Thật ra lúc Lam Vong Cơ nói với hắn những cuốn Xuân Cung Đồ đều do Nhiếp Hoài Tang đưa trước đó, Ngụy Vô Tiện không cảm thấy kỳ quái lắm, Lam Vong Cơ tự mình có được mấy thứ này, mới là khiến hắn hoài nghi nhân sinh. Chuyện này quá khác với thiết lập tính cách trước đây của tiểu cũ kỹ, Ngụy Vô Tiện cho dù tư tưởng phóng khoáng đến đâu, cũng không khỏi sẽ cảm thấy tướng công tương lai là một kẻ mặt người dạ thú nha.
Nếu hiểu lầm đã làm sáng tỏ, Ngụy Vô Tiện tất nhiên sẽ không nhìn Lam Vong Cơ cùng với thành kiến, tiểu cũ kỹ vẫn là tiểu cũ kỹ kia, hiện giờ chẳng qua là có được một ít tài liệu học tập của người lớn, muốn trở thành phu quân, việc học tập này ắt không thể thiếu. Lam Vong Cơ xem đến nghiêm túc, nghiên cứu đến thấu triệt, chỉ có thể thuyết minh y là một phu quân tốt xứng chức, lại nói, tri thức của phu quân tương lai uyên bác một chút thì có gì không tốt, sau khi kết hôn không phải sẽ có thể chơi được nhiều kiểu đa dạng hơn hay sao, hai người đối mặt nhau hàng ngày mới không cảm thấy chán ngấy.
Sự thật chứng minh là hắn lo lắng nhiều, bởi vì hôn còn chưa kết, người của hắn đã sắp tiêu rồi.
Là bởi vì đã xảy ra một việc.
Lam Vong Cơ trúng độc tình.
Bệnh trạng còn có chút kỳ quái. Ngay từ đầu Ngụy Vô Tiện cũng không phát hiện. Lam Khải Nhân cả ngày ở cùng Giang Phong Miên để chuẩn bị cho hôn lễ, Lam Thư Nhã cũng đã khởi hành trở về Cô Tô, Lam Vong Cơ ở lại thuần túy là vì giúp Giang gia xử lý chuyện yêu hỏa, trên dưới Liên Hoa Ổ cũng bận rộn trong ngoài, cho nên hai người bọn hắn trên cơ bản là không ai quản.
Lam Vong Cơ trúng độc tình, cũng không có bệnh trạng gì rõ ràng, ít nhất không giống với Giang Trừng, mọi khao khát đều viết hết lên mặt, đơn giản thô bạo nhào vào người ta, Lam Vong Cơ là cái kiểu thoạt nhìn nhàn nhạt, trên mặt không biểu hiện gì, khi làm Ngụy Vô Tiện vẫn mạnh bạo như vậy, nhưng đây cũng không phải là tác dụng của độc tình, không trúng độc tình y vẫn có thể làm người ta đến mức chân mềm nhũn, bệnh trạng của Lam Vong Cơ không rõ ràng như thế, dẫn tới Ngụy Vô Tiện ngay từ đầu không nhận ra, tốn chút công sức, nói đúng ra là tốn chút eo và mông mới cảm thấy có điểm không đúng.
Chuyện bị gai hoa đâm này cũng chẳng có ai để bụng, mới vừa về phòng, trên bàn còn bày rượu và thức ăn vừa rồi chiêu đãi Ôn Cẩm, Ngụy Vô Tiện định kêu người dọn dẹp, đã bị Lam Vong Cơ ấn lên trên. Lam Vong Cơ vẫn lịch sự văn nhã, ôm Ngụy Vô Tiện hôn mấy cái, sau đó không nói một lời lột quần hắn ra.
Trong chớp mắt cứ thế bị người ta lột trần trụi ở trên bàn, Ngụy Vô Tiện giật mình thì giật mình, nhưng cũng không nhận ra có cái gì không đúng, đây chẳng phải là bữa cơm tối đã trở nên bình thường mà Lam Vong Cơ hay đòi sao.
Lam Vong Cơ đói bụng, ở trên bàn cơm dùng cơm tối, có chuyện gì không đúng?
“Không hổ là Nhị ca ca, ăn cơm đúng giờ ghê ……” Còn đang ở đó cười cười chọc ghẹo y, đã bị Lam Vong Cơ cúi xuống lấp kín miệng. Lam Vong Cơ không phí thời gian trả lời, bên trên bận rộn hôn hắn, bên dưới thuần thục tách hai chân hắn ra, chen mình vào giữa hai chân hắn, hai ba động tác nới lỏng lưng quần của mình, móc cái thứ cứng ngắc kia ra, cọ xát lên bờ mông có xúc cảm ấm áp của hắn.
Chuyện điên long đảo phượng hai người làm cũng nhiều rồi, Ngụy Vô Tiện vừa bị y cọ như vậy, da đầu lập tức tê rần, hai đùi run rẩy tự động mở ra, lộ ra cái miệng nhỏ xinh hồng hào non mềm ở bên trong.
Ánh mắt Lam Vong Cơ dừng lại ở đó một chút, rồi đỡ thứ kia của mình, oán giận đưa qua, đâm mở chỗ non mềm gần đây đã được vất vả chăm chỉ khai phá, trực tiếp tiến thẳng vào.
“Ưm a! Lam Trạm ……”
Khe mông của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt ăn vào vừa phồng vừa căng, eo của hắn bị Lam Vong Cơ sắp đặt, điều chỉnh tốt vị trí, đưa hết toàn bộ vào, không có chuẩn bị cũng không có khuếch trương, Ngụy Vô Tiện khó chịu đến mức da đầu tê dại, ngẩng cổ hít sâu, nâng eo lên để giảm bớt cảm giác căng trướng bên dưới. Lam Vong Cơ tạm dừng lại một chút, sờ đến chỗ bụng dưới ấm áp của hắn, thuần thục xoa nắn vật giữa hai chân hắn, kích thích hắn đến mức cắn môi, cảm nhận sự sung sướng ở giữa hai chân, lợi dụng lúc phân tâm như thế, Lam Vong Cơ đè hắn nhẹ nhàng bắt đầu đưa đẩy.
Tiếng “Bạch bạch” vang lên giòn giã chưa được mấy cái, huyệt đạo đã ướt đẫm, giữa hai chân Ngụy Vô Tiện vừa tê vừa ngứa, không tự chủ được kẹp chặt thắt lưng Lam Vong Cơ, cái bàn cũng lắc lư theo. Ngay từ đầu vẫn rất là hưởng thụ, lần này không phải là Ngụy Vô Tiện đổ dầu vào lửa, mà là Lam Vong Cơ tự mình muốn, không có binh hoang mã loạn như lúc trước, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của y, đâu đấy gọn gàng.
Nhưng sự thật chứng minh, thực lực và nhiệt tình của Lam Vong Cơ vĩnh viễn không thể xem thường, không bao lâu, không chỉ cái bàn nhỏ ở đó kêu kẽo kẹt, mà chén đĩa trên bàn cũng bị va đập nảy lên bồm bộp loạn xạ, tiếng rên rỉ của Ngụy Vô Tiện cũng càng thêm dày đặc, rất nhanh, đã đến mức độ khóc lóc xin tha, “Lam Trạm, a! …… Nhẹ chút! …… A!”
Một cái đĩa vỡ tan trên mặt đất.
“Lam Trạm, ưm a!”
Hai cái đĩa vỡ tan trên mặt đất.
“A! A! A!”
Loảng xoảng loảng xoảng, chén đĩa trên bàn tự sát tập thể, lần cuối cùng rơi xuống còn mang theo chén rượu và vò rượu, thân thể Ngụy Vô Tiện rung chuyển theo tấm gỗ mỏng bên dưới người, hắn không nghĩ lần này Lam Vong Cơ có thể chơi dữ dội như vậy, trước đây cùng lắm là giường và các món đồ của tình địch gặp nạn, hiện giờ mấy chén đĩa vô tội này ……
“Lam Trạm, ngươi làm rớt mấy thứ này, phải đền tiền á …… Ưm …… Trương đại nương ở nhà bếp muốn phạt ngươi, ta cũng mặc kệ.”
Lam Vong Cơ ôm hắn, từng câu từng chữ nói: “Là ngươi, phải phạt.”
Ngụy Vô Tiện không thể hiểu nổi: “Ta phạm lỗi gì, phải bị phạt?”
Lam Vong Cơ một bên làm, một bên tuyên bố tội trạng của hắn: “Không kiềm chế trước khi kết hôn.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, liền nhớ tới sự việc “vụng trộm với người khác” hồi nãy, quét mắt qua tình hình hỗn độn quanh người, những chén đĩa kia không vô tội! Đó đều là những công cụ gây án khi hắn nói cười uống rượu với Ôn Cẩm! Lam Vong Cơ phạt hắn, thậm chí công cụ gây án cũng phải tiêu hủy. Vừa nghĩ đến đây, hắn liền mơ hồ nhìn thấy kết cục của mình, bị dọa đến tỉnh cả người, chụp lấy cánh tay Lam Vong Cơ, “Lam Trạm, Nhị ca ca, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ tùy tiện uống rượu với ai nữa …… A!”
Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay lộn xộn của hắn, giữ chặt đè lên trên đầu hắn, đồng thời đâm vào chỗ sâu bên trong hắn, Ngụy Vô Tiện bị đâm đến co giật từng trận, bụng co thắt, một tiếng rên khóc tràn ra khỏi cổ họng, khóe mắt đều đã ứa ra nước mắt, Lam Vong Cơ phía trên không nói một lời dư thừa nào, vùi đầu va đập mạnh bạo ở hạ thân hắn, mọi lời xin tha của Ngụy Vô Tiện đều bị chặn ở yết hầu, không thể nào phát ra được.
Cũng là ăn thuốc súng đã ngâm qua giấm cũ, Lam Vong Cơ tấn công mãnh liệt đến cực điểm, hắn chỉ có thể run rẩy chân cẳng, cứ kêu “A a a” đến tận khi kết thúc.
Lam Vong Cơ sau khi xong việc rút ra khỏi người hắn, hai chân Ngụy Vô Tiện vẫn còn đá nhẹ hai cái trong không trung, thân thể ở trên bàn co giật một cách yếu ớt, tính khí giữa hai chân cũng bị chơi đến tận hứng, mềm oặt nằm trên bụng nhỏ, phun ra dịch thể trắng đục, giữa hai chân bị bắn thành một mảnh hỗn độn, loang lổ rải rác nhập vào đám dinh dính bên dưới bẹn, cùng với tinh dịch của Lam Vong Cơ ngay huyệt khẩu, nhẹ nhàng nhỏ giọt từ cạnh bàn xuống mặt đất.
Chỉ thế này, nhưng thật ra Lam Vong Cơ đã bắn vào bên trong hắn hai lần, cái vật bắt nạt Ngụy Vô Tiện kia có tinh thần thật sự, ở bên trong chơi xong một lượt, giữa chừng gần như không ngừng lại, đã bắt đầu lượt tiếp theo luôn, Ngụy Vô Tiện bị nó làm đến cực kỳ hưng phấn, chính mình cũng tới hai lần. Một tư thế làm đến cuối cùng, đúng là ăn không tiêu, Ngụy Vô Tiện bị đè ép trên bàn nửa ngày, cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ ẵm xuống. Hắn nép vào ngực Lam Vong Cơ, lẩm bẩm nói: “Lam Trạm ngươi lại nhỏ mọn rồi, ngươi nhỏ mọn như vậy, sau này nếu ta đến Cô Tô, không giữ tốt quy củ, có phải sẽ bị ngươi lột trần truồng, trói lại ném vào phòng chứa củi, phạt không biết ngày đêm không?”
Nói xong câu này, hắn vẫn còn sức lực, câu cổ Lam Vong Cơ lên, phà hơi thở nóng rực ở trước mặt y, cong đôi mắt đen sáng ngời, nói: “Lam Trạm, cuối cùng ta đã biết vì sao ta phá phách như vậy, hai ta thật là một đôi trời sinh, ta thích phóng túng, ngươi thích phạt, bản lĩnh phạt người còn tốt như vậy, sự phóng túng của ta chắc chắn nên bị phạt ở chỗ ngươi. Vì vậy ngươi nên thả ta ra bên ngoài phóng túng, xong rồi mang về Cô Tô, nhốt ở trong đó mà phạt, phạt đến tối tăm trời đất, ngươi nói như vậy có phải rất tốt hay không hả?”
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn một cái, giọng điệu cứng rắn nói: “Phạt!”
Nói xong liền ném hắn lên giường, Ngụy Vô Tiện chỉ là ngứa miệng nói đùa, không nghĩ tới người ta làm thiệt, ngây ngốc cả ra, “Ơ?” Một tiếng, liền thấy hai cổ tay mình bị mạt ngạch trói vào cột giường, nhưng Lam Vong Cơ lại không chú ý đến hắn, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn chăm chăm vào vị trí bên cạnh hắn, trong ánh mắt cực kỳ không thân thiện, thật sự giống như có người nào đó đang nằm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, làm chuyện xấu với hắn.
“Lam Trạm, ngươi nhìn cái gì, ở đó không có ai …… đúng không?” Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình sắp bị suy nhược thần kinh luôn rồi, không phải là Lam Vong Cơ bởi vì muốn chơi kích thích hơn với mình, mà tưởng tượng ra tình địch gì đó chứ?
Đây cmn là tình tiết kỳ kỳ quái quái gì??
Ngụy Vô Tiện bị bầu không khí quỷ dị dọa sợ, nói: “Lam Trạm, chỗ đó không có ai.” Lam Vong Cơ lại nói: “Từng có.” Ngụy Vô Tiện hỏi: “Ai hả? Giang Trừng sao? Hắn uống rượu với ta uống đến mức không chịu được nữa sẽ nằm tới nửa đêm gì đó, ngươi còn ghen với Giang Trừng nữa à?”
Lam Vong Cơ nói: “Không phải hắn.”
Ngụy Vô Tiện đau hết cả đầu, còn thật sự có người! Tiểu cũ kỹ đây là đang ăn cái giấm xa xôi gì vậy chứ! Nhưng ở chỗ này có thể có ai khiến cho y gặp được vậy? Cho dù có thì cũng đều là nam nha, Ngụy Vô Tiện có phóng túng đến đâu, thì vẫn luôn có liêm sỉ, chưa từng để cô nương nào lên chiếc giường này. Lam Vong Cơ hôm nay uống lộn thuốc gì rồi, ngay cả không khí cũng có thể ghen được?
“Hoài Tang, là Hoài Tang phải không?” Hắn ở đó đoán mò, nhưng Lam Vong Cơ lại lắc đầu, mỗi một lần đoán của Ngụy Vô Tiện, y hình như còn tức giận hơn, “Là cô nương mà ngươi đánh cuộc, đùa giỡn.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm nỗi oan ngút trời nha, hắn đã làm chuyện như thế hồi nào? Đang hít khí lạnh, chợt thấy Lam Vong Cơ quỳ kẹp trên người hắn, đưa tay ra chạm lên cổ hắn, kéo giữ về phía trước, tay kia vén vạt áo lên, vật ngẩng cao giữa hai chân đang run rẩy với hắn.
Làm thế nào có thể có một người như Lam Vong Cơ, khuôn mặt thanh dật xuất trần, vừa lạnh lùng vừa tuấn mỹ, đẹp đến mức không thể nào khinh nhờn, nhưng vén vạt áo lên lại lộ ra một thứ cực kỳ nhục dục, khiến người ta mặt đỏ tâm loạn, những đường gân xanh nổi ở bên trên nảy thình thịch, nhiệt tình như lửa dựng đứng giữa đôi chân trắng nõn, Ngụy Vô Tiện vừa xấu hổ vừa khao khát, nhìn thêm mấy lần, lập tức không thể nào bình tĩnh, hắn làm càn vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái lên phần đầu tròn trịa và đỏ hồng xinh đẹp kia.
Quá cứng quá nóng, in một dấu ấn trên lưỡi hắn
Thân hình Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, bàn tay dưới ống tay áo trắng tinh nâng cằm Ngụy Vô Tiện lên, từ trên cao nhìn xuống, Ngụy Vô Tiện ở bên dưới y hơi thở gấp gáp, đã sớm không thể kềm chế, một sợi chỉ bạc ở khóe miệng nối liền từ thứ kia của y đến bờ môi đỏ mọng mềm mại, “Lam Trạm ……”
Lam Vong Cơ nâng thứ của y lên, phần đầu cọ xát lên môi Ngụy Vô Tiện nhiều lần, khảm vào một mảnh lửa nóng, thọc vào ngay khi Ngụy Vô Tiện thèm khát hé mở ra. Ngụy Vô Tiện nếm đủ mỹ vị, ăn đến nỗi phát ra tiếng chụt chụt, Lam Vong Cơ ấn đầu của hắn chuyển động một trận, sau đó cắm mạnh vào trong miệng hắn, ma sát cái miệng nhỏ của hắn đến lấp loáng ánh nước, Ngụy Vô Tiện lúng búng kêu lên “ưm ưm ưm”, chịu sự tấn công càng thêm hung mãnh của y.
“Lam ạm …… Ưm …… ậm chút …… Ưm!”
Bàn tay Lam Vong Cơ vuốt ve tóc hắn, xoa mái tóc đen của hắn đến hơi rối tung, cắm vào khoang miệng ấm áp của hắn, cho đến tận cùng, mân mê gốc lưỡi ướt át mềm mại của hắn, cho đến khi chỗ đó dâng lên từng trận gai gai. Mặt Ngụy Vô Tiện bị nghẹn đến đỏ bừng, hô hấp càng thêm khó khăn, đôi mắt đen sáng ngời bị hơi nước bao phủ trở nên yếu ớt đáng thương, bị đâm vào run rẩy từng hồi. Bị Lam Vong Cơ lấp kín như vậy, ngay cả nói xin tha cũng không nói ra được, trong lúc mơ mơ màng màng suy nghĩ, hoá ra còn có cách này để đối phó y, cũng là học thêm được kiến thức, thậm chí không rảnh để nghĩ xem rốt cuộc là ai đã từng nằm trên giường.
Buổi tối hôm đó kết thúc như thế nào, Ngụy Vô Tiện không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ Lam Vong Cơ sau khi bùng nổ trong miệng hắn, cúi người hôn hắn, đôi mắt nhạt màu lóe lên ánh sáng đỏ đỏ, dung nhan lạnh lẽo như sương, cộng thêm ít nhiều lửa nóng, hắn nhìn mà như si như say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác kinh khủng ở hậu huyệt và thắt lưng, Ngụy Vô Tiện khóc luôn rồi, lửa nóng của Lam Vong Cơ, hắn không muốn nếm nữa đâu!
Sự thật là, đây chỉ là khởi đầu.
Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó cũng không thành công khiến Ngụy Vô Tiện đề cao cảnh giác, bởi vì dấu hiệu Lam Vong Cơ phát tác độc tình xác thật là không rõ ràng, điều khơi gợi hắn lại là một chút bí ẩn, không để ý cẩn thận chắc chắn sẽ không bao giờ nhận ra, xảy ra trên người một kẻ vô tư như Ngụy Vô Tiện, thì càng nhận ra muộn màng. Nhưng sự việc sau đó, khiến hắn nhận ra, chính là không âm thanh không tiếng động mới là đòi mạng nhất, cái thứ độc tình này ở trên người Lam Vong Cơ đáng sợ gấp một vạn lần so với ở trên người Giang Trừng.
Chuyện là thế này, lúc hai người tản bộ đi ngang qua tiểu viện tử lúc trước Lan Lăng Kim thị ở, cửa sân vườn đang khép hờ, vợ chồng Kim thị sau khi con gái và hồ ly bỏ trốn thì đau hết cả đầu, vội vàng chạy về bắt đôi tình nhân nhỏ, trong đó không có ai ở, lúc Lam Vong Cơ đi ngang qua bước chân hơi dừng lại một chút, Ngụy Vô Tiện xui xẻo thế nào, còn ở đó cảm thán: “Tiêm Tiêm đi rồi, Liên Hoa Ổ vắng vẻ đi nhiều, lúc trước con hồ ly tinh này đối nghịch với ta, còn rất hăng hái. Bây giờ ta đã hiểu ra, con tiểu hồ ly tinh này có địch ý với ta lớn như vậy, cứ thấy ta là cào, hoá ra là xem ta như tình địch, là hũ giấm giống như Lam Trạm ngươi vậy đó. Thật ra ta chẳng làm gì tiểu thư nhà hắn, không bằng nói chơi với Miên Miên còn nhiều hơn một chút.”
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, cất bước đi vào.
Đáng tiếc cái liếc mắt này vẫn là không khiến Ngụy Vô Tiện cảnh giác, sau khi đi theo vào, còn ở đó nói: “Lam Trạm, ngươi còn nhớ cái lần ta và ngươi cùng biến thành con thỏ không, chính là ở chỗ này suýt nữa bị hồ ly ăn thịt, vẫn là Miên Miên cứu ta đó……”
Vừa dứt lời, một trận trời đất quay cuồng, người đã bị Lam Vong Cơ kéo đến bụi hoa, lăn xuống bên dưới đoá mẫu đơn trắng, Ngụy Vô Tiện chẳng giãy giụa được mấy cái đã bị ôm lấy, đối diện với đôi mắt lóe lên ánh lửa khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biết mình sắp tiêu đời như thế nào, sờ lên gương mặt ấm áp của Lam Vong Cơ, khóe miệng cong cong nói: “Thế nào, Lam Trạm, ở trong phòng làm ta còn chưa đủ, muốn thử mùi vị dã chiến à?”
Cái từ dã chiến này rốt cuộc Lam Vong Cơ hiểu hay không hiểu, Ngụy Vô Tiện không rõ lắm, nhưng y đưa tay xuống giữa hai chân hắn làm động tác nhỏ, biểu thị rõ ràng dự định của y.
Lập tức nghe Ngụy Vô Tiện thở hổn hển một tiếng, đôi mắt chớp muốn bay lên: “Lam Trạm, ngươi …… ngươi thật sự muốn làm ở đây hả?”
Chuyện này thật sự khiến Ngụy Vô Tiện quá mức kinh ngạc rồi, trước đây Lam Vong Cơ làm với hắn cho dù hoang dã tới đâu, thì cũng đều là đóng cửa lại rồi hoang dã, bắt nạt hắn đến mức đừng mà đừng mà, kêu trời kêu đất cũng không ai cứu, nhưng ở bên ngoài làm chuyện kích thích như vậy, còn là ban ngày ban mặt, hắn quả thực phải hoài nghi Lam Vong Cơ bị đoạt xá.
Lam Vong Cơ lăn đến nỗi cả người dính đầy đất, xám xịt, nếu thật sự làm xong ở chỗ này, vậy bộ quần áo này cũng xem như bỏ luôn, Ngụy Vô Tiện nhìn tiểu tiên quân lãnh khốc đè ở bên trên hắn, đưa tay ra sờ trán y, không phát sốt, lại sờ mặt y, không uống rượu, sờ cổ y, tim đập có hơi nhanh, nhưng suy xét đến tư thế hiện tại này của bọn hắn, nhanh là bình thường, thuyết minh thân thể Lam Vong Cơ hoạt động khoẻ mạnh, cơ quan chức năng nam tính đang trong trạng thái chờ phát động.
Bị hắn sờ tới sờ lui như vậy, nhịp thở của Lam Vong Cơ đều có chút không ổn, tình trạng bên dưới càng thêm rõ ràng, là hình dạng quen thuộc đang đâm chọt, khe mông Ngụy Vô Tiện đều đã hơi ngứa ngáy, vẫn giữ được một tia tỉnh táo cuối cùng, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề: “Lam Trạm, ngươi bị cái gì kích thích vậy?”
Lam Vong Cơ nói: “Chuyện tốt ngươi làm, tự mình nghĩ đi.”