Nhaminh [CHY] Chương 99: Cho cậu 50 triệu ….

[CHY] Chương 99: Cho cậu 50 triệu ….

0 0 đánh giá
Article Rating

Tiêu Hồng Thắng cảm thấy Ôn Ngôn nói có lý nha, đến cũng đã đến rồi, không nói gì ra mà về thì cũng quá mất mặt ông – người nắm quyền tập đoàn Tiêu thị rồi!

Đối phương chẳng phải đã đảm bảo rằng cậu ta và Tiêu Thanh Hải là tình yêu đích thực sao!

Vậy thì ông sẽ hoàn thành quy trình cần làm, cũng xem như rũ bỏ xong một mối tâm sự!

Thế là Tiêu Hồng Thắng ngồi thẳng lưng, tay chuẩn bị lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo …

Ôn Ngôn hai mắt sáng rực kích động nhìn động tác của Tiêu Hồng Thắng!

Ông ấy sắp nói ra câu thoại kinh điển của bá tổng rồi sao!

Tiêu Hồng Thắng bên kia cứ lục lọi, lục lọi mãi …

Ôn Ngôn dán mắt vào động tác của Tiêu Hồng Thắng, cậu đã nghĩ xong phải dùng tư thế gì, nặn vài giọt nước mắt ra sao để phối hợp với Tiêu Hồng Thắng luôn rồi!

Tiêu Hồng Thắng quả nhiên không phụ lòng mong đợi của Ôn Ngôn, từ trong túi móc ra một tấm …

Thẻ ngân hàng!

Sao lại không phải là chi phiếu!

Không phải nên đưa chi phiếu để cậu tự điền số sao!

Thôi, thôi, Ôn Ngôn cảm thấy mình không kén chọn, thẻ ngân hàng, cũng được …

Lúc này chỉ thấy Tiêu Hồng Thắng khí phách đặt tấm thẻ cái bộp lên bàn của Ôn Ngôn!

Đôi mắt Ôn Ngôn lập tức sáng rực lên!

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!

Tiêu Hồng Thắng vốn định nói “Cầm 50 triệu này và rời xa con trai tôi!”

Nhưng khi ông vừa định thốt lên lời thoại thì nhìn thấy đôi mắt Ôn Ngôn sáng rực như đèn pha …

Toàn bộ lời nói của ông lại nghẹn trong cổ họng …

Lời của Cố Mạn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ông …

“Ông muốn Tiêu Thanh Hải có người bầu bạn hay là muốn nó cô độc đến già …”

“Ông muốn Tiêu Thanh Hải có người bầu bạn hay là muốn nó cô độc đến già …”

“Ông muốn Tiêu Thanh Hải có người bầu bạn hay là muốn nó cô độc đến già …”

……

Tiêu Hồng Thắng: “…” Sư phụ ơi, đừng niệm nữa!

Vì thế con số 50 triệu ban đầu xoay một vòng trong miệng Tiêu Hồng Thắng, ông suy snghĩ một chút định báo 5 triệu thôi, thân phận của đối phương tuy nói không bằng Tiêu Thanh Hải, nhưng chỉ có 5 triệu chắc cũng không thèm ngó tới …

Nhưng, lỡ đâu thì sao!

Vì tương lai của con trai mình, cuối cùng để chắc ăn Tiêu Hồng Thắng báo ra con số năm trăm nghìn!

Sau đó thấy Tiêu Hồng Thắng lại một lần nữa khí phách đặt tấm thẻ lên bàn, nói với Ôn Ngôn: “Cầm năm trăm nghìn này và rời xa con trai tôi!”

Đôi mắt Ôn Ngôn loé sáng, cậu nhìn Tiêu Hồng Thắng đập tấm thẻ trên bàn, không chút do dự nói: “Tôi đồng ý!”

Ít nhiều còn mang theo ý tứ có chút gấp gáp!

Tiêu Hồng Thắng: “……” Cậu không có võ đức gì cả!

“Năm trăm nghìn mà cậu cũng đồng ý?” Tiêu Hồng Thắng bị sốc bởi hành động bất ngờ của Ôn Ngôn, tại sao người này hành xử không theo lẽ thường vậy!

Chẳng phải đã nói thật lòng yêu nhau sao, chẳng lẽ còn không bằng năm trăm nghìn!

Phải biết rằng tiền tiêu vặt một tháng của Tiêu Thanh Hải không chỉ có năm trăm nghìn đâu á!

Nếu Ôn Ngôn và Tiêu Thanh Hải ở bên nhau, mỗi tháng đều sẽ có được năm trăm nghìn, chẳng lẽ lại không chọn như vậy!

Tiêu Hồng Thắng cho rằng Ôn Ngôn nghe nhầm, thế là nhắc lại một lần nữa, là năm trăm nghìn, không phải năm triệu, càng không phải năm mươi triệu!

Ôn Ngôn gật gật đầu, chuẩn bị lấy tấm thẻ ngân hàng mà Tiêu Hồng Thắng vừa đặt lên bàn: “Cháu biết, năm trăm nghìn mà, cháu đồng ý!”

Tiêu Hồng Thắng hiện giờ ra sức đè chặt tấm thẻ trên bàn, sợ bị Ôn Ngôn không cẩn thận cầm lấy, như vậy con dâu của ông sẽ bay đi mất, nếu để Tiêu Thanh Hải biết thì …

Nghĩ đến đây, lực tay của Tiêu Hồng Thắng lại vô thức tăng lên mấy phần …

Tiêu Thanh Hải trước đó chạy xuyên đêm về Bắc Kinh, sáng hôm sau lúc anh đang xử lý công việc thì nhận được cuộc gọi từ Cố Mạn.

Phải biết rằng Cố Mạn thường chỉ nhắn tin cho anh, gọi điện cho anh tính ra khá hiếm, trừ khi có việc khẩn cấpgì đó …

Nghĩ đến đây, Tiêu Thanh Hải cũng không dám chậm trễ, lập tức nghe máy …

Trong cuộc gọi, Cố Mạn thông báo với Tiêu Thanh Hải, hôm nay Tiêu Hồng Thắng đi ra ngoài một mình, rất có thể là đi tìm Ôn Ngôn …

Trong lòng Tiêu Thanh Hải giật thót một cái, hình ảnh Ôn Ngôn bị Tiêu Hồng Thắng bắt nạt một cách đáng thương cứ ở mãi trong tâm trí Tiêu Thanh Hải không tan biến.

Anh không còn tâm trí xử lý công việc ở Bắc Kinh nữa, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng quay về bên cạnh Ôn Ngôn …

Nhưng ở đây ngoài anh ra, còn ai có thể nắm giữ đại cục!

Đang lúc Tiêu Thanh Hải tiến thoái lưỡng nan, Cố Mạn báo với anh, bà đang trên đường đến Bắc Kinh …

Tiêu Thanh Hải cầm điện thoại hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”

Cố Mạn cũng sững người một cái, Tiêu Thanh Hải từ nhỏ đã là người có chính kiến, bà và Tiêu Hồng Thắng vì tập đoàn Tiêu thị mà hầu như không chăm lo cho đứa con trai này mấy, sau này Tiêu Thanh Hải lớn lên, cũngkhông cần bọn họ nữa, rồi bọn họ có thêm Cố Cẩm Diễn, thế là bọn họ gần như dồn hết tình thương cho CốCẩm Diễn …

Về phần đứa con trai cả này, Cố Mạn luôn cảm thấy mình mắc nợ nó …

Tiêu Thanh Hải bên này nôn nóng gấp gáp chạy về Giang Thành, sợ rằng Ôn Ngôn bị Tiêu Hồng Thắng bắt nạt, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất, cùng lắm anh đưa Ôn Ngôn rời khỏi nơi này cao chạy xa bay!

Nhưng anh vạn lần không nghĩ tới là, anh đã nhìn thấy chuyện gì!

Ôn Ngôn thế mà tính bán anh chỉ với năm trăm nghìn!

Nhìn lại sang Tiêu Hồng Thắng, Tiêu Thanh Hải nhất thời không biết ai mới là người bị bắt nạt …

Tiêu Hồng Thắng và Ôn Ngôn đang lôi lôi kéo kéo vì tấm thẻ ngân hàng cả nửa ngày, không ai chịu nhường ai!

Chỉ thấy tấm thẻ ngân hàng lúc thì nghiêng về phía Tiêu Hồng Thắng, lúc lại bị Ôn Ngôn kéo lại …

Hai người giằng co qua lại rất ầm ĩ, chẳng ai chú ý đến trong phòng đã có thêm một người!

Tiêu Hồng Thắng: “Con trai à, thẻ này chỉ có năm trăm nghìn, thật sự không đáng đâu!”

Ôn Ngôn: “Cháu đã nói là cháu đồng ý rồi, bác buông tay ra đi!”

Tiêu Hồng Thắng: “Cháu suy nghĩ thêm chút nữa đi, đây mới là năm trăm nghìn, mà cháu đã không cần Tiêu Thanh Hải nữa sao?”

Ôn Ngôn: “Cháu không phải đã nói, cháu đồng ý mà!”

Tiêu Hồng Thắng: “Cháu nói là không đồng ý đúng không, vậy cháu buông tay ra nào, ta già rồi tai có chútnghễnh ngãng!”

Ôn Ngôn: “Cháu nói là, đồng ý, cháu đồng ý!”

Tiêu Thanh Hải nhìn thấy một màn này quả thực là huyết áp tăng vọt, mạch máu ở thái dương cũng không kềmđược mà bắt đầu giật giật …

“Hai người đang làm gì vậy!” Câu này gần như là Tiêu Thanh Hải nghiến răng nghiến lợi nói ra!

Cả đoạn đường trở về, có thể nói là anh đã tưởng tượng ra rất rất nhiều tình huống, nhưng chỉ duy nhất loại tình huống này là không có!

Tiêu Hồng Thắng lớn tuổi không khỏi giật mình, nghe thấy giọng của Tiêu Thanh Hải, vô thức buông tay ra …

Ôn Ngôn nãy giờ chìm đắm trong niềm vui giành giật tấm thẻ, cậu chẳng nhận ra là ai lên tiếng, sau khi thấy Tiêu Hồng Thắng từ bỏ việc giành thẻ với cậu, cậu hớn hở cầm lấy tấm thẻ, còn chưa vui được một giây đã chạm phải gương mặt tối thui đến mức có thể nhỏ ra nước của Tiêu Thanh Hải …

Ôn Ngôn: “……” Đệt, công cốc rồi!

Tiêu Thanh Hải này cũng thật là, sớm không đến muộn không đến, khăng khăng đến ngay lúc này, là cố ý đốinghịch với cậu có phải không!

Bá tổng tức giận nha, chỉ xíu xiu nữa thôi, là cậu có thể sở hữu năm trăm nghìn rồi!

Nhưng đối diện với gương mặt đen như đáy nồi của Tiêu Thanh Hải, trực giác động vật nhỏ của Ôn Ngôn vẫn mách bảo cậu, cần phải nhanh chóng nghĩ cách giữ mạng, bằng không cái mạng nhỏ của cậu xong đời …

Ôn Ngôn lưu luyến không rời nhìn tấm thẻ trong tay, rồi nhìn gương mặt vẫn chưa tốt lên của Tiêu Thanh Hải, cậu cắn răng, đặt lại tấm thẻ vào tay Tiêu Hồng Thắng …

Nhìn một lần, lại một lần nữa, cuối cùng Ôn Ngôn lặng lẽ quay đầu đi, nếu nhìn nữa Ôn Ngôn thực sự sợ rằng mình sẽ òa khóc!

Nhưng đối diện với ánh mắt ‘Em không cho tôi một lý do thì đừng hòng yên ổn’ của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn chỉ có thể lắp ba lắp bắp bắt đầu giải thích: “Vừa rồi em chỉ là sợ Tiêu tổng giữ không chắc …”

Lý do vụng về này, bản thân Ôn Ngôn cũng chẳng tin nổi!

Vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng tiếp tục bịa chuyện …

“Anh biết mà, em cũng không phải là người coi trọng tiền bạc …” Nói xong, Ôn Ngôn nuốt nuốt nước bọt!

“Sao em có thể vì tiền mà vứt bỏ anh được chứ, anh phải tin em, anh đáng giá hơn năm trăm nghìn đó!” Nói xong, trên mặt Ôn Ngôn còn hiện ra biểu cảm mười phần chân thành.

Như thể Tiêu Thanh Hải mà không tin cậu, cậu sẽ đau lòng không chịu nổi!

Bất kể người khác có tin hay không, kiểu gì Tiêu Thanh Hải cũng phải giả vờ tin …

Vì vậy, anh thu lại ánh mắt đáng sợ đặt trên người Ôn Ngôn, quay sang nhìn Tiêu Hồng Thắng …

Tiêu Hồng Thắng: “……” Con nhìn ba làm gì. Hai đứa bây dàn cảnh bẫy ta à!

Hiện tại trong tay Tiêu Hồng Thắng đang cầm tấm thẻ mà Ôn Ngôn vừa mới đưa lại, giữ cũng không được, ném cũng không xong, ông cảm thấy tấm thẻ này quả thực chính là củ khoai nóng bỏng tay!

Đây là Tiêu Hồng Thắng lần đầu tiên biết con trai mình, hiện tại đã có khí thế mạnh mẽ như vậy, ông cũng không biết nên cảm thấy an ủi nhiều hơn, hay lo lắng nhiều hơn …

Ngay khi bầu không khí đã căng phồng đến mức sắp bùng nổ, Tiêu Hồng Thắng lại nhét tấm thẻ vào tay Ôn Ngôn!

Trên mặt Ôn Ngôn tỏ ra như thể vô cùng ngơ ngác cầm lấy thẻ …

Trong lòng thì mừng như điên, ôi chao, tấm thẻ này tự chạy đến, chuyện này không thể trách cậu được đúngkhông!

Bây giờ chắc là cậu có thể nhận rồi nhỉ …

Nhưng chạm phải ánh nhìn của Tiêu Thanh Hải, Ôn Ngôn lại khó khăn nuốt nuốt nước bọt …

Tại sao lại đối xử với cậu như vậy!

Chẳng lẽ cậu là một quân cờ trong ván cờ giữa Tiêu Hồng Thắng và Tiêu Thanh Hải sao?

Cậu sắp khóc luôn rồi đó được chưa!

Lúc này liền thấy Tiêu Hồng Thắng thản nhiên nhấp một ngụm trà và nói: “Quà ra mắt!”

Ôn Ngôn!!!

Cậu lại có thể rồi!

Cậu lại phấn chấn lên rồi!

Tới nào, tới nào, thêm nữa thêm nữa đi!

Đừng vì cậu là đóa hoa mong manh mà thương tiếc!

Ôn Ngôn trực tiếp dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để nhét chiếc thẻ vào trong túi áo mình, như thể chỉ cần chậm một giây là Tiêu Hồng Thắng sẽ hối hận ngay!

Tiêu Thanh Hải và Tiêu Hồng Thắng: “……” Với tốc độ tay này mà không đi thi đấu thể thao điện tử thì thật là phí phạm tài năng!

Ôn Ngôn đã nhận rồi, Tiêu Thanh Hải cũng không tiện nói gì, anh chỉ có thể im lặng chấp nhận hành động của Ôn Ngôn.

Nhìn dáng vẻ của Tiêu Hồng Thắng cũng xem như đã chấp nhận Ôn Ngôn, không biết Ôn Ngôn đã dùng phương pháp gì!

Phải biết rằng Tiêu lão gia cũng khó chiều có tiếng …

Cho dù quá trình thế nào, ít nhất kết quả là tốt!

Năm trăm nghìn đã trong tay, thuận tiện còn có thể danh chính ngôn thuận lừa Tiêu Thanh Hải về nhà, tâm trạng của Ôn Ngôn hiện giờ quả thực không thể tốt hơn!

Cậu hào phóng bày tỏ tối nay cậu làm chủ mời khách ăn cơm!

Muốn Ôn Ngôn chủ động mời cơm, đây đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm, có thể thấy được hiện tại Ôn Ngôn vui đến nhường nào!

Đang không biết Ôn Ngôn định mời ăn ở đâu, Tiêu Thanh Hải vẫn là có chút lo lắng, sợ rằng Ôn Ngôn sẽ làm ra hành động bất ngờ nào đó!

Phải biết rằng những hành động bất ngờ của Ôn Ngôn trước đây không phải là ít!

Chẳng hạn như mời Tiêu Hồng Thắng ăn một bát mì phiên bản sang trọng tại Lan Châu International, hoặc là một bữa ăn ở nhà hàng Sa Huyện …

Nghĩ đến đây Tiêu Thanh Hải không khỏi rùng mình một cái!

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x