
Ôn Ngôn tức giận hất tay Tiêu Thanh Hải ra, lau mặt một cái: “Điều này phải đợi anh nói à, tôi là bá tổng hay anh là bá tổng!”
Lúc này di động của Ôn Ngôn lại kêu lên, khi Ôn Ngôn nhận ra đó là do Giang Tu Viễn gọi tới liền biết đối phương đã gần đếnrồi ……
Đợi Ôn Ngôn cúp điện thoại rồi, Tiêu Thanh Hải bất đắc dĩ thở dài, lại chuyển sang mode yếu đuối nói: “Vậy tiên sinh phải về sớm một chút, tôi sẽ ở nhà đợi cậu!”
Tiêu Thanh Hải trong nháy mắt trở nên yếu đuối khiến cho Ôn Ngôn có chút không quen, Ôn Ngôn cảm thấy nhất định là khí chất bá vương trước đó của mình doạ người ta sợ rồi, cậu hoàn toàn quên mất là do mình rơi lệ mới khiến người ta bị dọa.
Rơi lệ gì chứ? Bá tổng sao có thể rơi lệ, không bao giờ có được không!
Ôn Ngôn dặn dò Tiêu Thanh Hải xong định bước chân đi ra với khí thế lục thân không nhận, nhưng đi được nửa chừng Ôn Ngôn dừng bước, cậu thoáng nhìn một cái ……
Tiêu Thanh Hải cứ đứng cô đơn như vậy trước cửa sổ sát đất, cảm giác ánh đèn trên trần cũng không xua tan được vẻ tịch mịch của anh.
Ôn Ngôn khựng lại ngay tại chỗ ……
Tiêu Thanh Hải chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hướng Ôn Ngôn ……
“Tôi không sao, dù gì tôi cũng đã quen ở một mình, ngài cứ lo bận việc là được!” Người đàn ông cao to mạnh mẽ tỏ ra yếu đuối mong manh đã chọc trúng trái tim Ôn Ngôn!
Ôn Ngôn cảm thấy hiện tại đi cũng không được, mà không đi cũng không được ……
“Tiên sinh không cần phải lo cho tôi, đợi lát nữa tôi trở về hâm nóng đồ ăn còn thừa của bữa trưa là được rồi, dù sao số tiền dư còn phải mua đồ ăn nấu cơm cho tiên sinh nữa!”
Đòn chí mạng, đòn chí mạng tuyệt đối!
“Lúc trước tuy tiên sinh đã từng nói sẽ nuôi tôi, nhưng tôi cũng không thể cứ trông chờ vào tiên sinh, hiện tại tiên sinh cho tôi mái nhà, tôi đã rất thỏa mãn rồi!”
Đây quả thực là đòn tấn công trí mạng!
Ôn Ngôn cảm giác hiện tại mình là một đại tra nam đủ tiêu chuẩn!
Không trả tiền thì thôi lại còn ăn miễn phí của người ta!
Ôn Ngôn đứng nguyên tại chỗ giống như là xây dựng tư tưởng thật lâu ……
Tiếp đó cậu lại quay trở về, tìm đông, tìm tây, Ôn Ngôn rút ra một tấm thẻ đen được làm trước đó nhằm thểhiện thân phận bá tổng của mình.
Cậu cầm tấm thẻ, cắn răng một cái, nhắm mắt đưa cho Tiêu Thanh Hải ……
Nhìn Ôn Ngôn đang chìa tấm thẻ về phía mình, Tiêu Thanh Hải hỏi: “Tiên sinh, đây là có ý gì?”
Anh cũng không trực tiếp cầm lấy thẻ của Ôn Ngôn, trải qua khoảng thời gian này sống chung với Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải có thể xem như hiểu được rõ ràng tính tình của đối phương.
Anh biết hiện giờ Ôn Ngôn đưa thẻ cho anh chỉ vì cảm thấy anh đáng thương, đến khi Ôn Ngôn phục hồi tinh thần lại chắc chắn sẽ nghĩ cách đòi thẻ về, anh chính là muốn làm cho Ôn Ngôn không có lý do gì để đòi lại sau khi đã đưa thẻ cho anh ……
Vì thế Tiêu Thanh Hải cứ yếu đuối mong manh nhứ thế nhìn chăm chú Ôn Ngôn ……
Tiêu Thanh Hải không cầm lấy thẻ, Ôn Ngôn có chút sốt ruột, cậu lại đưa tấm thẻ về hướng Tiêu Thanh Hải: “Cái này cho anh, anh là chim hoàng yến của tôi, tôi khẳng định sẽ không bạc đãi anh!”
Lúc Ôn Ngôn nói chuyện ánh mắt bay loạn, nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn tấm thẻ đưa cho Tiêu Thanh Hải kia, cậu cũng biết mình một khi nhìn thì sẽ nhịn không được muốn lấy trở về.
“Thật ra không cần, tôi làm như vậy cũng không phải vì tiền, tôi là cam tâm tình nguyện.”
Tiêu Thanh Hải càng từ chối như vậy, Ôn Ngôn càng cảm thấy mình tra!
Cậu cắn chặt răng, kéo tay Tiêu Thanh Hải qua, thả tấm thẻ lên: “Tôi kêu anh cầm thì cứ cầm, tùy ý anh xài thế nào!”
Đây là câu nói hào phóng nhất Ôn Ngôn từng nói kể từ khi hai người quen biết tới nay!
Tiêu Thanh Hải nhìn tấm thẻ Ôn Ngôn đang muốn cho mình, anh cười cười: “Vậy tôi không khách sáo.”
Nói xong anh vừa định cầm lấy thẻ Ôn Ngôn đưa qua, kết quả phát hiện Ôn Ngôn lại cầm trở về ……
Anh lại nhìn về phía Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cũng nhìn chằm chằm tay mình đến phát ngốc, cậu là muốn buông tay, nhưng bàn tay làm như có suy nghĩ của riêng nó ……
Vì thế Ôn Ngôn lại thử đưa thẻ cho Tiêu Thanh Hải một lần nữa, Tiêu Thanh Hải muốn rút thẻ ra khỏi tay Ôn Ngôn.
Kết quả một lần, hai lần ……
Tiêu Thanh Hải không rút thẻ trong tay Ôn Ngôn ra được ……
Rút không được thẻ, Tiêu Thanh Hải cũng bỏ cuộc: “Tiên sinh hối hận rồi phải không?”
Ôn Ngôn hiện tại đúng là hối hận, phải biết rằng đây là dùng khối tài sản nhỏ của cậu á!
Làm sao có thể không đau lòng!
Nhưng việc đã đồng ý với chim hoàng yến lại không tiện đổi ý, bá tổng cũng có sĩ diện đó được không!
“Tôi đã nói cho anh chính là cho anh!”
Ôn Ngôn vừa nói, tay còn vừa không thành thật rút rút trở về ……
Tiêu Thanh Hải cũng tăng sức mạnh trên tay, muốn lấy tấm thẻ qua: “Nếu tiên sinh đã nói như vậy thì buông tay đi!”
Hai người giống như là kéo co anh tới tôi đi không ai nhường ai ……
Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn là không thể lấy tấm thẻ lại được, ai biểu sức lực của Tiêu Thanh Hải lớn hơn cậu cơ chứ!
Trơ mắt nhìn thẻ của mình ở trên tay người khác ……
Ôn Ngôn: “……” Luôn có một loại cảm giác đau lòng!
Lúc Tiêu Thanh Hải cầm thẻ trên tay rồi mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Anh hình như còn chưa lấy được mật mã của tấm thẻ này từ Ôn Ngôn!
Vì thế Tiêu Thanh Hải lập tức thay đổi sắc mặt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn tấm thẻ trong tay: “Tiên sinh, thật sự là cho tôi sao!”
Biểu tình nhỏ làm ra vẻ chờ mong kia của Tiêu Thanh Hải lại một lần nữa thành công lừa gạt được Ôn Ngôn.
“Tôi nhất định sẽ rất trân trọng!” Tiêu Thanh Hải nâng niu tấm thẻ kích động nói, chỉ thiếu điều lấy khăn tay ra lau lau mấy giọt nước mắt không tồn tại kia.
“Nhưng mà ……” Tiêu Thanh Hải đột nhiên đổi phong cách cái roẹt: “Còn chưa biết mật mã là bao nhiêu, tiên sinh có thể nói với tôi không! Tiên sinh nhất định sẽ không từ chối đúng không, dù sao ngài là người siêu tốtcơ mà!”
Sau khi nói ra mục tiêu cuối cùng của mình, Tiêu Thanh Hải dùng ánh mắt mong đợi nhìn Ôn Ngôn ……
Ôn Ngôn – Người siêu tốt: “……” Không chống đỡ nổi! Tôi đầu hàng!
“Mật mã là ngày tháng năm sinh của tôi!”
Sau khi nói xong Ôn Ngôn đau lòng không thôi ……
Cậu cảm thấy hiện tại mình thật sự muốn khóc, tại sao mỗi lần Tiêu Thanh Hải vừa khen cậu, là cậu không kiểm soát được bản thân vậy chứ!
“Anh, anh xài ít một chút!” Cậu u oán nhìn tấm thẻ trong tay Tiêu Thanh Hải, vẫn đang trong sự đấu tranh cuối cùng ……
“Tiên sinh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không tiêu tiền lung tung!”
Có sự bảo đảm của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn cảm thấy trái tim mình không còn đau như vậy nữa.
Giang Tu Viễn lại gọi điện thoại đến hối thúc, Ôn Ngôn sau khi dặn đi dặn lại chim hoàng yến nhà mình khôngđược xài quá 50 tệ cho bữa tối hôm, mới ba bước ngoái đầu một lần mà rời đi ……
Dọc trên đường đi Ôn Ngôn tinh thần không yên cứ nhìn di động, sợ chim hoàng yến nhà cậu sẽ cho cậu một hoá đơn chi xài lớn.
Giang Tu Viễn thấy Ôn Ngôn thất thần, còn tưởng rằng đối phương đang suy nghĩ về Lư Tử Mặc ……
Lúc này Giang Tu Viễn cảm thấy tên bạn nối khố này của mình cần đến tác dụng của một trung gian hoà giải.
Vì thế Giang Tu Viễn lại một lần nữa nói tốt cho Lư Tử ……