Nhaminh [CHY] Chương 76: Tình địch biến thành chị em

[CHY] Chương 76: Tình địch biến thành chị em

0 0 đánh giá
Article Rating

Ôn Quốc Cường có thể thấy ít nhất Tống Lê vẫn rất quan tâm đến Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cũng có tình cảm đặc biệt với Tống Lê …

Nghe đến đây, nắm tay của Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu siết chặt kêu răng rắc!

Ôn Quốc Cường thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc!”

Lúc này sắc mặt của Tiêu Thanh Hải đã hoàn toàn đen lại …

Ôn Quốc Cường dường như không nhận ra sắc mặt khó coi của Tiêu Thanh Hải, vẫn nói không ngừng nghỉ: “Haizz, giới trẻ bây giờ, quá là thất thường, nói gì mà loại hình không phù hợp, thụ thụ yêu nhau không có kết quả tốt, vì thế không thể ở bên nhau!”

“Thụ thụ không phù hợp cái gì, đâu ra lắm thứ không phù hợp như thế, chỉ bắt nạt ông già này không hiểu biết, lừa gạt ta chứ gì!” Nói đến đây, Ôn Quốc Cường tức giận đập bàn bồm bộp!

Đập bàn xong, Ôn Quốc Cường mới nhớ ra, hiện giờ Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải đang ở bên nhau, Tiêu Thanh Hải hiện còn đang ngồi bên cạnh mình …

Đây …. là đang nói tốt về người yêu cũ trước mặt người yêu hiện tại của con trai …

Shhh, nghĩ thôi là da đầu đã thấy tê rần rồi!

May mà Ôn Quốc Cường cũng là người từng trải, ông vỗ vỗ vai Tiêu Thanh Hải: “Cũng may hiện giờ có cậu ở bên Ôn Ngôn, ta rất yên tâm …”

Ôn Quốc Cường khen ngợi Tiêu Thanh Hải một trận ra trò, sợ rằng lát nữa mình sẽ làm hỏng chuyện của con trai.

Ôn Quốc Cường không biết rằng, lời nói vô tâm của ông, quả thực đã khiến Tiêu Thanh Hải vui sướng đến gần như nổ tung!

Tiêu Thanh Hải cảm thấy mình đúng là gạt phăng mây mù nhìn thấy vầng trăng sáng!

Trước đó anh còn lo rằng trên đầu mình mọc một đồng cỏ xanh rì, may mắn hiện giờ đã biết rồi, Ôn Ngôn và Tống Lê thực chất là quan hệ chị em, anh có thể không kích động hay sao!

Thế giới này, thực sự quá tuyệt vời!

Không có gì khiến người ta phấn khích hơn việc biết được tin tức này!

Tiêu Thanh Hải lúc này chỉ muốn gật đầu một cách kiên định, tỏ ý Ôn Ngôn nói đúng!

Sau đó anh làm thế nào tạm biệt Ôn Quốc Cường, bản thân Tiêu Thanh Hải cũng không biết, anh bị niềm vui bất ngờ lớn lao này đập cho ngây ngốc.

Hiện tại anh cảm thấy mình mỗi một bước đều đang đi trên mây, mỗi một bước đều không quá chân thật …

Về đến phòng ngủ, Tiêu Thanh Hải nhìn Ôn Ngôn đang ngủ say, anh đưa tay vuốt ve gò má cậu, Tiêu Thanh Hải cảm thấy hiện giờ chỉ vuốt ve Ôn Ngôn đã không thể xoa dịu được trái tim đang xao động của mình, vì thế anh từng chút từng chút siết chặt vòng tay, giữ thật chặt.

Ôn Ngôn bị ôm chặt đến mức có chút không chịu nổi, từ từ tỉnh giấc, phát hiện Tiêu Thanh Hải đang ôm mình.

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đối phương ôm mình muốn làm gì, rõ ràng không có gì ngoài ý nghĩa không cần nói ra kia ….

Ôn Ngôn, tự cho rằng mình hiểu đúng suy nghĩ của đối phương, trực tiếp đẩy Tiêu Thanh Hải ra: “Đừng làm phiền tôi ngủ!”

Tiêu Thanh Hải vẫn không hề nhúc nhích, ôm Ôn Ngôn thật chặt …

Ôn Ngôn: “……” Giữa đêm khuya, phát điên cái gì vậy!

Tiêu Thanh Hải bây giờ lúc thì vui mừng vì giữa Ôn Ngôn và Tống Lê không có gì, Ôn Ngôn thuộc về riêng một mình anh, lúc thì lại xót xa vì những bất hạnh mà Ôn Ngôn gặp phải khi còn nhỏ.

Quả thực là một tình huống cực kỳ mâu thuẫn …

Chẳng trách Ôn Ngôn yêu tiền đến vậy, chẳng trách trước đây Ôn Ngôn sợ hãi khi ở một mình trong phòng ngủ, sau này anh sẽ cho Ôn Ngôn thật nhiều tiền, tất cả tiền anh đều cho Ôn Ngôn hết, anh cũng sẽ không để Ôn Ngôn phải sợ hãi nữa.

Anh sẽ cho Ôn Ngôn mọi thứ tốt nhất …

Tiêu Thanh Hải cứ thế lặng lẽ ôm Ôn Ngôn không nói gì, Ôn Ngôn cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì!

Nói muốn làm, cũng không giống nha, chỉ ôm thôi thì tính là làm cái gì!

Nói là không muốn làm, vậy giữa đêm khuya ôm mình chi vậy!

Ôn Ngôn nghĩ không ra, nếu đối phương đã không có bước hành động tiếp theo, Ôn Ngôn bèn dựa vào lòng Tiêu Thanh Hải đi thẳng vào giấc ngủ …

Đợi đến khi Tiêu Thanh Hải lên kế hoạch cho tương lai của hai người xong, thì phát hiện Ôn Ngôn trong lòng mình lại ngủ mất rồi …

Lần này anh không đánh thức Ôn Ngôn nữa, anh thật cẩn thận đặt cậu xuống giường như nâng niu một báu vật, sau đó tự mình ôm lấy cậu …

Nhưng Tiêu Thanh Hải vẫn trằn trọc khó ngủ, anh lấy điện thoại ra xem giờ, hiện tại đã là ba giờ sáng …

Ban đầu Tiêu Thanh Hải định đợi đến sáng mai mới dặn trợ lý đi điều tra một chút về mụ bảo mẫu năm đó, nhưng hiện giờ anh cảm thấy mình thực sự một giây cũng không thể đợi được nữa, cuối cùng Tiêu Thanh Hải vẫn gọi điện cho trợ lý của mình!

Trợ lý nhỏ bên kia đang ngủ mơ mơ màng màng, nhận được cuộc gọi từ ông chủ mình, giật bắn cả người ngồi bật dậy!

Phản ứng đầu tiên của một người đi làm là ‘Mình ngủ quên rồi sao?’

Nhìn đồng hồ thấy mới ba giờ sáng!

Trợ lý nhỏ có một cơn xúc động muốn rải tro cốt của ông chủ!

Tuy cậu là trâu là ngựa, nhưng ông chủ cũng không thể thực sự coi cậu là trâu là ngựa mà sai bảo chứ!

Nghĩ đến mức lương hậu hĩnh của mình, trợ lý nhỏ vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, trâu ngựa thì trâu ngựa vậy!

Nhận cuộc gọi, đợi ông chủ đưa ra chỉ thị cho cậu!

Bất kể là gì, cậu nhất định sẽ hoàn thành một cách hoàn hảo!

Ai bảo ông chủ trả lương cao cơ chứ!

Sau khi Tiêu Thanh Hải ở đầu dây bên kia nói xong, nụ cười của trợ lý nhỏ đông cứng trên khuôn mặt …

Cậu là đang mơ chưa tỉnh đúng không!

Đây là chuyện kỳ lạ quái dị gì!

Trợ lý nhỏ nhéo mạnh vào đùi mình một cái, lập tức đau đến chảy nước mắt!

Không phải nằm mơ, đây là sự thật hả?

“Tiêu, Tiêu tổng!” Trợ lý khó khăn lên tiếng: “Chuyện tìm người này của ngài không phải là nên báo với cảnh sát hay sao?”

Hơn nữa, tìm người từ mười mấy năm trước, ngay cả đối phương họ gì là ai cũng không biết, chuyện này có lẽ ngay cả cảnh sát cũng khó mà tìm được ấy chứ!

Bỗng nhiên, trong đầu trợ lý nhỏ bất giác bật ra một câu…

‘Cho cậu thời gian ba phút, tôi muốn có tất cả thông tin về người này!’

Trợ lý nhỏ nghĩ đến đây không khỏi rùng mình một cái!

Ông chủ của cậu chắc không phải đã từng đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới có thể một tay che trời, và một trợ lý nhỏ bình thường là cậu đây, sẽ có thể trong vòng ba phút tìm ra mọi thông tin về người đó cho ngài ấy đâu ha?

Cậu nên vui mừng vì sếp coi trọng mình đến thế, hay nên ‘vui mừng’ vì sếp coi trọng mình đến thế!

Hiện giờ trợ lý nhỏ chỉ muốn hét lên thật to “Thần thiếp làm không được!”

Chuyện này đừng nói là thần thiếp, có lẽ đổi thành hoàng đế cũng làm không được ấy chứ!

Trợ lý nhỏ đã không biết nên bắt đầu càm ràm ông chủ nhà mình từ chỗ nào!

Nhưng khi nghe ông chủ ở đầu dây bên kia nói rằng làm tốt sẽ được thưởng một căn nhà, ánh mắt của trợ lý nhỏ lập tức sáng bừng lên!

“Dạ được, ông chủ yên tâm, chuyện này cứ để em lo! Người này dù đã nghẻo, em cũng đào đất tìm bằng được xương cốt cho ngài!”

Trên đời này không có chuyện gì là làm không được, trừ khi chưa xì tiền đúng nơi!

Nếu bây giờ không phải là ba giờ sáng, trợ lý nhỏ đã muốn ra ngoài gõ cửa từng nhà từng hộ để hỏi rồi!

Sau khi kết thúc cuộc gọi với trợ lý, lúc này Tiêu Thanh Hải mới cảm thấy ngụm khí nghẹn trong lòng mình cuối cùng đã tiêu đi một chút!

Anh nằm xuống trở lại, ôm Ôn Ngôn, bắt đầu chìm vào giấc ngủ …

Sáng hôm sau, khi Ôn Ngôn tỉnh dậy liền nhìn thấy Tiêu Thanh Hải với gương mặt tràn đầy yêu thương ngồi bên giường nhìn mình …

Nếu không phải các thói quen của đối phương đều giống y hệt Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn thậm chí phải nghi ngờ Tiêu Thanh Hải là bị thứ gì đó nhập vào người rồi hay không!

Ôn Ngôn: “……” Sáng sớm đã có chuyện kinh khủng gì vậy!

Người này là chưa thoát khỏi trạng thái tâm thần phân liệt tối hôm qua à?

Chỉ là cảm thấy đang yên đang lành một người sao có thể nói phát bệnh là phát bệnh …

May mà bây giờ Ôn Ngôn đã quen với trạng thái tinh thần phát điên thất thường của Tiêu Thanh Hải.

Tiêu Thanh Hải làm như phát hiện ánh mắt kỳ quái của Ôn Ngôn nhìn mình, anh hơi thu lại cảm xúc biểu lộ ra ngoài của mình.

Tiêu Thanh Hải nghĩ mãi cũng không biết nói gì để mở đầu, vì thế nói một cách khô khan: “Chuẩn bị dậy rồi à?”

Ôn Ngôn cũng không biết đối phương định làm ra trò gì, nhìn mặt trời đã lên cao trên bầu trời, cậu ngơ ngác gật đầu …

Thấy Ôn Ngôn gật đầu, Tiêu Thanh Hải vội vàng bắt đầu phục vụ cậu mặc quần áo …

Ôn Ngôn bị Tiêu Thanh Hải làm cho ngượng ngùng, làm như cậu bây giờ vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, cần người khác giúp mặc quần áo vậy …

Sau khi được Tiêu Thanh Hải mặc áo xong, Ôn Ngôn vừa định thở phào, lúc này liền thấy Tiêu Thanh Hải háo hức định vén chăn của cậu!

Ôn Ngôn: “……” Cần cái méo gì!

“Anh làm gì vậy, tôi tự biết thay quần!” Ôn Ngôn giữ chặt tấm chăn nhỏ trên người không cho Tiêu Thanh Hải vén ra, nói đùa gì vậy, bộ thật sự xem cậu là trẻ ba tuổi à!

Tiêu Thanh Hải hiện tại tràn đầy tâm lý của người cha hiền, anh dịu dàng nhìn Ôn Ngôn: “Đừng sợ, có cái gì mà tôi chưa thấy đâu!”

Nói rồi Tiêu Thanh Hải lại bắt đầu lôi kéo tấm chăn nhỏ trên người Ôn Ngôn.

Hiện tại thời tiết nóng bức, Ôn Quốc Cường chỉ chuẩn bị cho bọn họ một tấm chăn hè mỏng manh.

Tấm chăn hè dưới tình huống hai người cố hết sức anh lôi tôi kéo, không hề ngạc nhiên khi roẹt một cái rách làm đôi, giờ thì hay rồi, mỗi người một nửa không cần phải tranh giành nữa…

Tiêu Thanh Hải nhìn mảnh chăn trong tay, ngây người ra, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, nhân lúc Ôn Ngôn đang ngẩn ngơ, lấy luôn mảnh chăn trong tay cậu qua, vo tròn nhét xuống dưới gầm giường, giả vờ như không có gì.

Ôn Ngôn: “……” Bộ anh xem tôi là người mù đấy hả?

Cuối cùng Tiêu Thanh Hải vẫn là không thể thay quần cho Ôn Ngôn như mong muốn, bởi vì anh đã trực tiếp bị cậu đuổi ra khỏi phòng …

Sau khi Tiêu Thanh Hải bị đuổi ra ngoài, Ôn Ngôn rầm một cái đóng cửa lại.

Một lát sau cửa lại mở ra, lúc Tiêu Thanh Hải còn chưa kịp vui mừng vì Ôn Ngôn mở cửa, thì từ bên trong có thứ gì đó bị ném ra ngoài, tiếp đó Ôn Ngôn lại đóng cửa lần nữa …

Tiêu Thanh Hải theo phản xạ giơ tay bắt lấy thứ Ôn Ngôn ném ra, nhận ra đó là mảnh chăn hồi nãy bị anh giấu dưới giường.

Còn may, còn may, không phải là vali của anh, điều đó chứng tỏ Ôn Ngôn vẫn còn yêu anh!

Cảnh tượng Tiêu Thanh Hải bị đuổi ra ngoài, tình cờ bị Tống Lê “đi ngang qua” thấy rõ mồn một …

“Wow!” Tống Lê phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ!

Nội tâm anh ta dâng trào, hai người này kích thích như vậy sao, ngay cả chăn cũng có thể xé rách …

Đây là dùng tư thế gì vậy, ôi —— Không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra!

Khắp đầu óc đều là những hình ảnh bị làm mờ, Tống Lê nhìn Tiêu Thanh Hải với ánh mắt phức tạp rồi rời đi …

Tiêu Thanh Hải nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Lê, một lần nữa rơi vào trầm tư, hiện giờ cảm giác của anh đối với Tống Lê rất phức tạp, lúc trước anh thực sự rất ghét Tống Lê, ai biểu trước đây Ôn Ngôn từng cầu hôn người ta, mối quan hệ người yêu cũ của người yêu hiện tại thế này, anh có thể không ghét đối phương được sao!

Nhưng sau khi biết quan hệ giữa Tống Lê và Ôn Ngôn, bây giờ anh nhìn Tống Lê cứ giống như đang nhìn hai người chị em tốt …

Mặc dù biết Tống Lê không còn là mối đe dọa với anh, nhưng điều đó cũng không cản trở anh ghét Tống Lê, ai biểu người này chiếm quá nhiều tâm trí của Ôn Ngôn như vậy!

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x