Nhaminh [CHY] Chương 100: Của anh chính là của em

[CHY] Chương 100: Của anh chính là của em

0 0 đánh giá
Article Rating

Tiêu Thanh Hải vốn định nói để anh sắp xếp là được rồi, nhưng Ôn Ngôn và Tiêu Hồng Thắng bên kia đang trò chuyện hăng say, như thể bạn cũ rất nhiều năm không gặp, anh muốn chen vào cũng không chen được.

Tiêu Thanh Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Ngôn lấy điện thoại ra, sắp xếp cho bữa tối hôm nay …

Lúc này trái tim Tiêu Thanh Hải đã dâng lên tới cổ họng!

Cần biết rằng Tiêu Hồng Thắng là người rất cổ hủ, hiện giờ đối phương không dễ dàng chịu nhượng bộ, Tiêu Thanh Hải lo lắng Ôn Ngôn ở sau lưng đâm cho anh một nhát chết tươi!

Nhưng điều khiến Tiêu Thanh Hải không nghĩ tới là, nhà hàng mà Ôn Ngôn định mời khách lại là nhà hàng cổ Bách Niên nổi tiếng trong thành phố mà trước đây anh từng đặt đồ ăn mang về …

Chí ít không phải là một nơi kỳ kỳ quái quái nào đó, Tiêu Thanh Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi …

Tiêu Hồng Thắng nhìn nhìn nhà hàng này cũng hài lòng gật đầu, nhà hàng cổ Bách Niên này ở Trung Quốc quả thực tiếng tăm lừng lẫy!

Tiếng tăm lừng lẫy này cũng có ngọn nguồn, nghe nói tổ tiên của chủ nhà hàng này từng làm việc trong cung, đã làm ngự trù, cho nên tài nghệ nấu nướng không cần bàn cãi!

Còn có một nguyên nhân nổi tiếng khác là nhà hàng này cực kỳ đắt đỏ ở Trung Quốc, họ dám nhận số hai thì không ai dám nói là số một!

Chỉ một đĩa rau xào thôi cũng đã có giá sáu nghìn sáu trăm sáu, các món khác thì không cần nói cũng biết …

Mặc dù giá cả đắt đỏ đến vô lý, cũng không thiếu người đổ xô đến đây, không còn cách nào khác, đồ ăn ở đây thực sự ngon!

Mọi người đi theo nhân viên phục vụ vào trong, bên trong là một thế giới khác, đi vào trong, cầu nhỏ nước chảy, quái thạch giả sơn, nếu không biết mình đang ở trong nhà hàng, Ôn Ngôn còn phải nghi ngờ mình đã xuyên không, chỉ bước qua một cánh cửa thôi mà mọi thứ đã thay đổi đến vậy!

Trên đường đi Ôn Ngôn tò mò nhìn đông nhìn tây, cái bình hoa trước kia cậu từng thấy trong triển lãm, hình như đã được ai đó đấu giá mua về, cái này không biết có phải là đồ thật không …

Bức tranh kia cũng quen thuộc …

Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp hoa mắt tới nơi, quả không hổ danh là nhà hàng đắt nhất, xem cách bài trí này đi, đều là không chút nhân tính như thế!

Bước vào phòng riêng, Ôn Ngôn hào phóng ngỏ ý kêu Tiêu Hồng Thắng cứ tự nhiên chọn món!

Sau khi mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ tao nhã bước tới đưa thực đơn cho họ, không hổ danh là biểu tượng của sự đắt đỏ, ngay cả nhân viên phục vụ người nào người nấy cũng khí độ bất phàm.

Nếu không phải đã biết rõ thân phận đối phương, Ôn Ngôn còn tưởng hiện giờ mình đang tham dự một buổi tiệc nào đó của giới thượng lưu …

Cậu chỉ có thể cố gắng biểu hiện mình không phải là một tên nhà quê, nhưng sau khi cầm thực đơn lên nhìn một cái, Ôn Ngôn cảm thấy mình tiêu tùng rồi!

Cảm xúc bốc đồng trước đó, vào khoảnh khắc cầm thực đơn lên, đã dần dần nguội lạnh …

Đây, đây, đây …

Một đĩa rau xào sáu nghìn sáu trăm sáu, sao nhà hàng này không đi cướp luôn đi!

Là cảm thấy cướp giật quá đơn điệu, cho nên tặng bọn họ một đĩa rau để an ủi phải không?

Nhìn tiếp giá các món khác, cơ bản vài chục nghìn đến hàng trăm nghìn, món đắt nhất còn lên đến vài triệu …

Ôn Ngôn lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, bắt đầu lo lắng cho số tiền năm trăm nghìn của mình.

Trước đây lúc Tiêu Thanh Hải giận dỗi gọi đồ ăn mang về, Ôn Ngôn còn ghét bỏ đối phương đặt quá đắt, giờ nhìn lại người ta toàn gọi món giá trung bình!

Ôn Ngôn: “……” Là tầm nhìn của mình quá hạn hẹp rồi!

Bây giờ trả lại còn kịp không!

Ôn Ngôn đã bắt đầu nghĩ lý do để thoát khỏi nơi này!

Cũng không biết có phải tiếng lòng của Ôn Ngôn bị người ta nghe thấy hay không, chỉ thấy nhân viên phục vụđã lưu loát bày xong chén đũa cho ba người, thuận tiện rót cho mỗi người một tách trà, nói rằng trà này sánh ngang với Thập Bát Long Tỉnh …

Một lá trà có giá lên tới mấy chục nghìn gì đó …

Cái gì, loại trà dở toẹt này mà một lá đòi mấy chục nghìn á, anh còn có thể bịa vô lý thêm chút nữa không!

Lại nói, chúng tôi đâu có gọi trà, ai mang trà lên vậy, tôi không thanh toán đâu!

Ngại có Tiêu Hồng Thắng ở đây, Ôn Ngôn chỉ có thể gào thét trong lòng!

Lúc này liền nghe thấy nhân viên phục vụ tiếp tục nói, vì hôm nay tâm trạng ông chủ của bọn họ tốt, cho nên trà này được tặng miễn phí …

Gì cơ, tặng á?

Ồ, vậy thì không sao rồi!

Ôn Ngôn: “……” Sợ muốn chết, tưởng rằng còn chưa ăn đã nợ mấy triệu rồi!

Cầm tách trà lên nhấp một ngụm, ừm, không hổ là trà giá mấy trăm nghìn, uống vào cảm giác giống như …

Giống như …

Cũng không khác gì loại vài trăm đồng!

Không đúng, vẫn là có khác biệt, Ôn Ngôn mấp mấp môi nghĩ đây có lẽ đây chính là mùi tiền chăng?

Dựa trên nguyên tắc không lãng phí, Ôn Ngôn uống hết cả ấm trà như thể trâu ngửi hoa mẫu đơn …

Đến khi Ôn Ngôn uống xong trà, Tiêu Hồng Thắng bên kia cũng đã gọi món xong …

Nhân viên phục vụ thu dọn thực đơn rồi lịch thiệp rời đi!

Ôn Ngôn: “……” Có thể mang tôi đi cùng không!

Đi thì không đi được rồi, Ôn Ngôn chỉ có thể ngồi đó cười một cách gượng gạo, tiện tay rót thêm vài tách trà …

Cố gắng uống cho hoàn vốn …

Sau này cậu sẽ không khoe khoang khoác lác nữa!

Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên, nhìn những món ăn được bày biện tinh tế, Ôn Ngôn xoa xoa cái bụng tròn vo vì uống quá nhiều trà, cậu có chút ăn không nổi nữa …

Nhân viên phục vụ đứng một bên giới thiệu từng món, món này gọi là Hồng Vận Đương Đầu, dùng củ cải từ huyện Lạc Tử, sau khi làm sạch thì ướp với sốt mật ong, rồi ninh nhỏ lửa trong 7749 ngày, món này có màu sắc tươi sáng, tan ra ngay khi cho vào miệng …

Ôn Ngôn: “……” Tóm gọn là củ cải kho!

Món này gọi là Ngân Nha Cái Bị, dùng giá đỗ vận chuyển bằng máy bay từ huyện Hoàng tới, đầu tiên ngắt đầu bỏ đuôi rồi phủ lên một lớp trứng chiên …

Ôn Ngôn: “……” Tóm gọn là giá đỗ xào trứng!

Món này gọi là Thiên Tứ Ngọc Kỳ Lân, được làm từ bong bóng cá và bào ngư tươi hầm trong sáu giờ …

Ôn Ngôn: “……” Bong bóng cá hầm bào ngư, rắc thêm chút kỷ tử?

Món này gọi là Du Long Hí Phượng …

Ôn Ngôn hiện tại có một loại cảm giác một lời khó nói hết, chỉ vậy? Chỉ vậy á?

Tên món nào món nấy đều rất hoành tráng, kết quả là mấy thứ này?

Cầm hóa đơn lên nhìn, trước mắt Ôn Ngôn chợt tối sầm, mấy món ăn đơn giản tuỳ tiện cộng thêm một chai rượu đã hơn một triệu!

Không biết còn tưởng bọn họ ăn gan rồng hay tủy phượng!

Ôn Ngôn đau lòng quá mà!

Cậu cũng không phải là không trả nổi, chỉ là cảm thấy không cần thiết!

Nhưng lời mình đã nói ra, Ôn Ngôn cũng chỉ có thể chấp nhận!

Suốt cả bữa ăn, Ôn Ngôn ăn mà muốn khóc mà không thể khóc, cuối cùng hương vị món ăn thế nào cậu đều không cảm nhận được …

Cậu chỉ có thể cảm nhận được hương vị của sự đau lòng!

Đau, thật sự là quá đau!

Nghĩ khi đó cậu còn nói Tiêu Thanh Hải phá của!

Giờ nhìn lại, mới biết Tiêu Thanh Hải khi đó đã nghĩ cho cậu bao nhiêu …

Trước đó uống quá nhiều trà nên ăn không nổi, hiện tại Ôn Ngôn cảm thấy càng lỗ vốn hơn!

Vì có Tiêu Hồng Thắng ở đó, Ôn Ngôn cũng không quá phận, cậu chỉ cố hết sức tỏ ra bình thản ngoài mặt!

Nhưng phía sau dáng vẻ trông như bình thản ấy là bao nhiêu cay đắng, chỉ bản thân Ôn Ngôn hiểu rõ!

Ôn Ngôn trước đó uống quá nhiều trà, bây giờ không tránh khỏi chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần…

Thấy cậu lấy cớ ra ngoài, Tiêu Thanh Hải cũng đi theo …

Không biết còn tưởng họ định trốn thanh toán!

Tiêu Hồng Thắng: “……” Hợp sức bắt nạt ông già này chứ gì!

Vì đi quá gấp, lúc đứng dậy chân Ôn Ngôn còn va vào chân bàn, đau đến nỗi cậu chảy cả nước mắt sinh lý!

Nhưng vì hình tượng của bản thân, cậu cố nhịn!

Đến nhà vệ sinh rồi, cậu thực sự không kìm được nữa!

Sau khi Tiêu Thanh Hải bước vào, liền thấy mắt Ôn Ngôn đỏ hoe …

Tiêu Thanh Hải không ngờ bữa ăn này còn làm cho Ôn Ngôn phải bật khóc!

Anh vội vàng tiến lên an ủi: “Không sao, đừng khóc nữa!”

Ôn Ngôn cảm thấy có chút mất mặt, tại sao va vào chân bàn cũng bị người này nhìn thấy …

Nhưng nghe được nội dung an ủi của Tiêu Thanh Hải, sao lại có cảm giác cậu khóc vì trả tiền cho bữa ăn này vậy!

Cậu là kiểu bá tổng như vậy sao!

Coi thường ai hả!

Ôn Ngôn vừa định phản bác thì thấy Tiêu Thanh Hải nói: “Chút nữa anh trả tiền bữa ăn này cho em …”

Mọi lời nói đều mắc kẹt ở cổ họng không lên không xuống …

Ôn Ngôn: “……” Xin lỗi, vừa nãy là em to tiếng quá!

Ai lại không thích tiền cơ chứ, ít nhất Ôn Ngôn thì không!

Ôn bá tổng có thể co có thể giãn lập tức chấp nhận cái nồi kia!

Nhưng ngoài miệng Ôn Ngôn vẫn nói một cách ngạo kiều: “Của anh chính là của em, của em vẫn là của em! Có khác biệt sao?”

Tiêu Thanh Hải nhìn biểu cảm ngạo kiều của Ôn Ngôn, mỉm cười cưng chiều nói: “Ừ!~”

Tiếng ừ này, Tiêu Thanh Hải nói ra vừa dịu dàng vừa quyến luyến, như thể chứa đựng vô vàn tình cảm!

Ôn Ngôn không nói gì nữa, tai cậu hơi ửng đỏ, người này tại sao đột nhiên lại quyến rũ như thế!

“Anh, anh, anh …” Cậu còn muốn nói vài câu, đáng tiếc lúc này bị Tiêu Thanh Hải làm cho ấp a ấp úng!

Ôn Ngôn thật tức chết mà, người này làm loạn tiết tấu xả giận của cậu rồi!

Tiêu Thanh Hải cứ thế mỉm cười nhìn Ôn Ngôn …

Không biết Ôn Ngôn nghĩ gì, có lẽ vì bầu không khí lúc này vừa khéo, cũng có thể hiện tại cậu không muốn thấy nụ cười của Tiêu Thanh Hải nữa!

Trong một khoảnh khắc nóng đầu cậu trực tiếp dùng môi chặn đối phương lại …

Tiêu Thanh Hải thoáng sững người, anh không bao giờ nghĩ Ôn Ngôn sẽ trực tiếp hôn tới …

Ôn Ngôn lúc này như thú con mới sinh, vừa cắn vừa gặm lên môi Tiêu Thanh Hải …

Tiêu Thanh Hải cũng để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm …

Đến khi Ôn Ngôn cảm thấy mình đã xả hết giận, lúc chuẩn bị lùi lại, thì Tiêu Thanh Hải đã trở tay giữ chặt gáy cậu, ngăn không cho cậu rời đi …

Ôn Ngôn trừng to mắt nhìn Tiêu Thanh Hải, làm như đang hỏi “Anh định làm gì!”

Trong mắt Tiêu Thanh Hải trước sau luôn tràn đầy ý cười, anh lại kéo Ôn Ngôn sát vào người mình, dùng hành động để chứng minh anh muốn làm gì …

Nụ hôn của anh vừa mềm mại vừa dịu dàng …

Hoàn toàn khác với nụ hôn gấp gáp không theo quy tắc gì của Ôn Ngôn, hôm nay Ôn Ngôn cũng không biếtmình bị gì, cậu luôn có tâm lý muốn so kè!

Thế là cậu muốn một lần nữa giành lại quyền chủ động, hai người cứ thế giao lưu tới lui đưa đẩy trong không gian chật hẹp …

Đến khi cả hai thở hổn hển tách ra, Ôn Ngôn vô thức cắn nhẹ vào môi mình, cậu cảm thấy môi mình bây giờchắc chắn đã sưng lên rồi!

Tất cả đều tại Tiêu Thanh Hải này quyến rũ cậu!

Ôn Ngôn dùng ánh mắt tự cho là hung dữ trừng Tiêu Thanh Hải một cái thật ác độc …

Nhưng Ôn Ngôn hiện giờ với đôi môi sưng đỏ, khoé mắt còn vương chút nước, cái nhìn đó thật sự không có chút lực sát thương nào!

Tiêu Thanh Hải thậm chí cảm thấy ánh mắt đó của cậu giống như một lời mời gọi thầm lặng …

Ngay khi anh chuẩn bị tiến tới, Ôn Ngôn đã đẩy mạnh anh ra!

Lại nữa! Người này hẳn là bị thứ kia xông lên não rồi đi!

Ôn Ngôn ra ngoài soi gương, quả nhiên đôi môi đã hơi sưng lên, màu sắc càng thêm rực rỡ đến mức có chút cảm giác bê tha trác táng …

Như vầy kêu cậu làm sao đi gặp người khác, ra ngoài chẳng phải cả thế giới đều biết bọn họ vừa làm gì haysao!

Loading

Chim hoàng yến và bá tổng keo kiệt của anh ta

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x