Nhân viên A gãi gãi đầu, mọi người hiện giờ đều nóng nảy như vậy à, ngay cả tiền nhân hậu quả cũng không muốn nghe!
Nghĩ đến đây, anh ta xóa đi những lời tràng giang đại hải mình đã viết, trực tiếp làm một cái tóm tắt!
Nhân viên A: Ôn Tổng và thư ký Tiêu đang ở bên nhau!
Các nhân viên khác: Gì cơ, gì cơ, nói rộng ra một chút!
Nhân viên A: Rốt cuộc là nói trọng điểm hay nói rộng ra?
Các nhân viên khác: “……”
Tin tức Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải ở bên nhau, dưới sự tường thuật chi tiết của nhân viên A, giống như mọc cánh bay khắp công ty!
Trên cao như các giám đốc, xuống thấp như bác bảo vệ, đều biết tin tức này …
Cho đến ngày đầu tiên Tống Minh Bách trở lại, ngay từ khoảnh khắc bước vào công ty, hắn đã nhận được ánh mắt thương hại từ mọi người …
Tống Minh Bách: “……” Hắn đã bỏ lỡ chuyện gì?
Đẩy đẩy mắt kính, Tống Minh Bách làm như không có chuyện gì đi về phía thang máy.
“Trợ lý Tống, anh đến rồi!” Nhìn thấy Tống Minh Bách đến, các nhân viên cũng lần lượt đưa ra những món quà an ủi của mình!
Có người tặng nón màu xanh để ám chỉ, có người tặng khăn quàng cổ màu xanh để nhắc nhở đối phương, có người tặng găng tay màu xanh …
Còn có nhiều người tặng bình giữ nhiệt mùa xanh, đệm lót ghế màu xanh, dép lê màu xanh, v.v… màu xanh
Tống Minh Bách hiện giờ quả thực là từ đầu đến chân, giống y như một cây thông Noel biết đi …
Mọi người thầm nghĩ, người này thật là đáng thương, ra ngoài công tác có mấy ngày mà đã bị xanh hoá như vậy!
Lại không thể nói ngay mặt chính chủ, chắc đối phương sẽ hiểu những lời nhắc nhở kín đáo này của bọn họ nhỉ ….
Tống Minh Bách nhìn đống quà màu xanh mà mọi người đồng loạt tặng cũng rơi vào trầm mặc …
Thấy dáng vẻ Tống Minh Bách rũ mắt không nói gì, mọi người tưởng rằng đối phương đã hiểu ý của bọn họ.
Vừa rồi, người có quan hệ tốt với Tống Minh Bách cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bản thảo để an ủi anh em tốt của mình một phen, kết quả cậu ta vừa bước tới trước, thì thấy Tống Minh Bách từ từ ngẩng đầu lên …
“Ý của mọi người là kêu tôi đi lại bằng phương tiện xanh, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường hả?” Tống Minh Bách hỏi với vẻ khó hiểu!
Người vừa tiến tới suýt chút nữa thì ngã sấp mặt …
“Không, không phải …” Nếu đã bước ra rồi, cũng không có lý nào lùi lại nữa!
Người nọ tiến lên phía trước lấy chiếc nón màu xanh trong tay Tống Minh Bách ra, sau đó vừa đội lên đầu Tống Minh Bách, vừa nói: “Anh cứ đội cái này vào đã, có cảm giác gì không?”
Tống Minh Bách mê man nhìn người nọ một cái, rồi suy nghĩ một lúc …
Ám chỉ rõ ràng thế này ngay cả tên ngốc cũng có thể hiểu ra rồi đúng không!
Lúc này liền nghe thấy Tống Minh Bách lại một lần nữa chậm rãi mở miệng: “Lần này kêu tôi chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hả?”
Mọi người: “……” Kết hợp lao động và nghỉ ngơi cái méo gì, anh rút ra kết luận này từ đâu vậy!
Mọi người cảm thấy có phải Tống Minh Bách đã biết, nhưng vì sĩ diện nên buộc phải giả vờ không biết hay không …
Nghĩ nghĩ cũng không phải là không có lý, dù sao đi nữa người yêu của mình lại cặp với cấp trên của mình, chuyện này xảy ra với ai cũng đều không chịu nổi nha!
Đã thất bại trong tình trường, chung quy không thể để mình cũng thất bại trong thương trường đúng không …
Tình yêu và công việc luôn phải giữ được một cái, bằng không chẳng phải là mất cả chì lẫn chài hay sao!
Người có quan hệ tốt với Tống Minh Bách kia, nặng nề vỗ vỗ vai Tống Minh Bách, trên mặt đầy vẻ ‘Tôi hiểu hết’ nói: “Thật sự là khổ cực cho anh rồi người anh em, tôi mãi mãi đứng về phía anh, ủng hộ anh!”
Có người đi đầu rồi, những người khác cũng đua nhau gật đầu tỏ ý sẽ đứng về phía Tống Minh Bách …
Tống Minh Bách mặt mày ngơ ngác: “……” Hắn đây là đi vài ngày hay đi vài năm rồi vậy?
Tại sao hắn có cảm giác như thể vợ mình bỏ chạy theo người khác ta!
Mà mình cũng có vợ đâu, đây chắc chắn là ảo giác!
Tống Minh Bách cũng không biết mọi người đang bày trò gì, chỉ có thể hoang mang gật gật đầu, sau đó tìm lý do rời đi …
Đoạn đường từ cổng công ty đến bàn làm việc, Tống Minh Bách nhận được vô số ánh mắt thương hại …
Đẩy đẩy gọng mắt kính trên sống mũi, Tống Minh Bách tiến vào trạng thái làm việc.
Dự án hợp tác giữa Hải Thành và chính phủ thực sự đã xảy ra vấn đề, lần này tuy rằng Tống Minh Bách đã giải quyết được sự việc, nhưng bên phía Diêu gia dường như có ý định lợi dụng việc xảy ra vấn đề của bọn họ để cố gắng hợp tác với bên chính phủ …
Hắn phải báo cáo sự việc này cho Ôn Ngôn, lỡ sau này xảy ra vấn đề nữa thì bọn họ cũng không đến nỗi quá mức bị động …
Nghĩ đến đây, Tống Minh Bách sắp xếp dự án mới của Hải Thành thành một bản báo cáo, dự định đưa cho Ôn Ngôn nghiên cứu trước, xem thử Ôn Ngôn có quyết định gì!
Mặc dù đôi khi Ôn Ngôn không đáng tin cậy lắm, nhưng trong việc xử lý các vấn đề của công ty, cậu ta vẫn rất thành thạo.
Tống Minh Bách cầm tài liệu đi đến văn phòng của Ôn Ngôn, ở trước cửa hắn chỉnh đốn lại trang phục của mình, đảm bảo hình tượng trợ lý đặc biệt của mình có thể duy trì không chút sơ sót, sau đó hắn gõ cửa văn phòng của Ôn Ngôn …
Sau ba nhịp thở, bên trong thế mà không vang lên câu nói “Vào đi” mang phong cách bá tổng của Ôn Ngôn.
Tống Minh Bách luôn có một cảm giác không tốt đeo bám trong lòng …
Hắn trực tiếp mở cửa ra, trong phòng không có ai, ngay cả đèn cũng không bật …
Hay ha, Ôn Ngôn vậy mà cũng học được cách đi trễ về sớm, đây nhất định là bị Tiêu yêu phi dạy hư! Tống Minh Bách trong lòng tức giận nghĩ thầm, đợi khi hắn tan làm về nhà, hắn chắc chắn phải trừng phạt tên tiểu nhân Tiêu Thanh Hải một trận ra trò, để anh ta không dạy hư Ôn Tổng anh minh thần võ nhà hắn!
Lúc này Tống Minh Bách thoáng nhìn thấy trên bàn của Ôn Ngôn có một tài liệu đang mở ra …
Người này thật là, người không có mặt tại sao lại để tài liệu lung tung cơ chứ, đây chẳng phải đều là bí mật thương mại của công ty sao!
Tống Minh Bách không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến định cất gọn tài liệu lại, đến khi hắn nhìn thấy mấy chữ to trên tài liệu, đây có phải tài liệu công việc gì đâu!
Đây rõ ràng là một bức thư bỏ nhà ra đi của Ôn Ngôn á!
Trên thư viết rõ là đã dẫn Tiêu Thanh Hải đi khảo sát dự án ở làng chài …
Khảo sát dự án, khảo sát dự án quỷ quái nào!
Đây rõ ràng là lợi dụng công việc để đi chơi mà!
Hay cho Tiêu yêu phi, không chỉ khiến Ôn tổng anh minh thần võ nhà hắn học được cách đi trễ về sớm, bây giờ còn học được cách trốn việc nữa!
Tống Minh Bách tức giận trực tiếp xé toạc tờ giấy này!
Hà cớ gì một trợ lý đặc biệt như hắn phải ở đây mệt sống mệt chết, Ôn Tổng thì có thể tự do thoải mái, hắn cũng muốn buông bỏ, hắn cũng muốn bãi công!
Phía bên kia Ôn Ngôn đã trực tiếp dẫn Tiêu Thanh Hải bỏ chạy …
Hiện giờ bên cạnh Ôn Ngôn không có Tống Minh Bách, không có Tống Lê, cũng không có những người kỳ kỳ quái quái khác, trong lòng Tiêu Thanh Hải cảm thấy rất thoải mái!
Hai người lên máy bay bay tới Hải Thành, vừa hạ cánh đã cảm nhận được không khí đặc trưng của biển cả …
Tiêu Thanh Hải cảm thấy tâm trạng của mình cũng tươi sáng như thời tiết hôm nay vậy!
Ánh nắng, bãi biển, đại dương!
Nghĩ một chút thôi đã khiến người ta dễ chịu!
Tiêu Thanh Hải lúc này, vẫn chưa biết những trở ngại trên con đường phía trước, anh vẫn luôn đi theo Ôn Ngôn đi ra bên ngoài sân bay …
Đến bên ngoài sân bay rồi, Ôn Ngôn bắt đầu gọi điện thoại: “Alo, chúng tôi đến rồi, xe của ba đậu ở đâu?”
“Ui dào, không cần, không cần, ba không cần qua đây, ba chỉ cần nói xe đậu ở đâu là được, chúng con sẽ đến đó!”
(trong tiếng Trung chỉ có 我 và 你, cho nên Tiêu Thanh Hải không biết Ôn Ngôn đang nói chuyện với ai)
Tuy không biết bên kia nói cái gì, nhưng Tiêu Thanh Hải biết lát nữa hẳn là sẽ có người đến đón bọn họ!
Tâm trạng của Tiêu Thanh Hải hiện giờ vẫn rất tốt đẹp!
Nhưng hướng đi của Ôn Ngôn không phải dẫn đến chỗ đợi xe của sân bay, chẳng lẽ là ở bên ngoài, Tiêu Thanh Hải cũng không nghĩ nhiều, vẫn cứ đi theo bước chân của Ôn Ngôn, cho đến khi ra khỏi sân bay, đến một cánh đồng rau hoang vắng …
Tiêu Thanh Hải: “……” Luôn có một loại cảm giác không tốt đeo bám trong lòng!
Có lẽ tài xế cảm thấy đón người ở sân bay quá đông, cho nên quyết định hẹn gặp ở đây chăng, Tiêu Thanh Hải yếu ớt thầm tự an ủi mình …
Chẳng bao lâu sau liền thấy một người đàn ông trung niên hơi lớn tuổi lái xe đến đậu ngay trước mặt họ.
Người đàn ông này tuy có hơi mập mạp, nhưng từ đường nét mặt mũi cũng không khó nhìn ra lúc trẻ hẳn là khá đẹp trai, người đàn ông mỉm cười, ông ta có một khuôn mặt hiền hòa, khiến người khác cảm thấy chắc là rất dễ tiếp xúc.
Tiêu Thanh Hải cảm thấy gương mặt của người đàn ông này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời anh cũng không nghĩ ra đã gặp người đàn ông này ở đâu …
Lúc này, người đàn ông hiền hòa nhìn Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải một cái, cười hề hề gọi hai người nhanh lên xe …
Ôn Ngôn trực tiếp đáp một tiếng, sau đó bắt đầu chuyển hành lý lên trên xe, để lại Tiêu Thanh Hải mặt mày chết lặng …
Tiêu Thanh Hải: “……” Đây là tình huống gì, tại sao không ai nói cho anh biết!
Những việc bất ngờ xảy ra đột ngột, Tiêu Thanh Hải cảm thấy bản thân mình cũng coi như từng xử lý rất nhiều khủng hoảng, dày dạn kinh nghiệm, nhưng hiện tại anh thật sự không biết phải làm gì trong tình huống này!
Sau khi để hành lý lên xe rồi, Ôn Ngôn vừa chuẩn bị lên xe, phát hiện Tiêu Thanh Hải vẫn đang đứng đờ đẫn ở đó.
Chim hoàng yến này gần đây mới trở lại bình thường, bây giờ là sao nữa, không lẽ lại rơi vào những ngày đặc biệt kia, nhưng hiệu suất này có phải hơi kém hay không …
Chim hoàng yến của mình thì mình chiều chuộng thôi, cậu có nên uyển chuyển đề nghị đối phương đi điều chỉnh tâm trạng một chút không?
Ôn Ngôn đi tới, trực tiếp ra tay giúp Tiêu Thanh Hải mang hành lý: “Anh sao vậy, nhanh lên xe đi chứ!”
Tiêu Thanh Hải làm như mới lấy lại tinh thần, anh cứng nhắc quay đầu nhìn sang Ôn Ngôn …
Lúc này, Ôn Ngôn đã cất xong hành lý của Tiêu Thanh Hải, sau đó chính mình cũng lẹ làng dứt khoát leo lên xe.
Tiêu Thanh Hải có chút không dám tin, anh lại xác nhận với Ôn Ngôn một lần nữa: “Ngồi cái này?”
Ôn Ngôn kỳ quái nhìn Tiêu Thanh Hải một cái: “Không thì sao, anh đừng xem thường cái xe ba bánh này, chạy nhanh hơn xe bốn bánh nhiều đấy!”
Tiêu Thanh Hải: “……” Xe ba bánh là cái quái gì vậy!
Người bình thường nào ra ngoài du lịch lại đi xe điện ba bánh hả!
Lẽ ra anh không nên tin tưởng Ôn Ngôn đã đổi tính!
Nhìn thấy Tiêu Thanh Hải vẫn đứng đó, Ôn Ngôn làm như không nhìn ra ánh mắt kinh ngạc đến sắp lọt ra ngoài của Tiêu Thanh Hải, còn gọi đối phương: “Anh qua đây đi chứ!”
Tiêu Thanh Hải giống như hạ một quyết tâm nào đó, rồi cứng nhắc bước lên xe như thể sẵn sàng hy sinh.
Sau khi chiếc xe khởi động, Tiêu Thanh Hải trực tiếp ngổn ngang trong gió …
Đây thực sự là ngổn ngang trong gió …
Cả một đường chiếc xe điện ba bánh chở Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải phóng đi như tia chớp …
Vừa đi được một đoạn quả nhiên nhìn thấy một chỗ tắc đường.
Cứ như vậy, Tiêu Thanh Hải và Ôn Ngôn ngồi trên xe ba bánh, đi về hướng khách sạn dưới ánh mắt ghen tị của đám đông …
Ôn Ngôn ngồi trên chiếc xe ba bánh, mái tóc bị gió thổi hơi rối, nhưng bá tổng lúc này không để ý đến ngoại hình của mình như vậy nữa, cậu còn có tâm trạng vui vẻ ngân nga khúc nhạc …
“Cưỡi trên chiếc xe ba bánh tôi yêu, nó sẽ không bao giờ tắc đường!~”
Tiêu Thanh Hải: “……” Cậu vui là được!