Nhaminh [ĐHL] – Chương 46b (H)

[ĐHL] – Chương 46b (H)

0 0 đánh giá
Article Rating

Ngụy Vô Tiện: “……?”

Một đồ vật vừa nóng lại vừa cứng cắm vào giữa hai chân hắn.

“Ô ……?”

Vật kia cứng ngắc, không hề khách khí chọc vào từ bên dưới mông hắn, chếch chếch đâm lên phía trên, không tới một giây, hắn đã biết đó là cái gì.

Hình như là thật sự không thể nói chuyện đàng hoàng với Lam Trạm.

Loại tình huống này, cũng không phải nói chuyện là có thể giải quyết.

Hắn xoay đầu qua, nhích tới trước, chừa ra một chút không gian, liền nhìn thấy túp lều nhỏ cao cao kia ở giữa hai chân Lam Vong Cơ, con ngươi bên dưới hàng mi hơi rũ xuống của Lam Vong Cơ lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát run, ngọn lửa lặng lẽ chuyển động.

Ngụy Vô Tiện nhìn nhau với y một giây, Lam Vong Cơ không nói gì.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình hình giờ phút này, nếu hắn tò mò cũng là chuyện rất dễ hiểu, dù sao con trai ấy mà, ngươi nhìn ta, ta tất nhiên cũng phải nhìn lại ngươi, thứ này hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, các sư huynh đệ lúc đùa giỡn trong hồ sen, rơi xuống nước lên bờ thay quần áo, vật đó mỗi người đều có một cái, cũng không ai để ý, nhưng vì sao lúc này lại khẩn trương, hắn cũng không hiểu, trái tim hắn đập thình thịch, liếm khóe môi nói: “Lam Trạm, cho ta nhìn của ngươi ……”

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, vẻ không nói nên lời của ánh mắt kia, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà chột dạ, bay tới bay lui một trận, lầm bầm nói: “Nhìn một cái thôi, lại không mất miếng thịt nào của ngươi ……”

Lam Vong Cơ vốn dĩ đã định cho hắn xem, xem rồi còn phải làm chuyện khác với hắn, nghĩ đến mấy chuyện khác đó, trong lòng liền có chút chờ mong, lúc này thấy Ngụy Vô Tiện có vẻ cũng rất chờ mong, vậy còn do dự gì nữa. Y đưa tay lên bên hông mình, ngón tay thon dài vén vạt áo lên, ung dung thong thả tháo dây trên lưng quần, tay kia nhẹ nhàng kéo quần xuống phía dưới.

Giữa những hình thêu hoa văn mây cuộn nhẹ nhàng bắn ra một cây thịt.

Một cây thịt khổng lồ cương to thành màu đỏ tím, hai mắt Ngụy Vô Tiện đều trợn tròn.

Cây thịt kia rung lên hai cái một cách nguy hiểm dưới ánh mắt nghẹn họng của Ngụy Vô Tiện, mạch máu hưng phấn dưới làn da trắng nõn nảy nhè nhẹ, phần đầu ngóc cao ngạo nghễ, chỉ thẳng lên trời.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện giống như chứa đầy cát, lông mi chớp loạn xạ vài cái, yết hầu đột nhiên có chút khô khốc, nuốt xuống có hơi vất vả.

“Lam Trạm, của ngươi ……”

Trước kia Ngụy Vô Tiện xem tranh Xuân Cung, nhìn những bộ phận nam tính khoa trương trên đó, luôn muốn cười, hắn chỉ cảm thấy đây chắc chắn là những lão công công trong cung vẽ, bản thân mình không dùng được, xuất phát từ sự ghen tị hoặc tâm lý sùng bái bù đắp gì đó, vẽ ra với suy nghĩ kỳ lạ. Khi đó hắn chỉ cảm thấy, vẽ cũng quá mức không thực tế rồi đúng không! Có đồ của ai có thể phát triển thành như thế!

Cho đến khi Lam Vong Cơ kéo quần xuống trước mặt hắn, những bộ phận nam giới phi lý trên các bức vẽ kia, sống động ngay trước mặt hắn, chấn động thị giác của hắn, phá vỡ tam quan của hắn.

Lớn hay không lớn gì đó, Lam Vong Cơ cũng chưa từng so với ai, trong đầu không hề có khái niệm này, dáng vẻ nhìn đến ngẩn người hiện giờ của Nguỵ Vô Tiện, vào mắt y tất cả đều là kích thích, bộ phận kia của y bị Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm trần trụi như vậy, tâm tình hiển nhiên không thể bình tĩnh như Ngụy Vô Tiện.

Bên dưới bộ trang phục đơn sắc Lam thị nghiêm túc thế mà lại cất giấu một thứ như vậy, hình dạng và kích thước thấp kém đến cực điểm, thô tục đến cực điểm, khiến người ta căn bản không cách nào có bất kỳ liên hệ gì với gương mặt này của Lam Vong Cơ, thần thái lạnh như băng cho đến cách ăn mặc không chút cẩu thả của y, Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn chưa biết mình đang trêu chọc đến cái gì, chỉ cảm thấy tiểu cũ kỹ lại là như vậy, kêu mình nhìn bí mật của y, còn không nhân cơ hội thoải mái cười nhạo một phen à?

Khóe miệng chậm rãi cong lên: “Lam Trạm, ngươi hay ghê, khuôn mặt coi bộ thuần khiết không tỳ vết, nhưng bên dưới lại phát triển thành thế này, vừa không ‘nhã’ lại vừa không ‘chính’, ngươi xấu hổ hay không xấu hổ? Hửm?”

Một bên hỏi Lam Vong Cơ “Xấu hổ hay không xấu hổ”, còn dùng ngón tay gãi mặt y, tràn ngập trong mắt Ngụy Vô Tiện đều là vẻ trào phúng, đều là vẻ đùa giỡn, nụ cười lấp lánh hiện lên nơi đuôi mắt, lóe lên ánh sáng đáng yêu, Lam Vong Cơ ở trước mặt hắn hít sâu một hơi, cũng không biết là xấu hổ, là tức giận, hay thuần túy là bị Ngụy Vô Tiện không biết sống chết khiêu khích dẫn tới trong lòng bùng cháy lên ngọn lửa, hai tay hung hăng chụp lấy mông của Ngụy Vô Tiện, làm hắn kêu lên một tiếng, cũng không cho hắn cơ hội tiếp tục ngẩn người, túm mông hắn kéo vào bẹn mình, hạ eo đâm tới một cái, côn thịt thẳng tắp lập tức chen vào giữa hai chân hắn, dán lên làn da trần trùi trên đùi hắn, cảm nhận được sự mịn màng ấm áp của chỗ đó, bắt đầu di chuyển tới lui.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đâm tới từ phía sau đến lảo đảo, cũng không rảnh thưởng thức kỳ quan thế giới trước mặt nữa, vội thu lại suy nghĩ, vịn vào tường ổn định thân mình.

Thịt trên mông bị Lam Vong Cơ túm lấy va đập, thịt trên đùi lại bị d**ng vật của y đâm chọc, dịch thể ấm áp vừa rồi bị chùi trên mông, chảy xuống theo kẽ mông, dính lên thân trụ, lấp la lấp loáng bao bọc một lớp, cọ xát giữa đùi Ngụy Vô Tiện vô cùng trơn tru, phần đầu trụ của Lam Vong Cơ hơi hếch lên, phần đầu tròn trịa bóng loáng chọc vào giữa khe hở ấm áp của hắn, vừa đâm về phía trước, chen đẩy khe mông mở ra một chút, rồi lấp đầy khe hở đó của hắn bằng dịch thể, thấm ướt đẫm.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được lại cúi đầu nhìn.

Chiều dài Lam Vong Cơ xuyên qua hai chân hắn còn dư, khi đâm rút tới lui, phần đầu chui ra từ giữa hai chân hắn, cọ xát nhẹ nhàng với phần lông ở phía trước hắn.

Cũng phải, chính hắn còn hưng phấn thành ra như vậy, Lam Trạm làm sao không có cảm giác cơ chứ, hắn muốn Lam Trạm sờ hắn, thì Lam Trạm cũng muốn hắn sờ chính mình nha, hắn trái lại chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Chỗ đó của tiểu cũ kỹ hùng vĩ như vậy, nhu cầu chắc chắn cũng khá lớn, nhưng y lại giúp mình giải quyết trước, có thể nói là rất tri kỷ, bản thân y toàn bộ quá trình nín nghẹn, ngẫm lại cũng biết vất vả bao nhiêu, Ngụy Vô Tiện không khỏi có chút xúc động, hai chân liền hơi dạng ra, tách khe mông của mình ra một chút, kẹp lại bên dưới, dùng thịt ở hai bên mông ngậm lấy Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng tới lui, có qua có lại mà làm cho y.

Hắn bên này hết sức chăm chú kẹp lấy d**ng vật Lam Vong Cơ mà cọ xát, chính mình cũng dần dần có cảm giác, từ trước tới nay hắn không hiểu biết đoạn tụ lắm, không biết còn có thể làm như vậy, phía dưới kẹp một cây gậy nóng bỏng ma sát qua lại, cảm giác cũng rất thoải mái, động tác vặn hông không khỏi mạnh bạo hơn một chút. Trong lúc di chuyển tới lui, phần dịch thể ban đầu treo trên mông Ngụy Vô Tiện dính sang bẹn Lam Vong Cơ, lại loang ra trên mông Ngụy Vô Tiện, tròn trịa ẩm ướt, lộ ra ánh sáng khiến người ta sung sướng.

Bạch bạch bạch bạch.

Ngụy Vô Tiện có chút cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy âm thanh va chạm to rõ ở phía sau mình, đồng thời, sau lưng truyền đến tiếng thở dốc thô nặng.

Tiếng thở dốc đặc sệt, nóng bỏng, tràn đầy nhục dục nam tính.

……

Lam Trạm vậy mà lại phát ra âm thanh như vậy, Ngụy Vô Tiện trở nên hoảng hốt, phần bụng dưới tê tê ngứa ngứa lan ra một dòng nước ấm, kinh ngạc, không nghĩ tới, chỉ là nghe Lam Vong Cơ thở dốc, mà hắn cũng đã nổi lên cảm giác, tiểu cũ kỹ này, lợi hại ghê, trước kia không cảm thấy y lợi hại như vậy, bên dưới trông thật đồ sộ, ngay cả một hơi thở dốc, âm thanh đó, cũng khiến Ngụy Vô Tiện khó có thể kềm chế, từng tiếng từng tiếng thở dốc khe khẽ, chấn động trong lòng hắn, liền muốn ngậm Lam Vong Cơ vào sâu hơn, ăn sạch mỗi một tấc chỗ chuyển động nhấp nhô đó của y, bất giác ưỡn thẳng eo, mông nhếch ra phía sau, chen vào chỗ thịt săn chắc ở bụng nhỏ Lam Vong Cơ, ma sát vào thứ dựng thẳng giữa háng kia của y, ma sát đến nóng rát cả lên.

Phía sau chợt vang lên một tiếng rên càng nóng bỏng hơn.

Lam Vong Cơ va đập ở phía sau hắn, mông Ngụy Vô Tiện bị vật thô tráng đâm thành một chỗ lõm, lại nhanh chóng nảy ra trở lại, phần thịt mềm trắng như tuyết nảy nảy liên tục, đã hơi ửng đỏ, còn bị hai tay y nhéo ra mấy dấu tay, hai bờ mông của Ngụy Vô Tiện đã sớm ướt đẫm, lấp loáng đỏ đỏ trắng trắng mê người, y lần theo xúc cảm ướt át dinh dính dưới tay, trượt lên trên, mở hai vạt áo ra, kéo đai lưng lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, thon thả một tay có thể ôm hết của thiếu niên, sau đó dán lên xương sống ngược xuống phía dưới, đường khe mông như ẩn như hiện kéo dài đến nơi sâu thẳm, d**ng vật của y cứ trượt qua trượt lại ở bên ngoài đường rãnh này, hưng phấn đến thẳng tắp run rẩy.

Mới làm một lát, Ngụy Vô Tiện đã cảm nhận được thứ đồ của Lam Vong Cơ càng cứng hơn, hình dáng ở giữa bẹn mình càng thêm thô to và rõ ràng hơn, rõ ràng không có thứ gì quá mức kích thích hắn, nhưng tâm tình của Ngụy Vô Tiện lại gần như muốn kích động hơn cả hồi nãy, thân thể của mình còn có thể có tác dụng như vậy, làm cho thứ đồ kia của tiểu cũ kỹ trở nên hưng phấn sung sướng như vậy, quần của mình không còn một mảnh, lại là kiểu tư thế bị người ta cưỡi thế này, vốn dĩ hẳn là cảm thấy xấu hổ, nhưng vừa cảm thấy xấu hổ, lại vừa nhịn không được tinh thần bay bổng.

Ai có thể nghĩ đến, hắn và tiểu cũ kỹ còn có thể làm như vậy, làm đến mức dâm đãng như vậy, làm đến ….. cong như vậy.

Kinh khủng, tiểu cũ kỹ thật sự sắp bẻ cong hắn rồi, có lẽ, giống như lời y nói, “Nguỵ Anh, vốn dĩ đã cong ……”

Điều hắn không biết chính là, tâm tình Lam Vong Cơ giờ phút này càng dữ dội hơn hắn, Nguỵ Anh, bất kể là ban ngày hay ban đêm, Nguỵ Anh mà y có cực kỳ cực kỳ nhiều ý nghĩ không an phận, đang ở dưới thân y vặn vẹo, giữ lấy d**ng vật của y để cho y làm, chủ động nếm thử độ cứng và nhiệt độ của mình, khiến cho Lam Vong Cơ đang trong những mộng tưởng quá khứ chợt thất thần ……

Những vọng tưởng từng có trong mơ đó, những vọng tưởng mà cái này còn xấu xa hơn cái kia không nhịn được đòi trồi lên trên, ý chí vốn đã lung lay, Ngụy Vô Tiện cố tình còn nói một câu: “Ưm a …… Lam Trạm, ta như vậy, ngươi có thoải mái không …… Có đủ không?”

Tiểu cũ kỹ một chút cũng không cũ kỹ (cổ hũ), mở rộng tầm mắt cho hắn, hắn liền có chút tò mò, tiểu cũ kỹ có phải cũng có cảm nhận giống như mình hay không, thoải mái như vậy, sung sướng như vậy, lúc vừa rồi y làm cho mình như vậy, sướng đến mức ngay cả mình là ai cũng không nhớ.

Ngụy Vô Tiện xoay đầu dựa tới, nhịp thở cũng có chút hổn hển, nói: “Lam Trạm, cần ta siết chặt chút nữa không? Ngươi làm nhanh hơn một chút, mạnh hơn một chút, ta cũng chịu được.”

Đây là hiện thực kỳ diệu gì, Lam Vong Cơ chợt ngừng lại, mấy ngày trước y nằm mơ, đã bị câu hỏi này của Ngụy Vô Tiện gõ mạnh một cái ngay tim, làm như vậy không khỏi quá kích thích. Lam Vong Cơ cảm thấy chịu không nổi.

Ngụy Vô Tiện làm như nghe được âm thanh thứ gì đó vỡ vụn.

Hắn có chút nghi hoặc, lại có chút không xác định, do dự, đầu xoay về phía sau một góc độ để thăm dò: “Lam Trạm ……?”

Giọng nói của Lam Vong Cơ đột nhiên trở nên rất gần, ở ngay thái dương hắn, âm thanh trầm thấp giống như đang đè nặng một thứ gì đó sắp bùng nổ: “Nguỵ Anh, ta, ta muốn đi vào ……”

Ngụy Vô Tiện ngẩn người ra.

“Cho ta vào …… bên trong ngươi ……”

Loading

Đào hoa loạn

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x