Nhaminh [ĐHL] Chương 55 (H)

[ĐHL] Chương 55 (H)

4.7 3 đánh giá
Article Rating

Tình hình này lập tức có chút không đúng.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, rắc rối to.

Nhưng hắn cảm thấy mình hết cứu rồi, bị Lam Vong Cơ giữ chặt đầu gối đè lên, còn cảm thấy kích thích không nói nên lời, còn rảnh rang mỉm cười, khẽ thở hổn hển một hơi, hai mắt sáng rực nói: “Ngươi biết không, Lam Trạm, ta chính là thích xem dáng vẻ tức giận của ngươi đó.”

Hắn giống như chợt hiểu ra, đoạn thời gian này cho tới nay, vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ liền mắc bệnh tim, một cảm giác pha trộn giữa sợ hãi và lo lắng, như thể đột nhiên không quen biết người này. Luôn khiến hắn khẩn trương, làm ra những chuyện mà hắn không thể nào đoán trước, hắn chỉ cảm thấy, tiểu cũ kỹ điên rồi. Nhưng hiện giờ, Ngụy Vô Tiện phát hiện, loại cảm giác này cũng không tệ, hắn thích loại cảm giác này, hắn thích một Lam Vong Cơ mất khống chế thế này.

Một Lam Vong Cơ vì hắn mà mất khống chế.

Tất cả những điều này, đều là vì hắn, Ngụy Vô Tiện, bởi vì Lam Vong Cơ quan tâm hắn, muốn hắn, vô cùng khao khát hắn.

Chơi trốn tìm, nghịch khăn thơm, miệng tiện cố ý chọc Lam Vong Cơ tức giận, ghen tuông, có lẽ đều là vì hắn muốn xác nhận vị trí của mình ở trong lòng Lam Vong Cơ, là độc nhất vô nhị, là một tồn tại vừa đáng yêu vừa chết người.

Dáng vẻ Lam Vong Cơ hiện giờ bị sự ghen tuông làm cho xáo trộn, nhưng mà hắn rất thích.

“Tiểu cô nương làm sao có được sự lợi hại của ngươi, làm ta thật mạnh mẽ, làm đến sung sướng như vậy, ta bị lừa đá mới muốn cùng người khác. Lời nói nhăng cuội, mà ngươi cũng nghe. Dấm chua lâu năm cũng chưa chua bằng ngươi. Còn Lam thị Song Bích gì chứ, nhỏ mọn như vậy, tương lai làm sao làm nhân vật lớn, làm sao thống lĩnh Lam thị, dẹp yên những hậu bối tiểu quỷ này nọ trong nhà?”

Hay cho một cái miệng lợi hại xoen xoét, nhưng bên này là Lam Vong Cơ, không hề bị hắn ảnh hưởng, lẳng lặng nghe xong, túm bàn tay bị trói của hắn qua giữ chặt trên đỉnh đầu, đồng thời không mất phong độ nói: “Lam thị có huynh trưởng, ta chỉ cần dẹp yên ngươi.”

Đối phó với tên lưu manh không biết hối cải, không phải dùng miệng nói, lời nói của Lam Vong Cơ không dài, nhưng có một chỗ, y lại không hề ngắn.

Chữ “Ngươi” vừa nói ra, hạ thân Ngụy Vô Tiện đã bị một thứ chọc vào, hai mắt hắn trong nháy mắt trợn to, kêu “A” lên một tiếng, vặn vẹo eo đạp loạn xạ, bị Lam Vong Cơ chụp lấy hai chân đá lung tung, hạ eo một cái, đâm vào sâu bên trong.

Lại một lần nữa bị bắt ăn hết cự vật kia, khóe mắt Ngụy Vô Tiện rơi nước mắt như mưa, theo sự đẩy đưa của Lam Vong Cơ ở bên trong hắn, bắt đầu nhỏ giọng thút thít.

Bị Lam Vong Cơ chẳng phân biệt nặng nhẹ đâm vào vài cái, Ngụy Vô Tiện không kịp thở, hai tay bị trói, chỉ có thể nỗ lực vặn vẹo vòng eo, phía dưới Lam Vong Cơ bị hắn giãy lung tung, chỗ thịt non ở huyệt khẩu phun dịch liên tục cọ xát vào y, ra vào mấy cái đã suýt nữa nhịn không được, hai cái chân không an phận của Ngụy Vô Tiện tiếp tục uốn éo, trong lúc Lam Vong Cơ sơ ý đã phun y ra, rồi khép đầu gối lại, nhốt y ở bên ngoài.

Bàn tay Lam Vong Cơ đánh mạnh một cái lên mông hắn, đau thì thật ra không đau lắm, nhưng vang lên một tiếng “bốp” cực kỳ giòn giã, làm hắn sợ tới mức sửng sốt. Ngụy Vô Tiện đời này cũng chưa từng bị người ta lột quần đánh mông như vậy, cả người ngây ngốc, còn đang sững sờ, Lam Vong Cơ lại vỗ một cái ở bẹn hắn, cái đánh này dùng ít lực, vừa đã vừa rát, thân mình Ngụy Vô Tiện rung lên, hai đùi không khép lại nữa, bị Lam Vong Cơ chớp lấy thời cơ, lại vùi đầu đâm vào.

Một chỗ bên trong đùi của Ngụy Vô Tiện bị y hung hăng quẹt qua, mỏi đến tê dại, eo mông bủn rủn, cả người run lên bần bật, không thể không tê liệt ngã về phía sau, Lam Vong Cơ liền thuận thế bao phủ lên trên, đè chặt chân hắn, gập đầu gối hắn lại dẩy ra bên ngoài, va đập chỗ bí ẩn giữa hai chân hắn đến mức càng rộng ra, đâm hắn theo hướng đi xuống, bụng dưới đánh lên mông thịt của hắn, mãnh liệt đâm vào rút ra.

“A …… A …… Lam Trạm, ngươi gian lận, ngươi đánh người!”

Đánh nhau bên ngoài chú trọng quang minh lỗi lạc, đánh nhau trên giường lại không phải như vậy, Lam Vong Cơ giơ một tay lên, nói: “Lại nữa?”

Giọng điệu này tràn đầy vẻ uy hiếp, Ngụy Vô Tiện nói cũng không dám nói nữa, tiểu cũ kỹ này thật sự đáng giận, mặc quần áo đứng đắn hữu lễ, cởi quần áo ngang ngược dã man. Hừ một tiếng trong họng, một bên thành thật chịu thao, một bên suy nghĩ quay nhanh.

Tóc bên gáy đều ướt nhẹp, rũ xuống từ hai bên Lam Vong Cơ, liên tục quệt lên ngực Ngụy Vô Tiện. Eo Ngụy Vô Tiện vặn một cái, ngực hơi nhấc lên, đầu vú nhẹ nhàng phớt qua đuôi tóc của Lam Vong Cơ, tựa như hai viên đậu đỏ đong đưa trên bờ ngực có hình dạng xinh đẹp, tự mình cọ xát đến ngứa ngáy khó nhịn, cắn môi khe khẽ kêu rên, đuôi mắt như có như không quyến rũ Lam Vong Cơ, làm như đang nói: “Tới nào, ăn ta đi nào ……”

Tiết tấu của Lam Vong Cơ suýt nữa bị phá vỡ, phía dưới cũng trượt ra một chút, biết là Ngụy Vô Tiện chơi xấu, dẫn dụ y đi xuống ăn mình, lúc y phân tâm lộ sơ hở, nhân cơ hội tránh thoát. Hạ quyết tâm không để ý tới, nhưng lại nhìn không nổi hắn lắc lư phóng đãng, nghiến răng đẩy hắn, “Đừng nhúc nhích.”

Đè cho hắn không thể nhúc nhích, rồi mới tiếp tục hết sức chăm chú thao bên dưới hắn. Mỗi lần đều rút ra toàn bộ, lại đâm vào thật sâu, thao hắn đến mềm nhũn, không còn sức để phóng đãng nữa.

Ngụy Vô Tiện thảm thương vô cùng kêu la một trận, mãi mới thở chậm lại được.

Cứng không được, mềm cũng không xong, lần này là không thể nào thoát ra được nữa, hơi ngửa đầu nhìn Lam Vong Cơ, thở gấp nói: “Hung dữ như vậy làm cái gì, lại không phải là không cho ngươi thao ……”

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện quyến rũ, hai chân mở ra, nuốt vào thứ kia của Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện như vậy, nếu có thể nhịn được thì không phải Lam Vong Cơ nữa, hít một hơi, dùng sức ở eo, đâm hắn đến chỗ thịt mềm sâu tận cùng bên trong, đâm đến mức hắn lại không nói nổi lời phóng đãng nữa.

“A ……!”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày lại, cố gắng thích ứng với kích thước quá cỡ này.

Hắn bị thúc đến nỗi ngửa đầu, đuôi mắt hơi liếc nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển, dáng vẻ cúi đầu chuyên tâm thao của y, hắn nhìn mà tâm thần rạo rực, cái miệng lại không quản được: “…… Lam Trạm, sướng không?”

Lam Vong Cơ không nói lời vô nghĩa, chỉ dùng sở trường của mình để trả lời hắn.

Chỉ là cho dù bị trói, bị đè, không thể nhúc nhích được xíu nào, người này vẫn có thể hai mắt sáng rực đi quyến rũ người khác, dáng vẻ tóc xoã tán loạn, hai cổ tay yếu ớt bị trói, lại vô cùng bị động, thế nhưng lại mang một phong vị khác.

“Ưm a ……”

Hai chiếc chân trắng nõn trơn láng của Ngụy Vô Tiện, tiểu huyệt riêng tư ướt đẫm bị Lam Vong Cơ đâm vào rút ra không ngừng nghỉ, đùi lơ lửng lắc lư trong không trung, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng thở dốc rên rỉ.

Trái tim Lam Vong Cơ rung động không thôi, thả nhẹ động tác, cúi xuống hôn hắn, cái miệng nhỏ ướt mềm phả ra hơi thở nóng hổi, rất nhanh lại bị khuấy đảo tan nát, Ngụy Vô Tiện quay đầu đi để hít thở, Lam Vong Cơ liền thuận thế cắn vào cằm hắn, đầu lưỡi liếm lên đường quai hàm xinh đẹp của hắn, liếm đến vành tai, ăn sâu vào bên trong hốc tai hắn.

“A, Lam Trạm……?”

Hốc tai là một chỗ mẫn cảm mà bản thân Ngụy Vô Tiện chưa từng phát hiện ra, bị người ta khai phá tới, thoải mái đến mức rầm rì, tiếng lưỡi khuấy đảo vang thẳng vào đầu, cực kỳ nhục dục, khắp trong đầu đều là mình bị kích thích như thế nào khi bị ăn. Sợi chỉ bạc rơi xuống dọc theo vành tai trơn mềm, Lam Vong Cơ ăn xong chỗ kia, lại đi ăn hai điểm nhỏ trước ngực hắn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng khẩy qua khẩy lại, rồi lại dùng mặt lưỡi thô nhám quét qua, quét đến mức vật nhỏ kia run run rẩy rẩy.

“Lam Trạm …… Ưm …… Đừng, đừng ở đó …… A ……”

Ngực bị ăn còn có thể có cảm giác thế này, cổ tay Ngụy Vô Tiện cọ xát trên đỉnh đầu, rung lên vì xấu hổ, vật nhỏ bị ăn đến ướt đẫm đầy đặn, lại bị cánh môi kẹp lấy, ngậm vào, làn da trên ngực bị kéo nhẹ về phía trước mút một cái, ăn không được, bắn trở về, lúc lắc ở bên trên, lập tức trở nên cứng ngắc. Rời khỏi sự ấm áp trong miệng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại cầm lòng không đậu nhấc eo lên, dâng lồng ngực đến cho y, Lam Vong Cơ bất động nhìn hắn, đầu vú được dâng tới kia đã vô cùng thèm khát cọ qua bên môi y, lung lay qua lại.

Lam Vong Cơ hít vào một hơi, vùi đầu xuống, chôn sâu vào vòng eo mềm mại của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ ăn ở bên trên, cũng đối xử bình đẳng với bên dưới của hắn, ra sức thao vài cái, tiểu huyệt kia kích động đến mức co rụt liên hồi, ọc ra lượng bạch trọc y vừa bắn vào trước đó không lâu, đưa tay mò mẫm một hồi ở giữa bẹn Ngụy Vô Tiện, lấy ra một ít dịch thể dính nhớp, chùi lên bụng nhỏ Ngụy Vô Tiện, xoa lên trên, xoa một lượt khắp thân trên của hắn, hoà cùng với mồ hôi, xoa đến khi ngực bụng của Ngụy Vô Tiện lấp loáng ánh nước, toàn bộ nhiễm mùi hương của y. Mùi xạ hương nồng đậm, hoàn toàn che lấp mùi son phấn do chiếc khăn thơm kia để lại.

Thân thể của Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể có mùi hương của Lam Vong Cơ y.

Chút tiểu tâm tư này của Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hết, hắn cười lên rồi nhìn sang.

Không cần hắn nhúc nhích, hắn cứ lười biếng nằm ở đó, lắc lư qua lại theo động tác của Lam Vong Cơ, phía dưới lan tràn thủy dịch, Lam Vong Cơ ra vào trơn tru, hành động lại dịu dàng, hắn dần dần thích ứng với kích thước kia, một bên hưởng thụ khoái cảm tê tê dại dại, một bên cái miệng nhỏ lại nói ríu rít: “Lam Trạm, nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị làm ta mấy lần?…… Trong ngăn kéo bàn kia của ta, còn có …… rất nhiều món đồ các cô nương tặng …… Có mấy chục món lận đó, món nào ngươi cũng muốn ăn dấm, món nào cũng muốn phạt, vậy thì đến năm nào tháng nào mới phạt cho hết?……”

Lam Vong Cơ nhướng một bên lông mày: “Mấy chục món?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy, đều còn cất đấy, các cô nương rất tốt với ta, tặng ta đồ vật, ta không nỡ ném nha.”

Trong mắt Lam Vong Cơ lóe lên ánh lửa, ra sức thúc mạnh hắn.

“A ……!”

Lam Vong Cơ tuyệt đối là cố ý, lần này đâm đến nơi không thể chịu được nhất, hắn nghiêng đầu chôn trong đống chăn nệm, ổn định lại cơn thở dốc dữ dội, trừng mắt liếc xéo, lửa giận đùng đùng nói: “Lam Trạm ngươi ngon ha! Tốt nhất, hãy thao ta đến mức không bao giờ xuống giường nổi, không có thời gian đi câu dẫn người khác.”

Bàn tay Lam Vong Cơ nắm đùi hắn siết cứng lại, thân giường bên dưới Ngụy Vô Tiện kêu “Kẽo kẹt” một tiếng, nghe y nói: “Đây là ngươi nói.”

Chuyển động một cái, Ngụy Vô Tiện lập tức hối hận.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được một Lam Vong Cơ phiên bản tăng cấp.

Trước kia chưa bao giờ lĩnh giáo năng lực của tiểu cũ kỹ ở phương diện này, thấy kích thước kia của y, Ngụy Vô Tiện cũng có thể mơ hồ đoán được lần vừa rồi chỉ sợ là không thể thỏa mãn y, nhưng điều khiến hắn trăm triệu lần không ngờ tới chính là, thứ kia của Lam Vong Cơ vậy mà còn có thể trở nên to hơn cả lần đầu tiên, thế này quả thực quá đáng!

Ngụy Vô Tiện hối hận đến sắp khóc, một tiểu cũ kỹ kích thước bình thường hắn không quý trọng, cứ muốn kích động cho người ta ghen tuông quá mức, tự mình nếm trải tư vị căng trướng kia suốt một tuần.

Loading

Đào hoa loạn

4.7 3 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x