Nhaminh [CHY] Chương 66: Cả xe tải hàng hoá

[CHY] Chương 66: Cả xe tải hàng hoá

5 1 đánh giá
Article Rating

Ôn Ngôn vẫn chưa biết rằng mình được Tiêu Thanh Hải ẵm về giường khi đang ngủ, cậu trong trạng thái mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở và nguồn nhiệt quen thuộc, cậu vô thức cọ cọ vào trước ngực Tiêu Thanh Hải …

Cái ổ chó này ngủ cũng khá thoải mái đấy!

Sáng hôm sau, khi Ôn Ngôn còn ngái ngủ, tưởng rằng mình vẫn ngủ trên ban công.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy có ai đó dựa vào mình, theo bản năng nghĩ hẳn là Nhị Ca, thế là Ôn Ngôn không chút khách sáo đưa tay sờ soạng vài cái …

Khoan đã, bộ lông này tại sao sờ trụi lủi không đúng lắm vậy, Ôn Ngôn không tin vào tà ma, lại sờ thêm vài cái …

Thật sự không đúng!

Chẳng lẽ Nhị ca rụng tóc rụng lông hết rồi?

Ôn Ngôn lập tức mở bừng mắt ra, đập vào mắt là cơ ngực phóng đại của Tiêu Thanh Hải, tay cậu vẫn đang khám phá trên ngực đối phương …

Thảo nào sờ vào cảm giác không đúng!

Nhưng mà cảm giác sờ thế này cũng khá tốt, tính đàn hồi cao thế này vẫn là tương đối hiếm thấy…

Ôn Ngôn lại vô thức bóp thêm vài cái, cảm thấy chưa thỏa mãn lắm, lại bóp thêm vài cái nữa …

Sau khi bóp đã ghiền rồi, ngẩng đầu lên vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Thanh Hải …

Lúc này Ôn Ngôn mới chậm rãi tỉnh táo lại, cậu lúng túng rút lại móng vuốt đang sàm sỡ của mình, không phải đáng lẽ cậu đang ở ngoài ban công sao, làm thế nào lại chạy vào phòng ngủ rồi!

Tối qua cậu không bị mộng du đấy chứ …

Ôn Ngôn nghi ngờ mình có mộng du hay không, chứ hoàn toàn không hề nghi ngờ Tiêu Thanh Hải đã ẵm mình về …

Ánh mắt Ôn Ngôn nhìn Tiêu Thanh Hải có chút hoảng loạn, vô thức mở miệng biện minh cho mình: “Thật ngại quá, có thể tối hôm qua tôi đã mộng du.”

Nói xong Ôn Ngôn nhận thấy sắc mặt của Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu biến đổi rực rỡ sắc màu …

Ôn Ngôn: “……” Người này chắc đã từng đến Tứ Xuyên học tập phải không?

Nếu không làm sao có thể học đổi mặt thành thục như vậy …

Không phải cậu mộng du trở về, vậy trở về bằng cách nào, tóm lại không thể nào là Tiêu Thanh Hải ẵm cậu về đâu nhỉ!

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Ôn Ngôn dần dần trở lại, cậu nhìn Tiêu Thanh Hải với sắc mặt đang biến hóa khôn lường, vẫn là không chắc lắm yếu ớt hỏi: “Là anh ẵm tôi trở về à?”

“Nhị ca vác cậu về!” Tiêu Thanh Hải hiện tại đã có chút nói năng mất kiểm soát rồi.

Ôn Ngôn: “……” Đây là một người dữ dằn nha, ngay cả bản thân mình cũng chửi luôn!

Làm sao đây? Lúc Ôn Ngôn còn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để xoa dịu Tiêu Thanh Hải một chút, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa đinh đoong, đinh đoong …

Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Có người đến rồi, để tôi đi mở cửa!”

Cậu cũng không quan tâm mới sáng sớm ai ở ngoài cửa, ngược lại lúc này ai đến gõ cửa cũng đều là ân nhân cứu mạng của cậu!

“Đến đây, đến đây!” Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn cảm thấy tiếng chuông cửa sáng sớm lại kỳ diệu đến vậy!

Cậu hăng hái bước chân đi, tung tăng nhảy nhót ra mở cửa …

Đứng trước cửa là một anh chàng mặc đồng phục giao hàng.

Thấy có người mở cửa, ánh mắt của anh chàng giao hàng nhìn Ôn Ngôn, thoạt đầu là tò mò, tiếp đó là chấn động bối rối, cuối cùng là nén cười …

Ôn Ngôn nhìn anh chàng giao hàng với ánh mắt phức tạp, tại sao người này kỳ lạ vậy, giao hàng còn tặng kèm diễn trò cho mình nữa, chẳng lẽ là tốt nghiệp khoa nghệ thuật?

“Đây là đơn hàng anh mua phải không?” Anh chàng giao hàng nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Ôn Ngôn, lại xác nhận với Ôn Ngôn một lần nữa.

Trên tay người giao hàng ôm một thùng giấy hơi lớn một chút, Ôn Ngôn chợt nhớ đến cảnh tượng Tiêu Thanh Hải điên cuồng mua sắm hôm qua, cậu còn đang chậc lưỡi cảm thán, không hổ là tốc độ Trung Quốc, nhìn hiệu suất này đi!

Đã nói giao hàng hôm sau, thì đúng là giao hàng hôm sau, dù xa đến đâu cũng mang đến cho bạn!

Nhìn tên Tiêu Thanh Hải trên thùng, Ôn Ngôn quyết đoán xác nhận ngay, chỉ là ký nhận một đơn hàng mà thôi, cậu cũng không cần gọi Tiêu Thanh Hải ra đúng không!

Việc này chẳng phải đơn giản chỉ cần có tay là được hay sao!

Ôn Ngôn ngây thơ thuần khiết cho rằng chỉ là đơn giản ký nhận một đơn hàng mà thôi!

Gật gật đầu, Ôn Ngôn nhận lấy phiếu giao hàng từ tay anh chàng giao hàng, nhanh nhẹn ký tên mình lên trên đó.

“Chính là thùng hàng này phải không?” Ôn Ngôn vừa nói vừa đón chiếc thùng từ tay người giao hàng đưa qua, sau đó phóng khoáng ôm thùng hàng chuẩn bị quay người đi …

Thấy Ôn Ngôn sắp đi, anh chàng giao hàng vội vàng gọi cậu lại: “Khoan, khoan đã!”

Ôn Ngôn quay đầu nghi ngờ nhìn anh chàng giao hàng đang gọi cậu lại: “Còn việc gì nữa hả?”

“Còn một số ở bên dưới, phiền anh xuống xác nhận giúp tôi.” Anh chàng giao hàng lên tiếng.

Cái gì? Mua nhiều như vậy? Ôn Ngôn tò mò nhìn nhìn chiếc thùng, tiếc là cửa hàng chọn cách giao hàng bảo mật, cậu cũng không biết Tiêu Thanh Hải đã mua cái gì.

Quay về đối mặt với Tiêu Thanh Hải, hay là cùng anh chàng giao hàng đi xuống lầu, Ôn Ngôn thông minh đương nhiên chọn phương án sau!

Cậu gật đầu, chuẩn bị theo anh chàng giao hàng đi thang máy xuống dưới, nhìn thấy đối phương chuẩn bị xuống lầu một cách tích cực như thế, anh chàng giao hàng quả thực là mặt đầy kinh ngạc nhìn Ôn Ngôn.

Trong lòng thầm cảm thán, dũng sĩ nha!

Ôn Ngôn tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn phức tạp của anh chàng giao hàng, cậu dừng bước chân lại …

“Có chuyện gì không?” Ôn Ngôn cảm thấy anh chàng giao hàng hôm nay thật kỳ quái!

Bây giờ không phải có rất nhiều vụ lừa đảo qua điện thoại lừa người ta ra nước ngoài để lấy thận hay sao, chẳng lẽ người này là 50 vạn biết đi?

Ôn Ngôn hiện giờ suy nghĩ loạn xạ, cậu cảm thấy càng nhìn đối phương càng thấy khả nghi …

Anh chàng giao hàng bị Ôn Ngôn nhìn đến chẳng hiểu gì, cuối cùng vẫn lịch sự nhắc nhở: “Anh có muốn đeo khẩu trang không? Gần đây bên ngoài vi rút khá nhiều …”

“Đeo khẩu trang làm gì? Cứ thế này thôi!” Ôn Ngôn hoàn toàn không nghe ra ám chỉ của anh chàng giao hàng.

Cậu là bá tổng á nha! Vi rút cút đi, mày làm gì được tao!

Nói xong, Ôn Ngôn nghênh ngang tự tin đi xuống lầu.

Anh chàng giao hàng trong lòng lại một lần nữa cảm thán, không hổ là dũng sĩ mà, không hề e sợ gì như thế!

Đến khi Ôn Ngôn và anh chàng giao hàng xuống lầu rồi, cậu chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải chở hàng đậu bên dưới, cũng không thấy có gói hàng nào khác.

“Đồ đâu?” Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn anh chàng giao hàng.

Anh chàng giao hàng nhích nhích người sang một bên, để Ôn Ngôn có thể nhìn rõ chiếc xe tải hơn …

Sau đó anh ta chỉ vào chiếc xe tải, nén cười nói: “Tất cả hàng hoá trên chiếc xe tải này đều là của anh, thùng hàng vừa rồi mang lên cho anh là quà tặng của người bán!”

Ôn Ngôn nhìn chiếc xe tải bự mà tâm trạng hỗn độn trong gió …

Cậu không ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu …

Ôn Ngôn có thể làm gì đây! Mua cũng đã mua rồi, chỉ còn cách kêu nhân viên mang từng thùng hàng lên lầu thôi …

Đến khi chiếc thùng bự đầu tiên có logo được người ta đưa xuống khỏi chiếc xe tải, Ôn Ngôn nhìn thấy rõ logo trên đó, cậu cảm thấy bản thân đã xấu hổ đến mức sắp dùng ngón chân đào được ba phòng một sảnh rồi …

Nhiều thùng …… áo mưa như thế …..

Tiêu Thanh Hải nghĩ cái gì vậy hả!

Trước đó chẳng phải cậu chỉ nói một câu là hết áo mưa rồi hay sao!

Có cần phải mua nguyên một xe tải không?

Hèn chi hồi nãy ánh mắt của anh chàng giao hàng nhìn cậu kỳ lạ như vậy! Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này!

Ôn Ngôn lại thoáng nhìn qua các nhân viên đang ồn ào náo nhiệt vận chuyển đồ vào nhà, cùng với các cư dânhóng chuyện đến mức ngây người như phỗng, điều này khiến cậu không biết về sau phải sống thế nào trong tiểu khu này nữa…

Sớm biết đã nghe theo anh chàng giao hàng đeo khẩu trang đi xuống rồi, bá tổng cậu không cần mặt mũi nữa hay sao!

Bây giờ có nói gì cũng đã muộn!

Sau khi nhân viên chuyển hết hàng lên rồi, Ôn Ngôn lại ký thêm một phiếu giao hàng, ký xong Ôn Ngôn rời khỏi hiện trường như thể chạy trốn.

Tuy người đã rời đi, nhưng truyền thuyết về cậu sẽ được lan truyền rộng rãi giữa các cư dân trong tiểu khu ….

Ôn Ngôn trở về nhà, nhìn thấy những thùng hàng chất đầy phòng khách, khóe miệng cậu không khỏi giật giật.

Tiêu Thanh Hải rốt cuộc muốn làm cái gì!

Cái quái gì đây, cửa hàng chuyên bán đồ gì gì đó cũng không nhập nhiều hàng đến mức này chứ!

Nhiều thùng như vậy, đừng nói là cả đời này, có lẽ đến kiếp sau sau sau nữa cũng dùng không hết!

Tiêu Thanh Hải đây là mua số lượng cho cả mấy kiếp luôn hả?

Thứ này có hạn sử dụng phải không?

Quá hạn sử dụng thì làm sao đây, chẳng lẽ thổi thành bong bóng bay?

Con chim hoàng yến phá của này!

Ôn Ngôn giận đùng đùng chuẩn bị đi tìm Tiêu Thanh Hải để nói lý lẽ.

Lúc này Tiêu Thanh Hải vừa thay đồ xong, nhàn nhã ung dung bước ra khỏi phòng ngủ …

Thấy người bước ra rồi, Ôn Ngôn chỉ chỉ vào đống thùng chất đầy phòng khách: “Anh định làm gì hả!”

Tiêu Thanh Hải nhìn thấy đống thùng chất đầy phòng khách trước tiên cũng ngẩn ra, anh cũng không ngờ sẽ có nhiều như vậy!

“Anh mua thứ này mà cũng không biết kêu người bán giao hàng bảo mật à, bây giờ tôi sắp trở thành người nổi tiếng trong tiểu khu của chúng ta rồi, anh bảo tôi sau này làm sao ra ngoài hả!” Ôn Ngôn chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Thanh Hải!

Đáng lẽ cậu không nên dâng trào tấm lòng thánh mẫu đi nhận cái đơn hàng phiền phức kia của Tiêu Thanh Hải!

Anh xem xem tất cả chuyện này là sao!

Tiêu Thanh Hải hiện giờ cảm thấy có một cái nồi đang ụp xuống đầu mình, anh vội vàng nói: “Tôi đã dặn người bán phải giao hàng bí mật rồi mà!”

Ôn Ngôn lại chỉ chỉ vào chiếc thùng giấy: “Vậy đây là cái gì!”

Nhìn logo to rõ trên thùng giấy, Tiêu Thanh Hải lại im lặng …

Đã nói giao hàng bảo mật đâu!

Bây giờ tiếp tục rối rắm về việc có giao hàng bảo mật hay không cũng vô dụng, Tiêu Thanh Hải chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn ổn định lại tinh thần, tiếp tục chủ đề trước đó: “Anh mua nhiều như thế là muốn làm gì!” (Câu này còn có thể hiểu là “Anh mua nhiều như thế là muốn làm hả.”)

Tiêu Thanh Hải nghe câu hỏi của Ôn Ngôn, trước tiên là ngẩn người, sau đó ngượng ngùng gật gật đầu …

Ôn Ngôn: “……” Trời đất ơi! Trong đầu người này toàn là những ý nghĩ đen tối gì thế này!

“Ý tôi không phải như vậy!” Ôn Ngôn nhấn mạnh lập tức.

Tiêu Thanh Hải điềm tĩnh gật gật đầu, khẳng định: “Không hổ là giao hàng hôm sau, tốc độ giao hàng thật nhanh!”

Ôn Ngôn tức giận lật bàn.JPG

Đây là lúc nói về việc giao hàng nhanh hay không nhanh hả!

“Ý tôi không phải hỏi về việc giao hàng nhanh hay không nhanh, ý tôi hỏi anh mua nhiều như vậy để làm gì!” Ôn Ngôn giờ đây có chút tức giận đến xì khói.

Con chim hoàng yến này thật sự là phá của mà, nhìn xem đây là chuyện người làm hay sao!

Tiêu Thanh Hải suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Có vẻ nhiều hơn chút xíu so với tưởng tượng.”

“Là chút xíu sao? Đó là gấp trăm triệu lần chút xíu được chưa!” Hiện tại Ôn Ngôn thật sự muốn lắc lắc cái đầu của Tiêu Thanh Hải, xem thử bên trong rốt cuộc chứa những thứ gì.

Suy nghĩ một hồi, Tiêu Thanh Hải dường như đã nghĩ ra một giải pháp tốt: “Không sao, nếu đã mua nhiều thì cứ dùng nhiều.”

Mua rồi thì dùng thôi, Tiêu Thanh Hải cảm thấy vấn đề không lớn!

Cái gì mà dùng nhiều!

Lúc dùng thứ này anh ta còn có thể cùng lúc mang hai ba cái hả?

Khi Ôn Ngôn còn đang nghĩ sử dụng nhiều là như thế nào, thì Tiêu Thanh Hải bên kia đã đưa ra câu trả lời …

“Thế này đi, tôi chịu thiệt một chút, từ giờ trở đi đổi từ ba ngày một lần thành một ngày ba lần vậy!” Tiêu Thanh Hải nhíu mày nhìn sang đống thùng chất đầy phòng khách một cái, rồi anh bổ sung thêm một câu: “Một ngày bảy lần cũng không phải không được!” Giọng điệu như thể rất miễn cưỡng, thực tế trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì, có lẽ là vui như mở hội.

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x