Nhaminh [ĐHL] Chương 60b

[ĐHL] Chương 60b

0 0 đánh giá
Article Rating

Kim Tử Oánh nói: “Ngươi kêu ta đến đây, là muốn ta đi theo ngươi ……?”

Hồ ly nói: “Không phải, ta ……” Gã đang do do dự dự, không biết mở miệng như thế nào, Kim Tử Oánh lại liếc mắt một cái nhìn những mảnh vỡ bên dưới bức tường hoa, nói: “Đây là cái gì?”

Hồ ly hoàn toàn chấn động, nhìn vò rượu bị gã ném vỡ vụn kia, làm như vô cùng sợ hãi, rồi vô cùng ảo não nói: “Đều là Ôn Cẩm, đây là ả đưa cho ta …… Ả nói, chỉ cần nàng uống thứ này, thì sẽ cầm lòng không đặng muốn cùng ta, cùng, cùng ta ……” Làm như là không thể nói ra được cái từ đó, gã ậm ừ cả nửa ngày, bỗng nhiên chụp lấy nàng ấy, kích động nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, Tử Oánh, nàng đừng trách ta, càng đừng rời khỏi ta, ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh, ta sẽ không, đời này cũng sẽ không làm loại chuyện đó với nàng! Ta muốn nàng, nhưng ta muốn nàng cam tâm tình nguyện!”

Kim Tử Oánh mờ mịt chớp chớp mắt: “Ngươi, ngươi nói cái gì? Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Hồ ly nói: “Đây là độc tình, tên gọi là Tình Tâm Loạn, là loại thuốc độc mê hoặc tâm thần dùng yêu đan của yêu tinh hoa tường vi ngàn năm luyện thành, trên đời hiếm có, con người một khi uống vào, sẽ có tình cảm sâu đậm với người đầu tiên họ nhìn thấy khi độc phát, muốn ngừng mà không được, sẽ khơi dậy dục vọng mãnh liệt nhất sâu thẳm nhất trong lòng họ, muốn cùng người nọ phiên vân phúc vũ, cùng lên đỉnh Vu Sơn không ngừng nghỉ, không thể tự kềm chế.”

Trong bụi hoa, Ngụy Vô Tiện đang vòng lấy cổ Lam Vong Cơ chủ động hôn đáp trả, nghe thấy mà cả người sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, bộp một tiếng đụng vào cằm Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ bị đau, bụm cằm lại.

“A …… Lam Trạm, xin lỗi xin lỗi ……” Hắn xuýt xoa thì thầm, nâng Lam Vong Cơ trong lòng bàn tay nhẹ nhàng mà hôn mấy cái.

Kim Tử Oánh mở to hai mắt, cũng không thể tin nổi giống như Ngụy Vô Tiện, “Sao có thể có loại đồ vật này? Ôn Cẩm vì sao phải cho ngươi, ngươi rất thân với nàng ta sao?” Không được hai câu, lại bắt đầu tức giận.

“Lam Trạm, phản ứng của tiểu cô nương này thực sự thú vị.” Ngụy Vô Tiện dù đang rất bận rộn, vẫn bình luận, “Nàng ấy tức giận ngược lại không phải vì hồ ly muốn bỏ thuốc nàng ấy, mà vì tại sao gã lại thông đồng với Ôn Cẩm. Thú vị thú vị, Lam Trạm, ta cảm thấy cặp đôi này có thể so với chúng ta, rời đi lén quyết định việc chung thân, gạo nấu thành cơm không còn xa nữa.”

Lam Vong Cơ lại không có tâm tình nghe hắn nói đùa, ánh mắt đặc biệt không thân thiện: “Cho nên vừa rồi Giang Trừng là muốn đối với ngươi ……”

Ngụy Vô Tiện vẫn là vẻ mặt thoải mái như cũ, “À, không có việc gì, Giang Trừng, tiểu tâm tư đó, ta dư sức đối phó được, hắn cứ việc tới, ta sẽ khiến hắn không thấy được ánh mặt trời của ngày mai ngày mốt và ngày kia, ngược lại Lam Trạm, nếu là ngươi uống thứ rượu kia, cưỡng gian ta mấy chục lần ta cũng không cách gì phản kháng.”

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, không nói gì.

Kim Tử Oánh nói: “Ôn Cẩm …… đến tột cùng là ai?”

Hồ ly nói: “Ả ta, không phải là người.”

Kim Tử Oánh nói: “Nàng ấy giống ngươi, cũng là yêu tinh sao?”

Hồ ly nói: “Ôn Cẩm là đại yêu, đạo hạnh cao thâm, ả vừa đến Liên Hoa Ổ đã nhìn ra ta, mà ta không hề phát hiện ra ả một chút nào. Cho tới bây giờ, ta cũng không biết rõ ràng ả rốt cuộc là cái gì, có lẽ là điểu yêu (chim thành tinh), có lẽ là thứ khác, đến Vân Mộng, là vì một con yêu thú nào đó, chắc là cũng muốn đoạt lấy yêu đan dùng để luyện ra loại thuốc gì đó. Nhưng tình huống cụ thể ta không biết. Vì sao ả muốn giúp ta, ta cũng không biết. Ả xuất thân từ Kỳ Sơn, đại khái cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy Lan Lăng Kim thị dấy lên chút chuyện xấu chăng. Dù sao mấy thứ thiên kỳ bách quái đó ả ta có rất nhiều, cho ta một thứ cũng không thiệt thòi gì, ả nói ta có cái này sẽ không sợ nàng không đi theo ta. Ta chỉ là nhất thời hồ đồ …… Tử Oánh, nàng bằng lòng đi theo ta không?”

Kim Tử Oánh nói: “Ta ……”

Thấy phản ứng nàng như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tám phần là sẽ bị cự tuyệt, hồ ly đầu tiên là gục đầu xuống, sau đó không biết tại sao lại kích động lên, hừ lạnh một tiếng, trong nắm tay siết chặt chợt xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, nói: “Là Ngụy Vô Tiện đúng không?”

Ngụy Vô Tiện giật nảy mình, còn đang cân nhắc chuyện Ôn Cẩm không phải là người, bất chợt bị gọi tên, cho rằng mình đã bại lộ, may mà Lam Vong Cơ đè hắn xuống, nếu không đã trực tiếp lăn ra khỏi bụi hoa rồi.

Hồ ly tức giận đến mức kêu hừ hừ, rút thanh đoản kiếm nhỏ gắn đầy vàng bạc châu báu hoa lệ ra khỏi vỏ ba phần, chua lè nói: “Nàng vẫn là không quên được hắn, hắn đã ở bên Lam Vong Cơ, cũng đã xác định hôn sự. Ta nghĩ không ra, hắn không phải chỉ lớn lên có gương mặt đẹp thôi sao, một tên lãng tử dâm đãng, ta thua kém hắn điểm nào? Không sai, xuất thân của hắn không tồi, nhưng nàng nhìn xem hắn như thế, chỗ nào giống người tốt đâu? Cả ngày miệng như phết mật vậy, có cô nương nào ở Liên Hoa Ổ chưa từng bị hắn trêu ghẹo?”

Ngụy Vô Tiện nghe xong tức giận đầy bụng, hận không thể nhảy ra đánh cho con hồ ly mỏ nhọn này một trận tàn nhẫn, chợt bị ánh mắt không rõ ý nghĩa của Lam Vong Cơ nhìn qua, lập tức cảm thấy cổ lành lạnh sao đó, nói: “Lam Trạm, lời nói thế này ngươi cũng nghe, ta nào có tệ như con hồ ly thối tha này nói, ta và các cô nương chính là tâm sự, các nàng ấy là tới xem mắt với ta nha, nói chung ta cũng không thể làm lơ người ta đúng không, chuyện này có lý phải không. Ngươi thỉnh thoảng cũng nghe được chúng ta nói chuyện, đều là nói chuyện phiếm nha, trêu ghẹo chỗ nào.”

Lời này chẳng tạo được hiệu quả gì, Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn một cái thật lâu, nhìn đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất cần phải hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ Lam Nhị công tử cảm thấy bình thường ta nói chuyện với người ta có gì không đúng hay sao? Vậy trước kia ta nói chuyện với ngươi, bộ ngươi đều cảm thấy là ta đang trêu ghẹo ngươi hả?”

Lam Vong Cơ nhướng mày, không nói lời nào.

Ngụy Vô Tiện vuốt bộ râu dài không tồn tại, chậm rì rì nói: “Người dâm thấy dâm, Lam Nhị công tử, có phải ngươi nên tự kiểm điểm nghiêm túc lại hay không? Hửm?”

Lam Vong Cơ không nói lại hắn, nhưng y có rất nhiều biện pháp để đối phó với cái miệng này.

Bụi hoa nhỏ lại rung rinh.

Kim Tử Oánh rốt cuộc muốn nói cái gì, đã không còn ai quan tâm, ngay cả con hồ ly cũng đang kích động vung vẩy kiếm, không nghe tiếp nữa, nếu không phải bị Kim Tử Oánh kéo lại, thì người đã sớm lao đi rồi, “Nàng đừng kéo ta, bây giờ ta đi tìm hắn, đánh nhau với hắn! Ta không tin! Tên Ngụy Vô Tiện chỉ được cái mã ngoài này có bản lĩnh thực sự gì! Không đánh gục hắn thì trở về ta sẽ cắt bỏ đuôi!”

Chín cái đuôi vàng rực rỡ vụt một tiếng thò ra từ phía sau mông gã, từng cái đuôi đều đang vung vẩy một cách hùng hổ, sợ tới mức Kim Tử Oánh che ở trên mông gã, “Cái tên ngốc nhà ngươi! Mau thu hồi lại! Ta đi theo ngươi, ta đi theo ngươi là được chứ gì!”

Chín cái đuôi của con hồ ly roẹt một cái dựng thẳng tắp, “Thật sự?!”

Kim Tử Oánh có chút tức giận đấm gã một cái, nói: “Đồ ngốc, tuy rằng trước kia ta từng muốn gả cho Ngụy Vô Tiện, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cũng không tốt lắm, ta ……” Ngước mắt lên liếc nhanh về phía con hồ ly đang ngây người một cái, rồi lại cúi đầu hơi hơi lắp bắp nói: “Ta càng thích con tiểu hồ ly lúc ta 6 tuổi bị lạc trong rừng bởi vì ham chơi, mắc mưa bị đói, đã ngậm quả dại và hạt dẻ đến cho ta, canh giữ bên người ba ba ngày ba đêm hơn …… Ta bị doạ bởi những câu chuyện về yêu quái do các biểu ca kể, chỉ có thể ôm tiểu hồ ly mới ngủ được …… Còn có, còn có lần đó ta bị vu oan làm hỏng cái đèn chiếu yêu của lão sư, lúc ông ấy cầm roi định quất ta …… A, cái đó, cái đó chẳng lẽ là do ngươi làm hỏng? Ồ …… là như thế, hèn chi có một đoạn thời gian nó cứ luôn kêu đấy.”

Hồ ly đắc ý nói: “Không phải ta nói, đồ vật của Kim gia các ngươi đồ vật chỉ có đẹp chứ không xài được, chỉ một cái đèn đó có thể chiếu ra được cũng bị ta ném hỏng, những cái khác trực tiếp bị một pháp thuật nhỏ của ta bay qua lập tức không nhạy nữa.”

Kim Tử Oánh hai mắt lấp lánh, ánh mắt sùng bái nhìn gã nói: “A, Tiêm Tiêm, ngươi lợi hại như vậy!”

Trong bụi hoa, Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ta có thể ra ngoài trói hai kẻ ngốc này, đưa cho ba mẹ họ xử lý hay không?”

Lam Vong Cơ vuốt tóc của hắn, lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Đều nói người đang yêu sẽ trở nên ngốc, nhưng chúng ta không có nha, Lam Trạm, là không có đúng không?”

Lam Vong Cơ cười cười, nói: “Không có.”

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chút rầu rĩ, nói: “Nhưng mà …… Trước đây khi ta biến thành con thỏ ở trước mặt ngươi, ngươi cũng chưa từng cảm thấy ta lợi hại, còn nói ta không học vấn không nghề nghiệp, chuyên làm mấy thứ không phù hợp.”

Thích một người, còn không phải là muốn làm cho người ta chú ý, muốn người ta nhìn mình nhiều hơn hay sao, cho dù chỉ là một ánh mắt thưởng thức, một câu khen ngợi nhẹ nhàng, cũng có thể khiến mình tâm hoa nộ phóng, lén lút vui vẻ vài ngày, khi đó Ngụy Vô Tiện mặc dù vẫn chưa thể nhìn rõ tình cảm của mình đối với Lam Vong Cơ rốt cuộc là như thế nào, nhưng có mong muốn đạt được sự công nhận, cho nên mới hào hứng thể hiện kỹ năng độc đáo của bản thân như vậy, chỉ là muốn một nụ cười của người trong lòng, ai ngờ tên tiểu cũ kỹ này lại không cảm kích, còn bị y lạnh lùng nói một trận.

Nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt Lam Vong Cơ tựa như một cuộn vải lụa mềm mại, từ từ tan chảy, nói: “Có, bội phục.”

Ở trong lòng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đang làm chuyện gì, thật ra cũng không quan trọng, mà là bất kể hắn làm chuyện gì, trong mắt đều có một thần thái chói loà, chính tia sáng loé lên trong mắt người này, đã khiến y sa vào trong đó, không thể nào tự kềm chế.

Lúc nói lời này, Lam Vong Cơ vẫn nhàn nhạt như cũ, một gương mặt tuấn tú như băng sương không hề biến hoá, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, nếu y đã nói như vậy, thì trong lòng chắc chắn cũng nghĩ như vậy, tuyệt đối sẽ không gạt người, ba chữ đơn giản này của y so với người khác nói 300 chữ còn khiến Ngụy Vô Tiện hưởng thụ hơn.

Nhận được lời khen ngợi đến muộn, cả người Ngụy Vô Tiện ngây ngất, vui sướng đến mức muốn bay lên, ánh mắt nhìn tiểu cũ kỹ đều là dịu dàng, nhưng vẫn là nhịn không được phun tào, “Lam Trạm, tại sao ta không cảm thấy nhỉ? Lúc nào thì ngươi bắt đầu không chán ghét ta nữa?”

Ánh mắt Lam Vong Cơ kiên định nói: “Chưa bao giờ chán ghét.”

Ngụy Vô Tiện ngọt ngào như bị một hũ mật sơ ý hắt lên ngực, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, thả dây dài, câu cá lớn, lại nói: “Vậy khi nào thì ngươi thích ta? Không phải bởi vì ta đưa cho ngươi Xuân Cung Đồ, mỗi ngày ngươi nhìn thân thể trần truồng của ta, liền cong luôn đấy chứ?”

Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ chuyển động, nói: “…… Sớm hơn.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Sớm hơn? Chẳng lẽ là lúc nghe học ở Cô Tô? Thật sự? Vậy tại sao ta không biết?”

Lam Vong Cơ nói: “Ta ……”

Ta cái gì, lại ta không ra được.

Chẳng lẽ những gì trước đó đều là giả vờ, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, bởi nói mà, vốn dĩ nhìn một cái cũng ngại nhiều, làm thế nào đột nhiên một ngày liền nói thích hắn thích vô cùng, như thể đổi thành một người khác, không biết còn tưởng rằng bị sét đánh. Kết quả thì sao, còn không phải bởi vì giả vờ giỏi quá, giả vờ đến nỗi ngay cả mình cũng suýt chút nữa tin tưởng và trêu chọc. Khi đó cự tuyệt lạnh lùng biết bao nhiêu, thật chí không chừa lại cho người một con đường sống nào, làm đến mức hắn nghẹn khuất luôn, hiện giờ chút ngon ngọt như thế làm sao đủ, nợ lâu như vậy, lãi cũng chưa trả đủ, hắn đương nhiên còn muốn đòi cả vốn lẫn lãi. Vốn dĩ, chính là những gì hắn nên có được, trong lòng Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một cách hùng hồn.

“Lam Trạm, lúc trước ta cho rằng ngươi khinh thường, bị ngươi cự tuyệt, thiếu chút nữa chẳng còn tự tin, ta nói mà, một người lớn lên vừa đẹp lại vừa có mị lực như ta, làm thế nào đến trước mặt ngươi thì một chút sắc mặt tốt cũng không có cơ chứ? Ta không tin, Lam Trạm, không được, ngươi khen ta nhiều một chút, khen bù lại, ta mới tha thứ cho ngươi.”

Lam Vong Cơ: “Được.”

Ngụy Vô Tiện: “Khen đi.”

Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, nói: “Ngụy Anh …… rất tốt.”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, cẩn thận nghiền ngẫm, không biểu hiện gì, nói: “Còn nữa đâu?”

Lam Vong Cơ lại nghĩ nghĩ, nói: “Ngụy Anh …… rất lợi hại.”

Ngụy Vô Tiện lông mày nhếch lên, có chút vui vẻ, nói: “Tiếp tục.”

Lam Vong Cơ: “Ta, bội phục.”

Ngụy Vô Tiện kềm nén khóe miệng vốn muốn cong lên, lầu bầu: “Lam Trạm, ngươi thế này hoàn toàn không có sức thuyết phục.”

Lam Vong Cơ: “…… Vậy, phải thế nào?”

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: “Khen tướng công nhà mình, phải có chút thành ý, trong ánh mắt phải có sự sùng bái, kiểu nhấp nháy như sao á, biết không?”

Chuyện này đối với Lam Vong Cơ mà nói không khỏi độ khó quá cao, y sắp xếp các cơ mặt dường như bị khiếm khuyết bẩm sinh, nghĩ phải làm thế nào mới có thể có ngôi sao ở trong mắt, có lẽ là dùng cách hiểu chữ “nhấp nháy” theo nghĩa đen, ra sức chớp chớp lông mi, nói: “…… Thế nào?”

Ngụy Vô Tiện “Phụt” một tiếng suýt nữa lọt ra khỏi bụi hoa, khóe mắt liếc thấy Lam Vong Cơ trong nháy mắt có chút rầu rĩ, ôm đống ruột gan lộn xộn vì cười nhét trở về trong bụng.

Tiểu cũ kỹ cố gắng như vậy, sao có thể cười nhạo!

Phải cổ vũ đàng hoàng!

Bèn ra vẻ nghiêm trang hướng dẫn: “Ừm, có chút cảm giác rồi, si mê thêm một chút, ngốc nghếch thêm một chút.”

Lam Vong Cơ nỗ lực tìm kiếm cảm giác sụt giảm chỉ số thông minh.

Cười đến nỗi bụng hắn đều co rút, Ngụy Vô Tiện vẫn không quên khen: “Chính là như thế! Không sai không sai, rất tốt, có tiến bộ! Chúc mừng Nhị ca ca!”

Cặp đôi có chỉ số thông minh sụt giảm như nhau, ở trong bụi hoa chơi nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng Kim Tử Oánh và hồ ly, ở trong bụi hoa gây ra động tĩnh như vậy, không bị phát hiện cũng thật là kỳ tích. Bất quá đôi tình nhân nhỏ tình chàng ý thiếp trong thế giới hai người, sao còn thấy được người khác, điểm này người và yêu đều giống nhau.

Dưới bức tường hoa, vò rượu tường vi bị vỡ nát kia, đã ngấm hoàn toàn vào lớp bùn đất, những đoá hoa đua sắc trên bức tường càng thêm rực rỡ, như thể vì bị độc tình thấm vào, tạo ra một màu sắc khiến người ta nhìn thấy mà chấn động.

“Ngụy Anh, cẩn thận.”

Một chùm hoa treo lơ lửng trên vòm cửa tròn được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nâng lên, Ngụy Vô Tiện nghiêng người đi qua bên dưới, “Hoa này có gai, mọc quá nhiều, lão Lưu cũng không cắt bớt, chạy đi đâu uống rượu rồi.” Quay đầu, thấy Lam Vong Cơ hơi dừng lại, nhìn ngón tay của mình.

Ngụy Vô Tiện thò lại gần, “Ồ, gai đâm à?”

Trên đầu ngón tay một giọt máu đỏ tươi rịn ra, Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: “Không sao.”

———–

Bởi vì Vong Cơ sẽ không chủ động uống rượu, huống chi là rượu không rõ lai lịch, cho nên thiết kế hoa tường vi đâm trúng độc

Độc tình vốn dĩ kế hoạch là ngược một chút tạo ra cao trào của kết cục, nhưng viết một hồi tình hình đã thay đổi, bèn đổi thành câu chuyện theo hướng nhẹ nhàng.

Loading

Đào hoa loạn

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x