Tiêu Thanh Hải đều sắp bị Ôn Ngôn chọc giận tới bật cười: “Hôm qua cậu nôn hết lên người tôi mà không nhớ hả?”
“Tôi, tôi nôn hết lên người anh á?” Ôn Ngôn phản bác: “Sao có thể, tửu phẩm của tôi không tệ như vậy!”
* Tửu phẩm: hành vi thái độ sau khi say rượu
Thái độ Ôn Ngôn đúng lý hợp tình, Tiêu Thanh Hải thật sự bị chọc giận tới bật cười rồi!
Anh lại lấy ra di động một lần nữa, lục ra một video cho Ôn Ngôn xem ……
Trong video Tiêu Thanh Hải muốn cởi chiếc áo bị Ôn Ngôn ói dơ bẩn ra, Ôn Ngôn còn đang ở đó lên án Tiêu Thanh Hải.
“Anh có phải không yêu tôi hay không, vì sao muốn cởi thứ mà tôi đã đánh dấu ra!”
“Lông trên người anh đâu, tại sao trên người anh không có lông! Anh nhìn Nhị ca của tôi đi ……”
“Đây chính là tôi ban ơn cho anh, vậy mà anh không nhận, chẳng lẽ anh còn muốn tạo phản!”
Ôn Ngôn: “……” Đây nhất định không phải là cậu!
Xấu hổ, quá xấu hổ!
“Cái gì đây?” Ôn Ngôn lựa chọn rời xa đề tài, quên nội dung nhìn thấy vừa rồi, đó nhất định không phải là cậu, chỉ là một người ngoài hành tinh có ngoại hình giống cậu mà thôi!
Ôn Ngôn lắc lắc ly nước trong tay, cảm giác bên trong hình như không phải nước, cảm thấy hơi vàng vàng ……
Tiêu Thanh Hải sẽ không vô sỉ đến mức nhổ nước miếng vào nước uống của cậu đấy chứ ……
Ôn Ngôn lén nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, cậu định chờ lúc Tiêu Thanh Hải không chú ý sẽ đổ nước đi.
Nhưng Tiêu Thanh Hải căn bản không cho cậu thời gian lén đổ ……
Anh cứ ở đó một mực ôm cánh tay nhìn chăm chú vào Ôn Ngôn, chờ Ôn Ngôn uống hết nước!
Ôn Ngôn nghĩ nghĩ, hai người lại không phải chưa từng hôn, uống chút nước miếng thì có sao.
Cậu nhắm mắt lại, nhấp từng ngụm nhỏ.
Sao lại là ngọt!
Ôn Ngôn lại hồ nghi liếc nhìn Tiêu Thanh Hải một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải nhướng mày: “Thế nào, nghi ngờ tôi hạ độc cho cậu?”
“Không, không có!” Ôn Ngôn nói lý không hùng hồn cũng không mạnh mẽ ……
Thấy Tiêu Thanh Hải định đi ra, Ôn Ngôn lại gấp gáp gọi anh lại.
“Còn có việc?”
“Nó ……” Ôn Ngôn còn muốn hỏi xem con chó này tới đây bằng cách nào.
Cậu vừa mới ngẩng đầu lên, Tiêu Thanh Hải đã nói: “Kêu Nhị ca!”
Ôn Ngôn: “……” Giận mà không dám nói.jpg
“Đó …… đó ……” Ôn Ngôn rối rắm nửa ngày cũng không có thể nói hai chữ nhị ca này ra khỏi miệng.
Tiêu Thanh Hải cứ đứng như vậy dù bận vẫn ung dung nhìn Ôn Ngôn ……
“Về sau còn uống rượu nữa không?”
“Không uống, về sau không bao giờ uống nữa!” Ôn Ngôn lắc đầu như trống bỏi!
Khó chịu thì thôi, mấu chốt là nhục chết quá mức!
“Vậy con chó này là của ai?” Ôn Ngôn gãi gãi đầu, cậu thật sự không có cách nào gọi ra tiếng nhị ca.
Nhưng nhìn con chó chăn cừu này bộ lông mịn mượt, màu sắc sáng bóng, nhìn thế nào cũng không phải chó hoang!
Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu còn chạy sang nhà người khác trộm chó mang đi?
Tiêu Thanh Hải nhìn thoáng qua Ôn Ngôn, cũng mặc kệ đối phương có nhục chết hay không, trực tiếp đúng sự thật kể ra.
Chắc là chó của ông bác nhà nào đó cùng tiểu khu, ngày hôm qua cậu không những nói mình là chó, còn kêu hú hú với ông bác đòi cứu mạng, ông bác uống một đống thuốc trợ tim tác dụng nhanh khó khăn lắm mới không ngất xỉu! Con chó này là lúc ông bác chạy trốn tự mình thoát khỏi dây xích ……
Ôn Ngôn: “……” Được rồi xin anh ngậm miệng đừng nói nữa!
Ôn Ngôn cảm thấy ngày hôm qua mình hẳn là đã mất hết mặt mũi cả đời này!
Cậu muốn đổi tiểu khu khác, không bằng đổi quốc gia luôn đi, thôi thôi, trực tiếp di dân cho xong, có lẽ dọn đến sao Hoả mới đáng tin cậy ……
Ôn Ngôn một lần nữa nằm trở lại giường ……
Cậu muốn yên tĩnh!
Tiêu Thanh Hải cũng không quấy rầy Ôn Ngôn, cho Ôn Ngôn đủ thời gian để tiêu hóa tin tức.
Ôn Ngôn nằm một hồi lại ngồi dậy.
Có lẽ là do đêm qua nôn ói, Ôn Ngôn luôn cảm thấy dạ dày không thoải mái lắm.
Cậu xoa bụng đi ra ngoài ……
Đi đến phòng khách, đập vào mắt chính là một thân cây, trên gốc cây còn dính đất, vừa nhìn là biết vừa mới được nhổ ra ở đâu đó ……
Đây, đây lại là sao nữa!
Không thể nào cũng là kiệt tác của cậu đấy chứ!
Ôn Ngôn vẻ mặt dại ra.jpg
“Đây …… đây ……” Cậu cảm thấy việc mình kết nghĩa anh em với một con chó đã đủ quá đáng, không nghĩ tới còn có chuyện kỳ quái hơn đang chờ cậu!
“Đây ……” Ôn Ngôn chỉ vào cái cây run run rẩy rẩy nửa ngày cũng không sắp xếp nổi một câu hoàn chỉnh!
Tiêu Thanh Hải từ phòng bếp bưng một chén cháo đi ra, thấy Ôn Ngôn đã ở phòng khách, còn khiếp sợ nhìn cái cây được Ôn Ngôn khiêng về hôm qua.
Tiêu Thanh Hải cảm thấy cục tức của mình ngày hôm qua cuối cùng đã trôi xuống rồi!
Anh chính là cố ý không dọn dẹp cái gì hết, để Ôn Ngôn biết cậu say rượu vô lý như thế nào!
Anh đặt cháo lên bàn, sau đó chỉ vào cái cây này nói: “Đây là đại ca của các cậu, còn không bái kiến đại ca đi!”
Ôn Ngôn: “……” Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì!
Đại ca của cậu là cái cây, nhị ca của cậu là con chó, chẳng lẽ cậu là tam đệ?
“Anh, anh khiêng về hả?” Ôn Ngôn hồ nghi hỏi Tiêu Thanh Hải, cậu cảm thấy dựa vào chính mình chắc là khiêng cái cây này không nổi ……
Ôn Ngôn dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn về phía Tiêu Thanh Hải, cậu hy vọng Tiêu Thanh Hải nói với cậu, đây là do anh làm, không có bất kỳ quan hệ gì đến bá tổng Ôn Ngôn cậu.
Chỉ tiếc, hy vọng của Ôn Ngôn đã tan biến!
Tiêu Thanh Hải lắc lắc đầu, tỏ ý không phải mình khiêng về.
“Vậy, vậy là tôi khiêng về?” Ôn Ngôn không thể không đối mặt với hiện thực mình khiêng cái cây về.
Ai ngờ Tiêu Thanh Hải lại lắc lắc đầu, tỏ ý cũng không phải Ôn Ngôn khiêng về.
Ôn Ngôn nghĩ không phải cậu, cũng không phải Tiêu Thanh Hải, tóm lại không thể nào là nhị ca của cậu khiêng về đâu ha!
Thế là ánh mắt Ôn Ngôn lại chậm rãi chuyển qua con chó chăn cừu.
Con chó chăn cừu không biết loài người này nhìn nó làm gì, nó nghiêng nghiêng đầu về phía đối phương ……
“Cậu nghĩ cái gì vậy hả!” Tiêu Thanh Hải lên tiếng cắt ngang tình trạng bốn mắt nhìn nhau dịu dàng giữa Ôn Ngôn và con chó chăn cừu.
“Ban quản lý tiểu khu khiêng về cho cậu!” Tiêu Thanh Hải trực tiếp cho Ôn Ngôn một đòn mạnh!
Ban, ban quản lý!
Ôn Ngôn: Trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện tìm một con chó làm nhị ca không?
Nếu như có, thì có thể chính là tìm Ban quản lý khiêng đại ca cây về nhà nhỉ!
Ôn Ngôn: “……” Di dân lên sao Hoả có lẽ cũng còn gần quá, cậu muốn dọn lên sao Diêm vương!
“Ha, ha ha!” Ôn Ngôn xấu hổ cười cười.
Hiện giờ cậu cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt thế nào mới đúng!
Cảm giác đã không còn mặt mũi để ra ngoài nữa!
Bất quá còn may, việc này chỉ có trời biết đất biết, Ban quản lý và Tiêu Thanh Hải với lại cậu biết, cứ cho rằng bên Ban quản lý nói ra, thì đánh chết cậu cũng không thừa nhận là được!
Ôn Ngôn vừa quyết định xong phương án đối phó, thì nghe thấy Tiêu Thanh Hải bên kia nói: “Tôi có video, muốn xem không?”
Ôn Ngôn: “……” Trời muốn diệt ta!
Cậu bày ra vẻ mặt đồng quy vu tận, chạy tới phía sau Tiêu Thanh Hải, nhảy lên người đối phương, Tiêu Thanh Hải cảm giác sau lưng nặng xuống, theo bản năng đỡ lấy đối phương, ai ngờ Ôn Ngôn trực tiếp bóp cổ Tiêu Thanh Hải nói: “Xóa cho tôi!”
Sau khi nói xong cậu quay đầu phát hiện trong mắt Tiêu Thanh Hải đều tràn ngập ý cười, cậu liền biết đối phương lừa gạt mình!
“Anh gạt tôi!” Ôn Ngôn vẫn dán chặt trên người Tiêu Thanh Hải, vòng tay ôm cổ đối phương, hai người đều không cảm thấy tư thế này có chút thân mật không giống như kim chủ và chim hoàng yến, ngược lại như là một cặp đôi yêu nhau.
Tiêu Thanh Hải cứ thế cõng Ôn Ngôn nói: “Tôi không có video, nhưng không biết camera bên chỗ Ban quản lýcó quay được hay không.”
Ôn Ngôn: “……” Nói chuyện đừng có ngừng nửa chừng được không!
Ôn Ngôn lập tức trượt xuống từ trên lưng Tiêu Thanh Hải, cậu lấy di động ra trực tiếp gọi cho Ban quản lý!
Hiện tại không xử lý sạch sẽ video còn chờ tới Tết hay sao!
Tút, tút, tút, sau ba tiếng điện thoại đã kết nối.
Nhận được điện thoại của Ôn Ngôn, bên phía Ban quản lý trực tiếp biểu thị đã xoá video rồi, bọn họ chính làtiểu khu sang trọng, nhất định sẽ bảo đảm sự riêng tư của chủ nhà!
Bản thân bọn họ cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì của chủ nhà!
Ôn Ngôn nghe thấy mà vô cùng phấn khích, cậu thậm chí muốn tặng cờ thưởng cho Ban quản lý, nội dung viết là Ban quản lý có lương tâm!
Đối phương bày tỏ xong rồi, Ôn Ngôn cảm thấy mình cũng nên tỏ vẻ vài câu.
Cậu hắng hắng giọng làm ra vẻ trầm ổn mở miệng: “Các anh biết là tốt rồi, nếu bên ngoài có lời đồn chuyện tôi và cái cây, tôi sẽ kêu luật sư của tôi tới nói chuyện với các anh!”
Ban quản lý: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Ôn tổng yên tâm, bên ngoài sẽ không biết ngài đãbứng cây liễu đâu!”
Ôn Ngôn: “……” Hay cho cái gã này, ngay cả họ tên của cậu cũng đã biết, hiện tại cậu phải nghi ngờ không biết Ban quản lý tiểu khu có đáng tin cậy hay không!
Lúc Ôn Ngôn còn đang suy nghĩ Ban quản lý có đáng tin cậy hay không, thì nghe giám đốc Ban quản lý ở bên kia yếu ớt hỏi: “Ôn tổng, chuyện bứng cây liễu chúng tôi chắc chắn sẽ không nói, dựa theo ý của ngài, có phải chúng tôi có thể nói với bên ngoài một chút về chuyện tứ đệ của ngài không?”
Tứ đệ, tứ đệ gì cơ!
Ôn Ngôn cảm thấy có đại ca, nhị ca đã rất ảo diệu rồi, hiện tại nói với cậu còn có tứ đệ nữa á!
Sau đó sẽ không còn có ngũ đệ, lục đệ đang chờ cậu nữa đấy chứ!
Đồng tử chấn động.jpg
Ôn Ngôn hiện tại cũng không biết tứ đệ của mình là ai, đương nhiên không thể để cho người ta nói lung tung, sau khi cậu nói thẳng với Ban quản lý là chuyện gì cũng không được phép truyền ra ngoài, liền treo điện thoại.
Treo điện thoại xong Ôn Ngôn mới hậu tri hậu giác nghĩ tới, tại sao nghe giọng điệu của Ban quản lý còn khá tiếc nuối như vậy!
Mặc kệ, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là làm rõ tứ đệ kia là ai!
Ôn Ngôn liền quan sát xung quanh, hình như cũng không có điểm kỳ quái nào khác, chỉ là thêm một con chó và một cái cây.
Vậy tứ đệ lại là cái quỷ gì!
Ôn Ngôn nhìn về phía Tiêu Thanh Hải đang đứng bên cạnh, muốn hỏi đối phương xem tứ đệ của cậu là ai ……
“Tiêu Thanh Hải!” Ôn Ngôn gọi đối phương một tiếng ……
Đệt! Không thể mở miệng nha!
Ôn Ngôn chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Thanh Hải.
Đáng tiếc Tiêu Thanh Hải căn bản không biết Ôn Ngôn muốn biểu đạt cái gì!
“À thì, nhà chúng ta còn có thêm con vật kỳ quái nào không?” Ôn Ngôn chỉ có thể đổi cách nói, uyển chuyển mở miệng hỏi.
Tiêu Thanh Hải lắc lắc đầu ……
Không có con vật chẳng lẽ cậu lại mang về đồ vật kỳ quái gì đó?
Ôn Ngôn lại hỏi Tiêu Thanh Hải một lần nữa, Tiêu Thanh Hải vẫn như cũ lắc lắc đầu ……
Chẳng lẽ Ban quản lý gạt mình, không có lẽ nha!
Ngay khi Ôn Ngôn đang suy tư, Tiêu Thanh Hải mở miệng: “Tiên sinh, ngài là đang tìm tứ đệ của ngài sao?”
Ôn Ngôn: “……” Anh làm thế nào nói ra mấy chữ tứ đệ này một cách tự nhiên trơn tru như vậy!
Hiện tại cũng không phải lúc rối rắm chuyện này, Ôn Ngôn cũng chỉ có thể gật gật đầu, chấp nhận cách nói này Tiêu Thanh Hải.
Liền thấy Tiêu Thanh Hải đi vào phòng bếp, sau đó mang ra một cái chậu đựng gì đó ……
Ôn Ngôn ghé vào nhìn, bên trong nuôi một con cá chép ……
“Tứ đệ của ngài ……” Tiêu Thanh Hải thản nhiên mở miệng, làm như không phải là chuyện gì kỳ quái.
Ôn Ngôn: “……” Năng lực tiếp thu của anh mạnh như vậy sao!