“Ba, ba nói đúng, làm gì có đạo lý người một nhà lại chia phòng ngủ, bọn con sẽ dọn dẹp căn phòng kia cho ba!” Tiêu Thanh Hải lúc này cũng không làm bộ làm tịch nữa, gọi Ôn Quốc Cường một tiếng ba luôn!
Nếu như Ôn Quốc Cường đã biết rồi, rõ ràng kêu bọn họ ngủ chung với nhau, chín bỏ năm lên không phải là đồng ý cho bọn họ ở bên nhau sao!
Lúc này không gọi ba, lúc nào mới gọi ba!
Nếu hiện giờ Tiêu Thanh Hải có cái đuôi, có lẽ đã vẫy lên tận trời rồi …
Ôn Quốc Cường vẫn là bị tiếng gọi ba này của Tiêu Thanh Hải doạ cho giật bắn người, may mà thân thể ông mạnh mẽ chịu được, bằng không ông thật sự sợ rằng bị tiếng gọi ba này tiễn đi luôn!
Nhìn từ góc độ của người từng trải, Ôn Quốc Cường vẫn rất hài lòng với Tiêu Thanh Hải, làm việc đáng tin cậy, không ngại khó, quan trọng nhất là còn đối xử tốt với Ôn Ngôn!
Tính tình của Ôn Ngôn, cũng không phải ông không biết, người có thể chấp nhận được thằng bé thực sự là khác thường, cậu ta có thể đối xử tốt với Ôn Ngôn, người làm ba này cũng thấy mãn nguyện!
Tiếng gọi ba này, ông nhận!
Ôn Quốc Cường vỗ vỗ lên tay Tiêu Thanh Hải coi như ngầm đồng ý …
Ôn Ngôn đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác qua lại: “……”
Nếu không có gì nhầm lẫn, con mới là con trai cưng của ba nè!
Ôn Ngôn cứ thế bị người cha già của mình giao cho Tiêu Thanh Hải …
Ôn Quốc Cường tiện thể mang đồ đạc của Tiêu Thanh Hải sang trả bên phòng Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn: “……” Ba đây là gấp gáp để tụi con ở chung đến độ nào vậy hả, thắt lưng của con trai ba không chịu nổi đâu đó!
Đáng tiếc, Ôn Quốc Cường không nghe thấy tiếng lòng của Ôn Ngôn …
Nhân lúc Tiêu Thanh Hải đang sắp xếp đồ đạc, Ôn Quốc Cường gọi Ôn Ngôn đến phòng mình, chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện thân mật với đứa con trai lâu ngày không gặp …
“Con trai à!” Ôn Quốc Cường mở miệng gọi Ôn Ngôn một tiếng, rồi thở dài một hơi thật nặng nề!
Ôn Ngôn đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn Ôn Quốc Cường, vô cùng có phong thái bá tổng.
Lạnh nhạt kiểu bá tổng.JPG
Ôn Quốc Cường bên này khó khăn lắm mới khơi dậy được cảm xúc, nhìn thấy Ôn Ngôn đứng đó với khuôn mặt lạnh tanh, cảm xúc của ông như quả bóng xì hơi, xẹp lép không còn gì.
Ôn Quốc Cường thưởng cho Ôn Ngôn một cái búng vào trán: “Đến chỗ ba còn ra vẻ bá tổng cái gì chứ! Ba làm bá tổng bao nhiêu năm, còn không ra vẻ như con!”
Ôn Ngôn ôm đầu: “Ba có chuyện gì, nói thẳng luôn đi!”
Ôn Quốc Cường lại thở dài, vẻ mặt nghiêm túc lại: “Cậu Tiêu Thanh Hải này tuy ba tiếp xúc với cậu ta chưa lâu, nhưng ánh mắt khi thích một người sẽ không thể giấu được, ba thấy được cậu ta rất thích con, con nên bước ra khỏi những chuyện trước đây rồi ……”
“Trước đây là ba có lỗi với con, bỏ bê con ……”
“Không cần nói nữa, con biết rồi” Lúc Ôn Quốc Cường còn muốn nói thêm mấy lời nữa thì bị Ôn Ngôn cắt ngang!
Ôn Ngôn đã nghe quá nhiều lời hối lỗi từ Ôn Quốc Cường, nhưng hối lỗi bao nhiêu đi nữa cũng có ích gì, những gì đã xảy ra thì cũng xảy ra …
Có cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện quá khứ không?
Đó là sự thật, không thể nào thay đổi, mọi sự hồi tưởng và xin lỗi chẳng qua là để bản thân mình cảm thấy dễ chịu …
Nhưng có bao giờ nghĩ, nhắc lại quá khứ như vậy cũng là xé toạc vết thương của người kia một lần nữa hay không …
Ôn Ngôn không muốn vết thương đã lành của mình bị người ta xé toạc ra …
Cho nên cậu không cần lời xin lỗi của Ôn Quốc Cường, cậu cũng không muốn nghe Ôn Quốc Cường nhắc lại quá khứ.
Đến khi Tiêu Thanh Hải sắp xếp xong đi qua tìm Ôn Ngôn, thì phát hiện sắc mặt của Ôn Ngôn và Ôn Quốc Cường đều không tốt lắm …
Đây là sao nữa …
Tiêu Thanh Hải nhíu nhíu mày, anh rất không thích khi nhìn thấy Ôn Ngôn không vui vẻ, nhưng anh cũng biết hiện tại không phải là lúc để hỏi.
“Trễ quá rồi, ba, con đưa Ôn Ngôn về đi ngủ trước!” Tiêu Thanh Hải tìm một lý do để trực tiếp đưa Ôn Ngôn đi, bây giờ anh gọi ba cũng càng lúc càng trơn tru hơn.
Ôn Quốc Cường cũng không nói gì, chỉ phất phất tay kêu Tiêu Thanh Hải đưa người đi.
Tiêu Thanh Hải nắm tay Ôn Ngôn vừa ra đến cửa, thì bên trong truyền ra giọng nói u oán của Ôn Quốc Cường: “Buổi tối vận động nhẹ một chút, âm thanh cũng nhỏ một chút, ở đây cách âm không tốt, ba lớn tuổi rồi ngủ không sâu giấc …”
Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải: “……” Con nghe rồi, con cảm ơn ba nha!
Tối đó đợi Ôn Ngôn ngủ rồi, Tiêu Thanh Hải vẫn nghĩ đến lúc nãy Ôn Quốc Cường và Ôn Ngôn gườm nhau, anh làm sao cũng không thể an ổn đi vào giấc ngủ được.
Nếu đã không ngủ được, Tiêu Thanh Hải bèn dự định xuống lầu chạy vài vòng để giải toả tâm tình …
Vừa xuống lầu, Tiêu Thanh Hải liền nhìn thấy Ôn Quốc Cường ngồi trong phòng khách dưới lầu xem tivi.
Thấy Tiêu Thanh Hải xuống, Ôn Quốc Cường vẫy tay gọi anh lại …
Tiêu Thanh Hải nghĩ nghĩ rồi vẫn bước qua, ngồi xuống bên cạnh Ôn Quốc Cường …
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Vẫn là Ôn Quốc Cường hiểu được suy nghĩ của Tiêu Thanh Hải, ông hỏi thẳng.
Tiêu Thanh Hải im lặng một lúc, cuối cùng hỏi ra thắc mắc trong lòng, anh thực sự rất muốn biết Ôn Ngôn có chuyện gì, vì sao đột nhiên buồn bã như vậy, anh còn là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Ngôn thế này …
“Mẹ của Ôn Ngôn mất khi khi nó còn rất nhỏ …” Ôn Quốc Cường như thể chìm vào hồi ức.
Tiêu Thanh Hải cũng không ngắt lời Ôn Quốc Cường, anh an tĩnh ngồi bên cạnh lắng nghe …
Mẹ của Ôn Ngôn mất khi cậu còn rất nhỏ, lúc đó Ôn Quốc Cường tuổi trẻ hăng hái, ông cảm thấy không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, vì vậy ông trực tiếp giao Ôn Ngôn mới được sáu tuổi cho bảo mẫu chăm sóc …
Mỗi tháng ông gửi tiền cho bảo mẫu, rất rất nhiều tiền, ông cho rằng chỉ cần có tiền, bảo mẫu chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Ngôn.
Thế nhưng bản tính con người không vượt qua được cám dỗ, mấy tháng đầu bảo mẫu thực sự đối xử với Ôn Ngôn không tệ, bà ta chăm sóc nhóc Ôn Ngôn như một người mẹ, nhưng sau vài tháng, bảo mẫu phát hiện Ôn Quốc Cường không hề quan tâm đến đứa trẻ này, cho nên bảo mẫu cũng dần dần bắt đầu không còn để tâm nhiều nữa.
Ban đầu cũng chỉ là đối xử lơ là với Ôn Ngôn, rồi sau đó chỉ cần bảo mẫu có chuyện không vừa ý thì sẽ bắt đầu đánh mắng Ôn Ngôn.
Có lúc bảo mẫu muốn đi đánh bài, bà ta sợ Ôn Ngôn chạy lung tung ra ngoài, bèn trực tiếp khóa cậu trong phòng, nhốt một cái là …
Đến khi bảo mẫu trở về, thường là đã tối muộn, bảo mẫu cũng sẽ không quan tâm đến Ôn Ngôn đang bị nhốt trong phòng, bà ta mệt rồi cần phải nghỉ ngơi …
Đứa trẻ sáu tuổi cứ thế bị lãng quên trong căn phòng khóa trái.
Ngay cả đồ ăn của Ôn Ngôn cũng bị bảo mẫu bớt xén, rất nhiều lúc đồ ăn nguyên cả ngày của cậu chỉ là một chiếc bánh bao nguội lạnh …
Ôn Ngôn từng cố gắng phản kháng, cũng từng cố gắng chạy trốn, nhưng một đứa trẻ sáu tuổi, chính là lứa tuổi người ngại chó ghét, cho dù cậu trốn thoát được thì cũng không ai tin lời cậu …
Mỗi tháng cũng chỉ có vài ngày Ôn Quốc Cường chuyển tiền cho bảo mẫu, thì Ôn Ngôn mới được đối xử tử tế, được ăn một bữa cơm nóng.
Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác …
Đến khi sự nghiệp của Ôn Quốc Cường đi vào ổn định, lúc trở về gặp Ôn Ngôn, thì Ôn Ngôn lúc đó đã không thể nói chuyện nữa …
Cậu chỉ biết đứng ngây ngốc như thế nhìn Ôn Quốc Cường.
Lúc này, Ôn Quốc Cường mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng bấy giờ đã không còn cách nào, vết thương trong lòng đã hình thành, Ôn Ngôn đã hoàn toàn khép mình lại …
Ôn Quốc Cường khi đó vẫn không biết tại sao Ôn Ngôn lại trở nên như vậy, ông muốn hỏi bảo mẫu, nhưng bảo mẫu đã sớm ôm tiền của ông chạy trốn.
Sau khi dò hỏi nhiều lần từ những người hàng xóm, ông mới dần dần chắp vá được chân tướng của sự việc …
Ông mới biết được Ôn Ngôn đã sống những ngày tháng như thế nào …
Đó hoàn toàn là sự thất trách của người làm cha này, nếu biết trước thì mỗi tuần hoặc mỗi tháng ông sẽ đến thăm Ôn Ngôn một lần, bảo mẫu có lẽ sẽ kiêng dè, không đối xử với Ôn Ngôn như vậy …
Đáng tiếc điều vô dụng nhất trên đời này là ‘nếu biết trước’ ….
Trong những năm đó, bảo mẫu cầm tiền của ông, ngược đãi con trai ông …
Về sau trải qua sự can thiệp và trị liệu của bác sĩ tâm lý, Ôn Ngôn đã gần như không khác gì các bạn cùng lứa, nhưng có vài thứ đã khắc sâu vào trong xương tủy thì có làm gì cũng không thể dễ dàng xóa bỏ.
Trong quá trình chung sống sau đó, Ôn Quốc Cường nhận ra Ôn Ngôn cực kỳ ghét tiếp xúc với phụ nữ, tiếp xúc với phụ nữ khiến cậu nhớ lại bản thân lúc nhỏ bị ngược đãi, cũng vì lý do này, sau khi Ôn Ngôn nói với ông về xu hướng tính dục, ông đã thản nhiên chấp nhận …
Cũng chính vì chỉ khi bảo mẫu có tiền, mới vui vẻ đối đãi với Ôn Ngôn, cho nên Ôn Ngôn mới coi trọng tiền bạc như vậy, chỉ có những con số đầy ắp trong tài khoản mới có thể mang lại cho Ôn Ngôn cảm giác an toàn …
Đôi khi, cậu cũng sợ bóng tối …
Tiêu Thanh Hải càng nghe càng siết chặt nắm tay: “Vậy sau đó thì sao? Sau khi bảo mẫu chạy trốn thì thế nào?”
Anh hiện tại cấp thiết muốn biết kết cục của mụ bảo mẫu đó …
Ôn Quốc Cường thở dài một tiếng lắc lắc đầu: “Lúc đó không có nhiều camera giám sát như bây giờ, người đã chạy rồi, biển người mênh mông biết tìm ở đâu!”
Tiêu Thanh Hải siết nắm tay kêu răng rắc, tại sao lại có loại người này, làm chuyện trời đất khó dung tha như vậy, thế mà vẫn sống trên đời.
Anh sẽ nghĩ cách tìm ra mụ ta, loại người này nên xuống địa ngục …
Chỉ cần là người từng bắt nạt Ôn Ngôn, anh sẽ khiến tất cả phải trả giá.
Tiêu Thanh Hải cuối cùng cũng hiểu tại sao khi nhắc đến quá khứ Ôn Ngôn lại có sắc mặt khó coi như vậy, đối mặt với kẻ từng ngược đãi mình, cho dù tìm không ra, cũng không phải là lý do để từ bỏ tìm kiếm.
“Tại sao ba lại dễ dàng từ bỏ việc tìm kiếm như vậy?” Tiêu Thanh Hải vốn không định hỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn hỏi ra.
“Lúc đó không có camera giám sát, biển người mênh mông …” Ôn Quốc Cường vẫn lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Nghe Ôn Quốc Cường nói vậy, Tiêu Thanh Hải cũng không nói nữa, tuy không biết đi đâu tìm người giữa biển người mênh mông, nhưng chuyện đã xảy ra chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Có lẽ Ôn Quốc Cường có cách nghĩ và cân nhắc riêng, cũng có thể ông sợ nếu tiếp tục điều tra, sẽ có người trả thù lại Ôn Ngôn, nhưng Tiêu Thanh Hải vẫn cảm thấy không nên dễ dàng từ bỏ như vậy.
Có điều may là đứa trẻ nhà hàng xóm thấy Ôn Ngôn đáng thương nên đã giúp đỡ chăm sóc cậu, Ôn Ngôn cũng cực kỳ dựa dẫm vào đối phương …
Đứa trẻ đó tên là Tống Lê …
Nghe đến đây, trong lòng Tiêu Thanh Hải hẫng một nhịp, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Tống Lê lại là một tồn tại đặc biệt như vậy đối với Ôn Ngôn.
Trong lòng Tiêu Thanh Hải vừa dấy lên một chút thiện cảm với Tống Lê, thì Ôn Quốc Cường lại tiếp tục nói: “Lúc đó Ôn Ngôn kéo Tống Lê đến nói với ta là muốn kết hôn, ta thực sự bị doạ giật nảy mình!”
Nghe đến đây, Tiêu Thanh Hải lập tức thu lại chút xíu xiu thiện cảm vừa dành cho Tống Lê, thuận tiện tăng thêm một chút ác cảm đối với anh ta ….
Ôn Quốc Cường ở bên cạnh làm như nhớ lại thời điểm vui vẻ nào đó, khuôn mặt nghiêm nghị của ông cũng dịu đi phần nào: “Khi đó ta thực sự nghĩ rằng nếu bọn chúng sống bên nhau cả đời cũng khá tốt …”