Nhaminh [ĐHL] Chương 52

[ĐHL] Chương 52

5 1 đánh giá
Article Rating

Ngụy Vô Tiện là nghĩ như vầy, Lam Vong Cơ thèm thân thể hắn, nhưng vẫn chưa yêu hắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đổi ý, kế sách cho chuyện này, chính là hầu hạ y cho đàng hoàng, hầu hạ y cho thoải mái, níu giữ nửa người dưới của y, để y muốn chạy cũng chạy không thoát, đời này chỉ là người của hắn.

Từ hậu hoa viên đi về hướng phòng của Ngụy Vô Tiện, không có một người nào. Các cô nương không biết đều đã chạy đi hết từ lúc nào, cũng không biết là bị hai người dọa, hay là xấu hổ không xem nữa.

Lam Vong Cơ trên mặt thật sự không có manh mối gì, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt kia, Ngụy Vô Tiện kéo y đến bên mép giường ngồi xuống, thân hình y hơi không vững, ngẩng đầu, có chút khó hiểu hỏi: “Chúng ta đây là muốn làm gì?”

Ngụy Vô Tiện dán sát vào chân y, đứng trước mặt y, hai tay đùa nghịch mạt ngạch không chút cẩu thả của y, nói: “Không làm gì cả, trò chuyện một chút.”

Thiếu niên chính trực Ngụy Vô Tiện muốn trò chuyện ngồi xếp hàng bên cạnh Lam Vong Cơ, muốn trò chuyện thì hắn có thể nói đến tận trời nam đất bắc, nhưng hắn tự ra lệnh cho mình, nhiệm vụ hiện tại của hắn là câu dẫn Lam Vong Cơ, trò chuyện một chút sao mà đủ, cho dù trò chuyện, cũng không thể dùng cách trò chuyện bình thường. Vì thế Ngụy Vô Tiện liền điều chỉnh dáng ngồi một chút, nói đúng ra, là điều chỉnh vị trí, mà vị trí đó chính là trên đùi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ thoáng thất thần, hiển nhiên không rõ tại sao trò chuyện phải ngồi trên người để trò chuyện, “Ngụy Anh ……” Không còn cách nào khác, sợ hắn ngồi không vững, Lam Vong Cơ vẫn phải giơ một cánh tay ra, ôm lấy eo hắn.

Ngụy Vô Tiện đúng lý hợp tình: “Chúng ta đều là người sắp thành thân, còn tách ra ngồi, có phải là quá khách khí hay không.”

Một Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn lạ lẫm này, Lam Vong Cơ nhất thời vẫn chưa thích ứng được. Y vừa mới được người ta thổ lộ bên dưới tàng cây, thậm chí còn chưa hồi phục, người mà mình khao khát bấy lâu giờ phút này đã ở trong vòng tay, cũng không dám tin tưởng, quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện hơi mỉm cười với y, khóe miệng đuôi mày ngọt ngào cào vào đáy lòng y, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy tốt đẹp đến mức không thể nào là thật được, có phải đã lọt vào giấc mộng giữa ban ngày do hồ ly tinh tạo ra cho y, sau khi tỉnh dậy, lại là một Nguỵ Anh chỉ muốn làm bạn tốt với y hay không.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, ôm lấy cổ y, góc độ này của hắn, vừa vặn có thể thấy được hàng mi thanh lãnh, đôi môi hơi mỏng, đôi mắt nhạt màu hơi nhìn xuống của Lam Vong Cơ, trông người càng như ngọc như tiên, càng nhìn, thì lại càng không dời được ánh mắt, ở trong lòng gào to: Ngụy Vô Tiện, trước kia ngươi là thằng mù! Một đại mỹ nhân như vậy ngày đêm ở bên cạnh, làm thế nào vẫn có thể không có một chút ý nghĩ nào vậy!

Hắn nghĩ như vậy, cũng không định che giấu, giơ tay chạm lên hàng mi của Lam Vong Cơ một cái, ngữ khí mê mẩn nói: “Lam Trạm, diện mạo của ngươi thật là đẹp ……”

Lam Vong Cơ bởi vì tâm sự này kia đã biến thành kẻ ngốc, nghe hắn khen mình như vậy, vẫn chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn như cũ, Ngụy Vô Tiện cũng không phải là đèn cạn dầu, cặp mắt sau khi đã thưởng thức no đủ vẻ đẹp của Lam Vong Cơ rồi, thì đôi môi kia cũng ngo ngoe rục rịch, muốn biết mỹ nhân nếm vào sẽ có hương vị gì, lồng ngực dậy sóng, hôn lên hai cánh môi mỏng mềm của Lam Vong Cơ.

“Ưm ……”

Vị ngọt trong miệng Ngụy Vô Tiện cứ thế truyền vào trong miệng Lam Vong Cơ, hắn thò đầu lưỡi câu lấy lưỡi của đối phương, từng chút từng chút trượt đến cuống lưỡi Lam Vong Cơ, mút lấy, ăn đủ rồi, lại ăn tới môi y, môi trên môi dưới nhẹ nhàng cắn một cái, liếm cánh môi hơi khô của y đến ướt át trơn dính, nhưng hắn đã chủ động như vậy rồi, khi tách ra, Lam Vong Cơ lại càng ngây ngốc hơn.

Cái người hai ngày trước còn ở trong căn phòng này xé quần hắn, giờ phút này lại thờ ơ giống như người gỗ, Ngụy Vô Tiện lập tức có chút bối rối, hắn cắn môi, nghĩ nghĩ, nói: “Lam Trạm, có phải ngươi còn giận ta hay không, mấy ngày nay ngươi đều trốn tránh ta, còn giận ta hôm đó đẩy ngươi ra à?”

Lam Vong Cơ thoát khỏi trạng thái đầu gỗ, hít thở một hơi, ánh mắt vẫn mơ hồ như trước, chỉ nói: “Ta không giận.”

Không giận, không giận vậy hiện giờ ta vẫn có thể còn quần sao?

Tiểu cũ kỹ diện mạo không có gì để nói, nhưng không ngờ cũng là một tên quỷ hẹp hòi, yêu tinh làm nũng, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là muốn người ta dỗ dành, Ngụy Vô Tiện duỗi tay sờ lên ngực y, vừa mân mê, vừa nói: “Đừng giận nữa, Nhị ca ca, hôm đó ta là chưa chuẩn bị tốt, bị dọa nên mới như vậy. Bây giờ ta đã chuẩn bị tốt rồi …… Ngươi muốn ăn ta thế nào thì cứ ăn ta thế ấy, ta tuyệt đối không đẩy ngươi ra ……”

Hắn cắn lỗ tai Lam Vong Cơ nói xong câu này, cái tay không quy củ kia thuận thế đi xuống, nhẹ nhàng móc lấy mở đai lưng của Lam Vong Cơ ra.

Một Ngụy Vô Tiện chủ động muốn lên giường với y cứ thế từ trên trời rơi xuống, ở bên tai y nói những lời quyến rũ, phần dưới Lam Vong Cơ lập tức có ý kiến ngay, nhưng ngọn lửa dục vọng dù mạnh đến đâu, sự tổn thương vì bị cự tuyệt lúc trước vẫn để lại vết sẹo trong lòng, vừa mới hiểu tâm ý của nhau, Ngụy Vô Tiện đã gấp không chờ nổi tự dâng mình lên như vậy, không thể không khiến Lam Vong Cơ suy nghĩ nhiều, y sợ rằng Ngụy Vô Tiện chỉ là bởi vì xin lỗi hoặc nguyên nhân gì khác mà gấp gáp làm xong việc với y, nhưng trong lòng lại không thật sự muốn.

Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng lại một chút ở đôi môi đỏ hơi hé mở và cổ áo lỏng lẻo của Ngụy Vô Tiện, nuốt nuốt yết hầu, bình phục lại nội tâm, giải cứu sợi đai lưng kia khỏi tay Ngụy Vô Tiện, kéo vạt áo khép lại, nói: “Không cần gấp gáp nhất thời.”

Món ngon đến bên miệng cứ thế từ bỏ, năng lực tự chủ kém một chút là sẽ không làm được, có thể hạ quyết tâm ngăn cản một Ngụy Vô Tiện ghé sát vào y thì thầm, rồi vuốt ve ngực y, còn cởi quần áo y, Lam Vong Cơ cảm thấy chỉ riêng một việc này, đã là sự trui rèn cực lớn xưa nay chưa từng có, bước một bước tiến khổng lồ trên con đường đi đến sự trưởng thành, xứng đáng nhận được sự khen ngợi to lớn của Lam Khải Nhân.

Nhưng Ngụy Vô Tiện hiển nhiên không nghĩ như vậy, đã nhiều ngày hắn tuy rằng ban ngày không gặp Lam Vong Cơ, nhưng buổi tối đều dùng phương thức khác để gặp, vừa vặn buổi sáng hôm nay lại một lần nữa có loại giấc mơ kia, sau khi tỉnh dậy bèn thuận tiện tắm rửa chính mình thật sạch sẽ, trên người đều là thơm ngào ngạt, lại bởi vì tình huống đặc thù như vậy có nhiều, nên quần dự phòng đã để sẵn ở mép giường ba cái, có thể nói thể xác và tinh thần đều đã chuẩn bị tốt, thì đụng phải một câu “Không cần gấp gáp nhất thời” của Lam Vong Cơ.

Hay là tiểu cũ kỹ thật sự đã bị Lam Thư Nhã bẻ thẳng rồi, hắn sợ tới mức nói ngay: “Gấp, gấp chết ta rồi nè Lam Trạm, chúng ta hiện tại làm vợ chồng liền đi!” Nóng bỏng ôm lấy Lam Vong Cơ định hôn tiếp.

Gặp phải Ngụy Vô Tiện nhiệt tình như lửa, Lam Vong Cơ cũng coi như bị tra tấn, bàn tay bên dưới tay áo lén lút nhéo đùi một cái, cứng rắn nhéo ra một chút lý trí để chống lại canh mê hồn, gian nan đẩy người bên trên mình ra.

Ngụy Vô Tiện bị đẩy ra mà sững sờ, trong lòng muốn gào lên: Trời sắp sập rồi, tiểu cũ kỹ thẳng đến mức ngay cả mông dâng đến tận cửa cũng không thèm!

“Lam Trạm, ngươi không muốn ta nữa?”

Trong mắt Ngụy Vô Tiện toàn là vẻ sợ hãi, Lam Vong Cơ nhìn thấy mà phòng tuyến trong lòng kia gần như bị nứt vỡ hoàn toàn, nói: “Đương nhiên muốn, chỉ là chưa hoàn tất lễ tam bái, đã làm chuyện phu thê, thì không hợp lễ giáo.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Việc không hợp lễ giáo giữa chúng ta xảy ra nhiều rồi, cũng không thiếu một việc này.”

Lam Vong Cơ nói: “Ngụy Anh, lúc trước ta xúc động, đối xử thất lễ với ngươi, ngươi đẩy ta ra là chuyện bình thường …… Hiện tại chúng ta hiểu rõ tình ý của nhau, càng không muốn khinh mạn ngươi, loại chuyện này, ta nghĩ …… đợi đến đêm tân hôn lại tiến hành.”

Lam Vong Cơ cẩn thận tỉ mỉ đặt hắn ở trong lòng, lời yêu đương tuy không làm người ta xúc động, nhưng phần quý trọng này làm lòng người xúc động, Ngụy Vô Tiện nghe thấy mà muốn khóc, cũng không phải là loại khóc kia, mà là loại khóc này: Ôi mẹ ơi! Còn phải chờ tới khi kết hôn! Lam gia và Giang gia đều là vọng tộc, với thân phận của hai bọn hắn, hôn lễ muốn không long trọng cũng không được, phải hạ sính, phải chọn ngày, phải chuẩn bị, không mất ba đến năm tháng sao có thể sắp xếp xong? Trong thời gian đó chưa biết chừng sẽ có biến số gì đó, nhỡ Lam Trạm nghĩ rõ ràng rồi, nhiệt tình đối với cái mông của hắn nguội lạnh, đến hồi hôn, dắt tay Lam Thư Nhã – người được các trưởng bối yêu thích hơn – đi động phòng hoa chúc, thì hắn biết đi đâu khóc đây?

Sớm ngày gạo nấu thành cơm, mới có thể chiếm giữ Lam Trạm, đại bảo bối chỉ có trên trời không có trên mặt đất này được.

Lam Vong Cơ đã nói đến mức này, hắn cũng không tiện trực tiếp phản đối y, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Được thôi, không làm thì không làm vậy.”

Đầu óc quỷ quái kia bắt đầu xoay chuyển, hắn nói: “Cùng nhau xem sách nói chung là được phải không.”

Đọc sách đương nhiên là không có gì không đúng, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, liền thấy Ngụy Vô Tiện lôi ra một quyển sách to từ bên dưới gối đầu, ngồi xuống bên cạnh y, vui sướng rạo rực mở ra trên đùi hai người.

Hai mắt Lam Vong Cơ mở to, lật được vài tờ, nhịp tim lại không bình thường.

Sách có thể khiến Ngụy Vô Tiện giấu dưới gối đầu, còn có sách gì, còn không phải là quyển sách Long Dương xuân cung đồ kia hay sao!

Loại đồ vật này Lam Vong Cơ xem một mình, đã có thể xem đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, bây giờ xem cùng với người yêu bé nhỏ ngày nhớ đêm mong, làm sao có thể giữ bình tĩnh được nữa!

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện bay qua, Lam Vong Cơ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt, nhưng hơi nóng trên dái tai đã bán đứng y, Ngụy Vô Tiện nảy ra ý xấu, chỉ để xem được phản ứng này của Lam Vong Cơ, nhịn không được cười trộm, nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ, cắn cắn khóe môi, nghiêm trang nói: “Lam Trạm, có một vấn đề ta vẫn luôn nghĩ không ra, hy vọng ngươi có thể giải đáp cho ta một chút.”

Ước gì có thứ gì đó làm cho y phân tâm, giải cứu y thoát khỏi ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, Lam Vong Cơ liền nói: “Ngươi nói.”

Ngụy Vô Tiện đôi mắt lấp lánh, chỉ vào bức vẽ đang dùng ngón tay xoa ấn chỗ mông cho hình người kia, nói: “Bức tranh này khá sống động, hôm đó ta bị ngươi làm như vậy, cũng có phản ứng giống thế, phía dưới lập tức ướt đẫm, nhưng ta không hiểu, ngươi nói xem, thứ chảy ra phía dưới ta là cái gì?”

Ngày đó doạ hắn sợ không nhẹ, còn tưởng rằng Lam Vong Cơ hại hắn bị thương đổ máu, nhưng lúc khuya hôm đó hắn về phòng cởi quần kiểm tra cẩn thận, lại không thấy một chút vết máu nào, ngược lại có một chút chất gì đó trong suốt dinh dính bám ở bên trên. Hắn cũng là một người đọc rộng biết nhiều, tuy rằng mảng Long Dương này hắn không rành, nhưng chuyện phong nguyệt, thân thể con người có phản ứng gì khi cảm xúc mãnh liệt, nghĩ một cái là đoán ra tám chín phần, hiện giờ lấy chuyện này ra hỏi Lam Vong Cơ, rõ ràng hỏi một đằng nhưng ý đồ một nẻo.

Quả nhiên Lam Vong Cơ bất chợt hoảng loạn ngay, ánh mắt lóe lên: “Đó là ……”

Là cái gì, y làm sao nói ra được.

Ngụy Vô Tiện vốn cũng không muốn y trả lời, ra vẻ tri kỷ nói: “Ngươi không hiểu thì thôi, nếu thứ đó trong suốt, sẽ rất dễ giặt, sau này chúng ta chơi nhiều, làm dơ chiếc quần ngươi cực cực khổ khổ may cho ta thì không tốt.”

Bên trong những lời này, có rất nhiều chữ Lam Vong Cơ nghe không nổi, nhưng ngay cả một chút cơ hội thở dốc Ngụy Vô Tiện cũng không định chừa ra, nắm lấy tay Lam Vong Cơ để lên đùi mình, nói: “Lam Trạm, bây giờ ta đang mặc chiếc quần ngươi cho ta, ngươi sờ thử xem, có phải rất vừa người hay không.”

Ngụy Vô Tiện nắm tay y trượt xuống khu vực nguy hiểm, cái khe nóng hừng hực và mang theo một chút ngứa ngáy giữa hai đùi kia, để khiến y cảm nhận được lớp vải dán sát lên chỗ đó, còn cọ qua cọ lại ở bên trên, rồi hỏi: “Xúc cảm thế nào?”

Rốt cuộc là hỏi xúc cảm của cái quần hay là xúc cảm của cái đùi, Lam Vong Cơ cũng chưa kịp nghĩ, cả người đã cứng đờ rồi, đầu óc mắc kẹt ở đó, nhưng tay lại giống như có ký ức cơ bắp, bóp mạnh một cái ở nơi mềm mại nóng bỏng kia.

Ngụy Vô Tiện kêu “A” một tiếng, hơi hơi thở dốc, nói: “Ngươi hung dữ như vậy làm gì, lại không phải không cho ngươi sờ, chiếc quần này là ngươi tặng ta, ngươi thích sờ thế nào thì cứ sờ thế ấy ……”

Hắn cong môi mỉm cười, khẽ nhướn đuôi mắt trêu chọc ngọn lửa trong lòng người ta.

Nếu đã tới mức này mà Lam Vong Cơ còn có thể nhịn, thì không phải gia giáo Lam gia quá tốt, mà là di truyền sinh lý của Lam gia xảy ra vấn đề.

Một tiếng gầm nhẹ nghe có vẻ cực kỳ nguy hiểm, cả người Ngụy Vô Tiện đã bị kéo lên trên đùi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ một tay gài chặt đầu hắn, mở khớp hàm của hắn, để hắn nếm được ngọn lửa nóng trong miệng mình.

“Ưm ưm …… Ưm a …… Lam Trạm, từ từ, ta …… A ……!”

Khiến cái tên lưu manh này hối hận vì đã đổ thêm dầu vào lửa, không cho hắn cơ hội thở dốc, Lam Vong Cơ kẹp thân thể hắn, khuấy đảo nên trong ấm áp của hắn, bá đạo chiếm lấy toàn bộ sự mềm mại trong miệng hắn, gốc lưỡi Ngụy Vô Tiện run rẩy cả lên, khóe miệng không khép lại được toàn là vệt nước trong suốt bị tàn sát bừa bãi, Lam Vong Cơ dùng tay giữ chặt quai hàm xinh đẹp của hắn, nắm lấy hầu kết lăn lộn của hắn khảy qua khảy lại, Ngụy Vô Tiện ngửa cổ lên, vừa trằn trọc tiếp nhận sự nhiệt tình do kích động của Lam Vong Cơ ở bên trên, vừa chủ động mở hai chân ra, đẩy vào bụng dưới của Lam Vong Cơ, cảm nhận sức nóng mãnh liệt ở hạ thân y.

Ngụy Vô Tiện dùng hơi nóng giữa hai chân thúc Lam Vong Cơ, lập tức bị sức nóng có hình dạng rõ ràng kia đâm ngược trở về, cả người Lam Vong Cơ đều chấn động một chút, tốc độ tiến công đối với phần trên hắn chậm lại. Khoảng trống để thở dốc, vừa vặn cho Ngụy Vô Tiện chút thời gian nhìn xuống, chiếc dù nhỏ ngóc cao lên giữa hai chân Lam Vong Cơ, là sự thô to không chút ăn khớp với hoa văn mây cuộn nghiêm túc, bên dưới lớp vải trắng tinh nhô lên phần đầu màu hồng nhạt tròn xoe, muốn chọc thủng lớp vải mỏng bất kỳ lúc nào.

Giáo phục Lam thị đứng đắn không thể che lấp, tràn ngập đều là cơn khát vọng đối với cái lỗ nhỏ giữa mông hắn kia, đầu gối Ngụy Vô Tiện hơi run lên, giữa hai chân ngứa ngáy một trận, dẫn tới thứ kia của hắn cũng bắt đầu ngo ngoe. Hắn vịn vào bả vai Lam Vong Cơ, đẩy eo mình dán sát vào bụng nhỏ của Lam Vong Cơ, đặt mông mình ngồi lên trên chiếc dù nhỏ của Lam Vong Cơ, phần đầu của thứ đó đâm tới trước, kẹp vào khe hở kia ở giữa mông hắn. Hắn vặn vẹo eo lắc lư cặp mông tới lui, dùng bên dưới của mình cọ xát lên thứ kia, phần đầu nóng rực bị hắn ma sát đến vô cùng hưng phấn, cứng ngắc nghiền mài lên chỗ mềm mại của hắn.

Hô hấp của Lam Vong Cơ ở bên tai hắn càng thêm thô nặng, bàn tay to thô bạo xoa nắn vuốt ve bên hông hắn, Ngụy Vô Tiện một bên lắc eo, một bên đứt quãng nói: “Lam Trạm, ngươi đừng tưởng là ta không biết …… Vừa rồi ngươi xem quyển Đông cung kia, có một trang vẽ thế này, hai mắt đều nhìn chằm chằm, có phải đã sớm muốn kêu ta làm như vậy với ngươi không?…… A! Shhh —— Đau, ngươi nhẹ một chút ……”

Phía dưới Lam Vong Cơ bị kích thích, trong mắt thậm chí đã hiện ra tơ đỏ, bên tai là âm cuối hơi vút cao lên của Ngụy Vô Tiện, cười cười trêu chọc, làm cho ngọn lửa giận trong y bùng cháy, túm lấy mông hắn nhào nặn hai cục bột bên dưới, đôi môi nóng rực lấp kín cái miệng nhỏ phía trên của hắn, thẳng lưng từng chút từng chút thúc lên, dùng vũ khí sắc bén giữa hai chân chọc vào cái miệng nhỏ phía dưới của hắn.

Lực eo của Lam Vong Cơ rất lớn, thúc đến mức eo mông của Ngụy Vô Tiện tê dại một trận, ngay cả xin tha cũng không nói tiếp được, đành phải bớt phóng túng lại, lớp vải mỏng ở phần thân dưới chịu sự tiến công của hung khí của Lam Vong Cơ, bất kỳ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi mà rách toạc ra, nhìn sang Lam Vong Cơ, miệng y thở hổn hển, gương mặt thanh lãnh kia vẫn không lộ ra vẻ gì như cũ, đường nét lạnh lùng phác hoạ hương vị cấm dục, ai có thể ngờ ngay cả quần áo cũng chưa cởi, đã ôm Ngụy Vô Tiện làm loại chuyện này, Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng cười cười, chỉ cảm thấy một người như vậy, có vọng tưởng không thể nói đối với mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hưởng thụ, lại nghĩ sau này đều sẽ khiến y thế này, quan tâm hắn, mong muốn hắn, ôm hắn động tình không thôi cho đến khi mất khống chế.

Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện vừa đen vừa sáng, bởi vì đã giam giữ được Lam Vong Cơ mà tràn đầy sức sống, tinh thần hăng hái, gãi gãi cằm Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, tương lai chúng ta mỗi ngày làm chuyện này, được không?”

Lam Vong Cơ nhìn đến ngây ngốc, hít sâu một hơi, chạm vào mặt hắn, chạm vào đôi mắt cong lên của hắn, trong đó có ánh sáng rực rỡ khiến người ta chìm đắm, trước nay đều không che giấu, luôn phung phí một cách không hề e ngại, không lúc nào là không hấp dẫn sự chú ý của y, khiến y rung động không thôi, khó kìm lòng nổi.

Lam Vong Cơ đáp lại một tiếng “Được”, cúi người hôn hắn.

Loading

Đào hoa loạn

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x