Xa xa một vùng rừng núi đều là màu đỏ, trùng hợp là tiểu sư thúc và Lục sư đệ tuần tra không ở khu vực này, nếu thật sự là yêu hỏa, không có Hàn Băng Đỉnh, thì cho dù là hắn và Lam Trạm cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Ngụy Vô Tiện lấy pháo hiệu ra, bùm một tiếng phóng lên không trung, hy vọng hai người kia chạy tới nhanh một chút.
Đỉnh núi đang cháy cách hơi xa, hai người ổn định bay về phía trước ở độ cao thấp, Ngụy Vô Tiện cử động đôi chân đã tê rần, cảm giác được một ít khác thường, hắn hiện giờ được Lam Vong Cơ ôm ở trước người, toàn bộ thân thể của hai người kề sát, tình nhiệt vừa rồi còn chưa tan, vừa nhúc nhích thế này, lại gợi lên một vài dấu hiệu nguy hiểm.
Nhưng trạng thái này dưới tình huống nguy hiểm thì có thể làm gì, nói chung không thể làm hắn như thế được, bản lĩnh Lam Vong Cơ cho dù lớn đến đâu, cũng phải có cực hạn, nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu cợt nhả, nắm bàn tay Lam Vong Cơ đang khoá ở eo hắn, hơi kéo xuống, dẫn dắt y sờ chỗ giữa hai chân mình, nói: “Lam Trạm, phía dưới của ta lại chảy ra đồ của ngươi …… Ngươi vừa rồi, không dọn dẹp sạch sẽ à.”
Lam Vong Cơ: “……”
Bị bắt nạt nửa ngày, Ngụy Vô Tiện nên phóng đãng vẫn rất thành thật phóng đãng, không hề che giấu một chút nào, không giống như ai kia, chỉ biết lầm lì giữ trong lòng.
Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng y ở bên tai Ngụy Vô Tiện, mỗi một nhịp hít thở đều bị chú ý, chút phản ứng này không thể gạt được Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cong môi, nói: “Lam Trạm, ta đánh cược Xuân Cung đồ của Nhiếp Hoài Tang chắc chắn không có cái này.”
Hắn không nói là cái gì, nhưng không cần hỏi cũng biết không phải là thứ tốt lành gì, Lam Vong Cơ trong lòng rõ rành rành, nhưng vẫn rất tri kỷ hỏi: “Không có cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vừa ngự kiếm vừa làm đó ……”
Vừa nói, còn vừa dẫn tay Lam Vong Cơ mò vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn Lam Vong Cơ cảm nhận độ ấm ở giữa hai chân hắn, “Lam Trạm, ngươi làm được không?” Giọng điệu mang chút vẻ khiêu khích.
Lam Vong Cơ ôm hắn chặt hơn một chút, nói: “Làm thử?”
Cái thứ như cực hạn này, không khiêu khích làm sao biết được?
Làm thử, biết đâu đột phá thì sao?
Lam Vong Cơ luôn luôn không sợ gian nguy, trong giọng nói đều là vẻ thong dong tự tin.
Ngụy Vô Tiện sợ tới mức suýt nữa ngã xuống khỏi kiếm, vội nói: “Lần, lần sau đi! …… Chính, chính sự quan trọng!”
Hắn vừa thốt ra câu này, Lam Vong Cơ cười khẽ thành tiếng, cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn khiến Ngụy Vô Tiện nghe được. Tên tiểu cũ kỹ này, hiện giờ hoàn toàn ăn được hắn, tính tình bắt đầu hư hỏng hơn rồi!
Nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện lại không nghĩ, chuyện này rõ ràng là hắn khơi gợi ra, còn vu oan cho người khác, lại nói, Lam Vong Cơ nhìn thế nào cũng là bị hắn dạy hư, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cải trắng tốt đẹp nếu như hắn không trêu chọc, làm sao có ngày này?
Gần đến chỗ ánh sáng đỏ rực chói mắt, hai người đều lấy lại thái độ nghiêm túc, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh cực kỳ rực rỡ loé trên bầu trời, một con chim lớn có đầu giống như con hạc bay ngang qua, đôi cánh có hoa văn màu đỏ tạo thành một cơn gió nhẹ, lá cây vốn đã khô vàng trên ngọn cây liền rung lên rào rạt biến thành tro đen, tàn lửa trong tro đen rơi xuống đất, từng điểm lác đác loé lên ánh sáng lấp lánh như vẩy cá.
Đó giống như một mảnh hồ ánh sáng, nhưng trong nháy mắt hóa thành biển lửa.
Áo xanh, hoa văn đỏ, mỏ trắng, hình dạng con hạc, đứng một chân bên trên biển lửa, giống như ghi chép trong《Sơn Hải Kinh》, đây, chính là yêu điểu (chim thành tinh) Tất Phương.
Con chim kia nhìn thấy bọn hắn cũng không trốn tránh, lượn vòng trên không trung, giọng nói từ xa xa truyền đến: “Ngự chung một kiếm? Rất ân ái nhỉ.”
Từ sau khi con hồ ly vô tình lộ ra bản chất thật của kẻ không phải là người này, Ngụy Vô Tiện đã mơ hồ đoán ra, vị khách thần bí sau khi hạ độc tình đã hoàn toàn biến mất tăm, Ôn Cẩm, chính là yêu quái đã gây ra những vụ hoả hoạn ở Vân Mộng mấy tháng nay.
Ai có thể nghĩ đến, vị phó tướng có năng lực mạnh mẽ của Ôn Nhược Hàn này, nữ tu nổi tiếng với các vụ ám sát, đặc biệt là phóng hỏa, thật ra không phải là con người, mà là yêu điểu Tất Phương? Trong sách ghi, yêu thú do thiên sinh địa linh, khi còn nhỏ đã có thể hóa thành hình người, trí óc cũng như ngoại hình, là một đứa bé chưa trưởng thành. Ôn Cẩm từ nhỏ luân chuyển qua các cha mẹ nuôi là con người, truyền ra rất nhiều tin đồn quỷ dị, thật ra chính vì ả ta là hỏa yêu, tuổi quá nhỏ, chưa thể kiểm soát tốt sức mạnh của mình, thỉnh thoảng mất khống chế, sẽ gây hoạ cho quê hương. Sau khi sự việc kỳ lạ lan truyền, truyền đến bên chỗ Kỳ Sơn, được Ôn Nhược Hàn chú ý, liền thu nhận ả ta về để dùng.
Thân phận tuy rằng đã sáng tỏ, nhưng mục đích đến Vân Mộng đến cùng là như thế nào, lại không ai biết. Hiện tại bị bọn hắn gặp phải, ngược lại không gấp gáp động thủ, có thể thám thính tình huống trước, làm rõ Ôn Nhược Hàn phái ả ta đến rốt cuộc có mưu đồ gì.
“Ôn Cẩm!”
Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện khẳng định cũng nghĩ đến người này, tự mình cũng không nói nhiều, chợt nghe hắn gọi người ta lại, hét lên ——
“Con chim thối tha nhà ngươi còn muốn chạy hả! Thuốc giải của độc tình! Mau giao ra đây, giải độc trên người Lam Trạm! Ngươi ngoan ngoãn đưa cho ông nội ngươi là ta đây, thì còn có thể được tha chết, nếu không …… nấu ngươi thành bữa tiệc toàn thịt chim! Cánh nướng, đầu và cổ nấu canh, ức chim hầm, chân chim chưng, tim chim xào, đ*t chim rang muối!”
Lam Vong Cơ: “……”
Ngụy Vô Tiện rút Tùy Tiện ra, kêu gào thật kích động, nếu không phải được Lam Vong Cơ ôm lấy, thì cả người đã ngã xuống.
Ôn Cẩm cười nói: “…… Xem ra, ngươi đã nếm được tư vị của Tình Tâm Loạn. Đáng tiếc, ban đầu dự định để ta chơi với ngươi một chút, không ngờ hời cho Lam Vong Cơ.”
Lúc Ôn Cẩm nói lời này, ánh mắt dừng trên người Ngụy Vô Tiện, giọng điệu kia, thần thái kia, xác thật khiến người ta cảm nhận được sự tiếc hận của ả, vừa dứt lời, Tị Trần dưới chân Ngụy Vô Tiện đã rung động, hàn khí đáng sợ của Lam Vong Cơ làm cho lông tơ sau gáy hắn đông lạnh hết cả, may mà không có thanh kiếm thứ hai, nếu không đã sớm bay ra.
Ôn Cẩm lại không hề e sợ, đôi cánh to đập một cái, nói: “Các ngươi không phải chơi rất vui vẻ sao, không cảm ơn ta à?”
“……”
Mông của ta thật sự cmn phải cảm ơn ngươi!
Ngụy Vô Tiện tức đến ngứa răng, kêu: “Đừng nói nhảm nữa! Giao giải dược ra đây! Nếu không sẽ khiến ngươi chết thê thảm!”
Ôn Cẩm nói: “Tình Tâm Loạn tuy độc, nhưng thời gian tác dụng không dài, cần phải uống liên tục mới có thể trói được người bên mình, nếu chỉ uống một lần, trong vòng mười ngày dược tính sẽ hết.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, “…… Mười ngày?”
Lam Vong Cơ như thế, hắn có thể sống sót qua mười ngày sao?
Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi, lập tức bắt đầu rống lên: “Ta một ngày cũng không chờ được! Mau đưa thuốc giải ra đây!”
Thật sự không ngờ hắn sẽ kích động như vậy, Ôn Cẩm cười cười, vứt ra một chiếc lọ nhỏ lên không trung, nói: “Xem ra phải chúc các ngươi tân hôn vui vẻ.”
Ngụy Vô Tiện giơ tay ra vớt lấy, bảo vệ chặt chẽ chiếc lọ nhỏ.
Từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc, kèm theo những giọt mưa lạnh lẽo lác đác rơi xuống trên người mọi người. Từng giọt mưa lạnh lẽo, trúng vào làn da trần của người ta khó chịu như bị kim đâm.
“A Tiện! Chúng ta tới rồi!”
“Đại sư huynh! Đệ tới rồi!”
Là tiểu sư thúc và Lục sư đệ nhìn thấy pháo hiệu, mang Hàn Băng Đỉnh tới.
Nhìn hai bóng người mặc áo tím từ xa lớn dần lên, đôi cánh to đang vỗ của Ôn Cẩm chợt khựng lại, hoa văn màu đỏ sậm trên đôi cánh bị mưa băng vũ đánh trúng thành từng vệt sương, thoạt nhìn rất đau, coi bộ Hàn Băng Đỉnh đúng là có thể khắc chế Tất Phương. Con chim to lớn suýt nữa không thể bay nổi, gây nên một trận gió to, cơn gió nóng làm bốc hơi những đốm sương.
Chim Tất Phương ở trong gió nói với Ngụy Vô Tiện: “Còn việc gì nữa không? Nếu không có, vậy thì tạm biệt.”
Ngụy Vô Tiện sờ chiếc lọ nhỏ trong lòng ngực, cảm thấy mỹ mãn, không thèm để ý xua xua tay: “Không có việc gì, tạm biệt nhé.”
Lam Vong Cơ lại nói: “Khoan đã!”
Nhưng chỉ trong một chớp mắt đó, chim Tất Phương nương vào một cơn gió lớn, đã bay xa một khoảng.
Ngụy Vô Tiện còn ngơ ngác, Lam Vong Cơ nhìn lại về phía hắn: “Tại sao thả ả đi? Chưa điều tra rõ mưu đồ đến Vân Mộng của ả, trở về làm sao giải thích với Giang tông chủ?”
Ngụy Vô Tiện “A” một tiếng, xoay đầu nhìn y, nói: “Ta quên mất.”
Hắn chỉ nghĩ đến chuyện độc tình, khắp đầu óc đều là mông mình đã được giải cứu, nên quên sạch chính sự. Lam Vong Cơ nhìn người này, cảm thấy có chút cạn lời. Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Ôn Cẩm đã xa, vốn dĩ hai người ngự kiếm, cũng chỉ có thanh Tuỳ Tiện của Ngụy Vô Tiện rảnh rang để tấn công, mà vừa rồi hắn không động thủ, tiểu sư thúc và Lục sư đệ đều còn cách xa một đoạn, bèn trơ mắt nhìn luồng ánh sáng đỏ của con yêu điểu kia biến mất trong bóng đêm.
Phạm phải một sai lầm lớn, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp rầu rĩ, chợt liếc thấy một bóng đen chạy ngang qua khu rừng đang cháy bên dưới.
“Lam Trạm, ngươi xem! Đó là cái gì?”
Hai người hạ độ cao xuống một chút, lập tức nhìn thấy một khối gì đó màu đỏ sậm, đang thở thoi thóp chạy băng băng trong đám cháy, nhìn kỹ, giống như một con ngựa màu đỏ, nhưng trên đầu lại mọc một cái sừng, nhưng hễ chỗ nào vó ngựa của nó giẫm lên, thì làm như có dòng nước thanh mát tưới vào, lửa tắt ngay lập tức, phía sau bóng dáng chạy băng băng để lại một vệt thật dài, đều là những cây cỏ được nó cứu.
Con này vừa nhìn đã biết không phải là yêu thú bình thường, bề ngoài giống ngựa, trên đầu mọc sừng, có thể dập lửa, Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, trong đầu liền xuất hiện một cái tên khác trong《Sơn Hải Kinh》: Hoan Sơ.
Trao đổi một ánh mắt với Lam Vong Cơ, đối phương hiển nhiên cũng nghĩ đến.
Trên mình con Hoan Sơ này vết thương chồng chất, rõ ràng đã trải qua một trận chiến, Lam Vong Cơ vuốt ve cổ nó để bình tĩnh lại, truyền linh lực vào để thăm dò, nói: “Yêu đan hẳn là chưa tổn hại.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lúc trước Tiêm Tiêm nói Ôn Cẩm tới Vân Mộng là để lấy yêu đan của một con yêu thú làm thuốc, có thể chính là nó hay không?”
Lam Vong Cơ nói: “Chim Tất Phương và Hoan Sơ, một con có thể phóng lửa, một con có thể dập lửa, khắc chế lẫn nhau, có thể nói kẻ địch trong tự nhiên.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng rồi, lúc trước Ôn Cẩm phóng lửa khắp nơi, xem ra chính là để dụ nó ra, lần này rốt cuộc được như mong muốn, nhìn vết thương đầy người con yêu thú này, vừa rồi hẳn là đánh nhau rất kịch liệt, Ôn Cẩm thấy chúng ta chưa kịp nghĩ nhiều đã bỏ chạy, quá nửa cũng là đã bị thương, nếu không với bản tính khó chơi của ả, tuyệt đối sẽ không từ bỏ nhanh như vậy.”
Lam Vong Cơ nói: “Chỉ là không biết ả muốn lấy yêu đan của Hoan Sơ để làm gì.”
Hai người đang nói chuyện, trên sườn núi đổ xuống một cơn mưa dầm, tiểu sư thúc và Lục sư đệ hạ kiếm trong cơn gió của Hàn Băng Đỉnh, nửa đường đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Tiểu sư thúc nói: “Hoan Sơ dập lửa, dùng yêu đan của nó chắc là để đối phó với thứ có liên quan đến lửa. Trước đây khắp nơi đã có lời đồn, nói Ôn Nhược Hàn luyện công xảy ra sự cố, trúng độc lửa, phái Ôn Cẩm này tới, nghĩ chắc là nhìn trúng con yêu thú này, muốn lấy yêu đan của nó làm thuốc giải độc.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Cho nên đây là mục đích đến Vân Mộng của ả? Ngược lại tốn khá nhiều công sức, có vẻ thương thế của Ôn Nhược Hàn không nhẹ nha. Kỳ quái, con ngựa này có chút quen mắt, Lam Trạm, chúng ta cứu nó về đi.”
Vừa bay lên, Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra một việc, mở chiếc lọ quý giá kia ra nhìn, trợn tròn mắt.
Lam Vong Cơ nói: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện lắc lắc cái lọ mấy cái, nói: “Ta quên mất Giang Trừng cũng trúng độc, nhưng …… thuốc giải chỉ có một viên à.”