Lần này cũng không biết Lư Tử Mặc rót cho Ôn Ngôn bao nhiêu rượu, cảm giác say nhiều hơn cả lần trước!
“Biết mình không uống được thì bớt đi uống một chút!” Tiêu Thanh Hải bất đắc dĩ thở dài!
Ôn Ngôn hiện tại ngay cả bước đi cũng là nghiêng trái ngã phải, Tiêu Thanh Hải định trực tiếp cõng cậu về.
Ai ngờ Ôn Ngôn hiện tại không chịu phối hợp một chút nào!
Mỗi khi Tiêu Thanh Hải tới gần Ôn Ngôn, đối phương lại chuồn đi như con cá chạch vậy ……
Tiêu Thanh Hải ngay cả góc áo của đối phương cũng không đụng tới được!
Bây giờ cuối cùng anh đã có thể trải nghiệm loại cảm xúc tức nghẹn trước đó của Lư Tử Mặc rồi!
Tiêu Thanh Hải cũng hết cách, nói chung không thể để cậu ở đây mượn rượu làm càn được, anh trực tiếp đi tới túm lấy Ôn Ngôn vác lên.
Cả người Ôn Ngôn bị Tiêu Thanh Hải vác giống như bao cát, cậu cảm thấy dạ dày của mình bị bả vai Tiêu Thanh Hải cấn vào rất không thoải mái, cậu dùng nắm đấm nhỏ ra sức đập lên lưng Tiêu Thanh Hải: “Thả, thả tôi xuống!”
Tiêu Thanh Hải hiện tại chỉ muốn mang người về nhà rồi nói tiếp, không thèm để ý đến nắm đấm nhỏ của Ôn Ngôn ……
“Tôi, tôi không thoải mái, muốn nôn!” Nắm đấm nhỏ không có tác dụng, Ôn Ngôn trực tiếp bắt đầu đạp đá.
“Yên tĩnh một chút!” Tiêu Thanh Hải hiện tại vác cậu cũng không thuận tiện, anh trực tiếp vỗ vỗ mông Ôn Ngôn, muốn cậu đừng đạp đá nữa!
Ôn Ngôn cũng không để ý tới Tiêu Thanh Hải, cậu chỉ lo tự mình đạp đá lung tung ……
Cậu cảm thấy dạ dày của mình hiện giờ nóng như lửa đốt, có thứ gì đó đang muốn phun trào ……
Tiêu Thanh Hải cảm thấy hiện giờ không có gì có thể khiến anh dừng bước chân, trừ phi ……
Oẹ ——
Không đợi Tiêu Thanh Hải nghĩ xong trừ phi cái gì, Ôn Ngôn đã trực tiếp nôn ra ……
Tiêu Thanh Hải cũng chỉ có thể thả người xuống.
Ôn Ngôn chạy đến vịn vào thân cây bên đường, lại oẹ một trận ……
Tiêu Thanh Hải “……” Bây giờ từ chức không biết có được không ~!
Lúc này Tiêu Thanh Hải cảm giác trên lưng với trên quần áo mình, toàn bộ đều là thứ Ôn Ngôn nôn ra, điều này khiến cho cả người anh đều cảm thấy không ổn!
Hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ để mô tả Tiêu Thanh Hải, thối hoắc!
Anh thậm chí đã có ý định vứt người ở đây tự sinh tự diệt, thở dài một hơi, Tiêu Thanh Hải không ngừng tẩy não cho chính mình, cậu ấy nhất định là thích mình, cho nên mới nôn lên người mình, bằng không tại sao cậu ấy lại không nôn trên mặt đất cơ chứ ……
Thành công tẩy não cho mình xong, Tiêu Thanh Hải đi tới bên cạnh Ôn Ngôn, trấn an vỗ vỗ lưng Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn quay đầu nhìn sang Tiêu Thanh Hải, do phản ứng sinh lý của việc nôn ói, nên đuôi mắt và chóp mũi của Ôn Ngôn lúc này đều đỏ lên, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.
“Tôi đã nói tôi với anh là muốn nôn rồi, anh còn không thả tôi xuống! Đều tại anh!” Ôn Ngôn lên án hành động cường bạo của Tiêu Thanh Hải.
Làm như còn chưa đủ, Ôn Ngôn dùng đôi mắt ướt rượt kia của mình để nhìn Tiêu Thanh Hải, chậm chạp mở miệng: “Tôi có còn là con chó mà anh yêu nhất không hả!”
Cũng không biết lời này chạm đến sợi dây thần kinh nào của Tiêu Thanh Hải, anh vừa định nói yêu, đã thấy Ôn Ngôn trực tiếp nhoàm một miếng định cắn lên cổ tay anh, trong miệng còn lúng búng nói: “Tôi thích nhất gặm xí quách!”
Tiêu Thanh Hải bị biến thành xí quách: “……”
Phải cách xa người uống say, bằng không sẽ trở nên bất hạnh, Tiêu Thanh Hải hiện tại đã hiểu trọn vẹn ý nghĩa của lời này!
Anh xoa xoa huyệt thái dương đang nảy thình thịch, Tiêu Thanh Hải đều đã bị tư thế cắn người kia của Ôn Ngôn chọc cho tức đến bật cười!
“Vậy hiện giờ có thể đi về chưa, tiên sinh!” Tiêu Thanh Hải có thể xem như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Ôn Ngôn ôm thân cây to không buông, cậu nhìn Tiêu Thanh Hải quật cường mở miệng: “Tôi không về! Tôi chính là một thân cây! Tôi muốn toả ánh sáng toả sức nóng trên mảnh đất này!”
Ôn Ngôn sau khi uống say quả thực phát huy tối đa tinh thần vô lý gây rối.
Tiêu Thanh Hải cảm giác sự kiên nhẫn của mình cũng đến tận cùng rồi, anh gật gật đầu với Ôn Ngôn: “Vậy tôi đi về.”
Nói xong Tiêu Thanh Hải liền rảo bước rời đi ……
Tiêu Thanh Hải cũng chỉ là muốn dọa Ôn Ngôn một chút, sau khi đi được mười bước anh liền ở nguyên tại chỗ chờ Ôn Ngôn tự mình chạy tới.
Nhưng Tiêu Thanh Hải đợi nửa ngày, cũng không thấy phía sau có động tĩnh gì ……
Bất đắc dĩ lại thở dài một hơi, Tiêu Thanh Hải cảm thấy hôm nay là ngày thở dài nhiều nhất của cuộc đời mìnhtừ xưa tới giờ!
Về sau mặc kệ Ôn Ngôn nói cái gì, anh cũng sẽ không thả người ra ngoài đi uống rượu ……
Có lẽ Tiêu Thanh Hải hiện giờ không hề nhận ra ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ của mình đối với Ôn Ngôn.
Anh đi đến bên cạnh Ôn Ngôn, phát hiện Ôn Ngôn đang ôm thân cây to ở đó thủ thà thủ thỉ.
“Người nọ thật đáng ghét, chúng ta không thèm làm bạn với anh ta!”
“Sau này tao chỉ có mày là người thân, mày phải đối xử với tao tốt một chút nha!”
“Mày ở trần có lạnh hay không hả, tao mua cho mày bộ quần áo nhé, tao rất có tiền đó!”
……
Tiêu Thanh Hải đứng bên cạnh nhìn Ôn Ngôn vừa choàng vừa ôm thân cây kia, hiện tại anh cũng từ bỏ ý tưởng mang người về ……
Đúng lúc này lại nghe Ôn Ngôn nói: “Ai da, anh cây à, sao vóc dáng anh nhỏ yếu như vậy, có phải không ai bón phân cho anh hay không hả, để tôi bón chút phân cho anh nhé!”
Nói rồi Ôn Ngôn liền định cởi quần ra ……
Những chuyện trước đó Tiêu Thanh Hải cảm thấy mình vẫn có thể nhịn được, nhưng nhìn Ôn Ngôn hiện tại, Tiêu Thanh Hải cảm giác mình đã không thể nhịn nổi nữa!
Anh đi tới lại một lần nữa vớt Ôn Ngôn đang chuẩn bị cởi quần bón phân cho cây lên ……
“Buông ta xuống, tên xấu xa, tên trộm chó nhà ngươi!”
Một ông bác dắt chó đi dạo gần đó nghe thấy tiếng la, trong lòng đầy căm phẫn lao tới: “Tên trộm chó ở đâu!”
Tên trộm chó Tiêu Thanh Hải: “……”
Đập vào mắt ông bác chính là, một người đàn ông cao lớn đẹp trai, vác trên vai một người đàn ông khác!
Ông bác nhìn thấy tình huống này liền dừng bước chân lại, chẳng lẽ không phải là trộm chó, mà là lừa bán phụ nữ trẻ em ……
Không đúng, phụ nữ trẻ em cũng không dính dáng tới người đàn ông ở trên vai nha, CPU của ông bác dắt chó đi dạo cẩu đã không còn xử lý được mối quan hệ phức tạp hiện tại nữa, ông vô thức lùi lại một bước.
Lúc này chỉ thấy người đàn ông trên vai bị nhìn thấy vẫy tay kêu lớn về phía ông bác: “Bác ơi, cứu cháu, hắn muốn trộm con chó là cháu đi nè!”
Nói xong, Ôn Ngôn còn kêu hú hú, hú hú hai tiếng ……
Ông bác dắt chó đi dạo: “……”
Ông lão dắt chó đi dạo đưa tay lên, run run rẩy rẩy mò mẫm trong túi của mình, thuốc trợ tim tác dụng nhanh của ông đâu rồi!
Cặp tình nhân này là muốn bắt ông đem tế trời à!
Ông bác vội vàng uống một đống thuốc trợ tim tác dụng nhanh, ông cảm thấy nhịp thở của mình hơi thuận được một chút.
Người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là cởi mở quá đi!
Đâu giống cái thời của bọn họ, nắm tay thôi đã đỏ mặt rồi!
Ông lại một lần nữa giơ ngón tay, run run rẩy rẩy chỉ vào hai người Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn, mở miệng nói: “Đạo đức xã hội càng ngày càng suy đồi, Đạo đức xã hội càng ngày càng suy đồi mà!”
Nói xong, ông bác liền dắt chó của mình rời đi, thật sự là chỗ này không nên ở lâu!
Ôn Ngôn thấy người có thể cứu mình ra khỏi dầu sôi lửa bỏng sắp sửa đi, cậu lại nhanh chóng kêu hai tiếng hú hú ……
Ý định ban đầu của Ôn Ngôn là muốn kêu ông bác lại, ai ngờ sau khi cậu kêu hai tiếng, ông bác chạy càng nhanh hơn, cảm giác bệnh thấp khớp chậm chạp nhiều năm đều đã chữa khỏi!
Ông bác chạy quá nhanh, chó của ông lại muốn quay đầu lại xem đồng loại của nó là giống gì, cũng chỉ vừa chạy vừa quay đầu lại như thế một lúc, con chó kia đã thoát khỏi vòng cổ ……
Ông cụ nhìn con chó mà mình yêu quý một cái, rồi lại nhìn Ôn Ngôn đang kêu hú hú một cái, ông cắn răng nói: “Ta nhất định sẽ quay lại!”
Sau đó ông bác bỏ chạy một mình, ngay cả chó cũng không cần nữa!
Hiện trường chỉ còn lại Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn đang kêu hú hú, còn có một con chó tò mò nhìn bọn họ ……
Tiêu Thanh Hải: “……” Bác ơi, bác đợi cháu với!
Cuối cùng cũng không biết Tiêu Thanh Hải làm thế nào mang một người và một chó về nhà ……
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn tình dậy sau cơn say rượu, cậu cảm thấy đầu mình đau sắp nổ tung, đầu của cậu tại sao đau như vậy!
Theo bản năng cậu đưa tay muốn sờ Tiêu Thanh Hải ở bên cạnh một cái, ai ngờ sờ thấy một tay đầy lông ……
Ôn Ngôn dùng bộ não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo của mình suy nghĩ, tại sao xúc cảm không đúng, chẳng lẽ Tiêu Thanh Hải lại giống biến thành khỉ rồi ……
* Lại giống: hiện tượng xuất hiện một số đặc điểm của tổ tiên ví dụ như có đuôi, mọc lông, ….
Nghĩ đến đây cậu dứt khoát ngồi dậy nhìn, bên cạnh làm gì có Tiêu Thanh Hải nào, nằm đó thế mà lại là một con chó mực ……
Đây …… Ôn Ngôn dùng bộ não hiện tại không có nhiều dung lượng lắm ngẫm nghĩ, người này chẳng lẽ là một con chó thành tinh ……
Bây giờ là đang hiện nguyên hình?
Cậu mặt đối mặt với con chó chăn cừu trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, cậu càng nhìn mặt mày của con chó chăn cừu càng cảm thấy giống Tiêu Thanh Hải ……
* Chó chăn cừu:
Ôn Ngôn cố lấy dũng khí, gọi một tiếng Tiêu Thanh Hải về phía con chó chăn cừu.
Liền thấy lỗ tai con chó chăn cừu giật giật ……
Thật sự là Tiêu Thanh Hải!
Ôn Ngôn ôm con chó chăn cừu, lại bắt đầu khóc tu tu: “Tại sao anh biến thành thế này, anh yên tâm, bất kể anh biến thành hình dạng gì tôi cũng sẽ không vứt bỏ anh!”
Ngay khi Ôn Ngôn đang trịnh trọng hứa hẹn, phía sau vang lên tiếng gõ cửa ……
Ôn Ngôn quay đầu nhìn một cái, Tiêu Thanh Hải đen mặt đứng ở cửa, trong tay còn bưng một ly nước ……
Ôn Ngôn: “……” Thế này, là quá xấu hổ đúng không!
“Còn chưa tỉnh rượu?” Tiêu Thanh Hải bưng ly nước đi đến.
Ôn Ngôn hắng hắng giọng, cậu cũng không biết phải mở miệng thế nào, chẳng lẽ nói với Tiêu Thanh Hải rằng tôi xem con chó là anh?
Vậy cậu còn không bị Tiêu Thanh Hải rút gân lột da hay sao!
Ôn Ngôn lựa chọn câm miệng một cách hèn nhát!
Lúc này Ôn Ngôn mới hậu tri hậu giác nhớ ra, không đúng nha, nhà cậu lại không nuôi chó, con chó này nếu không phải Tiêu Thanh Hải biến thành, vậy chó ở đâu ra!
Chẳng lẽ là Tiêu Thanh Hải ở bên ngoài nuôi chó, hiện giờ còn mang chó về nhà đăng đường nhập thất á!
Tiêu Thanh Hải làm như nhìn ra Ôn Ngôn nghĩ gì, anh chỉ vào con chó nói “Đây là người anh em mà cậu đã kết bái sau khi uống say tối hôm qua!”
Tiêu Thanh Hải nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu còn đòi kêu nó một tiếng Nhị ca?”
Sau khi nói xong con chó còn sủa một tiếng phù hợp với tình hình, xem như đáp lại!
Ôn Ngôn: “……” Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Cậu sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy!
Nhìn ra vẻ mặt ‘Hay là anh gạt tôi’ của Ôn Ngôn.
Tiêu Thanh Hải chậm rãi lấy di động ra ……
Liền thấy trong video, Ôn Ngôn hết lần này đến lần khác kêu con chó mực kia là Nhị ca ……
Con chó mực giống như bị Ôn Ngôn ồn ào đến phiền, trực tiếp xoay người đưa mông về phía cậu, Ôn Ngôn vẫn không chịu bỏ qua đi đến trước mặt con chó mực gọi nó là Nhị ca.
Không nhìn thấy, thật sự không nhìn thấy! Đây quả thực là sự sỉ nhục của giới bá tổng!
Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn một cái, còn không đợi đối phương có hành động gì, trực tiếp cất điện thoại, anh đưa nước cầm trong tay cho Ôn Ngôn: “Uống hết.”
Lúc Tiêu Thanh Hải tới gần Ôn Ngôn, Ôn Ngôn trực tiếp hắt xì một cái.
“Đàn ông đàn ang như anh xức thơm phức như vậy làm cái gì!” Ôn Ngôn che lỗ mũi chịu tội của mình lại, ồm ồm nói.