Nếu không phải suy xét việc hắn là chim non, hậu huyệt non mềm còn đang chờ khai phá, thì dựa vào vài mảnh vải mỏng được may bằng chỉ mong manh bên dưới người hắn, làm sao chịu nổi lực tay của Lam Vong Cơ, trực tiếp cho hắn nếm thử mùi vị của vật ở giữa háng kia.
Cố tình hắn không biết tốt xấu, chỉ muốn làm cho Lam Vong Cơ mê luyến thân thể hắn, từ giờ không thể rời khỏi hắn, trong đầu toàn là dùng mông như thế nào để khiến y thoải mái hơn, cách hai lớp vải, đương nhiên vẫn không thể khiến Lam Vong Cơ tận hứng, bèn tách ra khỏi nụ hôn kia, đứng dậy kéo lỏng đai lưng, chuẩn bị cởi hết mấy thứ quần áo vướng víu trên người ra.
Hắn vừa xoay người, quần áo còn chưa cởi xong, đã bị Lam Vong Cơ giữ chặt, ôm chầm lấy từ sau lưng, “Muốn chạy ……?”
Lịch sử đen trêu chọc xong bỏ chạy chẳng phải quá nhiều hay sao, Lam Vong Cơ đã sớm đề phòng tiểu yêu tinh này, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng tiểu cũ kỹ thật dính người, một khắc cũng không thể tách ra, vừa định mở miệng cười nhạo, đã bị Lam Vong Cơ từ phía sau thúc tới. Rời khỏi sự ấm áp ở hạ thân Ngụy Vô Tiện, vật giữa hai chân Lam Vong Cơ có chút không thích ứng, túm lấy mông hắn, cứ ra sức cọ xát vào giữa bẹn mình.
Cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được sức nóng đáng sợ ở phía sau, Ngụy Vô Tiện bị làm đến nỗi có chút choáng váng, ổn định lại tinh thần, xoay người nắm lấy tay Lam Vong Cơ, hôn lên môi y một cái, cười cười: “Đừng gấp, Lam Trạm …… Để ta ……” Một bên hơi đẩy Lam Vong Cơ ra, rồi kéo quần của mình xuống tới đầu gối, cặp mông tròn trịa trần trụi, vểnh lên trước người Lam Vong Cơ, lại lắc mông áp sát về phía sau, kẹp chiếc dù nhỏ giữa hai chân y, vịn vào đầu giường, chuyển động eo lên xuống, cọ vào y lúc cao lúc thấp.
Lam Vong Cơ nặng nề rên một tiếng, tơ máu trong mắt càng đậm, ngón tay thon dài nhéo thịt trên mông Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện bị hắn nhéo phát đau, một bên kêu lên “A a”, một bên vặn vẹo mông phản đối, Lam Vong Cơ làm sao buông tha hắn, hai ba động tác cũng cởi quần mình ra, vật khổng lồ dữ tợn bắn ra đâm vào giữa hai chân hắn, bờ mông mát lạnh bị chỗ nóng bỏng kia dán lên, Ngụy Vô Tiện lập tức run rẩy.
Lam Vong Cơ nhấc hai đùi hắn, đẩy sang hai bên, tách khe mông hắn mở ra rộng hơn, đâm tới đâm lui ở bên trong. Tiếng va đập “bạch bạch bạch” vang lên, d**ng vật vừa cứng vừa cong, nổi đầy gân xanh, thừa nhận dục vọng nóng bỏng sôi trào của Lam Vong Cơ, căng phồng đến đỏ bừng, ra ra vào vào giữa cặp mông trắng nõn của Ngụy Vô Tiện, ma sát chỗ kia đến mức nóng hừng hực. Da chỗ bắp đùi vốn mong manh, bị cọ xát như vậy một lát, vừa nóng vừa rát, Ngụy Vô Tiện chịu không nổi, kêu to: “Rát quá, rát quá!”
Kẹp y như thế một hồi, làn da trắng như tuyết bị cọ xát thành một mảng hồng nhạt xinh đẹp, ngoại trừ rát, còn có ngứa, ngứa đến run rẩy, “Lam Trạm, đừng như vậy! Đừng đâm nữa …… A ……” Nhưng lúc này cho dù Ngụy Vô Tiện muốn tránh, Lam Vong Cơ cũng không nghe theo hắn được, một bàn tay túm lấy mông hắn xoa nắn vuốt ve, đồng thời chậm rãi đâm rút ở bên dưới hắn.
Bên dưới bị ma sát đến khó chịu, bên trên lại bị xoa nắn đến đỏ và rát, tứ phía cùng tấn công, bàn tay to lớn của Lam Vong Cơ tàn sát bừa bãi, tránh được phía dưới cũng không tránh được phía trên, Ngụy Vô Tiện vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tiểu cũ kỹ, ngươi đủ chưa hả! Chỗ đó của ta cũng không phải để ngươi chơi như vậy!”
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, nói: “Không phải ngươi kêu ta thích sờ thế nào thì sờ thế ấy sao?”
Ngụy Vô Tiện cứng họng.
Đều là hắn tự tìm.
Cặp mông trắng như tuyết và non mềm của Ngụy Vô Tiện, bàn tay to lớn có thể nói là lưu manh kia di chuyển ở trên đó nhẹ nhàng một chút, chẳng mấy chốc đã thành một bức vẽ hoa mai đỏ trên tuyết, lại còn là loại có xuất xứ từ bàn tay của bậc thầy Cô Tô Lam thị.
Mai đỏ nở rộ, đã không còn chỗ nào để xuống tay, bậc thầy này bèn chuyển hướng xuống dưới, nhéo vào chỗ thịt non trên đùi hắn, chơi đủ rồi, lại sờ soạng lên trên, tìm được chỗ huyệt khẩu màu hồng nhạt giữa hai chân kia, sau đó dùng đầu ngón tay xoa vòng tròn. Vết chai mỏng thô ráp, quét qua một vòng ở những nếp gấp chưa từng bị ai động tới, huyệt khẩu vừa non vừa mềm, bị kích thích như vậy, nổi lên sự ngứa ngáy kỳ lạ, Ngụy Vô Tiện bất giác khép chân lại, cọ vào Lam Vong Cơ, đợi đến khi hai ngón tay Lam Vong Cơ đi vào, liền chủ động mà lắc eo, mút lấy bọc lấy, chủ động để Lam Vong Cơ tiến vào càng sâu bên trong, làm dịu cơn ngứa ngáy ở đó.
Mỗi đêm đều nằm mộng như vậy, thân thể đã sớm thèm khát không chịu nổi, bị ngón tay Lam Vong Cơ cắm một lát, hạ thân lập tức vừa tê vừa ngứa, rất nhanh đã thấm ướt thủy dịch, bao bọc ngón tay Lam Vong Cơ đến mức sáng lấp lánh, còn không ngừng nhỏ giọt xuống dưới. Cả người Ngụy Vô Tiện rung lên, bám vào ván gỗ đầu giường để mượn lực. Hắn đã thế này, thì có thể tưởng tượng tình trạng của Lam Vong Cơ như thế nào, đầu tuy rằng choáng váng, cũng ý thức được kế tiếp vật kia sẽ đưa vào bên trong mình, nhưng cho dù chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu khẩn trương, kích thước kia của Lam Vong Cơ, mình ăn vào có thể dễ chịu sao, lập tức nghĩ mà hơi sợ, hắn xoay người chụp lấy cánh tay Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, hay là …… chúng ta chờ một chút, hôm nay khoan tiến vào, ta dùng miệng làm cho ngươi …… A!”
Mông là chính hắn chủ động dâng lên, đã tới trong tay Lam Vong Cơ rồi, còn có thể để hắn chạy sao?
Một bàn tay sờ lên trên ngực, mở vạt áo của hắn, luồn vào bên dưới nắm lấy núm thịt nhỏ ở trước ngực hắn, xoắn một cách thô bạo, xoắn đến nỗi Ngụy Vô Tiện kêu lên từng tiếng “A a a”, không còn rảnh để quan tâm đến mối nguy ở phía sau nữa. Nghiến răng định mắng, đột nhiên cảm giác cuộc thảo phạt giữa đùi ngừng lại. Thủy dịch lấy ra từ bên trong Ngụy Vô Tiện treo lơ lửng giữa các ngón tay Lam Vong Cơ, ngay sau đó quẹt lên phía trước phía sau khe mông, nơi chặt chẽ nhất nóng nhất đều bị thấm ướt không sót một chút nào, vật cương cứng giữa hai chân Lam Vong Cơ, trượt theo cặp mông trái đào đang dính đầy thủy dịch của Ngụy Vô Tiện, đâm mạnh một cái vào giữa trái đào.
“Ưm ——!”
Cho dù có thủy dịch bôi trơn, bên trong non mềm vẫn phải thừa nhận thứ mà nó không nên thừa nhận, run rẩy kháng nghị, nhưng chỉ có thể bị ép phải ăn thứ khổng lồ của Lam Vong Cơ vào, Ngụy Vô Tiện kêu khóc, tay đẩy lung tung về phía bụng nhỏ của Lam Vong Cơ ở phía sau, chỉ đánh trúng vào cơ bụng cứng ngắc, trực tiếp làm cho hắn bật ngược trở về, đầu gối hắn chiến đấu trên tấm đệm mềm, rồi cố gắng quỳ lên muốn bò ra, thân thể co rúm lại, “Đừng mà, Lam Trạm …… A ……”
Lam Vong Cơ sao có thể buông tha hắn, túm lấy hắn kéo về phía sau, nâng mông hắn lên, nâng đến vừa vểnh vừa nhô cao, rồi ép sát vào bẹn mình, huyệt khẩu non mềm, đang phun ra chất dịch nhàn nhạt, e lệ ngượng ngùng lại ăn y vào một khúc lớn.
Cảm nhận chiều dài đã nằm bên trong kia, còn tưởng rằng đã vào được hết, Ngụy Vô Tiện ăn khổ nửa ngày, khẽ thở phào một hơi: “Vậy hẳn là được rồi đúng không ……”
Lam Vong Cơ nhướng một bên lông mày: “…… Ngươi nghĩ vậy?”
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, quay đầu lại nhìn, nào có nhẹ nhàng như hắn nghĩ! Tuy rằng đã vào được không ít, nhưng chiều dài bên ngoài vẫn khổng lồ như cũ, là xem thường người ta à, hay là dứt khoát quên mất đây là Lam Vong Cơ?
Nhưng cho dù vào hết thì thế nào, đó vẫn chỉ đang nằm yên nhé, giống như bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, mấu chốt là, vật kia chút nữa sẽ chuyển động đó! Chuyển động rồi còn sẽ khuấy đảo qua lại ở bên trong, đó mới là đại hung khí chân chính!
Không ổn, vô cùng không ổn.
Bốn chữ ‘Không biết sống chết’, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hôm nay hắn đã học được.
Tâm tình gì đó đều mất sạch, gấp gáp nói: “Lam Trạm, đủ rồi, đã đủ rồi, không cần đi vào toàn bộ!”
Có đủ hay không, không phải một mình hắn quyết định, đây mới chỉ là bài học đầu tiên mà Ngụy Vô Tiện được dạy dỗ trong hôm nay.
Tốn nhiều công sức như thế mới làm cho Ngụy Vô Tiện ăn mình vào được một chút, Lam Vong Cơ rõ ràng không hài lòng, nhẫn nhịn với người này cả nửa ngày, nghĩ thầm có phải mình đã quá dịu dàng hay không, bèn nâng một chân của hắn về phía trước, hơi lơ lửng trong không trung, để huyệt khẩu lộ ra bên ngoài nhiều hơn, thân mình ngả tới trước, nửa thân trên áp sát vào mông hắn, từng chút từng chút đẩy mạnh vào trong. Ngụy Vô Tiện ngửa cổ lên, nước mắt ràn rụa nơi khóe mắt, cắn môi chịu đựng sự tấn công ở phía sau, những lọn tóc rơi ở sau lưng hắn, được Lam Vong Cơ vén lên, lộ ra đường nét cần cổ trắng nõn xinh đẹp, cắn một cái, đồng thời đâm đến chỗ sâu bên trong hắn.
Lồng ngực Ngụy Vô Tiện giống như cái một cái trống lớn đang đánh, phía dưới vừa xót vừa trướng cực kỳ khó chịu, run rẩy khóc nức nở yếu ớt kêu lên: “Lam Trạm, ngươi đừng tiến vào hết …… A, căng quá …… Hu hu ……”
Mới vừa rồi không biết sống chết, nào là Xuân Cung đồ nào là kêu y sờ quần, Lam Vong Cơ bên bờ vực mất lý trí bị Ngụy Vô Tiện mang một chiếc roi da nhỏ quất một cái, phong thuỷ thay đổi, hiện tại người ở dưới thân y, có lý nào lại buông tha, giữ chặt eo hắn, bắt đầu chậm rãi đâm rút ở bên trong hắn.
Khó chịu vẫn là khó chịu, Ngụy Vô Tiện sắp sửa khóc ra tới nơi, bèn hèn mọn xin tha, “Nhị ca ca, Lam Nhị ca ca, cầu xin ngươi, nhẹ một chút, đừng sâu như vậy …… Sắp bị ngươi làm hư mất ……”
Hắn kêu rất thảm thiết, lại là lần đầu tiên, thấy hắn đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra, trái tim Lam Vong Cơ mềm nhũn, liền tha cho hắn, giữa hai chân y vừa cứng ngắc vừa căng trướng, nghĩ vừa rồi Ngụy Vô Tiện khiến y dễ chịu, dụ dỗ y đến suýt nữa chẳng còn gì, nói: “Về sau còn dám hay không?”
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng là muốn hắn “không dám” làm cái gì, Ngụy Vô Tiện đã ngoan ngoãn lắc đầu: “Không dám không dám, cũng không dám nữa.”
Nghe vậy, Lam Vong Cơ quả nhiên không chuyển động tiếp, rút của mình ra một chút, để hắn không bị căng ra quá mức như thế nữa.
Vừa rồi bị Lam Vong Cơ ôm và cọ xát, phía trước hắn đã sớm dựng đứng như gì rồi, hiện giờ không có quần, cái đầu tròn trịa nho nhỏ thò ra giữa hai chân, thu hút sự chú ý của Lam Vong Cơ.
Vừa nhìn một cái Lam Vong Cơ đã duỗi ngón tay mò ra phía sau hắn, thấm thuỷ dịch giữa mông hắn rồi xoa nắn.
Vừa rồi Ngụy Vô Tiện giãy giụa dữ dội, thứ kia cũng run rẩy loạn xạ theo, khiến chất lỏng trong suốt văng ra ướt hết cả vạt áo đằng trước, vừa được Lam Vong Cơ bao phủ lấy, lập tức hưng phấn đến rung lên.
Chơi không được phía sau hắn, thì chơi phía trước hắn cũng không tệ. Vật kia của Ngụy Vô Tiện có kích thước trung bình, không quá lớn cũng không quá nhỏ, nằm trong tay Lam Vong Cơ rất phù hợp, bị bàn tay đánh đàn của y xoa bóp rất vừa phải, Ngụy Vô Tiện chẳng mấy chốc đã chịu không nổi, dựa ra phía sau, thoải mái thở hổn hển ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển đến động tình, được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm lấy, hắn thuận thế dán cổ lên, cọ vào cổ Lam Vong Cơ, cọ đến mức lửa bốc khó nhịn, lại quay đầu chủ động hôn y. Môi răng quấn quýt, hơi thở nóng bỏng mềm mại, Lam Vong Cơ một bên ăn miệng hắn, một bên làm một hồi, Ngụy Vô Tiện đã “Ưm ưm a a” không kềm chế nổi.
Lần trước đã dùng tay làm cho hắn một lần, mọi phản ứng và tư thái của Ngụy Vô Tiện đều khắc sâu trong đầu Lam Vong Cơ, không cần y chủ động suy nghĩ, đã có thể truyền tải lại, nắm rõ suy nghĩ và dư âm cảm xúc của hắn như lòng bàn tay, kinh nghiệm nhân đôi, giờ phút này nhìn phản ứng của hắn, cảm nhận độ mềm cứng của hắn, biết ngay hắn đã tới bước nào, đợi đến khi Ngụy Vô Tiện không thể tự chủ được nữa, lòng bàn tay liên tục chơi đùa trên lỗ chuông, người nọ sảng đến mức da đầu tê dại, đùi dạng ra hơi hơi run rẩy, chỉ cần thêm một chút kích thích nữa, là lập tức là có thể bắn ra.
Cảm nhận được Ngụy Vô Tiện ở trong lòng ngực mình, hơi co giật lúc sắp leo tới đỉnh, Lam Vong Cơ lại dừng cương trước bờ vực.
“……?” Ngụy Vô Tiện mặt mày ửng đỏ nhìn qua, “Sao lại ngừng, mau tiếp tục đi Nhị ca ca ……” Lam Vong Cơ thấy hắn đáng yêu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn thứ trong tay. Đang cao hứng, chút kích thích này làm sao đủ, Ngụy Vô Tiện chờ không nổi, bèn tự mình đong đưa eo, đâm vào bàn tay lười biếng kia của Lam Vong Cơ, nhưng ở giữa mông hắn đang ngậm vật kia của Lam Vong Cơ, chuyển động thế này, chính là tặng không để Lam Vong Cơ cắm sâu thêm. Vừa vặn ăn lại một đoạn mà Lam Vong Cơ rút ra do buông tha hắn.
Ngụy Vô Tiện bật kêu thành tiếng, hít sâu một hơi, “Ơ?”
“Ngươi ……!”
Lúc này cuối cùng đã hiểu được, người này vì sao đến lúc quan trọng lại dừng, “Ngươi hay quá ha, Lam Trạm, cái đồ tồi nhà ngươi, có ý đồ xấu, bắt nạt ta ……”
Đơn giản chính là muốn Ngụy Vô Tiện chuyển động thay y, còn là kiểu cam tâm tình nguyện làm, dê vào miệng cọp, Ngụy Vô Tiện muốn ném cái thứ kia của Lam Vong Cơ ra, bị y mạnh mẽ giữ chặt bên hông, nhéo vài cái làm cho chỗ đó vừa mềm vừa tê, “Hu hu …… Lam Trạm, đau ……”
Có bao giờ nghĩ còn có thể bị tra tấn như vậy, muốn đằng trước sướng, thì đằng sau phải ăn Lam Vong Cơ vào, Ngụy Vô Tiện không cách nào lên tới đỉnh, quả thực khó chịu cực kỳ, tức giận đến mức hắn kêu to: “Ta tự mình làm!” Đưa tay gỡ bàn tay Lam Vong Cơ đang nắm phía dưới của mình ra, cũng không biết lực tay của Lam Vong Cơ làm thế nào luyện ra, không hề suy suyển.
Còn nói ở bên gáy hắn: “Vậy thì tự mình làm.”
Biết rõ hắn nói tự mình làm không phải là ý này, còn muốn bóp méo ý hắn, cố tình cười nhạo, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi quá đáng!”
Cũng không biết tiểu cũ kỹ này, học cách chơi xảo trá tai quái như vậy từ chỗ nào, bọn họ cùng xem chung một quyển Long Dương, Ngụy Vô Tiện không hề nghĩ tới mấy chuyện này. Từ lâu đã biết Lam Vong Cơ học giỏi như vậy, năng lực học tập tất nhiên không giống người thường, nhưng thiên phú dị bẩm còn có thể dùng trong loại chuyện này, Ngụy Vô Tiện là lần đầu tiên nhìn thấy. Người này không thầy dạy cũng hiểu, có thể khiến hắn khóc lóc dâng mông lên, Ngụy Vô Tiện một bên ưỡn thắt lưng tiếp tục, một bên cảm thấy lo lắng cho cuộc sống sau khi kết hôn của chính mình.
Mỗi khi phía trước sung sướng một chút, thì đằng sau lại phải tiếp nhận sự đè nghiến của cự vật kia, Ngụy Vô Tiện run chân, cố gắng hướng sự chú ý của mình vào phía trước, tập trung cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Lam Vong Cơ, không để ý tới cây thịt đáng giận ở đằng sau. Nhưng hậu huyệt của hắn mới vừa ăn vào một thứ hình trụ có kích thước và độ cứng đều vô cùng lợi hại, huyệt thịt mở ra đến mức tận cùng, hút lấy bọc lấy, phác hoạ hình dạng từng chỗ thô to lồi lõm của thứ đồ kia một cách rõ rõ ràng ràng, hắn cố gắng làm lơ cũng không làm lơ được á!
Hắn chống vào đầu giường, động tác lúc nhanh lúc chậm, mỗi một lần đẩy tới, đằng trước sướng như tiên, run bần bật khó nhịn, thì đằng sau bị đi vào càng sâu, ăn càng nhiều, căng trướng đến mức hắn không chịu nổi, vội vàng chậm lại, cứ thế lặp đi lặp lại, phía trước không thể bắn ra, phía sau lại không thể thoát được, cả hai đều bị treo lơ lửng, khỏi nói khó chịu như thế nào.
Hắn khóc lóc mềm nhũn nói bằng giọng mũi: “Lam Trạm ngươi quá xấu rồi, sau này ta không muốn làm với ngươi nữa ……”
Lam Vong Cơ ngậm lấy dái tai hắn, giọng nói trầm thấp từ tính và trầm ổn nhắc nhở: “Mỗi ngày.”