Lúc Lư Tử Mặc còn chưa kịp vui vẻ vì Ôn Ngôn thế mà dựa vào gần mình, thì nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói có chút oán trách: “Tại sao bây giờ anh mới đến hả!”
Ôn Ngôn vô thức cảm thấy đó là Tiêu Thanh Hải, trực tiếp tìm một tư thế thoải mái để dựa vào lòng đối phương: “Tôi cảm thấy có chút váng đầu, trở về anh nấu trà giải rượu cho tôi được không!”
Những lời này giống như một chậu nước lạnh, dập tắt ngọn lửa nhỏ mới vừa bùng lên trong lòng Lư Tử Mặc ……
“Tôi là ai!” Lư Tử Mặc có chút chưa từ bỏ ý định hỏi!
“Tiêu, Tiêu Thanh Hải nha! Không thì sao!” Loại giọng điệu thân mật đến mức thuận theo tự nhiên này, xuyênthẳng vào phế quản của Lư Tử Mặc!
Trước đó y còn có chút do dự, nên làm điều này hay không, hiện tại y cảm thấy ngay cả ông trời đang giúp y!
Ôn Ngôn hiện giờ đang say, con chim hoàng yến phiền phức kia cũng không có mặt, chờ đến khi bọn họ có tiến triển đáng kể, còn sợ không bắt được trái tim Ôn Ngôn hay sao!
Y kém con chim hoàng yến kia ở điểm nào!
Y có tiền hơn chim hoàng yến, dáng người y tốt hơn chim hoàng yến, so với chim hoàng yến còn ……
Nghĩ nghĩ đến gương mặt kia của chim hoàng yến nhà Ôn Ngôn, Lư Tử Mặc vẫn là không thể nói ra câu y đẹp trai hơn!
Y cẩn thận dìu Ôn Ngôn đi ra ngoài ……
Thấy cánh cửa quán bar càng lúc càng gần, trên mặt Lư Tử Mặc lộ ra nụ cười hưng phấn.
“Các cậu đi đâu vậy?” Một giọng nói đột ngột khiến Lư Tử Mặc thu lại nụ cười trên gương mặt.
Sau khi thấy người đến là Giang Tu Viễn, Lư Tử Mặc vô thức kéo kéo người về phía bên cạnh mình ……
Nếu đổi thành trước đây Giang Tu Viễn thấy Lư Tử Mặc mang Ôn Ngôn uống say rời đi, hắn khẳng định sẽ không ngăn cản.
Nhưng tình huống hiện tại không giống, Lư Tử Mặc có tâm tư khác đối với Ôn Ngôn, mà hắn lại trơ mắt nhìn đối phương mang Ôn Ngôn rời đi, đây chẳng phải là dâng dê lên miệng cọp sao.
“Ôn Ngôn uống say, ầm ĩ đòi về đấy!” Lư Tử Mặc hiện giờ không muốn nói chuyện nhiều với Giang Tu Viễn, y sợ phía Ôn Ngôn phát sinh chuyện gì đó.
“Nếu không có việc gì, tôi đưa cậu ấy đi trước!” Lúc Lư Tử Mặc vừa định lướt qua Giang Tu Viễn, thì bị đối phương kéo lại.
“Tôi tìm người đưa cậu ấy về!” Giang Tu Viễn không biết hiện tại Lư Tử Mặc suy nghĩ cái gì, nhưng hắn không muốn thằng bạn nối khố của mình xảy ra chuyện, chỉ có thể dùng suy nghĩ xấu nhất áp đặt lên người đối phương ……
Đối phương đã nói như vậy, Lư Tử Mặc cảm thấy nếu mình không đưa người cho Giang Tu Viễn, vậy thì ý đồ của y quá rõ ràng, về sau thật sự không có cơ hội nữa.
Biết sớm thì đã không thổ lộ với Giang Tu Viễn ……
Tuy rằng lần này cũng là cơ hội hiếm có, nhưng nghĩ đến sau này, Lư Tử Mặc cảm thấy vẫn là để sau này tìm cơ hội khác thôi!
Thấy Lư Tử Mặc sẵn lòng giao người cho hắn, Giang Tu Viễn cũng âm thầm thở ra một hơi, hắn nghĩ có lẽ mình đối với Lư Tử Mặc có chút thành kiến.
Ngay khi Giang Tu Viễn chuẩn bị tiếp nhận Ôn Ngôn từ trong lòng ngực Lư Tử Mặc, Ôn Ngôn đột nhiên đưa tay gạt Giang Tu Viễn ra.
“Đừng chạm vào tớ!” Ôn Ngôn nhân cơ hội dựa gần vào trong ngực Lư Tử Mặc.
Hành động này khiến hai người có mặt tại hiện trường ngơ ngác ……
Ôn Ngôn hiện tại đã say hoàn toàn, bây giờ khắp đầu óc cậu chỉ nhớ rõ phải về nhà, Tiêu Thanh Hải còn đang đợi mình, cậu thấy Lư Tử Mặc đứng bất động, cho rằng đối phương không mang cậu về nhà, vì thế tự cậu đi về phía bên ngoài cánh cửa ……
Giang Tu Viễn định giữ đối phương lại, nhưng lần nào Ôn Ngôn cũng có thể thành công tránh thoát khỏi tay Giang Tu Viễn ……
Giang Tu Viễn: “……” Học tuý quyền lúc nào vậy, học không tệ, về sau đừng dùng nữa!
Lúc này Ôn Ngôn giống như con cá trạch căn bản không bắt được ……
Sợ Ôn Ngôn say khướt đi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn quay đầu lại kêu Lư Tử Mặc vẫn đứng yên tại chỗ: “Còn không đến hỗ trợ, thế này đi ra ngoài xảy ra chuyện thì làm sao đây!”
Lư Tử Mặc nghe Giang Tu Viễn nói, cũng tiến đến chuẩn bị túm lấy Ôn Ngôn.
Cũng không biết có phải thật sự ông trời cũng đang giúp Lư Tử Mặc không, Lư Tử Mặc vừa mới tới gần Ôn Ngôn, còn chưa làm gì, Ôn Ngôn đã trực tiếp kéo giữ tay đối phương.
Thấy đối phương chịu tới đây, Ôn Ngôn rất vui vẻ, cậu kéo tay Lư Tử Mặc lắc lắc nói: “Chúng ta về nhà nha!”
Giang Tu Viễn thấy một màn này cũng không tiện ngăn cản gì nữa, hành động hào phóng giao người trước đó của Lư Tử Mặc, đã đánh tan nỗi băn khoăn của Giang Tu Viễn đối với y, hắn dặn dò Lư Tử Mặc trên đường chú ý Ôn Ngôn một chút, cẩn thận đừng để cậu nôn ra.
Lư Tử Mặc một lần nữa nhận lấy Ôn Ngôn mang ra ngoài.
Y đã nghĩ kỹ rồi, tối hôm nay sẽ cùng Ôn Ngôn gạo nấu thành cơm ……
Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, yêu là làm được tất!
Ra khỏi cánh cửa quán bar, Lư Tử Mặc cảm thấy mình đã thành công, khóe miệng y chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười ……
Tối hôm nay Ôn Ngôn là của y!
Ngay khi Lư Tử Mặc đang suy nghĩ bay bổng, bên cạnh truyền đến, một giọng nói thanh lãnh mà từ tính: “Giao người cho tôi!”
Lại là cái thứ chướng mắt nào vậy!
Lư Tử Mặc nhìn sang hướng giọng nói, phát hiện là Tiêu Thanh Hải đã tới.
Người này cũng không biết đã đứng ở cửa bao lâu rồi, quần áo ướt đẫm mồ hôi dán sát vào da, hiện ra dáng người ưu việt ……
Chậc, có vẻ y cũng thua cả dáng người rồi, nhưng không sao, y có tiền hơn chim hoàng yến, chỉ dựa vào điểm này Ôn Ngôn kiểu gì cũng sẽ chọn y!
Lư Tử Mặc vẫn tràn ngập tự tin đối với bản thân!
“Tối hôm nay Ôn Ngôn nói không muốn về cùng anh!” Vừa nói Lư Tử Mặc vừa lộ ra một nụ cười hung dữ.
Hiện tại Ôn Ngôn đã say, Giang Tu Viễn cũng sẽ không ra đây, cho dù Tiêu Thanh Hải tới thì thế nào, ngay cả cửa quán bar hắn còn không vào được, chẳng lẽ còn đòi tìm Giang Tu Viễn tới làm chứng cho hắn!
“Giao người cho tôi!” Tiêu Thanh Hải vẫn là câu nói kia, chất giọng cũng thanh thanh lãnh lãnh không chứa đựng cảm xúc gì.
Lư Tử Mặc nhíu nhíu mày, người này thật đúng là khó chơi ……
“Tôi đã nói, tối hôm nay Ôn Ngôn không về!” Lư Tử Mặc cảm thấy Tiêu Thanh Hải chỉ là một con chim hoàng yến mà thôi, chim hoàng yến này chẳng lẽ còn có thể cướp người với y hay sao!
Tiêu Thanh Hải dùng thực lực nói với Lư Tử Mặc, anh là thật sự dám cướp người!
Lư Tử Mặc đang ôm hờ Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải trực tiếp ra tay túm người sang.
Lư Tử Mặc: “……” Anh không có võ đức nha!
Chờ Lư Tử Mặc phản ứng lại, Ôn Ngôn đã được Tiêu Thanh Hải mang đi, y thật sự không ngờ đối phương sẽ trực tiếp kéo người qua, hành động này khiến Lư Tử Mặc ngẩn ra!
Không hổ là người đến từ địa phương nhỏ, không hiểu quy củ gì hết!
Lúc hai người đang lôi kéo, Ôn Ngôn làm như tìm về được một chút lý trí, cậu nhìn nhìn Tiêu Thanh Hải, trực tiếp đẩy người ra.
Thấy Ôn Ngôn đẩy Tiêu Thanh Hải ra, khỏi nói trong lòng Lư Tử Mặc vui mừng như thế nào!
“Tôi đã nói, cậu ấy không muốn về với anh!” Lư Tử Mặc nói xong định kéo Ôn Ngôn.
Ai ngờ Ôn Ngôn cũng hất tay y ra ……
Tiêu Thanh Hải kềm chế cơn nóng giận, nhìn con ma men Ôn Ngôn hỏi: “Cậu muốn đi với ai?”
Ôn Ngôn nhìn nhìn Tiêu Thanh Hải, lại nhìn nhìn Lư Tử Mặc chậm chạp mở miệng ……
“Mỹ, mỹ hầu vương thật giả hả?!” Lời nói của Ôn Ngôn khiến Tiêu Thanh Hải và Lư Tử Mặc đều chẳng hiểu chuyện gì.
Đã mang được người ra đây rồi, còn không thể mang người đi, điều này làm cho Lư Tử Mặc có chút sốt ruột: “Trước đó không phải cậu nói muốn đi với tôi sao!”
Lư Tử Mặc chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách lừa gạt Ôn Ngôn, hiện tại y chỉ hy vọng Ôn Ngôn say quá, chuyện gì cũng không nhớ rõ, nói theo mình là được!
Ôn Ngôn lại nhìn nhìn hai người trước mặt, gật gật đầu về phía Lư Tử Mặc, bằng lòng theo ý Lư Tử Mặc.
Lư Tử Mặc bày ra nụ cười khiêu khích với Tiêu Thanh Hải: “Tôi đã nói rồi mà, cậu ấy nói không muốn cùng anh về nhà.”
Nói xong Lư Tử Mặc dùng tư thái của người chiến thắng kéo tay Ôn Ngôn, ai ngờ Ôn Ngôn lại một lần nữa tránh khỏi đối phương, trong miệng còn lẩm bẩm thật, hay giả gì đó ……
Lư Tử Mặc: “……” Hay cho một bộ tuý quyền!
Ôn Ngôn lảo đảo đi tới bên cạnh Tiêu Thanh Hải, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một phen, chợt ôm chầm lấy anh!
Cậu nở một nụ cười rạng rỡ về phía Tiêu Thanh Hải: “Tóm được anh rồi!”
Sau đó lại chỉ chỉ Lư Tử Mặc, dựa vào bên người Tiêu Thanh Hải tự cho là nhỏ giọng nói: “Người kia là đồgiả, còn định mang tôi đi! Tôi còn lâu mới mắc mưu!”
Đồ giả Lư Tử Mặc: “……” Cha mẹ ơi, thật sự là vô cùng cạn lời mà!
Tiêu Thanh Hải bắt chước bộ dạng của Lư Tử Mặc ôm con ma men Ôn Ngôn vào trong lòng mình, nhìn đối phương lộ ra một nụ cười xán lạn: “Rất cảm ơn anh đã mang cậu ấy ra, nếu không còn chuyện gì chúng tôi đi về trước.”
Lư Tử Mặc còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể để Tiêu Thanh Hải rời đi.
Thật sự là bận rộn nửa ngày để may áo cưới cho người khác ! Lư Tử Mặc càng nghĩ càng giận, lao thẳng đến bức tường bên cạnh đá một cước ……
Tiêu Thanh Hải sau khi mang Ôn Ngôn đi, trực tiếp gọi xe.
Ôn Ngôn trên đường đi không chịu yên thân một chút nào, ẹo bên đông cọ bên tây, làm cho Tiêu Thanh Hải cả người bốc lửa giận.
“Đừng nhúc nhích nữa!” Tiêu Thanh Hải nghiến răng nhìn Ôn Ngôn đang cọ lung tung trên người mình.
Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau, không khỏi cảm thán đối với tình anh em thân thiết này.
Tiêu Thanh Hải làm như phát hiện ra ánh mắt của đối phương, cũng nhìn lên kính chiếu hậu.
Tài xế không hề xấu hổ khi bị bắt gặp, trực tiếp nói chuyện với Tiêu Thanh Hải: “Ái chà, anh em có tình cảm tốt như các cậu không thấy nhiều lắm đâu nha!”
“Anh em?” Tiêu Thanh Hải cũng không biết tài xế này làm thế nào nhìn ra bọn họ là anh em.
“Đúng vậy, phải biết rằng con người ta bây giờ, đều quá xem nặng lợi ích, làm gì có anh em nào ở lứa tuổi các cậu có tình cảm tốt như thế này!” Tài xế tự nhiên quen thuộc bắt chuyện với Tiêu Thanh Hải.
“Vậy sao? Anh nhìn thế nào ra tình cảm chúng tôi tốt?” Tiêu Thanh Hải tiếp tục hỏi tài xế.
Tài xế nghĩ, đây là câu hỏi gì vậy, không phải có mắt là nhìn được sao?
Căn cứ vào phương châm khách hàng là thượng đế, tài xế nói: “Ai da, ngoại hình các cậu thoạt nhìn giống như anh em nha, cậu còn đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta không phải là em trai của anh còn có thể là ai, tôi chăm sóc vợ cũng không tri kỷ như vậy!”
Tiêu Thanh Hải vừa định nói bọn họ không phải là anh em, đã thấy tài xế ngừng xe lại, tới nơi rồi ……
Thấy Ôn Ngôn say quá mức, tài xế còn săn sóc bước ra giúp Tiêu Thanh Hải cùng nhau đỡ người xuống xe.
“Cảm ơn!” Tiêu Thanh Hải lịch sự nói lời cảm tạ.
“Khách sáo cái gì, chăm sóc em trai thật tốt nha!” Tài xế vẫy vẫy tay, sắp sửa đi.
“Chúng tôi là người yêu!” Tiêu Thanh Hải sau khi nói câu này liền mang Ôn Ngôn đi về.
“Anh em? Người yêu!” Lần này đổi thành tài xế vò đầu bứt tai ……
Anh em ruột yêu nhau? Kích thích như vậy sao! Hay là người trẻ tuổi hiện giờ biết chơi, tài xế cảm thấy mình đã tìm ra đáp án, chậc chậc chậc rồi rời đi!
Đi về Ôn Ngôn cũng không an phận, lúc thì cậu muốn bắt bướm, lúc thì nói mình là một thân cây, làm cho khoé mắt Tiêu Thanh Hải giật giật!