“Khụ …… khụ khụ ……” Ôn Ngôn trực tiếp bị nước bọt của mình làm cho sặc!
Cái gì gọi là một ngày bảy lần cũng không phải không được, cái gì gọi là Tiêu Thanh Hải chịu thiệt một chút, anh ta thiệt cái gì chứ? Nhịp độ này là gấp rút muốn lấy mạng cậu á!
Người chịu thiệt không phải là cậu sao!
Nhìn bộ dạng làm ra vẻ miễn cưỡng của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn càng tức giận không biết trút vào đâu!
Hiện tại Tiêu Thanh Hải cũng đã biết cậu chê bai kỹ thuật của anh ta kém rồi, Ôn Ngôn thẳng toẹt cười khẩy một tiếng: “Chỉ với kỹ thuật đó của anh ư!”
Tiêu Thanh Hải vốn không tin vào cung hoàng đạo và khí tràng, anh cảm thấy những thứ đó đều là mê tín!
Nhưng bây giờ anh không thể không tin gần đây có phải mình đang gặp vận xui hay không, hoặc là gần đây khí tràng của Ôn Ngôn và anh không hợp.
Tại sao đương không lại bị mắng thẳng vào mặt thế này …
Người này là chuyên gia chọc vào nỗi đau của người ta nha!
Lần này Tiêu Thanh Hải hoàn toàn câm nín …
Nhưng Ôn Ngôn bên kia vẫn chưa muốn buông tha anh, tiếp tục tuôn trào.
“Anh nghĩ rằng dùng thứ này nhiều, thì kỹ thuật sẽ tốt lên hả, thứ này còn có thể nâng cao kỹ thuật của anh hay sao?”
“Anh mua nhiều thế này, là muốn mở tiệm tạp hoá? Hay là muốn đầu tư!”
“Đúng là không phải chủ gia đình thì không biết dầu gạo mắm muối đắt đỏ, thứ này có hạn sử dụng đấy!”
“Anh thật sự nghĩ mình có thể mài sắt thành kim à! Mua nhiều như thế không cần mạng nữa ha?”
Tiêu Thanh Hải: “……” Anh cảm thấy mình sắp tự kỷ rồi!
Anh đã quyết định, anh phải nghiên cứu thật kỹ tài liệu học tập mà Ôn Ngôn đưa, sau đó âm thầm làm cho mọi người kinh ngạc!
Sau khi hạ quyết tâm, năng lực hành động của Tiêu Thanh Hải rất là mạnh, lúc anh mới vừa chuẩn bị phấn đấu gian khổ cả ngày lẫn đêm, thì Ôn Ngôn đến gọi anh đi làm …
Tiêu Thanh Hải: “Tuân lệnh!” Đợi khi đi làm anh sẽ trốn việc!
Cũng không biết có phải Tống Minh Bách đã nhìn thấu suy nghĩ định trốn việc trong giờ làm việc hôm nay của Tiêu Thanh Hải hay không, hắn cứ liên tục giao việc cho anh.
Nếu không phải Tiêu Thanh Hải đã khôi phục ký ức, thì chắc anh hóa thân thành Na Tra cũng làm không nổi …
Đến khi có thời gian rảnh, Tiêu Thanh Hải bên này vừa lấy điện thoại ra, thì Tống Minh Bách bên kia đã ôm một chồng tài liệu đi tới …
“Đây là lịch trình tuần này của Ôn tổng, trước đó tôi quên bàn giao cho anh.” Nói rồi, Tống Minh Bách đưa chồng tài liệu trên tay cho Tiêu Thanh Hải.
Tiêu Thanh Hải cũng khá tò mò về lịch trình của Ôn Ngôn, rốt cuộc thì bá tổng hàng ngày làm những việc gì.
Thế là Tiêu Thanh Hải cầm lấy tiện tay lật vài trang.
Chưa lật còn đỡ, vừa lật xem xong khuôn mặt Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu thay đổi đủ màu rực rỡ giống như bảng màu vậy …
Tiêu Thanh Hải lật xem vài trang, anh cảm thấy cũng không khác gì lịch trình trước đây của anh ở Tiêu thị.
Cho đến khi anh nhìn thấy một lịch trình mới hình như vừa được thêm vào …
Bàn tay đang lật trang của Tiêu Thanh Hải ngừng lại, anh chỉ vào lịch trình này hỏi Tống Minh Bách bên cạnh: “Tống tổng này là ai? Trong lịch trình lúc trước hình như chưa từng nhìn thấy, có phải viết sai tên hay không?”
Tiêu Thanh Hải hỏi Tống Minh Bách với vẻ thăm dò, giác quan thứ sáu của anh nói cho anh biết cái người “Tống tổng” này có vấn đề!
Tống Minh Bách sau khi quét mắt qua lịch trình, đẩy đẩy gọng kính: “Không sai, trực giác của anh rất chuẩn, vị Tống tổng này là người được thêm vào hôm qua, chính là Tống Lê mà hôm qua anh đã gặp.”
Lúc này trong lòng Tiêu Thanh Hải đã có ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy ngùn ngụt, nhưng anh vẫn chưa biết gốc gác đối phương, anh phải nghe ngóng thêm chút nữa: “Người này dường như quan hệ rất tốt với Ôn tổng.”
Nghe Tiêu Thanh Hải hỏi vậy, Tống Minh Bách đẩy gọng kính làm như không nghe ra dụng ý của Tiêu Thanh Hải, hắn nhếch khoé miệng, thuận theo ý đối phương mà nói: “Đúng nha, trước đây bọn họ từng có qua lại, phải biết rằng Ôn tổng đã tặng cho đối phương rất nhiều đồ quý giá, sau đó nghe nói Ôn tổng hình như còn từng cầu hôn người ta … khụ khụ …”
Nói được một nửa, Tống Minh Bách làm như mới chợt nhớ ra thân phận của Tiêu Thanh Hải, đối phương mới là người bên cạnh Ôn Ngôn, hắn có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó tìm cớ tiếp tục đi làm việc.
Về phần vô tình hay cố ý nói ra, ai biết được cơ chứ!
Dù sao hắn chính là cố tình muốn làm cho Tiêu yêu phi khó chịu!
Tiêu đại tổng quản sau khi nói xong, tâm trạng rất tốt bỏ đi, để lại Tiêu Thanh Hải sắc mặt đen thui …
Tiêu Thanh Hải nhìn chằm chằm lịch trình trong tay, như thể muốn khoan thủng một lỗ.
Thứ năm tuần này chứ gì, anh nhớ rồi!
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Thanh Hải lại quay về trạng thái làm việc.
Đến khi tan làm về nhà, hôm nay Tiêu Thanh Hải trực tiếp bãi công, anh cũng không làm bảo mẫu nam nữa, thẳng thắn tìm lý do bận công tác để đi vào thư phòng giả vờ làm việc …
Thực ra Tiêu Thanh Hải muốn học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên!
Thế là Tiêu Thanh Hải mở tài liệu học tập 512GB mà Ôn Ngôn đã chuyển cho anh ra, bắt đầu học tập một cách nghiêm túc …
Ôn Ngôn thấy hành động của Tiêu Thanh Hải, cậu có chút ngơ ngác không hiểu gì …
Cậu muốn hỏi xem khi nào đối phương nấu bữa tối, có điều dạo gần đây tâm trạng Tiêu Thanh Hải cứ luôn lên xuống thất thường như vậy, Ôn Ngôn cũng chỉ cho rằng đối phương đang trong những ngày không thoải mái hàng tháng kia.
Chim hoàng yến không thoải mái thì làm sao đây, là kim chủ tất nhiên chỉ có thể ân cần nhắc nhở đối phương uống nhiều nước ấm vào!
Ôn Ngôn nghĩ đến sức lực thô bạo kia của Tiêu Thanh Hải …
Cậu vẫn quyết định từ bỏ ý định kêu người ta uống nhiều nước ấm!
Tự mình sống những năm tháng êm đềm không tốt sao!
Cứ thế hai người dưới cùng một mái nhà cũng coi như bình an vô sự.
Không có Tiêu Thanh Hải nấu ăn, Ôn Ngôn đành phải tự gọi đồ ăn ngoài, sau khi suy nghĩ rất lâu, cậu vẫn rộng lượng gọi cho Tiêu Thanh Hải một phần …
Haizz, không còn cách nào khác, ai biểu đối phương là chim hoàng yến của mình cơ chứ, ngoài việc chiều chuộng thì cậu còn có thể làm gì đây!
Ôn Ngôn rơi vào tình trạng tự mình làm cho mình cảm động …
Đợi đồ ăn ngoài đến rồi, cũng không thấy người đi ra ăn cơm, Ôn Ngôn chỉ có thể đến gõ cửa thư phòng: “Ra ăn cơm!”
“Để ở cửa đi!” Tiêu Thanh Hải chỉ nói một câu như vậy, bên trong lại không có tiếng động gì nữa!
Cũng không biết đang làm cái gì, nghe tiếng nói thì có vẻ rất bận rộn, Ôn Ngôn bĩu môi, ăn hay không thì tuỳ, còn muốn đường đường bá tổng cậu đây chăm sóc chim hoàng yến á, thật là càng ngày càng ngông cuồng!
Ôn Ngôn chỉ chỉ trỏ trỏ.JPG
Buổi tối Ôn Ngôn đợi đến rất khuya mà Tiêu Thanh Hải cũng không vào đi ngủ …
Công việc của Tiêu Thanh Hải bận rộn vậy sao, về đến nhà còn phải làm thêm giờ? Ôn Ngôn rơi vào trầm tư …
Cậu có nên nói với Tống Minh Bách một tiếng đừng giao cho đối phương nhiều việc như vậy không, thậm chí ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của cậu!
Nghĩ đến chuyện làm việc của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn dần dần chìm vào giấc mộng …
Tiêu Thanh Hải ở bên kia vẫn đang chiến đấu vì học tập!
Anh cảm thấy đây là lần học tập chuyên tâm nhất trong cuộc đời này của mình!
Nhớ lại thời học sinh của mình trước đây, đúng là quá dễ dàng!
Quả thực hết sức đơn giản có tay là làm được!
Nhìn lại những ghi chép hiện giờ mình viết sắp được một chồng rồi mà vẫn không thể hiểu hết ý nghĩa trong đó, Tiêu Thanh Hải mệt mỏi day day chân mày, có lẽ toàn bộ kỹ năng của anh đều dồn hết vào phương diện học tập, kỹ năng về phương diện gì kia, chẳng có chút xíu nào cả!
Nhưng may là có công mài sắt có ngày nên kim!
Trải qua một buổi tối chỉ có tách cà phê làm bạn, thức đêm phấn đấu học tập …
Tiêu Thanh Hải từ chỗ vừa thấy hành động đã đỏ mặt kinh ngạc cảm thán: “Trời ơi, thế mà còn có thể làm như vậy!” của trước đây.
Đã tiến hóa thành cao thủ “Xời, chỉ vậy thôi á!” ….
Nội tâm anh tràn đầy sức mạnh, cũng tràn đầy tự tin!
Giờ đây Tiêu Thanh Hải cảm thấy mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông!
Anh muốn túm lấy Ôn Ngôn thực chiến đàng hoàng một phen, để kiểm nghiệm thành quả học tập của anh!
Nhìn thời gian, bây giờ là năm giờ sáng, vừa vặn hôm nay không cần chạy bộ buổi sáng, trực tiếp làm một hồi vận động buổi sáng tràn trề sung sướng thôi!
Tiêu Thanh Hải nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng ngủ, giờ này Ôn Ngôn còn đang say giấc nồng, Tiêu Thanh Hải nhìn thấy Ôn Ngôn ngủ trên giường, đối phương nhắm mắt, cũng không biết đang mơ thấy cái gì, hình như ăn món ngon, Ôn Ngôn chẹp chẹp miệng một cái, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng ….
Tiêu Thanh Hải đã xem tài liệu học tập cả một đêm, cho dù trước đó anh vốn là mang tinh thần học tập, nhưng hiện giờ nhìn thấy Ôn Ngôn đang trong mộng, anh vẫn có chút rung động ….
Tiêu Thanh Hải âm thầm sờ soạng leo lên, anh nhẹ nhàng ôm trọn Ôn Ngôn vào lòng từ phía sau.
Ôn Ngôn dường như cảm nhận được mùi hương và nguồn nhiệt quen thuộc, cậu cũng nhích nhích lại gần Tiêu Thanh Hải ….
Tiêu Thanh Hải lúc này cảm xúc dâng trào ôm chặt lấy Ôn Ngôn, nhưng giờ đây anh không thấy thoả mãn, anh còn muốn nhiều hơn!
Tiêu Thanh Hải vừa mới học tập xong, đang chính thức tràn đầy tự tin đối với chính mình, hiện tại anh cần gấp một lần khảo nghiệm để chứng minh thực lực của mình!
Nghĩ đến nội dung đã học trước đó, Tiêu Thanh Hải chuẩn bị bắt đầu thực chiến ….
Tiêu Thanh Hải bắt chước giống trong tài liệu học tập, đầu tiên chậm rãi cúi đầu hôn Ôn Ngôn đang ngủ trong lòng mình, sau đó tay cũng từ từ mò xuống dưới, xoa xoa eo đối phương …
Ngay sau đó nụ hôn của Tiêu Thanh Hải cũng từ từ di chuyển xuống dưới …
Bầu không khí trong phòng đầy kiều diễm …..
Tất nhiên, đây là suy nghĩ của một mình Tiêu Thanh Hải!
Bên phía Ôn Ngôn vẫn đang tiếp tục giấc mơ đẹp của mình …
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, giấc mơ đẹp ban đầu bỗng biến thành ác mộng!
Thoạt đầu, Ôn Ngôn mơ thấy mình đến bãi biển …
Nắng vàng, cát trắng, biển xanh, thật là một cuộc sống thoải mái và mãn nguyện!
Cậu nằm trên ghế bãi biển, tận hưởng ánh nắng mặt trời ….
Cũng không biết tại sao, từ dưới biển bỗng trồi lên một con quái vật to bự!
Đó là một con quái vật biển to bự với tám chiếc xúc tu dài!
Quái vật biển cũng không đi chỗ nào khác mà lao thẳng về phía Ôn Ngôn, Ôn Ngôn muốn chạy, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể đứng lên, rất nhanh cậu đã bị quái vật biển quấn lấy …
Quái vật biển quấn chặt lấy Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cảm thấy mình không cách gì thoát ra được!
Nếu con quái vật biển chỉ quấn lấy Ôn Ngôn như thế này, thì cậu cảm thấy mình vẫn có thể chịu được.
Nhưng!
Con quái vật biển này càng lúc càng quá đáng!
Quấn cậu thật chặt còn chưa đủ, đằng này chuẩn bị ăn thịt cậu luôn!
Ôn Ngôn cảm thấy miệng mình bị xúc tu của con quái vật biển chặn lại, cậu muốn kêu cứu, nhưng cậu không kêu lên được!
Quái vật biển còn có xu hướng càng lúc càng quấn chặt hơn!
Ngay khi cậu cảm thấy mình sắp tạch, thì xúc tu của quái vật biển rời khỏi miệng cậu …
Ôn Ngôn hít một ngụm không khí trong lành thật to!
Cậu còn chưa thả lỏng được một giây, thì xúc tu của quái vật biển to bự lại bắt đầu di chuyển lên người cậu!
Không những thế, dường như nó còn muốn làm gì đó với cậu!
Ôn Ngôn thật sự nhịn không nổi nữa!
Lúc này cậu cảm thấy cơ thể mình hình như có thể cử động được, thế là Ôn Ngôn không chần chừ tung một cú đá không chút kềm chế về phía con quái vật biển to bự …..
“Bùm!” một tiếng, con quái vật biển lại bị Ôn Ngôn đá trở lại xuống nước …
Ác mộng của Ôn Ngôn kết thúc …
Cậu trở lại với chỗ ghế nằm của mình, chuẩn bị tiếp tục cuộc sống thoải mái mãn nguyện ….
Trong giấc ngủ, Ôn Ngôn hoàn toàn không biết cú đá đó của mình đã trúng ngay chỗ hiểm của Tiêu Thanh Hải!