Nhaminh [ĐHL] Chương 56 (H)

[ĐHL] Chương 56 (H)

5 2 đánh giá
Article Rating

Thân hình nóng rực của Lam Vong Cơ đè lên hắn, giam hắn ở giữa hai cánh tay, hôn lên cái miệng nhỏ trên mặt hắn, bên dưới thì vỗ mông hắn, cây gậy to dữ tợn ra ra vào vào giữa bẹn không ngừng lấy một khắc, kêu cũng không kịp kêu, đã bị thao đến mặt đỏ rần rần, nước mắt mông lung.

Mỗi lần bị Lam Vong Cơ tiến vào, thân thể lập tức sướng đến tận cùng, tay trên đỉnh đầu túm lấy khăn trải giường, nước mắt kèm tiếng rên la, eo mông và đùi co giật mãnh liệt, huyệt thịt run rẩy co rút, khóa chặt và hút mạnh tính khí của Lam Vong Cơ, loại kích thích dữ dội này, chưa được mấy lần thì hắn đã chịu không nổi, đầu óc cực kỳ choáng váng, miệng kêu hừ hừ, hưng phấn đến mức không thể nào kềm chế.

“Lam Trạm …… A! …… Ta không …… A! …… Đừng …… A! ……”

Sướng thì có sướng, nhưng cũng là chịu tội, dục tiên dục tử là tư vị gì, xem như Ngụy Vô Tiện đã cảm nhận được.

Lam Vong Cơ không chút nào mềm lòng, đè hắn xuống là làm tưng bừng một trận.

Đối phó với tên lưu manh không biết hối cải, đây là biện pháp tốt nhất.

Hắn lắc mông trái phải né tránh, nâng mông lên định tránh đòn tấn công dữ dội của Lam Vong Cơ, rồi dùng đầu gối thúc y, bị Lam Vong Cơ nhéo một cái trên đùi, Ngụy Vô Tiện khóc lóc nói: “A ha ……! Nhị ca ca ta sai rồi, ta biết sai rồi …… Tha mạng a ……”

Hai tay Lam Vong Cơ hơi chống lên một chút, thấy hắn khóc lem luốc mặt mày, nói: “Cưới vợ nhỏ?”

Ngụy Vô Tiện đầu lắc như trống bỏi: “Không cưới không cưới, chỉ một mình ngươi ……”

Lam Vong Cơ nói: “Nhận lễ vật của người khác?”

Ngụy Vô Tiện hít mũi thút thít một cái: “Không nhận, không nhận nữa ……”

Trận thảo phạt dưới thân chậm lại, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc kệ tiểu cũ kỹ có phải thật sự dễ nói chuyện hay không, làm hắn lâu như vậy rồi, cũng nên đến lúc kết thúc, “Lam Trạm, nếu ngươi không bắn nhanh một chút, thì eo ta sắp gãy luôn rồi, phía dưới cũng bị ngươi làm đến sắp hỏng ……”

Lam Vong Cơ khẽ thở hổn hển, nói: “Không vội.” Vẫn để ở bên trong Ngụy Vô Tiện không rút ra, sau đó ôm eo hắn bế lên phía trước người, kéo tay hắn vòng qua cổ mình, nâng lên hạ xuống mông hắn, cắm vào bên dưới hắn.

Đây còn không phải là tư thế bọn hắn làm khi vẫn mặc quần hồi nãy sao, chỉ là không có lớp vải mỏng kia, cái miệng nhỏ bên dưới của Ngụy Vô Tiện hoàn toàn lộ ra, bị trọng lực cùng với lực tay cực lớn của Lam Vong Cơ, làm cho ăn trọn vẹn vật thô to giữa hai chân Lam Vong Cơ, bên trong bị Lam Vong Cơ nong ra đến căng đầy, cảm nhận được những đường gân nổi lên và nhịp đập phừng phừng của y, chính mình cũng rung rung theo, chất lỏng giữa hai chân chảy ra do thân thể hắn bị đâm rút như thế, làm cho phần bẹn giữa hai người trở nên trơn trượt.

Quần áo trên người Lam Vong Cơ cũng đã cởi hết, chống lên chỗ cơ bụng đẹp đẽ là vật nhỏ đứng sựng giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện, vật nhỏ lắc lư dữ dội, phần đầu màu hồng diễm lệ rỉ nước ra, vui sướng vẽ vòng tròn trên bụng dưới Lam Vong, hoà chung với mồ hôi nóng hổi của y.

Phía sau của Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cắm vào thật tận hứng, phía trước lại bị cơ bắp rắn chắc của y nghiền áp cọ xát, sung sướng tới cực điểm, hắn vặn vẹo thân thể, ý đồ gia tăng cơn cuộn trào ở bụng dưới, lúc ở bên bờ bùng nổ, kêu loạn lên: “Lam Trạm, Lam Trạm, cho ta bắn ra đi …… A! ……”

Lam Vong Cơ nắm thắt lưng hắn kéo lên trên người mình, kẹp d**ng vật Ngụy Vô Tiện cọ xát ở chỗ bụng dưới giữa hai người, Ngụy Vô Tiện thuận thế đẩy hông về phía Lam Vong Cơ, ép d**ng vật của mình vào chỗ cơ bắp đàn hồi săn chắc của đối phương, được sức nóng của chỗ đó cọ xát. Đầu nấm cứng ngắc của Lam Vong Cơ liên tục nâng lên hạ xuống, cọ qua nơi hắn không chịu nổi nhất, thân thể Ngụy Vô Tiện run rẩy kịch liệt, tự đẩy mông mình lên lên xuống xuống, kêu la không biết trời trăng gì nữa, va chạm đến mức bên trong co giật không thôi, cảm xúc tăng vọt chạm tới đỉnh điểm, một dòng chất lỏng sền sệt màu trắng đục phun ra trên ngực Lam Vong Cơ.

Lần thứ hai phóng thích, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không suy nghĩ gì được nữa, còn chưa nhìn thấy rõ ràng, thân mình đã tùy ý ngã sang một bên, được cánh tay Lam Vong Cơ vòng ôm lại, môi lưỡi ấm áp lại một lần nữa lấp kín hô hấp của hắn, nước bọt dính nhớp không ngừng trao đổi, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được sự dịu dàng trên môi Lam Vong Cơ, lúc này mới phát hiện phía dưới vẫn còn hơi hơi bị đâm vào, tính khí của Lam Vong Cơ chậm rãi quét qua vách ruột hắn, góc độ lại hơi khác vừa rồi, hơi nghiêng một chút, đâm vào chỗ khác, thao bằng cách cọ xát từ tốn, là một cảm giác khác biệt. Ngụy Vô Tiện thoải mái rên rỉ vài tiếng, cảm thụ độ ấm còn sót lại do Lam Vong Cơ mang tới, thân thể lại bỗng nhiên lơ lửng trên không.

Lam Vong Cơ ôm hắn, hôn lên nước mắt còn đọng lại trên má hắn, dịu dàng nói: “Đồ người khác tặng, để ở chỗ nào?”

Ngụy Vô Tiện mới vừa phóng thích, ánh mắt vẫn còn mơ màng, chỉ nghĩ Lam Vong Cơ muốn xử lý mấy thứ đó, liền nói: “Ở trong chiếc bàn nhỏ kê sát tường cạnh giường.”

Hai người đi tới cạnh chiếc bàn, Ngụy Vô Tiện chỉ vào một ngăn kéo trong đó: “Ở trong này.”

Trong ngăn kéo mở ra chứa đầy những món đồ nho nhỏ linh tinh màu sắc rực rỡ như túi thơm, túi tiền này nọ, ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, cũng không nói gì. Đặt hắn lên trên bàn, vuốt mái tóc ướt nhẹp của hắn, nhìn vào đôi mắt mờ mịt không biết gì của hắn, lại hôn một cái lên môi hắn. Một loạt động tác này, làm cho tính khí của Lam Vong Cơ ở bên dưới Ngụy Vô Tiện trượt ra ngoài một nửa, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi thả lỏng, cúi đầu, đang muốn nhìn thử tình trạng phía dưới, ai ngờ Lam Vong Cơ nắm lấy eo hắn, lại đâm trở về, Ngụy Vô Tiện bật kêu lên “A” một tiếng.

Vừa rồi hắn làm đến quên mình, sau khi bản thân phóng thích thì không có sức lực nào để ý đến Lam Vong Cơ, đương nhiên cho rằng y cũng kết thúc cùng lúc với mình, kết quả bị đâm vào một cái như vậy, cảm giác quả thực không thể quen thuộc hơn, Lam Vong Cơ cúi đầu thở dốc một cái, khóe miệng nhẹ chạm lên môi hắn, kêu lên một tiếng “Ngụy Anh……”, vật thẳng đứng giữa hai chân lại bắt đầu làm hắn.

Kết quả Ngụy Vô Tiện lại bị thao, lại trình diễn tiết mục kích thích một lần nữa, hắn cả kinh đến mức ngây ngẩn cả người: “Lại nữa hả?! Lam Trạm, vừa rồi ngươi …… vẫn chưa bắn sao??”

Lam Vong Cơ đặt hắn trên bàn kéo mông về phía mình, điều chỉnh tốt vị trí, thẳng lưng chôn chính mình vào tận chỗ sâu trong, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Không đủ.”

Lam Vong Cơ đã nghĩ sẽ buông tha hắn, nhưng tên lưu manh này bị thao đến mơ hồ, tự mình nói ra càng nhiều hành vi phạm tội hơn, từ khoảnh khắc hắn nói ra khỏi miệng đó, trận kích thích hôm nay đã định sẵn phải kéo dài.

“Lam Trạm, ngươi tại sao lâu như vậy! Ngươi có vấn đề! …… A! …… A! ……”

Cái bàn phía dưới cũng không biết phạm phải sai lầm gì, chỉ vì chứa những món đồ mà Lam Vong Cơ không muốn nhìn thấy, liền chịu trận chung với Ngụy Vô Tiện, bị va đập với sức lực lớn khủng khiếp, rầm rầm rầm nhảy lên không ngừng, bốn chân bàn nhỏ dài chịu trọng lượng mà chúng không nên chịu.

Hai chân Ngụy Vô Tiện mở rộng trước người Lam Vong Cơ, lộ ra cái miệng nhỏ màu hồng nhạt tí ta tí tách giữa hai chân kia, Lam Vong Cơ nâng mông hắn lên, liên tục đánh vào bụng dưới của mình, làm cho cái miệng nhỏ đó ăn vật thô dài giữa háng y.

Góc độ này, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng Lam Vong Cơ cắm vào hắn như thế nào, rồi mang ra càng nhiều thủy dịch từ bên trong hắn như thế nào, thủy dịch chảy ra trên bàn như thế nào.

Tiếng nước nhẹ nhàng cùng tiếng thân thể va đập càng lúc càng rõ, những giọt nước lấp lánh không thể bám giữ trên cây gậy khổng lồ đang chăm chỉ ra vào kia, nhỏ xuống đống lễ vật nhỏ mà Ngụy Vô Tiện cất trong ngăn kéo.

Cố ý ôm hắn đến chỗ này để thao, mục đích lại chẳng quá rõ ràng, hình ảnh dâm mĩ, Ngụy Vô Tiện không thể dời mắt đi, trong lòng kinh ngạc cảm thán sáng kiến của Lam Vong Cơ trong việc đối phó với đám đồ vật của tình địch.

“Lam Trạm ngươi làm như vậy, mấy thứ này muốn vứt cũng không vứt được ……”

Lam Vong Cơ nói: “Không sao.”

Không sao? Làm cho dơ như vậy, còn nói không sao, ý là có thể giữ, đều là chứng cứ y độc chiếm Ngụy Vô Tiện, chơi người ta đến không chịu nổi.

Ngụy Vô Tiện không khép chân lại được, mỗi một lần động tác lại bị đẩy ra hai bên, đẩy đến cực hạn. Kích thích như vậy, hắn ngay cả ngồi cũng không xong, Lam Vong Cơ bèn cởi trói cho đôi tay hắn. Cổ tay chằng chịt vết đỏ chống lên chiếc bàn nhỏ đang lung lay sắp đổ, hai chân không có điểm tựa ngoắc lấy eo Lam Vong Cơ, nâng mông lên, chủ động đong đưa, chỗ bí ẩn chủ động tìm kiếm sự đối xử thô bạo, bị cắm đến nỗi co rút từng đợt. Chiếc bàn nhỏ ở dưới thân run rẩy, hắn cũng run rẩy, nhưng d**ng vật giữa hai chân hắn lại ngẩng đầu, sung sướng lắc lư.

“Lam Trạm …… A! …… Ta không được …… A! ……”

Chàng thiếu niên lắc lư trong cơn động tình, các mạch máu căng tràn trong thân thể ướt đẫm mồ hôi, trên ngực một mảng đỏ nhạt diễm lệ, hai má ửng hồng say lòng người, hai mắt ngân ngấn nước mông lung, vừa khóc lóc nói không cần vừa dâng chính mình ra, đưa bộ phận mềm mại nhất động lòng người nhất của mình cho đối phương chà đạp.

Phong cảnh của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lưu luyến nhìn mà quên lối về, chút xúc động không thể nói ra đó, những ghen tuông nhẫn nhịn bấy lâu đó ở trong lòng, rốt cuộc mới xả ra được vài phần.

Cũng không biết có bao nhiêu món nợ phong lưu chưa trả xong ở ngoài kia, nếu không để lại dấu vết của Lam Vong Cơ y lên thể xác lẫn tinh thần hắn, thì làm sao có thể chặt đứt toàn bộ những ý niệm đó, thành thành thật thật thu bớt lại?

Nhìn những lễ vật trong ngăn kéo bị “bàn chấn” đến nỗi không ngừng nhảy nhót, Lam Vong Cơ suy nghĩ cái gì, Ngụy Vô Tiện có thể không biết hay sao, dấm này xem ra không dễ ăn xong như vậy, trước đó hắn không biết, gương mặt trông có vẻ thờ ơ bình thản này của Lam Vong Cơ có thể cất giấu những điều gì, bây giờ tuy rằng đã biết, nhưng hắn cũng không biết phải nhận sai như thế nào nữa, kích thích cường độ cao suốt nửa canh giờ, hắn thật sự chịu không nổi, để xin tha, bèn gào lên lung tung: “Lam Trạm! Thật sự không có vợ nhỏ nào hết, trước kia không có, về sau cũng không dám có! Chỉ có một vợ là ngươi thôi!”

Lam Vong Cơ bóp eo hắn, “Hửm?” một tiếng, động tác đột nhiên chậm lại, từ từ rút ra, lại từ từ đưa trở về, động tác tuy mềm nhẹ, nhưng vào đến nơi thật sâu, thẳng lưng đâm hắn một cái, nói: “Vợ cái gì.”

Ngụy Vô Tiện lập tức hét lên: “Là chồng! Là chồng! Ngươi là chồng! Tướng công, phu quân!”

Hai chân treo ở kia co giật đến khi yếu đi, mông bị đâm đến vừa tê vừa ngứa, Ngụy Vô Tiện ăn xong lần này cũng sụp đổ luôn rồi, cánh tay chống nửa ngày mềm nhũn, lập tức té ngã trên bàn. Nằm dài trên đó thở dốc, cơ bên hông chỗ mông vẫn còn đang co giật, cho hắn chạy 800 vòng quanh Liên Hoa Ổ cũng chưa mệt như vậy, chỉ có bị Lam Vong Cơ làm, mới có thể như vậy, nếu không phải đột nhiên trình diễn với hắn, có mấy trăm lần hắn cũng không dám tin.

Trước đó cũng không biết là ai, còn sợ không đủ, đã vội vàng muốn cùng người ta “Mỗi ngày”. Thật là thắt cổ còn ngại chết không đủ nhanh.

Cánh tay mềm mại thò ra, sờ soạng lung tung trên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, ngươi quá lợi hại rồi, tha cho ta đi …… Tiếp tục làm như vậy, ta sẽ sụp đổ ……”

Như thể đưa ra cho y một vấn đề nan giải không có tình người, Lam Vong Cơ dừng lại, nghĩ nghĩ, rút vật cứng ngắc ở dưới thân ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ rốt cuộc y đã nghe lời, thì thầm nói “Tiểu cũ kỹ thật tốt thật ngoan”, lại nhịn không được nói: “Lam Trạm, thân thể ngươi tại sao tốt như vậy, làm lâu như thế vẫn không mệt?”

Lam Vong Cơ dùng lưng ngón tay lướt qua đường eo hông xinh đẹp của hắn, kéo hắn dậy, đứng đối diện với chiếc bàn tựa vào tường, trong lúc bận rộn vẫn không quên giải đáp: “Ăn uống có quy luật, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, không uống rượu, ít ăn thịt và ăn cay.”

Quả thực chính là nói ra tất cả những gì hắn làm không được, Ngụy Vô Tiện không phục, cũng không chú ý tới y đang ở đó sắp đặt mình, chống tay lên bàn đứng vững, nói: “Ông lão trông coi xe ngựa trong sân nhà chúng ta không phải cũng vậy à, nói cứ như thật sự làm như vậy thì có thể giống ngươi không bằng ……”

Lam Vong Cơ không nói chuyện, sau đó thấy hai cái đùi của Ngụy Vô Tiện hướng về phía y trắng hồng, ướt nhẹp không ngừng chảy thuỷ dịch xuống, tiểu huyệt bị sử dụng lâu như vậy, mặc dù vật đùa bỡn nó đã rời đi, cũng không có sức lực tự chủ, cứ liên tục co rút một cách mất kiểm soát, đứt quãng phun ra những thứ y đã bắn vào trước đó, càng lộ ra vẻ trơn ướt.

Ánh mắt Lam Vong Cơ lại tối sầm xuống, sờ đến bụng dưới ướt dính của hắn nâng lên, rồi đè lưng hắn xuống phía trước gập lại, khiến cho mông hắn vểnh ra sau, nắm lấy phần đùi trong ấm áp của hắn vạch sang hai bên, càng tách khe mông bí ẩn của hắn ra rộng hơn.

“Lam Trạm ……?” Ngụy Vô Tiện vừa phát hiện có điều không ổn liền nhìn ra phía sau, chỉ thấy được cự vật của Lam Vong Cơ run rẩy hướng tới giữa bẹn hắn, phần đầu mơn trớn lên cái miệng nhỏ quen thuộc, đâm mở chỗ non mềm kia, lại một lần nữa chọc vào.

Chính là tư thế ngày hôm đó bọn họ làm không thành, tên tiểu cũ kỹ này đều nhớ rõ ràng, muốn lần lượt đòi lại hết phải không!

Chiếc bàn nhỏ dính đầy thuỷ dịch của hắn, tay Ngụy Vô Tiện còn chưa vịn chắc, đã tiếp tục bị Lam Vong Cơ làm tới từ phía sau. Vẫn không lưu tình như vậy, mỗi một lần đều làm hắn tới run rẩy, huyệt đạo co rút không có quy luật, kéo theo tính khí của Lam Vong Cơ cùng nảy lên, vừa rồi ngồi còn không xong, hiện tại làm sao có thể đứng nổi? Chân run giống như cái sàng vậy, mà chỗ nào cũng là Lam Vong Cơ dính nhớp vào hắn, tay và chân đều trơn trượt, hắn vội vàng kéo cái ngăn kéo trước người ra một chút, chống vào hai bên hộc ngăn kéo, mới ổn định được chính mình.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình sắp bị làm đến phát điên rồi, sướng thì có sướng, nhưng có thể đừng dữ dội như vậy, cũng đừng kéo dài như vậy được không!

Những túi hương trong ngăn kéo bị va đập nảy lên từng chặp, tính khí của hắn cũng hưng phấn đến mức gật gù liên tục, cơn ngứa ngáy khắp người đều tập trung về nơi đó, da đầu Ngụy Vô Tiện tê dại, không thể hít thở, cầm lấy chỗ kia của mình, bao lấy thứ nảy thình thịch kia nỗ lực vuốt ve chính mình. Nhưng ở phía sau Lam Vong Cơ cũng không buông tha hắn, vẫn chăm chỉ cày cấy, Ngụy Vô Tiện thở dốc đến lợi hại, thân mình lảo đảo không vững, chỉ có thể lại đưa tay kia trở về vịn ngăn kéo.

Thật là không có thể rảnh tay được, hắn không có cách nào, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Lam Vong Cơ ở đằng sau: “Lam Trạm …… Giúp ta, nhanh lên ……”

Lam Vong Cơ hiển nhiên hiểu sai ý, dùng tay chặn lại chiếc bàn nhỏ không ngừng rung chuyển, hạ thân tăng tốc độ đưa đẩy, Ngụy Vô Tiện muốn chửi thề một câu, nhưng tới bên miệng chỉ còn lại tiếng kêu “A a a” thật lớn, cho đến ngọn lửa nóng rực ở bụng dưới kia rốt cuộc chịu không nổi, móng tay bấm thật sâu vào cái bàn, toàn bộ hạ thân đều co rút mãnh liệt, đằng trước nhếch lên một góc độ, giật giật từng đợt bắn ra chất nhầy màu trắng đục, phun tung toé lên những túi thơm nhỏ bên trong ngăn kéo.

Phía sau Lam Vong Cơ túm lấy cái mông đang co giật mãnh liệt của hắn, hung hăng kéo vào phía mình, cây gậy khổng lồ run rẩy đâm tới nơi sâu bên trong hắn, dòng chất lỏng nóng bỏng đặc sệt lấp đầy hắn.

Đúng là thật sự không cần Lam Vong Cơ giúp đỡ đằng trước, chỉ phía sau là đã có thể làm cho hắn bắn ra, đây là điều Ngụy Vô Tiện không ngờ tới. Làm đoạn tụ kỳ diệu như vậy, thật khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Thân thể Ngụy Vô Tiện đều bị đào rỗng, Lam Vong Cơ ôm hắn đứng một lát, làm thế nào cũng không nỡ buông hắn ra, nhưng lại sợ hắn bị chặn khó chịu, chuẩn bị động tác rút ra khỏi từ bên trong hắn, Ngụy Vô Tiện lại rung lên, tính khí đằng trước nảy một cái, bắn ra ngụm dịch trắng đục cuối cùng, mông thịt phía sau hắn co rút hai cái, thủy dịch không thể ngừng trượt xuống, bò lan tràn lấp loáng cả hai bên đùi.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn, đột nhiên truyền đến một tiếng đá cửa, làm cho hai người giật nảy cả mình.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ngụy Vô Tiện! Lam Vong Cơ có ở chỗ này của ngươi không?”

Loading

Đào hoa loạn

5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x