Ôn Ngôn vẫn ngủ say sưa, Tiêu Thanh Hải thì đang quỳ khom người bên cạnh Ôn Ngôn, nắm tay siết thật chặt …
Trên trán còn có thể thấy rõ những đường gân xanh đang nảy thình thịch!
Tiêu Thanh Hải bị Ôn Ngôn đá trúng nên mọi tâm tư kiều diễm gì đó đều bay biến!
Tiêu Thanh Hải mang khát vọng lớn lao, trực tiếp hy sinh trước khi hoàn thành sự nghiệp …
Đợi một hồi lâu sau, Tiêu Thanh Hải cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng so với trước đó, lại dường như không ổn lắm …
Nhìn Ôn Ngôn vẫn hồn nhiên ngủ say không hề biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, Tiêu Thanh Hải mệt mỏi day day chân mày rút ra một kết luận!
Quý trọng sinh mạng cách xa Ôn Ngôn lúc đang ngủ!
Tiêu Thanh Hải càng lúc càng chắc chắn gần đây mình nhất định là gặp vận xui!
Nếu không tại sao trong nhà lại không hoà thuận như vậy!
Tiêu Thanh Hải nặng nề thở dài một hơi, bỏ đi bỏ đi, ngày tháng còn dài …
Hiện giờ anh vẫn nên đi bình tĩnh lại một chút, tiện thể xem thử thương thế của thằng em mình thế nào!
Ôn Ngôn vẫn không biết gì về hành trình tâm lý đầy khó khăn đó của Tiêu Thanh Hải, cậu vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình, đến khi đồng hồ sinh học đánh thức Ôn Ngôn dậy, đã là tám giờ sáng!
Đây là thời gian bá tổng rời giường rửa mặt chuẩn bị đi đến công ty!
Ôn Ngôn rửa mặt, thay đồ xong xuôi, sảng khoái tươi tỉnh bước ra khỏi phòng ngủ …
Hôm nay thời tiết thật đẹp nha, hoa nở rực rỡ, làn gió nhẹ cũng quyến rũ làm sao!
Giấc mơ đẹp đêm qua khiến tâm trạng Ôn Ngôn rất tốt, tuy rằng giữa chừng xuất hiện quái vật biển khiến cho cậu có phần không được tận hưởng tối đa, nhưng cuối cùng dựa vào lòng can đảm và sự quyết đoán của mình, Ôn Ngôn đã đánh bại con quái vật biển đó!
Tâm trạng của Ôn Ngôn hiện giờ khỏi nói sung sướng thế nào, cậu vừa ngân nga một giai điệu nhỏ vừa đi vào phòng ăn …
Lúc này Tiêu Thanh Hải cũng đã làm xong bữa sáng cho hai người, chờ Ôn Ngôn tới.
Khi nhìn thấy Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, cậu hơi mở to đôi mắt …
Người có sắc mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm, hai quầng thâm lớn dưới mắt và một nốt mụn đỏ nổi bật trên trán kia là ai!
Chú chim hoàng yến đẹp trai quyến rũ của cậu đi đâu rồi, ông chú trung niên lôi thôi bóng nhợt này là ai!
Ông chú trung niên Tiêu Thanh Hải: “……”
Ôn Ngôn có chút không dám tin người đứng trước mặt là Tiêu Thanh Hải, cậu cần phải xác nhận một chút: “À, à, chú ơi, chú có thấy chim hoàng yến nhà cháu đâu không!”
Đợi Ôn Ngôn nói xong, liền nhìn thấy “ông chú” phía đối diện rắc một cái, trực tiếp bóp biến dạng cái thìa đang cầm trong tay …
Được rồi, có thể xác nhận rồi, ông chú lôi thôi trước mặt chính là Tiêu Thanh Hải!
“Sao anh biến thành thế này vậy!” Ôn Ngôn cảm thấy mình giống như vừa xuyên không!
Cậu quả thật không dám tin vào mắt mình, tối hôm qua chỉ ngủ một giấc thôi, tại sao tỉnh dậy Tiêu Thanh Hải lại biến thành thế này!
Thế này chắc là không thể dùng cụm từ biến dạng hoàn toàn để miêu tả đâu nhỉ!
Đây là thay đầu luôn rồi?
Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn đầy mặt ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra, thở dài một hơi nặng nề, anh đang mong chờ điều gì!
Lửa giận nghẹn cả một đêm không có chỗ xả, Tiêu Thanh Hải đã thành công nghẹn ra một cái mụn đỏ to tướng trên trán!
Điều càng chết người hơn là nhờ cú đá kia của Ôn Ngôn, Tiêu Thanh Hải cứ cảm thấy bây giờ ngay cả đi bộ cũng có cảm giác kỳ kỳ quái quái!
Giờ có thể làm gì đây, tự mình gieo gió thì tự mình gặt bão!
May mà nền tảng Tiêu Thanh Hải tốt, sau khi cạo râu, lại trở thành một người đẹp trai, chỉ tiếc là cái mụn đỏ to tướng trên mặt đã phá hỏng khí chất cao ngạo lạnh lùng của anh …
Đến công ty rồi, Tiêu Thanh Hải vừa ngồi vào chỗ làm, đã thấy Tống Minh Bách lại hai tay cầm một đống tài liệu lớn đi về phía anh…
Tiêu Thanh Hải: “……” Nhớ lại nỗi sợ hãi bị tài liệu chi phối khi anh làm Tổng giám đốc ở Tiêu thị!
Làm thêm giờ suốt cả đêm không ngủ, giờ đây Tiêu Thanh Hải chỉ muốn giống như phần đông nhân viên văn phòng, tranh thủ làm biếng có được không!
Chỉ tiếc là Tống đại tổng quản thông minh căn bản không cho anh cơ hội để lười biếng!
Kể từ lần trước định ra oai với đối phương, kết quả sau khi nhìn thấy anh xử lý công việc thành thạo, Tống Minh Bách âm thầm đánh giá Tiêu yêu phi cao hơn một bậc!
Người này cũng không phải cái dạng vô công rỗi nghề, lấy sắc hầu người như vậy!
Sau khi biết Tiêu Thanh Hải có năng lực, Tống đại tổng quản càng không buông tha đối phương, hắn chuẩn bị vắt kiệt giá trị đối phương đến giọt cuối cùng!
Làm sao có thể để người khác nhàn hạ được cơ chứ!
Để người khác nhàn hạ chính là thiếu sót của Tống Minh Bách hắn!
Tiêu sư phụ bận rộn suốt một ngày, cuối cùng vẫn không thể thành công lười biếng ….
Mắt thấy thứ năm càng lúc càng đến gần, bên chỗ Tiêu Thanh Hải vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất, thậm chí thời gian để đi ngó chừng Ôn Ngôn đang làm gì cũng không có!
Tiêu Thanh Hải gấp đến mức suýt nữa lại nổi mụn!
May mà ông trời vẫn còn thương nhân vật chính là anh đây, vào ngày thứ năm đó, dự án mới ở Hải Thành mà công ty hợp tác với chính phủ hình như xảy ra vấn đề, người bên dưới đã không còn cách nào để giải quyết, vì vậy hiện giờ báo cáo lên trụ sở công ty.
Tống Minh Bách sau khi nhận được tin tức, hắn dự định đích thân tới Hải Thành để làm việc với chính phủ về dự án!
Trong thời gian ngắn đột nhiên thiếu một người giao bài tập nhiệm vụ cho Tiêu Thanh Hải, anh cảm thấy có chút không quen.
Tiêu Thanh Hải: “……” Anh thế này là bị người ta sai khiến đến quen rồi sao?
Bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện này, còn có việc quan trọng hơn đang chờ anh!
Hôm nay Tiêu Thanh Hải một mực dính sát bên người Ôn Ngôn, thậm chí Ôn Ngôn đi vệ sinh, anh cũng muốn lẽo đẽo theo sau!
Ôn Ngôn: “……” Không cần thiết đến thế đâu!
Khi Ôn Ngôn chuẩn bị mở van xả nước, Tiêu Thanh Hải vẫn đứng bên cạnh cậu, Ôn Ngôn thật sự không nhịn nổi nữa: “Anh rốt cuộc có chuyện gì!”
Tiêu Thanh Hải nhún nhún vai tỏ vẻ ‘Tôi không sao, cậu cứ tự nhiên’!
Cảm thấy chưa đủ, Tiêu Thanh Hải còn tỏ vẻ ân cần hỏi có muốn đỡ phụ hay không?
Ôn Ngôn: “…” Đỡ á? Đỡ cái gì!
“Anh tưởng mình đang đỡ bà cụ qua đường hay gì! Tránh sang một bên!” Ôn Ngôn lườm thẳng Tiêu Thanh Hải một cái.
Cậu chỉ muốn đi vệ sinh một cách thoải mái, người này làm cái quái gì thế!
“Hôm nay anh rảnh rỗi vậy à, không đi xử lý tài liệu sao?” Ôn Ngôn nhớ rằng người này hình như khá bận rộn, có lúc về nhà còn phải dùng thư phòng của cậu để làm thêm, bây giờ như vậy là đã làm xong việc rồi sao?
“Ôn tổng có phải đã quên rồi không, công việc của tôi là thư ký riêng, không phải thư ký hành chính!” Tiêu Thanh Hải nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Hôm nay tôi mới là làm đúng công việc thuộc chức trách của mình, Ôn tổng!”
Tiếng gọi Ôn tổng đó uốn éo dẻo quẹo, khiến Ôn Ngôn nổi hết cả da gà.
Đây còn là lần đầu tiên Ôn Ngôn cảm thấy có người có thể gọi hai chữ “Ôn tổng” một cách khó nghe đến thế!
Quả thật là chói tai!
Tiêu Thanh Hải cảm thấy vẫn chưa đủ, anh lại nhìn Ôn Ngôn hết sức thâm tình: “Hôm nay tôi thuộc về em!”
Ôn Ngôn – người được cho rằng sẽ cảm động – trực tiếp chậc lưỡi một tiếng ….
Người này gần đây luôn kỳ kỳ quái quái như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp sửa miễn dịch rồi!
Cậu ghét bỏ nhìn Tiêu Thanh Hải một cái: “Mấy lời tình cảm sến súa này anh học ở đâu ra vậy, đều lạc hậu hết rồi được chưa!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Trách anh không theo kịp thời đại!
Mệt mỏi day day mi tâm, Tiêu Thanh Hải đã biết, kiểu người như Ôn Ngôn nhìn thì có vẻ cong như nhang muỗi, nhưng thực tế bên trong là người thẳng như sắt thép, chính là cái kiểu không biết lãng mạn như thế này!
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Ngôn lại cố gắng xua đuổi Tiêu Thanh Hải vài lần, nhưng Tiêu Thanh Hải hôm nay cũng không biết đã uống nhầm thuốc gì, cứ bám theo Ôn Ngôn!
Tiêu Thanh Hải làm như vậy cũng là có lý do của mình!
Trong lịch trình của Ôn Ngôn không ghi rõ Tống Lê sẽ đến lúc nào, Tiêu Thanh Hải hiện giờ chỉ có thể kèm chặt Ôn Ngôn, anh không muốn mình vừa quay lưng một cái, Ôn Ngôn đã chạy đi kết hôn sinh con với người khác, con cháu đầy nhà, yêu thương lẫn nhau đâu!
Phải biết rằng hôm nay khi ra khỏi nhà, Ôn Ngôn còn cố ý ăn mặc chải chuốt một phen, thoạt nhìn là biết có điều mờ ám á nha!
Không chỉ chải vuốt mái tóc, còn mang đôi khuy măng sét bằng đá quý vẫn luôn để trong két sắt không nỡ lấy ra kia!
Nếu nói trong lòng Ôn Ngôn không có ý gì, Tiêu Thanh Hải vạn vạn lần không tin!
Cứ thế, Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn như cặp song sinh dính liền, cùng vào cùng ra trong công ty …
Thế là những tin đồn trong nhóm chat công ty lại bắt đầu lan truyền …
Nhân viên C: Không biết tại sao, dạo gần đây lúc thư ký Tiêu và Ôn tổng ở cùng nhau, tôi cảm thấy bọn họ hình như cũng khá xứng đôi!
Nhân viên H: Làm sao có thể, Ôn tổng là của trợ lý Tống! Hai người bọn họ mãi mãi là chân ái!
Nhân viên A: Tà giáo này của mấy người cút hết đi! Trợ lý Tống và thư ký Tiêu đều đã được chính chủ chứng thực rồi! Muốn chọn phe thì hãy chọn phe chính chủ được chưa!
Nhân viên B: Đúng vậy nha, mấy ngày nay không thấy trợ lý Tống hở một chút là chạy qua chỗ thư ký Tiêu sao! Phải biết rằng trước đây ngoài Ôn tổng thì không ai có thể khiến trợ lý Tống đi tìm cả!
Các nhân viên khác: Đồng ý!
Nếu hiện giờ Tống Minh Bách biết được các nhân viên dưới trướng nghĩ gì về hắn, thì có lẽ suốt đời này hắn cũng không thể nào bước chân vào văn phòng của Tiêu Thanh Hải nữa …
Đáng tiếc là hắn không biết!
Nhân viên C: Ối dào, nói đùa thôi mà, nghiêm túc như thế làm gì! Nhưng nói đến chuyện này mới nhớ, hôm nay sau khi trợ lý Tống đi, tại sao thư ký Tiêu siêng năng chạy qua chỗ Ôn tổng thế nhỉ?
Nhân viên P: Lúc nãy khi tôi tranh thủ đi ẻ có trả lương, loáng thoáng nghe thấy Ôn tổng và trợ lý Tiêu nói cái gì dính người, rồi thuộc về em gì đó, hình như còn có cả có cần đỡ phụ hay không!
Các nhân viên khác: Đừng khách sáo, chúng tôi có thể trả tiền, làm ơn kể chi tiết chút đi!!!
Sau khi nghe xong chuyện bát quái, mọi người cảm thấy vẫn chưa đã ghiền!
Đây mới là niềm vui khi đi làm chứ!
Nhân viên J: Sao tôi hơi có cảm giác trợ lý Tống bị cắm sừng nhỉ?
Câu nói này vừa thốt ra mọi người đều im lặng, vòng quan hệ này thật hỗn loạn nha!
Có điều đây chỉ là một tình tiết nhỏ không đáng chú ý, rất nhanh đã bị mọi người vứt ra sau đầu.
Ôn Ngôn đợi từ sáng đến trưa, rồi lại đợi đến chiều.
Sắc mặt của cậu rõ ràng trở nên khó coi…
Tiêu Thanh Hải thì khác, không có sự hành hạ của Tống Minh Bách, hôm nay anh vui vẻ lười biếng cả ngày trong văn phòng của Ôn Ngôn.
Lúc này càng gần tới giờ tan làm, tâm trạng của Tiêu Thanh Hải càng mừng rỡ!
Tên Tống Lê kia không đến, hôm nay thật sự là quá tuyệt vời, nhưng tâm trạng của Ôn Ngôn bên kia lại không được tốt cho lắm.
“Không, không có gì!” Ôn Ngôn ngoài miệng phủ nhận, nhưng động tác liên tục nhìn đồng hồ vẫn bán đứng nội tâm sốt ruột của cậu …
“Cậu cứ luôn nhìn đồng hồ, tôi còn tưởng rằng có việc gì gấp!” Tiêu Thanh Hải nằm trên sofa, tay cầm cuốn sách chọn bừa, vừa lật trang, vừa nói với vẻ làm như không để ý.
“Có hả?” Ôn Ngôn chẳng nghe thấy Tiêu Thanh Hải nói gì, cậu lại vô thức nhìn thời gian.
Bây giờ đã bốn giờ rồi, tại sao vẫn chưa đến!
Nếu Ôn Ngôn lúc sáng giống như một con công xòe đuôi, thì Ôn Ngôn lúc này giống như một con công ủ rũ …
Tuy nói càng gần đến giờ tan làm tâm trạng của Tiêu Thanh Hải càng tốt, nhưng nhìn thấy động tác nhỏ liên tục xem đồng hồ, và ánh mắt luôn dõi về phía cửa của Ôn Ngôn, vẫn khiến Tiêu Thanh Hải rất là không hài lòng!