Ôn Ngôn nhìn con cá chép trong chậu rồi rơi vào trầm mặc ……
Cậu lấy con cá chép này từ nơi nào vậy, tiểu khu của bọn họ hình như là nuôi cá vàng nhỏ trong hồ nước, chứ không phải là cá chép gì đó nha!
Ôn Ngôn chìm vào suy nghĩ sâu sắc ……
Tiêu Thanh Hải làm như nhìn ra được suy nghĩ của Ôn Ngôn, tiếp theo anh mở miệng nói: “Đây là cậu bắt từ bể cá của Trưởng ban quản lý ……”
Ngày hôm qua Ôn Ngôn chết sống đòi mang đại ca cây trở về, nhưng chính mình lại không có năng lực nên đã đi đến văn phòng của Trưởng ban quản lý, Trưởng ban quản lý không có cách nào, chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt tìm người khiêng cây về cho Ôn Ngôn ……
Ai ngờ Ôn Ngôn còn chưa thỏa mãn, cậu còn nhìn trúng con cá chép trong bể cá của đối phương ……
Căn cứ nguyên tắc chủ sở hữu là lớn nhất, Trưởng ban quản lý rưng rưng giao con cá chép ra, để con cá chép vẫn sống được cho nên lại tìm một cái chậu ……
Ôn Ngôn: “……” Được rồi, thì ra tôi đã quá ngây thơ!
Để phòng ngừa lúc sau còn có ngũ đệ, lục đệ xuất hiện, Ôn Ngôn nghiêm mặt nhìn về phía Tiêu Thanh Hải, trực tiếp hỏi: “Tôi không còn nhận thêm ngũ đệ lục đệ gì nữa phải không?”
Ôn Ngôn: “……” Muốn chết thì trực tiếp chết cho xong, đừng có một chút lại cắm một dao, cảm ơn!
Tiêu Thanh Hải đặt cá lên bàn, chậm rãi mở miệng nói: “Không có ngũ đệ và lục đệ!”
Còn may, còn may!
Ôn Ngôn mới vừa thở ra nhẹ nhõm trong lòng, đã nghe Tiêu Thanh Hải ở bên kia nói: “Nhưng có ngũ muội và lục muội ……”
Ôn Ngôn lại hít ngụm khí này trở về ……
Là cậu thả lỏng quá sớm rồi!
“Vậy ngũ muội, lục muội là?” Hiện tại Ôn Ngôn cảm giác nói ra từ ngũ muội lục muội cũng không phải là chuyện gì xấu hổ lắm!
Trái tim cậu đã đủ mạnh mẽ!
Tiêu Thanh Hải đi tới bên cạnh cái cây, đẩy tổ chim bị cái cây che khuất ra nói: “Đây là lục muội! Có điều buổi sáng đã bay đi, không biết còn quay về hay không ……”
Ôn Ngôn: “……” Nhà cậu hiện tại thật sự là bay trên trời bơi trong nước chạy trên đất đều đã hoàn chỉnh!
“Vậy, vậy ngũ muội đâu?” Đến bây giờ Ôn Ngôn vẫn không thấy ngũ muội.
Cậu cảm thấy hiện giờ cho dù Tiêu Thanh Hải lấy ra thứ gì cậu cũng có thể mặt không cảm xúc mà tiếp nhận ……
“Ngũ muội hả ……” Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn chậm rãi nói.
Ôn Ngôn: “……” Muốn nói thì một hơi nói xong đi! Đừng có há miệng để đó nha!
“Ngũ muội ở chỗ này ……” Tiêu Thanh Hải chỉ chỉ một thứ trông giống như đống đất nhỏ ở bên cạnh cái cây.
Trước đó Ôn Ngôn còn tưởng rằng là đất do cái cây mang theo, còn có vẻ như là do cậu đắp ……
“Ngũ muội là đống đất này à!” Ôn Ngôn cảm thấy vẫn có thể tiếp thu, ít nhất không phải là con vật kỳ quái gì.
Tiêu Thanh Hải dùng ánh mắt trào phúng nhìn Ôn Ngôn ……
Ôn Ngôn: “……” Đại ca, có chuyện thì nói đàng hoàng, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ!
Tiêu Thanh Hải cười nhạo một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Đây là mồ chôn di vật của ngũ muội ……”
Hả?
Cái quái gì?
Hoá ra tối hôm qua lúc Ôn Ngôn bứng cây liễu phát hiện bên cạnh gốc cây có một con giun ……
Vì thế Ôn Ngôn lập tức liền tỏ ý con giun này từ đây về sau chính là ngũ muội của cậu!
Đang lúc cậu cầm con giun trên tay chuẩn bị thực hiện việc kết, lại phát hiện trên cây còn có tổ chim ……
Nghĩ một đứa cũng là kết bái, hai đứa cũng là kết bái, Ôn Ngôn lập tức tỏ ý muốn cùng điểu huynh và giun huynh ba đứa kết nghĩa đào viên!
Lúc này Ôn Ngôn lại phát hiện con chim này đang ấp trứng, rõ ràng là một con chim mái, Ôn Ngôn lập tức ra quyết định, vậy xem như lục muội của cậu đi!
Nhưng ai ngờ Ôn Ngôn vừa mới đặt con giun trên mặt đất, con chim kia trực tiếp ăn mất tiêu con giun.
Ăn! Mất! Tiêu!
Ôn Ngôn phát ra tiếng thét bén nhọn ……
Ôi thôi, lục muội của ta đã ăn ngũ muội của ta rồi!
Ngũ muội chết thật đáng thương mà, không còn thân xác!
Vì thế Ôn Ngôn quyết định lập một cái mồ chôn di vật cho ngũ muội ……
Ôn Ngôn nghe Tiêu Thanh Hải kể xong, cậu cảm thấy đừng nói sao Hoả, có lẽ hệ Ngân Hà cũng đã không còn thích hợp cho cậu nữa!
Mặt mũi, tao còn cần phải cứu mày không! Tao phải lấy cái gì để cứu mày đây!
Ôn Ngôn: “……” Nhịn một chút, có lẽ kiếp này sẽ trôi qua rất nhanh!
Ôn Ngôn tái mét tự an ủi mình.
Kể một lượt tất cả những chuyện xấu hổ muốn độn thổ mà Ôn Ngôn trải qua tối hôm qua, Tiêu Thanh Hải cảm thấy chính mình hiện giờ rốt cuộc đã cảm thấy thoải mái!
Dù sao không thể để một mình anh chịu tội!
Ôn Ngôn bây giờ ngay cả tâm tình ăn cháo cũng không có ……
“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, nếu đã xảy ra, thì tiếp nhận thôi!” Tiêu Thanh Hải bình tĩnh mở miệng.
“Không phải xảy ra trên người anh, anh đương nhiên bình tĩnh!” Ôn Ngôn tức đến mức muốn lật bàn!
“Tại sao anh không ngăn cản tôi!” Ôn Ngôn vẻ mặt u oán nhìn Tiêu Thanh Hải.
Liền thấy Tiêu Thanh Hải lại một lần nữa lấy di động ra ……
Ôn Ngôn vội vàng túm lấy cánh tay đang định lục tìm video kia của Tiêu Thanh Hải: “Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi quá lớn tiếng!”
Trời cao đã cho cậu quên rồi, tại sao cậu cố tình phải lựa chọn nhớ lại chứ!
“Ăn đi!” Tiêu Thanh Hải đẩy đẩy chén cháo hồi nãy bưng lên đến trước mặt Ôn Ngôn.
Trước đó Ôn Ngôn còn cảm thấy chỉ có dạ dày khó chịu, bây giờ là cả thể xác và tinh thần của cậu đều khó chịu!
“Không sao, đợi cậu ăn xong rồi, chúng ta trước hết nhờ Ban quản lý kiểm tra xem ông bác dắt chó đi dạo ngày hôm qua là ai, chúng ta đưa nhị ca về cho người ta trước, về phần đại ca, tứ đệ với lại lục muội thì hỏi thử Ban quản lý có nhận không! Nếu đã xảy ra, thì chúng ta nghĩ cách giải quyết!” Tiêu Thanh Hải tri kỷ đưa ra ý kiến cho Ôn Ngôn ……
Ôn Ngôn: “……” Vì sao ký ức chết tiệt cứ lăng trì cậu hết lần này đến lần khác!
Còn nữa, tại sao anh có thể gọi đại ca, nhị ca thuận miệng như vậy hả!
Ôn Ngôn trong lòng rít gào, nhưng mà cậu thật sự không hỏi ra miệng.
Nếu Ôn Ngôn hỏi ra miệng, Tiêu Thanh Hải cũng khẳng định sẽ gào trả lại một câu, cậu biết đêm qua tôi trải qua như thế nào không!
Nhưng Ôn Ngôn không thể phủ nhận, lời Tiêu Thanh Hải nói là đúng.
Ôn Ngôn chậm rì rì ăn cháo, làm như cậu nghĩ đến chuyện gì đó, liền thấy Ôn Ngôn trực tiếp đỡ đầu mình nói: “Ai da, tôi đau đầu quá à!”
Vừa nói, Ôn Ngôn vừa vội vã húp hết cháo, sau đó trở lại phòng mình nằm trên giường ……
Tiêu Thanh Hải cho rằng Ôn Ngôn là khó chịu sau khi say rượu, anh vội vội vàng vàng cầm thuốc giải rượu đi vào phòng ngủ ……
Liền nghe Ôn Ngôn nằm trên giường dùng giọng nói yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân lên tiếng nói: “Aida, tôi thật sự đau quá, hôm nay có thể không rời giường nổi, mấy chuyện kia đều phiền anh xử lý giùm!”
Nói xong Ôn Ngôn kéo chăn bọc kín thân mình từ đầu đến chân ……
Tiêu Thanh Hải: “……” Không tức giận, không tức giận, sinh bệnh không ai chăm!
“Không thoải mái à?” Tiêu Thanh Hải hít sâu mấy hơi, xoa dịu cảm xúc.
Ôn Ngôn bọc chăn ồm ồm lên tiếng: “Đúng, đúng á!”
“Vậy được!” Nghe thấy đối phương đồng ý, Ôn Ngôn cảm thấy mình thật là một đứa nhỏ lanh lợi.
Không đợi Ôn Ngôn đắc chí bao lâu, đã nghe Tiêu Thanh Hải tiếp tục nói: “Vậy đợi khi nào cậu khoẻ lại, khi đó chúng ta lại đi nhé.”
Sau khi nói xong, Tiêu Thanh Hải thở dài một hơi, làm như đang tự nghĩ tự nói: “Con chó này được chủ nuôi đến bóng mượt thế kia, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, xem ra chỉ có thể quẹt thẻ của tiên sinh để mua bò bít tết vận chuyển bằng đường hàng không cho nó ……”
Cái gì, tốn tiền như vậy sao!
Ôn Ngôn roẹt một cái lại ngồi dậy ……
Cậu trực tiếp kéo Tiêu Thanh Hải đang chuẩn bị ra cửa lại: “Gì ấy nhỉ, tôi đột nhiên cảm thấy hình như mình lại có thể rồi!”
Tiêu Thanh Hải đè xuống khóe miệng vừa chuẩn bị cong lên: “Tiên sinh, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng chính mình nha, thân thể của ngài là quan trọng nhất!”
Ôn Ngôn lắc đầu đến mức sắp hiện ra tàn ảnh: “Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng một chút nào!”
Sau khi Ôn Ngôn đồng ý, Tiêu Thanh Hải liền chuẩn bị dẫn Ôn Ngôn và nhị ca ra cửa ……
Ngay khi sắp ra khỏi cửa Ôn Ngôn lại gọi Tiêu Thanh Hải lại.
“Sao vậy?”
Tiêu Thanh Hải cho rằng Ôn Ngôn là muốn đổi ý, lúc đang tính toán xem có nên dùng kế hoạch 2 hay không, thì nghe Ôn Ngôn nhỏ giọng hỏi anh trong nhà có khẩu trang không.
Tiêu Thanh Hải đầu đầy chấm hỏi, anh không hiểu lắm Ôn Ngôn cần khẩu trang làm gì, hơn nữa đây là nhà củaÔn Ngôn, tại sao nào còn hỏi anh ……
Liền thấy Ôn Ngôn lại nói với giọng cực nhỏ: “Tôi, tôi sợ người khác nhận ra tôi ……”
Tiêu Thanh Hải: “……” Chuyện này thế mà tôi không thể phản bác.
Vì thế hai người tìm kiếm trong nhà hồi lâu, cuối cùng tìm được một cái khẩu trang.
Ôn Ngôn mang khẩu trang lên xong, nghĩ nghĩ lại tìm một chiếc kính râm đeo vào ……
Tiêu Thanh Hải: “……” Lạy ông tôi ở bụi này trong truyền thuyết hả?
“Như vầy có phải hơi quá rõ ràng rồi không?” Tiêu Thanh Hải uyển chuyển nhắc nhở Ôn Ngôn, đây vừa khẩu trang lại vừa kính râm, sợ người khác không biết cậu có vấn đề à?
“Tôi cảm thấy khá tốt!” Ôn Ngôn nói xong còn điều chỉnh lại độ cao của khẩu trang một chút.
Tiêu Thanh Hải cũng không tiện nói gì nữa, anh chỉ có thể dắt chó, mang theo Ôn Ngôn võ trang kín mít ra cửa ……
Cách ăn mặc kỳ lạ của hai người bọn họ vẫn thu hút khiến người qua đường trong tiểu khu liên tiếp quay đầu lại.
Lúc này liền thấy Ôn Ngôn tới gần Tiêu Thanh Hải nhỏ giọng nói: “Đấy tôi đã nói mà, tôi phải mang khẩu trang và kính râm ra ngoài, anh xem mọi người đều đang nhìn chúng ta!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Có thể nào, chính bởi vì cậu mang khẩu trang và kính râm nên người ta mới liên tiếp nhìn chúng ta hay không!
Cuối cùng Tiêu Thanh Hải vẫn không nói ra phỏng đoán, thật vất vả mới đưa được Ôn Ngôn ra ngoài, anh cũngkhông muốn chọc cho cậu xù lông, sau đó ném cục diện rối rắm cho một mình anh giải quyết!
Hai người cứ thế chịu đựng ánh mắt nghi hoặc của mọi người trên đường đi đến văn phòng ban quản lý.
Sau khi tới văn phòng Trưởng ban quản lý, đối phương tỏ ý bọn họ cũng không biết con chó này của ai ……
Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn cũng không còn cách nào, chỉ có thể lại dắt chó trở về ……
Dọc trên đường đi Ôn Ngôn thở ngắn than dài, hiện tại cậu còn phải gánh vác thêm chi tiêu của một con chó, Ôn Ngôn cảm thấy mình phải làm việc cố gắng hơn!
Trên đường đi về Ôn Ngôn hình như phát hiện ra điều gì, cậu dừng bước chân.
Tiêu Thanh Hải cho rằng đối phương lại muốn gây chuyện nữa, ai ngờ Ôn Ngôn kéo tay áo anh, kêu anh nhìn một chỗ nào đó.
Tiêu Thanh Hải nhìn qua chỗ Ôn Ngôn chỉ ……
Sau khi thấy rõ thứ Ôn Ngôn chỉ là cái gì khóe mắt anh giựt giựt ……
Lúc này liền nghe Ôn Ngôn mở miệng nói: “Ban quản lý cũng thật là quá đáng, đào một cái hố to như vậy mà không trồng gì cả, làm cho mảng xanh hoá này khó coi bao nhiêu, hàng năm tôi đều đóng phí quản lý đúng hạn, bọn họ sao có thể thực hiện việc xanh hoá kém như vậy!”
Ôn Ngôn: “……” Đánh giá kém, cần phải đánh giá kém!
Tiêu Thanh Hải cảm thấy huyệt thái dương của mình đều bắt đầu nảy thình thịch lên.
Anh ghé sát vào Ôn Ngôn đang đầy tức giận: “Đây là nơi hôm qua cậu mang đại ca đi ……”
Ôn Ngôn mới vừa rồi còn định mắng Ban quản lý tệ hại vài câu: “……” Vai hề lại là chính mình!