Đối với Giang Tu Viễn mà nói, hắn sẽ không nhúng tay vào mối quan hệ giữa Lư Tử Mặc và Ôn Ngôn, nhưng Giang Tu Viễn cảm thấy hai người vì một tên Tiêu Thanh Hải mà ầm ĩ đến mức không thoải mái thì cũng không đáng lắm.
Tình cảm bao nhiêu năm nay của bọn họ, chẳng lẽ còn không thắng nổi một con chim hoàng yến?
Giang Tu Viễn nghĩ như vậy cũng nói ra như vậy.
“Chúng ta đã bao nhiêu năm tình cảm như thế, chẳng lẽ còn không thắng nổi tên Tiêu Thanh Hải mới quen biết cậu vài ngày hay sao, huống hồ hắn chỉ là một con chim hoàng yến, đồ chơi mà thôi, cậu còn thật sự xem trọng hắn.”
“Buổi họp mặt lần trước vì Tiêu Thanh Hải cậu vừa đắc tội Diêu Bang vừa mâu thuẫn với Lư Tử Mặc, chúng ta mới là cùng một giới, vì Tiêu Thanh Hải không đáng!”
Đối với loại công tử phong lưu như Giang Tu Viễn mà nói, đây không khác gì gặp dịp thì chơi, trao thận không trao tim, ai lại thật sự quan tâm đến một món đồ chơi.
Ôn Ngôn trước đây vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hiện tại hiếm khi tìm được một con chim hoàng yến, dànhchút tình cảm cho đối phương cũng là điều dễ hiểu, làm một người từng trải, Giang Tu Viễn cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở Ôn Ngôn thêm vài câu, tránh cho đối phương chìm đắm quá sâu ……
Ôn Ngôn nghe Giang Tu Viễn nói xong cũng nhíu nhíu mày, cậu không thích người khác đánh giá Tiêu Thanh Hải như vậy.
Lúc Giang Tu Viễn còn định nói tiếp vài câu nữa, liền nghe Ôn Ngôn lạnh mặt nói: “Nếu cậu còn xem tớ là bạn bè, thì đừng nói anh ta như vậy!”
Anh ta mà cậu nói tới này chính là ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Ôn Ngôn không vui, Giang Tu Viễn cũng sẽ không nói thêm gì nữa, dù sao giống như hắn đã nói, vì chim hoàng yến không đáng!
Do nói chuyện với Ôn Ngôn, tốc độ lái xe của Giang Tu Viễn cũng giảm xuống, Ôn Ngôn nhìn thời gian trên di động, có chút oán trách nói: “Cậu không thể lái nhanh lên hả?”
“Tối muộn cũng không có việc gì, tớ đây cũng là suy nghĩ cho an toàn tính mạng, sao cậu vội vàng thế?” Giang Tu Viễn nhìn thoáng qua Ôn Ngôn, chẳng những không tăng tốc độ lên, còn cố tình đi chậm hơn.
“10 giờ tớ phải về đến nhà! Với tốc độ này của cậu thì dứt khoát khỏi đi cho rồi, chở tớ về luôn là xong!” Ôn Ngôn trực tiếp trợn trắng mắt với Giang Tu Viễn.
“Ai da, Ôn bá tổng của chúng ta còn có giờ giới nghiêm ha!” Giang Tu Viễn trêu chọc Ôn Ngôn.
Ai ngờ Ôn Ngôn không nói gì ……
“Cậu thật sự có giờ giới nghiêm?” Giang Tu Viễn hồ nghi nhìn Ôn Ngôn một cái: “Tiêu Thanh Hải định ra cho cậu?”
Một bộ biểu tình cậu đừng hỏi của Ôn Ngôn thành công khiến Giang Tu Viễn nghẹn lời ……
Trước đây tuy rằng hắn vẫn luôn nói Ôn Ngôn nhà hắn đã đổ rồi, nhưng hắn chỉ là nói đùa một chút, không ngờ Ôn Ngôn nhà hắn là thật sự đổ rồi!
Hai người cứ không nói gì với nhau như vậy mà đi đến quán bar ……
Ôn Ngôn nhìn thời gian, bây giờ sắp 8 giờ tối, trở về còn tốn nửa giờ đi xe, như vậy tính ra cậu còn có thể chơi được một tiếng rưỡi!
Lúc Ôn Ngôn vừa định đi vào, bước chân chợt dừng lại ……
Cậu chính là bá tổng nha, dựa vào đâu Tiêu Thanh Hải nói về lúc nào, thì về lúc nấy!
Cậu từ khi nào nghe lời như vậy!
Cậu muốn nổi loạn, cậu muốn cả đêm không về, cậu muốn không say không về!
Giang Tu Viễn đậu xe xong thấy Ôn Ngôn còn đứng ở cửa, vừa định đi lên hỏi cậu bị làm sao!
Thì thấy Ôn Ngôn nện bước đi vào với khí thế lục thân không nhận!
Giang Tu Viễn: “……” Khí thế bá vương đập vào mặt!
Lư Tử Mặc hôm nay ngồi trên băng ghế sofa dài, nhìn trai xinh gái đẹp vặn eo lắc hông hăng hái nhảy múa trên sàn nhảy, nhưng suy nghĩ của y lại không ở chỗ này.
Trong đầu toàn là suy nghĩ hôm nay Ôn Ngôn có thể đến đây hay không, y biết Ôn Ngôn tuy rằng trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng tính tình đối phương rất bướng bỉnh!
Lại rầu rĩ uống một ngụm rượu, lát nữa nếu Ôn Ngôn tới, y nhất định kềm chế cái miệng mình, lần trước là y quá kích động ……
Đúng vào lúc Lư Tử Mặc đang xuất thần, bên cạnh không biết là ai nói một câu: Đây không phải là Ôn tổng sao ……
Suy nghĩ bay xa của Lư Tử Mặc bị kéo lại, y nhìn qua theo đám người ……
Thấy Ôn Ngôn xuất hiện, Lư Tử Mặc kích động đứng lên, ngay cả chén rượu bị đụng ngã cũng không chú ý ……
“Cậu, cậu đã đến rồi!” Lư Tử Mặc có chút kích động, lúc y ở nước ngoài, bởi vì sợ hãi cho nên vẫn luôn không liên lạc với Ôn Ngôn, cũng bởi vì sợ hãi nên không bao giờ hỏi thăm tình hình trong nước.
Nếu y không đi có phải sẽ không bỏ lỡ Ôn Ngôn hay không ……
Nếu Ôn Ngôn sau này thật sự muốn tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, thì y và Ôn Ngôn có phải sẽ có cơ hội hay không ……
Ánh mắt Lư Tử Mặc nhìn Ôn Ngôn sáng bừng cả lên ……
Ôn Ngôn cũng không phát hiện ánh mắt của Lư Tử Mặc không thích hợp, cậu đi tới ghế dài bên cạnh, sau khi chào hỏi Lư Tử Mặc liền ngồi xuống một chỗ cách Lư Tử Mặc khá xa.
“Ôn Ngôn, lần trước xin lỗi, tôi uống nhiều quá!”
Lư Tử Mặc rõ ràng nhìn ra ý định từ chối giao lưu của Ôn Ngôn, y trực tiếp cầm ly rót đầy rượu nâng lên, uống cạn một ly: “Tôi tự phạt ba ly, để tạ tội với cậu!”
Nói rồi Lư Tử Mặc lại trực tiếp uống tiếp hai ly nữa.
Ôn Ngôn hiện tại đúng thật là không quá muốn nói chuyện với Lư Tử Mặc, nhưng đối phương trước mặt nhiều người như vậy cũng đã uống ba ly rồi, cậu mà không nói lời nào nữa thì cũng ngượng ngùng.
Uống vào một ly mang tính tượng trưng, cũng coi như giảng hòa.
Sau khi Ôn Ngôn ngồi xuống vài phú nhị đại lại bắt đầu vây quanh Ôn Ngôn nói chuyện, Lư Tử Mặc ngồi một bên nhìn Ôn Ngôn nói chuyện với những người khác.
Mấy năm nay Ôn Ngôn chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn là chú chim khổng tước nhỏ kiêu ngạo như xưa.
Trên bàn không biết là ai nhắc tới đề tài chim hoàng yến, thấy dáng vẻ Ôn Ngôn hứng thú bừng bừng thảo luận với đối phương, Lư Tử Mặc siết chặt ly rượu trong tay.
Con chim hoàng yến kia thật sự là một tồn tại khiến người ta khó chịu mà!
Lư Tử Mặc liếm liếm mặt trong răng hàm, tiếng nhạc trong quán bar rơi vào trong tai trở nên ồn ào như vậy.
“Tôi ra ngoài hít thở không khí ……” Lư Tử Mặc không muốn nghe Ôn Ngôn thảo luận với những người khác về đề tài chim hoàng yến cho lắm, y tìm cớ rời khỏi chỗ ngồi.
Vừa ra đến bên ngoài Lư Tử Mặc bực bội lấy thuốc lá ra ngậm trong miệng, lúc này đúng lúc gặp Diêu Bang đang tới quán bar.
Diêu Bang sau khi nhìn thấy Lư Tử Mặc, lập tức thân thiết chào hỏi ……
“Anh, anh cũng tới chơi à!” Diêu Bang kích động xoa xoa tay nhìn Lư Tử Mặc.
Lư Tử Mặc khinh miệt liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Chúng ta quen thân lắm hả?”
Diêu Bang trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi thẳng mẹ kiếp, nếu không phải lần trước Ôn Ngôn gây khó dễ với gã, thì gã cũng sẽ không lái xe trong cơn tức giận, bất cẩn đụng trúng người ta, cuối cùng lúc xử lý còn bị Lư Tử Mặc nhìn thấy ……
“Lư, Lư tổng, tâm tình không tốt sao!” Diêu Bang ở một bên cười nịnh nọt.
Lư Tử Mặc nhìn gã một cái không nói gì.
“Nguyên nhân là vì Ôn Ngôn?” Diêu Bang dè dặt suy đoán.
Lư Tử Mặc lại nhìn thoáng qua đối phương, khẽ ừ một tiếng, như thể ngầm thừa nhận ý tứ của đối phương.
Tuy rằng gã không hợp với Ôn Ngôn lắm, nhưng câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ, càng là kẻ địch càng hiểu rõ nhược điểm của bạn!
Lần trước gã đã cảm thấy thái độ của Lư Tử Mặc đối với Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, hôm nay gã cũng chỉ là tùy tiện hỏi dò một chút, ai mà ngờ gã thật sự nói trúng phóc!
Diêu Bang đứng bên cạnh cười xum xoe: “Ngài đây là muốn nghĩ cách theo đuổi được người ta?”
Lư Tử Mặc lại im lặng nhìn đối phương một cái ……
Diêu Bang: “……” Gì chứ? Bộ bá tổng mấy người cứ phải dùng ánh mắt để nói chuyện hả!
Cho dù trong lòng chửi bới vô cùng, nhưng ngoài mặt Diêu Bang vẫn luôn duy trì biểu tình trước đó: “Lư tổng, ngài đừng nhìn tôi như vậy, kỳ thật tôi chính là một tay tán gái lão luyện, anh phải biết rằng, số tiểu minh tinh tôi từng chơi đùa không tới 1000 cũng phải 800!”
“Anh nghe theo tôi, bảo đảm anh theo đuổi được Ôn Ngôn vào tay!”
Diêu Bang đưa ra ý kiến cho Lư Tử Mặc, nào là tặng hoa, nào là tặng xe tặng đồng hồ, bảo đảm khiến người ta mê mệt đến mức kêu ngao ngao!
Càng nói càng hăng say, Diêu Bang tiện thể còn khoác tay lên vai Lư Tử Mặc, tiếp tục nói như thể huynh đệ.
Lư Tử Mặc càng nghe càng bực bội, toàn là mấy ý kiến rách nát gì, loại thủ đoạn này mà có thể lừa được Ôn Ngôn thì y còn phải tốn tâm tư à!
Thấy vẻ mặt Lư Tử Mặc mất kiên nhẫn, Diêu Bang dần dần nhỏ giọng, móng vuốt đang khoác trên vai đối phương cũng lặng lẽ bỏ xuống.
Tâm tình Lư Tử Mặc hình như càng kém, Diêu Bang cũng không dám đưa ra ý kiến lung tung nữa, phải biết rằng nhược điểm của gã vẫn còn đang nằm trong tay người ta ……
“À thì, bạn tôi đang kêu tôi, tôi đi vào trước.” Diêu Bang nhìn Lư Tử Mặc đang đen mặt, tính toán tìm cớ trực tiếp chuồn đi.
Diêu Bang đi rồi, Lư Tử Mặc cũng hút thuốc xong, y nhả ra ngụm khói cuối cùng, chuẩn bị trở về chỗ.
Trên đường trở về y lại một lần nữa gặp phải Diêu Bang.
Lúc này Diêu Bang ôm một cô gái vừa nói vừa cười với người bên cạnh, Lư Tử Mặc cũng không muốn quan tâm đến đối phương, lúc y vừa đi lướt qua, nghe thấy tiếng nói từ chỗ Diêu bang truyền tới ……
“Diêu thiếu tại sao hôm nay trễ vậy hả!”
“Ở cửa gặp người quen, ở đó giả vờ thâm tình nữa chứ!”
“Nếu tôi muốn theo đuổi ai, trực tiếp đem người đó lên giường không phải nhanh hơn sao!”
“Còn giả vờ thâm tình, thời buổi này thâm tình đáng giá mấy đồng!”
“Trước hết lấy được người vào tay, chơi rồi nói tiếp, tình cảm ấy hả, cũng không phải không thể bồi dưỡng!”
“Diêu thiếu nói phải ……”
……
“Nè, đi ra ngoài lâu như vậy, làm gì thế! Không có cuộc gặp gỡ diễm tình gì đấy chứ!” Đến khi Lư Tử Mặc trở lại ghế ngồi, mọi người thấy y quay về lại bắt đầu ồn ào!
Lư Tử Mặc nhấc mí mắt lên liếc nhìn mọi người một cái, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn ……
Lúc này Ôn Ngôn vẫn đang khoe khoang điểm tốt của chim hoàng yến nhà mình với đối phương!
Lư Tử Mặc ngồi bên cạnh nghe, không nói một lời nào ……
Lư Tử Mặc không nói một lời nào, Ôn Ngôn cũng coi như không nhìn thấy đối phương ……
Bá tổng của chúng ta vẫn rất thù dai!
“Lần trước tôi đã sai!” Cuối cùng vẫn là Lư Tử Mặc nhịn không được nói lời xin lỗi trước.
Nghe được lời xin lỗi của đối phương, Ôn Ngôn vẫn luôn cảm thấy trong lòng không quá thoải mái, đối phương rõ ràng là ức hiếp Tiêu Thanh Hải, hiện giờ xin lỗi cậu tính cái gì!
“Cậu sai chỗ nào, cậu có sai đâu!” Lúc này Ôn Ngôn trông như thể bạn gái đang hờn dỗi.
Thấy Ôn Ngôn chịu nói chuyện với mình, tâm trạng Lư Tử Mặc tốt lên một chút, y cũng biết Ôn Ngôn suy nghĩ như thế nào, nhưng kêu y đi xin lỗi con chim hoàng yến kia, y thật sự cảm thấy khó chịu!
Con chim hoàng yến kia xứng sao!
Nhưng muốn dỗ dành Ôn Ngôn, Lư Tử Mặc nghĩ nghĩ vẫn là cắn răng mở miệng: “Hôm nào tôi làm chủ xị tạ tội với anh ta, Ôn tổng ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một lần đi!”
“Vậy cậu nói lời phải giữ lấy lời!”
“Tất nhiên!”
Sau khi xin lỗi xong, Lư Tử Mặc thuận theo tự nhiên nói đến những chuyện lúc trước ở trường của mọi người, thỉnh thoảng còn hé lộ những chuyện xấu hổ của Giang Tu Viễn và mình một chút, chọc cho Ôn Ngôn cười ha hả.
Cảm giác xa cách giữa hai người vì chuyện Tiêu Thanh Hải dường như đột nhiên biến mất.
“Đúng rồi, kể với tôi một chút về chuyện chim hoàng yến nhà cậu đi, các cậu quen nhau như thế nào, tôi rất tò mò nha, rốt cuộc kiểu người thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh Ôn tổng thế!” Cảm giác bầu không khí lúc này vừa đúng lúc, Lư Tử Mặc lại kéo đề tài trở lại!