Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt.
Bên trong?
Bên trong là cái gì?
Lam Vong Cơ đột nhiên hôn tới, chóp mũi, gò má và môi, rồi mút cổ hắn, chợt ra sức ngửi, giống như dã thú ngửi hương vị trên người con mồi, hít thật mạnh một cái, sau đó từ trong cổ họng phát ra tiếng thở thật dài, mang theo chút thỏa mãn.
Lam Vong Cơ đang hôn lên, dụi lên, càng gấp gáp, càng nôn nóng, Ngụy Vô Tiện bị y dụi dụi đến khó chịu, không thể phản ứng lại.
Hắn hiển nhiên không hiểu, hắn đâu phải là nữ, làm gì có bên trong nào?
Hắn cảm thấy tiểu cũ kỹ là sướng đến có chút mơ màng rồi, “Lam Trạm, ngươi choáng đầu rồi, ta làm gì có chỗ đó ——”
Nhưng lời còn chưa nói xong, chỗ nào đó của hắn đã bị sờ tới.
Chỗ vừa bí ẩn vừa vi diệu ở giữa hai cánh mông chợt bị sờ một cái, vật gì đó vừa thon vừa dài trượt vào khe hở chưa từng có ai đến, “…… Cái gì?”
Chọc vào, làm hắn kêu lên một tiếng, ở một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nhẹ nhàng xoa nhẹ một vòng.
“Nơi này …… Ngụy Anh, cho ta vào ……”
Ngụy Vô Tiện cả người giật bắn lên.
Hắn biết đó là chỗ nào.
Hắn cảm thấy Lam Vong Cơ đang đùa giỡn hắn, vặn người qua nói: “Tiểu cũ kỹ ngươi choáng đầu rồi, chỗ đó lại không phải để dùng như thế, cái lỗ đó, cũng không phải chỗ kia của nữ nhân —— chỗ đó làm sao có thể sử dụng để làm chuyện này —— A!”
Hắn đang “Cái này cái kia” “chỗ này chỗ đó”, Lam Vong Cơ đã sớm mất kiên nhẫn, y còn không biết đây là chỗ nào của Ngụy Vô Tiện hay sao, chỗ mà y mơ thấy ngày ngày đêm đêm, chỗ mà tối nào cũng phải tấn công chiếm lấy mà chà đạp.
Ngụy Vô Tiện hai mắt trừng lớn: “Lam Trạm! Ngươi làm gì! Ngươi ……! Thứ gì nhét vào vậy!”
Lam Vong Cơ thấy hắn sợ tới mức không nhẹ, chậm lại, cũng rất kiên nhẫn giải thích một chút: “Ngón tay.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta đương nhiên biết đó là ngón tay! Ngươi, ta, ta là nói ngươi tại sao lại có thể như vậy!”
Phản ứng này của Ngụy Vô Tiện quả thực ngu ngốc đến có chút đáng yêu, Lam Vong Cơ nhịn không được hôn một cái lên mí mắt hắn: “Có thể.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không thể!”
Lam Vong Cơ nói: “Ta chỉ vào một chút ……”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đây, đây là vấn đề một chút hay hai chút sao! Đây là vấn đề ngươi căn bản không thể đi vào! Mau lấy ra, Lam Trạm! Còn nữa, cởi trói cho ta!”
Hắn giãy giụa cổ tay, cực kỳ hối hận, vừa rồi lúc bị trói người còn mơ mơ màng màng, bị Lam Trạm để lộ một chút chim, nhìn chằm chằm vào chim to của y một lát thì lực chú ý đã bị phân tán, không nghĩ nhiều y định làm gì, hiện tại mới biết được là muốn làm loại chuyện xấu này á. Bất đắc dĩ chất lượng mạt ngạch của Lam gia cmn quá chuẩn, so với quần nhà hắn chắc hơn nhiều, cho dù hắn giãy giụa thế nào cũng không cởi được.
Ngụy Vô Tiện nổi giận đùng đùng nói: “Lam Trạm ngươi cởi trói cho ta!”
Lam Vong Cơ làm như nghe không hiểu: “Ngươi thích.”
Ngụy Vô Tiện sợ ngây người: “Ta nói thích hồi nào!”
Lam Vong Cơ tiếp tục nói: “Ngươi thích …… nên cho ngươi.”
Thích? Hắn thích mạt ngạch này á? Ngụy Vô Tiện thất thần sửng sốt, trước kia hắn thường xuyên muốn đùa giỡn, nhưng hắn chưa bao giờ biết mạt ngạch bảo bối này của Lam gia dùng để làm gì, thấy tiểu cũ kỹ khẩn trương như vậy, thì ngứa ngáy muốn sờ hai cái, không thể nói là thích, chỉ là tò mò thôi, hiện tại dùng để trói hắn, hắn làm sao có thể thích được!
Ngụy Vô Tiện nói: “Không muốn không muốn! Ta không cần mạt ngạch của ngươi! Ngươi còn có sự tôn kính đối với mạt ngạch của nhà các ngươi hay không, vậy mà lại dùng để làm loại chuyện xấu này!”
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nói: “…… Không phải chuyện xấu. Mạt ngạch có thể dùng cho người trong lòng, cùng với người trong lòng, kết hợp ……”
Suy nghĩ Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên, hoá ra mạt ngạch Lam gia là dùng để làm chuyện này sao?! Bằng không sợi dây rách nát cột trán thôi mắc gì làm chắc chắn như vậy? Hoá ra …… hoá ra lại dùng để trói người vào lúc thế này! Hèn chi bình thường chạm vào đều không cho chạm vào, là sợ chạm vào sẽ hỏng, lúc thời điểm quan trọng phải dựa nó để trói người, rớt sợi dây trói, người chạy mất thì làm sao đây?
Mẹ ơi, Ngụy Vô Tiện trong lòng cả kinh, Lam gia đây là nơi kỳ quái gì? Chẳng lẽ cả tộc đều thích chơi như vậy sao?
Khó trách tất cả môn sinh Lam thị đều là mỹ nam tử, chẳng lẽ bọn họ âm thầm mê chơi cái này??
Vân Thâm Bất Tri Xứ hoá ra, hoá ra lại là một ổ dâm dật lớn sao?!
Còn không biết danh dự bổn môn trong phút chốc đã bị huỷ hoại trong mắt người yêu, thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện đều đã thay đổi, Lam Vong Cơ ngập tràn tình yêu thương, lại hôn một cái lên cổ hắn, phía dưới của mình căng trướng đến khó chịu, cũng không dám liều lĩnh, trên tay y vẫn còn dính tinh dịch lúc nãy Ngụy Vô Tiện xuất ra, lòng bàn tay trượt xuống theo hai bờ mông ướt át, bàn tay to lớn giữ Ngụy Vô Tiện vuốt ve bên dưới, ngón trỏ và ngón giữa len vào kẽ mông, để dịch thể thấm ướt đẫm cả khe mông và huyệt khẩu, đầu ngón tay xoa ấn bài bản đâu ra đấy ở huyệt khẩu.
“Ngụy Anh, thả lỏng, một lát nữa sẽ thoải mái ……”
Cái lỗ đó thế mà còn có thể dùng để làm chuyện này, Ngụy Vô Tiện khiếp sợ cực kỳ, Lam Trạm thật là quá đáng, vừa rồi cho hắn nếm chút mùi vị, khơi lên cơn nghiện …… Hiện giờ muốn tìm cái lỗ trên người hắn, muốn tìm cái lỗ để cắm cái đồ quỷ kia của y vào! Nhưng dù thế nào cũng phải làm cho y bình tĩnh lại nha!
Cái khe kia vừa ướt vừa trơn lại còn nóng, bị ngón tay mát mát lạnh lạnh của Lam Vong Cơ xoa xoa, cảm giác không phải không dễ chịu, cố tình Lam Vong Cơ lại ở bên tai hắn nói chuyện, giọng nói kia mang theo tác dụng thôi miên kỳ quái, dụ dỗ hắn từ bỏ sự tự chủ, bị chủ nhân của giọng nói đó độc chiếm, xâm phạm ……
Nhưng Ngụy Vô Tiện cố gắng chống chọi được, bình tĩnh lại, dùng lý trí phân tích cho y: “Lam Trạm ngươi nghe ta nói, chỗ này của ta nhỏ như vậy, ngươi lại lớn thế kia, làm sao có thể đi vào, cưỡng ép chen vào khó chịu cỡ nào nha ……”
Những lời này vừa nói xong, phía dưới Ngụy Vô Tiện đột nhiên đau nhói, kêu “A” một tiếng, Lam Vong Cơ hoàn hồn, nói: “Xin lỗi.”
Cái tên Lam Trạm này! Lại lệch lạc đi đâu vậy, Ngụy Vô Tiện sắp sửa khóc tới nơi, một câu có đạo lý như vậy lại khiến cho y hưng phấn cả người.
Lam Vong Cơ từ lúc bắt đầu đến giờ bị thân thể hắn, bị các loại thần thái, động tác và lời lẽ của hắn trêu chọc lâu như vậy, vốn dĩ cũng đã rất khó chịu, bay bổng khắp trong đầu đều là các suy nghĩ kiểu như bên trong Ngụy Vô Tiện là tư vị gì, nào có nghe được lời này của hắn, nhưng biết hắn nhất thời không tiếp thu được, chỉ có thể lại cố chịu đựng giải thích: “Nhưng trong các cuốn sách đó đều vẽ như vậy, chính là dùng chỗ này.”
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Đoạn tụ quả nhiên không thể làm!
Quả thực là quá đáng sợ rồi! Hắn còn tưởng rằng cũng chỉ là bị hôn hôn sờ sờ, cọ cọ chỗ đó của nhau như hồi nãy, không ngờ còn có thể bị làm như vậy!
Gạt người! Tiểu cũ kỹ là cố ý! Thiệt cho mình còn tưởng rằng y tri kỷ bao nhiêu, nhịn thật vất vả để làm cho hắn sướng trước, thật ra chính là muốn từng bước từng bước dụ dỗ hắn để tiến vào, muốn lừa gạt cái mông của hắn, dùng mông của hắn cho y làm, đáng giận! Tiểu cũ kỹ quá đáng giận!
Không nghĩ tới y là tên nhóc tâm cơ thế này!
Hắn thở phì phò hét to lên: “Ta từ chối! Ta không muốn làm, ta không bao giờ muốn cùng ngươi làm! …… Ưm ưm ưm!”
Ngụy Vô Tiện miệng bị lấp kín, nhưng phần thân dưới vẫn đang bị xâm lấn, Lam Vong Cơ đè hắn trên tường, tuy rằng hai ngón tay vẫn đang làm công tác chuẩn bị cho thân thể hắn, nhưng bởi vì nghẹn quá lâu rồi, tinh thần đã là có chút hoảng hốt, cũng không biết đáp lại giấc mơ khá tệ hại nào của y, y vừa hôn môi Ngụy Vô Tiện, nghe hắn giãy giụa, càng thêm hưng phấn: “Ngụy Anh, ngươi kêu đi, ngươi tiếp tục kêu đi …… Nơi này không có ai.”
Ngụy Vô Tiện bị dọa đến choáng váng rồi.
Hắn nhớ tới bản thân mình đã đặc biệt có dự đoán trước:
“Loại chuyện cưỡng hôn này cũng có thể làm ra, vậy lần sau có phải sẽ cưỡng gian luôn hay không hả!”
Cưỡng gian a ……
Gian a ……
A ……
A ……
Giọng nói của hắn vang vọng ầm ĩ trong đầu hắn, uổng cho hắn trước kia còn phóng túng như vậy, hiện giờ vô cùng hối hận, sức lực Lam Vong Cơ đè ở trên người hắn mạnh như thế, Ngụy Vô Tiện không thể nhúc nhích, hắn kêu ưm ưm a a, chỗ mông kia càng ra sức cố gắng, muốn đóng chặt hậu huyệt của mình, ép hai ngón tay đang càn rỡ vô lễ kia của Lam Vong Cơ ra.
Ngụy Vô Tiện càng muốn như vậy, hậu huyệt càng dùng sức, giống như một cái miệng nhỏ, mút lấy đối phương, ngón tay Lam Vong Cơ một bên mò mẫm, một bên di chuyển tới lui theo từng động tác siết lại của hắn, vấn đề là hai người hiện giờ vẫn đang dính vào nhau, bị Lam Vong Cơ, vốn đang mất đi sự tự chủ, lấp chặn va chạm, hai chân hắn còn kẹp cây thịt của đối phương, tới tới lui lui đâm vào rút ra ở giữa đùi, loại kích thích này, Lam Vong Cơ sao có thể bình tĩnh, Ngụy Vô Tiện nhận ra điều không đúng, muốn buông lỏng một chút, sự sốt ruột giữa hai chân hình như hơi chậm lại, nhưng kết quả hậu huyệt đã bị tiến vào càng sâu hơn.
Ngụy Vô Tiện sợ tới mức cả người rung lên một cái, tiểu huyệt run bần bật, vách ruột run rẩy bị chạm trúng một chỗ, bỗng nhiên bủn rủn, nhịp thở của hắn chợt nghẽn lại, trong đầu ầm lên một tiếng, thân dưới đột ngột tê rần một trận.
Cảm giác này đặc biệt kỳ dị, khó chịu thì có khó chịu, nhưng lại có một chút cảm xúc khang khác.
Lam Vong Cơ cảm giác được phản ứng thân thể của hắn, càng không có ý định buông tha hắn, nhắm ngay cùng cái chỗ, hơn nữa còn tăng thêm tác động.
Hậu huyệt tiếp tục chịu sự đối đãi thô bạo, nhưng Ngụy Vô Tiện càng ngày càng không thích hợp.
Cảm giác khác lạ chạy tán loạn trong cơ thể, Ngụy Vô Tiện tê dại từng đợt, huyệt thịt bị Lam Vong Cơ chọc đến nỗi run rẩy không ngừng, ngay cả đằng trước không biết từ khi nào cũng đã ngẩng đầu lần nữa. Lỗ chuông còn treo rung rinh vài giọt dịch thể trước đó, bị Lam Vong Cơ đâm cho chấn động, ngay cả cái mông bị tra tấn của hắn cũng run rẩy theo động tác đâm rút không có chừng mực của Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi: “Lam Trạm, ngươi sắp làm ta hỏng rồi!”
Ở chỗ đó của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đang một lòng một dạ bắt nạt hắn, xem thân thể hắn giống như món đồ chơi mới lạ để chơi, ở chỗ đó của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lắc mông lung tung, cố tình muốn làm cho y không dễ chịu, chính là muốn chơi xấu, làm cho y phát điên, hai người vốn dĩ kết nối chặt chẽ, cây gậy to bự giữa háng Lam Vong Cơ đã sớm bùng cháy, bị cặp mông Ngụy Vô Tiện chèn kẹp tán loạn, cọ xát liên tục, gân xanh nổi lên, càng dựng thẳng cao sừng sững.
Lam Vong Cơ chịu không nổi, đè xuống cơn nóng rực trong cổ họng, khẽ nói: “Ngươi như vậy, ta …… ta nhịn không được ……”
Một câu này tràn ngập khao khát vừa nôn nóng vừa hưng phấn, rõ ràng là sự bất mãn to lớn do chưa được thỏa mãn, giống một cú sét đánh vào tâm trí Ngụy Vô Tiện, đánh đến mức đầu óc hắn choáng váng một trận, miệng lại bị người ta bịt kín, sự kích thích cực lớn cộng thêm thiếu không khí, điểm mẫn cảm nào đó trong cơ thể lại bị tấn công liên tục, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc là chịu không được, chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, mông và cái thứ giữa hai chân chấn động thật mạnh, lỗ chuông đằng trước phun ra một chuỗi những giọt nước nhỏ lấp lánh, đồng thời trong cổ họng phát ra một tiếng khóc rên không thể kềm nén: “Ưm a ……!”
Một thứ gì đó ấm áp dính ướt chảy lan xuống, không chỉ Ngụy Vô Tiện cảm thấy, mà ngay cả Lam Vong Cơ cũng cảm nhận được, động tác dừng lại.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng cúi đầu.
Lam Vong Cơ rút ngón tay từ trong thân thể hắn ra, giữa kẽ tay dính một ít thứ gì đó trong suốt sền sệt.
Thứ đó hiển nhiên không phải do Lam Vong Cơ đưa vào, bởi vì nhiều như vậy, sau khi Lam Vong Cơ rút hai ngón tay ra, còn kéo theo một sợi chỉ muốn đứt mà chưa đứt từ khe mông Ngụy Vô Tiện, tiếp theo đó là chảy xuống dọc theo bắp đùi Ngụy Vô Tiện, đây chỉ có thể là thứ ở trong người hắn chảy ra.
Cả hai đều ngây ngốc.
Trong đầu Ngụy Vô Tiện không có khái niệm nào khác, cũng là thiệt thòi vì không được giáo dục, chỉ biết nghĩ, từ hậu huyệt hắn còn có thể chảy ra chất lỏng gì, đó chắc chắn là máu á! Cú doạ này càng khủng khiếp, hắn nào có bao giờ bị đối xử như vậy, hu hu hai tiếng nước mắt liền rơi xuống, tiểu cũ kỹ đã phá hỏng bên trong hắn rồi!
Lam Vong Cơ thật là quá đáng, nhìn thấy hắn như vậy, hiển nhiên không có chút cảm giác áy náy nào, ngược lại ánh mắt càng lúc càng không đúng, vậy mà chống cái đồ của y vào tiểu huyệt đáng thương còn đang chảy nước kia, ma sát lên cái miệng nhỏ đang trở nên mềm mại ướt át bởi vì thủy dịch thấm ướt đẫm, phần hông dùng sức, đang muốn đâm vào một cái.
Ngụy Vô Tiện sợ tới mức ngừng thở.
Lúc này, phía bên kia gian phòng, vang lên một tiếng rầm thật lớn, thứ gì đó bị đá văng.
Hai người trong giây lát cùng sửng sốt.
Bên kia truyền đến âm thanh: “Ngụy Vô Tiện, một mình ngươi trốn trong phòng kêu bậy bạ lung tung cái gì! Tối thùi lùi, lại không đốt đèn, cho rằng như vậy là ta có thể bị ngươi lừa sao!”
Là Giang Trừng!
Căn phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ.
Giang Trừng ở đó đợi một chút, chỉ cảm thấy không thích hợp, đôi mắt nheo lại, làm như đột nhiên phát hiện bên trong không chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện, ở phòng trong cách tấm bình phong, hình như còn có một bóng người, dán ở phía sau Ngụy Vô Tiện, hình phản chiếu trên tấm bình phong mô tả tư thế kỳ quái khó tả của hai người.
Giang Trừng hai mắt mở to: “Còn có ai ở kia? …… Các ngươi …… đang làm cái gì?”