Chuyến du lịch có chút khác biệt so với tưởng tượng, nhưng cho dù thế nào, chí ít mấy ngày này chỉ có anh và Ôn Ngôn, không có Tống Minh Bách phiền phức cũng không có Tống Lê đáng ghét, Tiêu Thanh Hải cố gắng bắt đầu thuyết phục chính mình, tuy rằng hiện giờ có … ừm …
Nhìn chiếc xe ba bánh đang ngồi một cái …
Có hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
Cứ coi như trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn đi!
Tiêu Thanh Hải miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhận ra đã đi đường hơn nửa tiếng rồi tại sao vẫn chưa đến nơi …
Chiếc xe điện ba bánh này không biết sử dụng loại pin gì, chở ba người bọn họ nãy giờ mà vẫn có thể đi lâu như vậy, cả đoạn đường phóng nhanh như chớp, Tiêu Thanh Hải cảm thấy cả người mình sắp tê rần hết rồi …
Bị gió táp gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được đích đến hôm nay, một làng chài nhỏ …
Đó là một nơi có con đường nhỏ dẫn vào, trên đường đi thấy toàn là núi, vị trí địa lý của ngôi làng này cực đẹp, ba mặt giáp núi một mặt giáp biển …
Nếu không có người quen dẫn đường có lẽ sẽ không tìm được phương hướng.
Nơi bọn họ dừng xe là cổng vào của một nông trại tên là Ôn thị Nông gia lạc, sau khi xuống xe, Tiêu Thanh Hải nhìn nhìn cảnh tượng tiêu điều cùng với căn nhà vườn tồi tàn kia …
* Nông gia lạc là nông trại du lịch, cung cấp các trải nghiệm sinh hoạt ở nông thôn, làng quê.
Anh lấy điện thoại ra xem, còn may còn may, vẫn có sóng, nếu bọn họ bị bắt cóc thì vẫn có thể gọi cảnh sát giải cứu …
Trong khi Tiêu Thanh Hải đang suy nghĩ lung tung, Ôn Ngôn bên kia đã nhanh nhẹn chuyển hành lý của cả hai người xuống khỏi chiếc xe ba bánh, hổn hà hổn hển mang vào bên trong.
Ôn Ngôn vác hai chiếc vali đi vào, cậu lúc này trông cứ như một chú chim đang háo hức bay về tổ, bước chân nhanh nhẹn.
Khi chú chim bay lướt qua bên cạnh Tiêu Thanh Hải, dừng lại vỗ vỗ vai anh: “Còn đứng đơ ra đấy làm gì, vào đi chứ!”
Nói xong, Ôn Ngôn cũng không bận tâm đến Tiêu Thanh Hải ở trong sân lại một lần nữa ngổn ngang trong gió, cậu trực tiếp bước vào cánh cửa lớn …
Đến khi ông chú trung niên mập mạp đậu xong chiếc xe ba bánh, thấy bạn của Ôn Ngôn vẫn còn đứng trong sân, ông cũng vỗ vỗ vai Tiêu Thanh Hải: “Chàng trai trẻ lần đầu đến đây không quen hả, ban ngày là vậy, buổi tối sẽ tốt thôi.”
Hiện tại Tiêu Thanh Hải vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của ông chú trung niên mập mạp, anh cho rằng ý của ông ấy chỉ là ‘Bây giờ cậu còn chưa quen, đến tối sẽ quen thôi …’
Trung Quốc có một câu nói cổ rất hay, ‘Đến cũng đã đến rồi!’
Đến cũng đã đến rồi, có thể làm gì đây, đương nhiên là đi vào thôi!
Tiêu Thanh Hải lại làm công tác tư tưởng với bản thân một lần nữa, sau đó bước những bước chân nặng nề, quyết tâm đi vào …
Bên ngoài ngôi nhà nhìn có vẻ xập xệ, nhưng bên trong trang trí khá đẹp, Tiêu Thanh Hải lúc này mới nhận ra ngay cả cánh cửa cũng được làm bằng gỗ đỏ.
Sự tiết kiệm của ông chú mập mạp này còn quá hơn cả Ôn Ngôn, ông cảm thấy mở đèn vào ban ngày trời sáng thật là quá lãng phí, có lỗi với sự giáo dục của Đảng và nhân dân, vì vậy ông đã mang ba cái ghế nhỏ ra để ngoài sân mời Tiêu Thanh Hải ngồi …
Tiêu Thanh Hải nhìn chiếc ghế nhỏ, rồi nhìn đôi chân dài không biết để đâu của mình …
Ôn Ngôn cất hành lý xong xuôi, cậu thình thịch chạy xuống lầu đi đến trước mặt ông chú trung niên mập mạp mở miệng nói: “Ba, trên đường đi quên giới thiệu với ba, đây là Tiêu Thanh Hải, …”
Ôn Ngôn định nói là chim hoàng yến của con, nhưng nghĩ đến phong cách lão cán bộ của ba mình, vẫn là nuốt xuống đổi sang một cách nói uyển chuyển: “Đối tác của con!”
Nói xong, Ôn Ngôn lo lắng nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, sợ rằng anh sẽ vạch trần mình, may mà Tiêu Thanh Hải lúc này cũng không biết đang nghĩ cái gì, cả khuôn mặt đều là vẻ hoài nghi nhân sinh.
Thế là Ôn Ngôn lại tiếp tục giới thiệu với Tiêu Thanh Hải: “Đây là ba tôi, Ôn Quốc Tường!”
Ba Ôn kể từ khi giao công ty cho Ôn Ngôn, ông một mình trở lại ngôi làng trước đây, mở một khu nghỉ dưỡng du lịch nông thôn, chuẩn bị tự mình dưỡng lão, mỗi lần Ôn Ngôn muốn du lịch hoặc thư giãn, cơ bản đều sẽ đến đây ở vài ngày.
Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn trở về mà dẫn theo bạn bè đi cùng, còn nói là đối tác!
Ôn Quốc Tường mặc dù không hiểu lắm về vòng quan hệ của Ôn Ngôn, nhưng nếu Ôn Ngôn có thể dẫn người về cho ông gặp, thì ông khá rõ ràng về vị trí của người này trong lòng Ôn Ngôn.
Tuyệt đối không phải là bạn bè đơn giản, nếu không thì cũng sẽ không dùng từ đối tác để mô tả đối phương.
Trong lúc Ôn Quốc Tường đang đánh giá Tiêu Thanh Hải, thì Tiêu Thanh Hải giống như mới vừa hoàn hồn …
Nội tâm của Tiêu Thanh Hải lúc này đang rất kích động!
Ban đầu anh nghĩ rằng Ôn Ngôn là không nỡ tiêu tiền cho nên đi đến ngôi làng nhỏ rách nát này, bây giờ nhìn lại thì không phải là có ý dẫn anh về nhà gặp phụ huynh hay sao!
Trước đó anh đã nghĩ tại sao người này trông quen mặt như thế!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Tiêu Thanh Hải đã hiểu tính cách của Ôn Ngôn giống ai rồi!
Có phải anh nên cảm thấy vui mừng vì ít ra Ôn Ngôn còn đỡ hơn Ôn Quốc Tường, không bắt anh đi làm bằng xe điện ba bánh mỗi ngày hay không …
Đúng rồi, Tiêu thị nhà anh hình như trước đây từng hợp tác với đối phương, đợi rảnh rỗi anh đi hỏi trợ lý một chút, tăng thêm cho người ta 2% lợi nhuận nữa, Ôn Ngôn đã dẫn anh gặp phụ huynh luôn rồi, sao có thể để tiểu bá tổng bị thiệt cơ chứ!
Lúc đầu óc Tiêu Thanh Hải vẫn đang nghĩ lan man, thì Ôn Ngôn đã không thể chịu nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của anh nữa, người này bình thường khá ổn, tại sao đến lúc quan trọng lại làm hỏng việc như vậy!
Ôn Ngôn chỉ có thể giả vờ ho khan để kéo lại dòng suy nghĩ ngày càng bay xa của Tiêu Thanh Hải …
Tiêu Thanh Hải nghe thấy tiếng ho của Ôn Ngôn, làm như lấy lại tinh thần, anh phấn khích tiến lên phía trước nắm lấy tay Ôn Quốc Tường, run rẩy mở miệng: “Ba …”
Trong sân một mảnh tĩnh lặng …
Ôn Ngôn: “……” Tên đại ngốc nhà anh đang làm cái gì vậy. Câm miệng ngay!
Ôn Quốc Tường: “……” Sao thằng nhóc này lại nhận họ hàng chứ!
“Cậu đừng nói bậy, tôi chỉ có một mình má thằng Ôn Ngôn thôi!” Ôn Quốc Tường rõ ràng có phần kích động muốn làm rõ mối quan hệ, nhưng thoạt nghe lại giống như đang mắng người …
Trong sân lại một lần nữa hoàn toàn yên ắng …
Cuối cùng vẫn là Tiêu Thanh Hải phá vỡ cục diện xấu hổ hiện tại: “Bác trai, chào bác, cháu là Tiêu Thanh Hải!”
Nếu đã không thể cứu vãn được nữa thì phải làm sao đây, tất nhiên là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và giới thiệu lại một lần nữa thôi!
Ôn Quốc Tường làm như cũng đã quên sự ngượng ngùng vừa rồi, bắt tay với Tiêu Thanh Hải một cái: “Chàng trai, chào cậu, chào cậu!”
Trong khi Ôn Quốc Tường thân thiện hòa nhã bắt tay Tiêu Thanh Hải với vẻ mặt “Chào cậu, chào tôi, chào mọi người” phía bên này, thì phía bên kia Ôn Quốc Tường lại ra sức ra hiệu bằng mắt với Ôn Ngôn, hỏi xem người này có vấn đề về thần kinh không!
Tuy là một người cha cởi mở, ông không phản đối con trai kết bạn, con trai thích kiểu người gì, ông cũng có thể ủng hộ, nhưng ít nhất cũng phải là người có trí óc bình thường, loại người nói điên liền điên, người già như ông đây có chút không chịu nổi!
Ôn Ngôn hiểu ý của người cha già: “……”
May mắn thay, Tiêu Thanh Hải sau đó vẫn có thể tự tin ung dung trò chuyện rất bình thường với Ôn Quốc Tường, vì vậy ba Ôn cũng xem sự việc trước đó như một tình tiết nhỏ và cứ thế cho qua.
Khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, bỗng bên cạnh có một giọng nói xen vào: “Nói chuyện gì vậy!”
Giọng nói của đối phương vui vẻ như một chú chim sơn ca.
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Thanh Hải vô thức nhíu nhíu mày, tại sao cảm thấy quen tai và đáng ghét như thế nhỉ …
Anh luôn có một dự cảm không lành …
Tiêu Thanh Hải từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh…
Quả nhiên không có gì bất ngờ khi nhìn thấy một người mà anh không hề muốn gặp!
Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, tại sao anh lại gặp Tống Lê ở đây!
Người này không phải đã đi rồi sao!
Tại sao cùng đến nơi này giống như âm hồn bất tán vậy!
Nhìn thấy Tống Lê đến, Ôn Quốc Tường làm như đã quá quen thuộc tiến tới chào hỏi: “Tiểu Tống về rồi à, hôm nay đi đâu thế!”
“Cháu đi ra bờ biển, hôm nay bắt được rất nhiều cua biển, tối nay chú Ôn thêm phần cơm cho cháu nữa nha!” Nói xong, Tống Lê còn giơ giơ cái xô trong tay lên về phía Ôn Quốc Tường.
“Được thôi!” Ôn Quốc Tường mỉm cười với gương mặt hoà nhã.
Ôn Ngôn cũng không ngờ còn có thể gặp được Tống Lê ở đây, cậu kích động đứng bật dậy, tư thế đứng chuẩn mực như quân nhân.
Tống Lê thấy Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải, cũng cười với bọn họ: “Các cậu cũng đến đây à!”
Nụ cười rạng rỡ của anh ta, đôi mắt hồ ly dường như có thể phát ra ánh sáng lấp lánh, ai nhìn vào mà chẳng mê mẩn!
Nhìn xem, Ôn Ngôn thậm chí nhìn đến ngây người ra, trông cứ như bị câu mất hồn …
Sắc mặt Tiêu Thanh Hải hiện giờ đã đen đến mức có thể nhỏ ra mực …
Mỗi lần gặp Tống Lê, anh luôn cảm thấy trên đầu mình như toả ra ánh sáng xanh lục …
Thế giới rộng lớn như vậy, bọn họ đã chạy đến tận trong góc kẹt dưới chân núi rồi, tại sao vẫn có thể gặp Tống Lê ở đây, chẳng lẽ thế giới rộng lớn này chỉ có nơi đây có thể chứa được mấy người bọn họ thôi sao, Tiêu Thanh Hải không thể hiểu nổi!
Ôn Ngôn lúc này trong mắt trong tim chỉ có cái gã Tống Lê này, anh đứng một hồi thì nhận ra Tống Lê cũng vẫn đứng đó, hiện trường chỉ có ba cái ghế nhỏ, bọn họ đã ngồi hết không có dư cho Tống Lê ngồi, vì vậy Ôn Ngôn rất chu đáo nhường ghế của mình …
Cậu còn sợ người nọ ngồi trên ghế đẩu cứng không chịu nổi, thế là lại vội vàng đi vào lấy ra hai tấm đệm mềm đặt lên ghế …
Sau khi đặt xong, Ôn Ngôn lại vụng về lóng ngóng đi đến trước mặt Tống Lê, mời anh ta ngồi lên chiếc ghế nhỏ của mình …
Sau khi Tống Lê ngồi xuống, Ôn Ngôn ngoài miệng vẫn không ngừng ríu rít: “Ngồi như vậy có thoải mái không? Có cần em mang cho anh thêm hai tấm đệm nữa không? Ôi trời, bây giờ đang nắng gắt như vậy, đừng để bị cháy nắng, hay là vào trong em mở máy lạnh cho anh nhé, khát không, em lấy nước cho anh ha?”
Ôn Ngôn đối với Tống Lê cứ gọi là hỏi han ân cần, quan tâm hết mực!
Tiêu Thanh Hải nhìn mà quả thực đỏ hết cả mắt, từ đó đến giờ chưa lúc nào anh thấy Ôn Ngôn đối xử với mình chu đáo như vậy, hơn nữa bộ người ta là công chúa hạt đậu yếu ớt hay gì, đã hai tấm đệm rồi còn không đủ ngồi!
Ôn Ngôn lúc này giống như một chú ong nhỏ cần mẫn, không ngừng bay quanh một bông hoa mang tên Tống Lê, mong chờ đối phương có thể nhìn mình một cái!
Tống Lê chẳng còn cách nào, chỉ có thể ngồi lên tấm đệm mềm mà Ôn Ngôn mang cho anh ta: “Không cần đâu, như vậy cũng rất tốt rồi!”
Nói xong anh ta còn nháy nháy mắt với Ôn Ngôn!
Nhưng Ôn Ngôn cảm thấy làm vậy vẫn chưa đủ, cậu hướng ánh mắt về phía Tiêu Thanh Hải …
Ôn Ngôn thông minh trước đây lại biến mất rồi, hiện giờ là một Ôn Ngôn thiếu nhạy bén!
Không thấy cậu đã bận rộn đến mức này hay sao, Tiêu Thanh Hải này tại sao còn ngồi yên không nhúc nhích như một tên ngốc vậy?
Ôn Ngôn trước tiên ghét bỏ nhìn Tiêu Thanh Hải một cái, sau đó bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Tiêu Thanh Hải!
“Anh sao còn ngồi đó, còn không quạt mát cho Tống Lê một chút!” Không thấy Tống Lê quay về nóng nực cả người hay sao! Sau khi dặn dò xong, Ôn Ngôn lại vào trong lấy nước cho Tống Lê.
Tiêu Thanh Hải: “……” Kêu tôi quạt cho anh ta á, anh ta xứng sao!
Anh là chính thất đấy nhé, mặc dù vẫn chưa được Ôn Ngôn chính miệng thừa nhận, nhưng Tiêu Thanh Hải cứ nghĩ như vậy đó!