Liên Hoa Ổ chiêu mộ một người mới, tuổi tuy rằng lớn hơn Lục sư đệ, nhưng bởi vì đến sau, chỉ có thể xếp hàng thứ bảy. Người này hàm hậu thành thật, cũng không ngại chuyện gọi một đứa nhóc là sư huynh, vừa bái nhập sư môn, đã bị Lục sư đệ dẫn đi sai bảo. Nhiệm vụ thứ nhất chính là chăm sóc Giang Trừng.
Nhiệm vụ thật ra không khó, Lục sư đệ dẫn hắn tới một gian phòng, chỉ vào một thân thể nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, nói: “Nào, tới bái lạy Nhị sư huynh đi.”
Lão thất mới toe trong đầu đầy nghi vấn, nhưng vừa mới vào cửa không dám lỗ mãng, toàn bộ nuốt xuống, cung cung kính kính bái lạy thân thể ở trên giường vài cái. Đang bối rối, lại bị dặn dò một vài chuyện linh tinh lặt vặt, không có gì ngoài việc đúng giờ cho y uống thuốc, đóng chặt cửa sổ đắp chăn đàng hoàng đừng để y bị cảm lạnh này nọ.
Trước khi bái nhập Liên Hoa Ổ, lão Thất đã nghe qua uy danh của Vân Mộng Song Kiệt, đại sư huynh Ngụy Vô Tiện lục nghệ toàn tài, phong lưu phóng khoáng, khiến người ta yêu thích, đi một vòng từ bến tàu Liên Hoa Ổ đến thôn quê Vân Mộng, đâu đâu cũng mê muội, Nhị sư huynh Giang Trừng là người thừa kế chức Tông chủ tương lai, thiên tư cũng rất tốt, con người dữ dằn ít lời, rất có phong thái của người mẹ Ngu Tử Diên năm đó, đợi rèn luyện một thời gian, tương lai nhất định cũng là một nhân vật lợi hại.
Ôm một trái tim mong chờ muốn nhìn thấy ánh hào quang của hai vị sư huynh, ngược lại Ngụy Vô Tiện còn chưa thấy, Nhị sư huynh Giang Trừng trước mắt lại là một người nửa chết nửa sống như vậy, lão Thất lúc ấy có chút vỡ mộng, không cam lòng, hắn bèn dụi mắt nhìn kỹ thêm mấy lần, thấy trên đầu Giang Trừng có hai cục u thật kinh khủng, khiến hắn sợ nhảy dựng, vội vàng hỏi: “Lục sư huynh, thứ trên đầu Nhị sư huynh là sao vậy? Do luyện công bị thương sao?”
Lục sư đệ tuổi còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, cứ ngay thẳng nói: “Không phải không phải, Nhị sư huynh trúng kịch độc, không kiểm soát được hành vi, tỉnh táo một cái là sẽ phát tác, ôm lấy đại sư huynh đòi hôn, mấy ngày nay đã tỉnh hai lần, để có thể an tâm dưỡng thương phải trực tiếp gõ cho huynh ấy hôn mê. Cục u bên trái, là đại sư huynh gõ, còn cục u bên phải, là Lam Nhị công tử gõ.”
Không hổ là gia tộc lớn trong huyền môn, không có đóa hoa yếu ớt không trải qua mài giũa, ai nấy đều trưởng thành trong bão táp, Tông chủ tương lai cũng không ngoại lệ, cũng không vì thân phận đặc biệt mà được chiếu cố nhiều hơn, trúng độc cũng sẽ trực tiếp bị gõ cho hôn mê bằng bạo lực, Thất sư đệ đột nhiên sinh ra lòng sùng bái, nhìn nhìn chén thuốc trên bàn, nói: “Độc này cũng thật lợi hại, bất quá y sư trong phủ y thuật tinh vi, hẳn là uống thuốc này xong liền có thể khoẻ lại phải không?”
Lục sư đệ lắc đầu: “Không thể đâu, y sư nói loại độc này có nguồn gốc từ yêu giới, ông ấy cũng không hiểu, hiện giờ không ai có thể giải, chén thuốc này là để trị cục u trên đầu Nhị sư huynh.”
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Lục sư đệ nói: “Là Tông chủ và Lam tiên sinh tới.”
Tuy nói lễ bái sư vẫn chưa tiến hành, nhưng lúc xin nhập môn, Giang Phong Miên đã đích thân xem xét người mới này, đã thực hiện kiểm tra tư chất của hắn mới nhận vào dưới trướng, Giang Phong Miên tính tình ôn hoà hiền hậu, đối đãi khoan dung với mọi người, là một thủ lĩnh huyền môn không phách lối kiêu căng nhất, Thất sư đệ kính nể tận đáy lòng, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến hắn bái nhập Vân Mộng Giang thị.
Nhưng Lam Khải Nhân thì hắn chưa từng gặp qua, cổng Lam gia nghiêm ngặt, từ lâu đã có uy danh bên ngoài, vừa vào đến cửa, quét mắt qua phía bên này một cái, Thất sư đệ đã nơm nớp lo sợ đờ người.
Cùng Giang Phong Miên đi tới, xem xét tình trạng của Giang Trừng, lông mày đã nhíu lại, “Người của Ôn thị đến không có ý tốt, đáng lẽ nên phòng bị từ sớm mới đúng.”
Hai người đang nói chuyện độc tình, vẻ mặt đều thập phần nghiêm túc, gương mặt Lam Khải Nhân lại mang theo một chút nôn nóng bình thường hiếm thấy, điều này cơ bản chứng tỏ, lại có người chọc ông không vui, ông nhìn xung quanh, nói: “Ngụy Anh đâu?”
Ngay cả Giang Phong Miên cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, Lam Khải Nhân nhìn về phía Lục sư đệ, nói: “Vừa rồi là ngươi nói Ngụy Anh đã trở lại?”
Bị dư quang Lam Khải Nhân đảo qua, người mới thậm chí không dám thở mạnh, nhưng Lục sư đệ nhỏ bé bên cạnh hắn, lại ưỡn thẳng ngực giọng điệu vui vẻ nói: “Đúng vậy, đại sư huynh cứu được con yêu thú mà Ôn Cẩm muốn đuổi giết kia, còn mang thuốc giải về, nhưng do Lam Nhị công tử cũng trúng độc, huynh ấy lại nhớ ra giải dược chỉ có một viên, rất tức giận lại ra ngoài đuổi theo, nhưng làm gì còn bóng dáng cơ chứ, họ Ôn kia đã sớm chạy. Đại sư huynh đi tìm y sư, xem có thể nghiên cứu viên giải dược, làm thêm một viên nữa hay không, nếu như không được, chắc là sẽ đến đây ngay.”
Đối mặt với Lam Khải Nhân mà mặt không đổi sắc, đây là khí phái của Vân Mộng Giang thị sao! Nhìn Lục sư huynh nhà hắn bình tĩnh thong dong, sự sùng bái trong lòng Thất sư đệ sắp sửa sôi trào. Ngay cả tiểu sư huynh đã thế này, vậy đại sư huynh là nhân vật thế nào, càng khiến người ta mong đợi.
Nghĩ chắc là vừa nhận được tin tức, Lam Khải Nhân mới đến đây vội vàng như vậy, Lam Vong Cơ cũng trúng độc tình, vậy chưa đủ tệ hay sao, còn bị đạo lữ sắp qua cửa dắt chạy đi khắp nơi, hai người đụng đụng chạm chạm, khó bảo đảm không xảy ra chuyện, nghĩ đến đây, sắc mặt của ông càng khó coi: “Tên nhóc Ngụy Anh này, dẫn Vong Cơ chạy vòng vòng bên ngoài, là muốn làm gì? Trúng độc không ở trong nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, cứ ra ngoài gây chuyện, còn ra thể thống gì.”
Bên chỗ ông vừa dứt lời, “rầm” một tiếng, cửa gỗ đã bị đẩy ra, một thiếu niên mặc áo đen mặt ủ mày ê, đang nói chuyện với thiếu niên mặc áo trắng ở phía sau, hoàn toàn không chú ý tới trong phòng có người, chỉ nghe hắn khẽ nói: “Không phải chỉ mười ngày thôi sao, ta lại cho y một cú mạnh nữa, ngủ dậy là hết, cần gì lãng phí thuốc giải.”
Thiếu niên mặc áo trắng không nói gì.
Lúc này mới phát hiện trong phòng đứng đầy người, thiếu niên mặc áo đen tuy rằng giật mình, nhưng cũng không khách sáo, chào hỏi xong hùng hùng hổ hổ rảo bước đi vào cửa, tay đang lôi kéo thiếu niên mặc áo trắng cũng không buông ra. Hai người một đen một trắng này quả thực chính là sự khác biệt giữa băng và lửa, đơn giản nhìn một cái, khiến cho người ta hoài nghi sợi tơ hồng của số phận đã buộc sai rồi, làm sao có thể đến với nhau mà vẫn bình an vô sự. Thiếu niên mặc áo trắng kia, phong tư và diện mạo tuy rằng tuyệt hảo, nhưng quanh thân đều là sự lạnh lùng ngột ngạt, tuổi còn nhỏ đã là một ngọn núi băng nhỏ giữa hè cũng không tan, so với thúc phụ của y chỉ có hơn chứ không kém, nhưng chính là như vậy, y vẫn là bị thiếu niên mặc áo đen hoạt bát kia nắm chặt tay, không một câu oán hận bị hắn tung tẩy kéo đến giữa mọi người, chịu đựng ánh mắt cực kỳ bất mãn của Lam Khải Nhân.
Thất sư đệ nhìn thấy mà không chớp mắt, nghĩ thầm đây là đại sư huynh Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ – một trong Lam thị Song Bích – đúng không, bên ngoài đồn đãi tung trời, vài ngày nữa sẽ kết hôn. Tổn thương hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ huyền môn, trái tim của vị thiếu niên nồng nhiệt này cố tình lại trói buộc lên một ngọn núi tuyết cô độc.
Sau đó thấy Ngụy Vô Tiện lấy ra một cái lọ nhỏ, khó xử nói: “Giải dược chỉ có một viên, Lam Trạm, nếu không ngươi ……”
Tay nắm chặt đưa tới bên miệng y, Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: “Đưa Giang Trừng đi.”
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt không tình nguyện, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu, Thất sư đệ nhìn đến xuất thần, bị Lục sư đệ đá một cái tỉnh người, vội đi tới nhận lấy cái lọ từ trong tay Ngụy Vô Tiện, rót trà đút cho người bệnh.
Giang Trừng lúc phát độc là bộ dạng thế nào, ngoại trừ người mới tò mò, các vị đang ngồi đều đã từng cực kỳ xui xẻo chứng kiến, còn suýt nữa bị Lam Vong Cơ tiễn đến âm phủ, bất giác vô cùng thông cảm, ưu tiên giải độc cũng không ai có ý kiến gì.
Đều là trúng độc tình, Giang Trừng như thế nào cứ là thế nấy, mà Lam Vong Cơ đứng bên cạnh tiểu đạo lữ chưa kết hôn, đều là mắt nhìn thẳng đoan đoan chính chính, sự khác biệt giữa người với người lớn như vậy sao? Trong lòng mọi người hoang mang, chỉ có Lam Khải Nhân lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Vong Cơ, xem ra ngươi không có gì đáng lo.”
Bộ râu dê đều vểnh sang một bên, Lam Khải Nhân thoạt nhìn thật sự có chút đắc ý, sắc mặt đều hiện ra ý cười nhè nhẹ, đây là sự tự tin của hộ trồng cải trắng của Vân Thâm, phối với heo đen thì thế nào, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Vốn dĩ xảy ra việc này, Giang gia và Lam gia đều có một nhân vật quan trọng trúng chiêu, hôn sự của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã dự định hoãn lại. Hơn nữa Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện dẫn ra ngoài đi chơi hai ngày, chẳng thấy bóng người, độc tình phát tác kinh khủng như thế nào, mọi người tham khảo tình trạng của Giang Trừng, trong lòng đều biết rõ, huống chi người ta là lưỡng tình tương duyệt, chỉ sợ ở nguyên tại chỗ sẽ kích thích hơn, lại không nỡ đánh ngất y, cho nên mới mang ra ngoài cho bình tĩnh, tránh ở trong nhà lộ ra dáng vẻ xấu hổ.
Kết quả vừa trở về nhìn một cái, Lam Vong Cơ khoẻ mạnh đúng không, trông giống trúng độc chỗ nào?
Hiện giờ độc của Giang Trừng cũng đã giải, mọi việc giải quyết dễ dàng, Giang Phong Miên hiển nhiên cũng yên tâm, nói với Lam Khải Nhân: “Xem ra hôn sự cứ cử hành đúng hạn nhỉ.”
Lam Khải Nhân vuốt râu gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cả ngày chạy bên ngoài, hơn nữa đối với mấy việc lễ nghi rườm rà cũng không thích quan tâm, tình hình hôn sự của mình như thế nào, cũng không biết, bèn hỏi: “Hôn sự đã quyết định thời gian rồi ư? Khi nào?”
Lam Khải Nhân nói: “Ba tháng sau.”
Ngụy Vô Tiện hai mắt trợn muốn lồi ra: “Ba tháng, lâu như vậy?”
Lam Khải Nhân không hài lòng nhìn nhìn hắn, “Hôn nhân đại sự, há phải trò đùa? Gia đình có học, càng không thể bỏ bê lễ nghĩa. Ngày cưới, trang phục dụng cụ làm lễ, từng ly từng tí đều có quy định, mọi việc tuân theo sách vở tổ tiên truyền xuống mà làm, mở tiệc chiêu đãi danh sĩ khắp nơi và trưởng bối trong tộc đến tham gia buổi lễ, những chuyện này có thể thiếu được chuyện nào? Để ngươi lo liệu, nửa năm cũng không chắc có thể lo xong, ba tháng, ba tháng đã là tận dụng hết nguồn nhân lực rồi.”
“Phiền phức như vậy ……”
Người Lam gia ngày thường đã đủ rề rà, nhưng thành thân thôi cũng nhiều quy củ như vậy, Ngụy Vô Tiện không ngờ tới, bĩu môi, kéo tay Lam Vong Cơ, nói: “Lam Trạm, vậy nếu không chúng ta giúp đỡ thêm, không chừng có thể nhanh một chút.”
Lam Vong Cơ nắm tay hắn, nói: “Đây là đương nhiên, chỉ là, trước khi thành thân, chúng ta đều không thể gặp mặt.”
Ngụy Vô Tiện: “Hả???”
Đây thật đúng là sét đánh giữa trời quang, phải tách khỏi Lam Vong Cơ trong ba tháng?? Ba ngày hắn còn ngại nhiều, lập tức liền hỏi: “Đây cũng là quy củ của Lam gia?”
Lam Vong Cơ gật đầu, Lam Khải Nhân bên kia nghe thấy mà xăn hết cả tay áo lên, “Thằng nhóc này, lại muốn như thế nào? Từ trước đến nay, lập gia đình chính là lột xác từ giai đoạn thiếu niên trở thành người trưởng thành, tương lai kế thừa gia nghiệp, gánh vác cạnh cửa, coi đây là sự khởi đầu, thân là đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị cùng với huyết mạch dòng chính của Cô Tô Lam thị, từ giờ càng phải gánh vác trách nhiệm của hai nhà, sau này rèn luyện chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, hời hợt nóng vội như thế, ba tháng cũng chờ không nổi, làm sao có thể thành công?”
Thấy ông càm rà càm ràm lại muốn nói chuyện đao to búa lớn, lỗ tai Ngụy Vô Tiện sắp sửa bị chai luôn rồi, còn có thể như thế nào, chẳng bao lâu nữa đã phải kêu người ta một tiếng thúc phụ, còn có thể múa lưỡi tranh cãi giống như trước đây, gây ra cơn đau tim cho người ta hay sao?
Nhưng nếu Ngụy Vô Tiện thành thật nghe lời thì không phải là Ngụy Vô Tiện nữa, thấy Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn hắn, trong mắt đều là không nỡ, biết ngay y cũng để ý chuyện ba tháng, không được, phải nghĩ cách dồn ba tháng này lại một chút, nếu không hai người đều không sống nổi. Nhưng Lam Khải Nhân đưa ra hết lý lẽ này đến lý lẽ kia, ai có thể nói lại ông ấy, có lý do gì có thể khiến ông ấy không có cách nào phản bác không?
Mọi cơ hội đều dựa vào chính mình tạo ra, tròng mắt xoay chuyển hai vòng, Ngụy Vô Tiện liền có chủ ý, làm bộ sốt ruột nói: “Nhưng mà tiên sinh, Lam Trạm y đã trúng độc, không thể đợi nữa!”
Lam Khải Nhân nhíu mày: “Tại sao không thể đợi?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Độc tình không giải, sẽ nghẹn thành bệnh!”
Lam Khải Nhân nhíu mày: “Nghẹn thành bệnh gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngài xem bộ dạng của Giang Trừng, độc tình này ghê gớm thế nào, vừa tỉnh một cái là không thể khống chế bản thân muốn làm chuyện đó, chịu đựng khổ sở bao nhiêu chứ, nếu chờ ba tháng mới có thể viên phòng, không nghẹn hư mới là lạ.”
Lời này nói ra thật thẳng thắn, trong phòng lập tức vang lên nhiều tiếng ho khan, Lục sư đệ nhỏ mà lanh, cười hì hì nói: “Đại sư huynh muốn nhanh chóng giải độc cho Lam Nhị công tử chứ gì!”
Ngụy Vô Tiện cũng không e thẹn, nói: “Không có cách nào, hiện giờ chỉ có ta có thể giải được độc của y.”
Thế đạo gì! Heo ủn cải trắng mà ủn lên tận mặt hộ trồng rau luôn!
Lam Khải Nhân tức giận không thể kềm nén: “Hoang đường!”
Bị ông mắng một cái, nụ cười trên mặt đôi tiểu tình lữ đã bị mắng mất sạch, bàn tay dưới tay áo của Lam Vong Cơ cũng rút trở về.
Nhưng lời nói của Ngụy Vô Tiện chung quy vẫn là có chút đạo lý, Lam Khải Nhân mắng xong câu này, nhịn không được lại quan sát Lam Vong Cơ, nhìn thoáng qua bộ dạng nghiêm trang tự chủ của cải trắng nhà mình, vẻ mặt lại thả lỏng một chút, nói: “Vong Cơ thoạt nhìn, không nghiêm trọng như ngươi nói.”
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn Lam Vong Cơ một cái, trong lòng phun tào, có người trúng độc tình, bề ngoài trông có vẻ không sao cả, sau lưng thì túm lấy mông của đối tượng không biết phát tiết bao nhiêu lần.
Nói: “Tiên sinh chuyện này ngài không biết, Lam Trạm chỉ là tương đối có thể nhịn mà thôi. Không tin, ngài xem nè.”
Lam Khải Nhân còn chưa kịp phản ứng lại, chuyện này thì có thể xem cái gì.
Ngụy Vô Tiện đã tiến đến trước mặt Lam Vong Cơ, nhanh chóng hôn lên môi y một cái.
“……!”
Chỉ thấy Lam Vong Cơ ngây ngốc trong một giây, đôi mắt mở to, trong mắt là chàng thiếu niên đang cười ngọt ngào với y cùng với đuôi mắt cong cong, còn chưa đã thèm vươn đầu lưỡi liếm lên môi một cái, bầu không khí ái muội trong nháy mắt tăng vọt.
Mọi người còn chưa có phản ứng gì, thì một tia sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, vật gì đó rít gào lao thẳng lên xà nhà, “đùng” một tiếng va chạm khiến toàn bộ nóc nhà đều chấn động, mái ngói rơi vỡ loảng xoảng, luồng kiếm quang giống như bông tuyết xuyên qua không khí ghim cái “keng” xuống mặt đất.
Là Tị Trần đâm xuyên sàn nhà, vết rạn nứt bò lan khắp sàn.
Mọi người sững sờ ngay tại chỗ, vẫn nhìn thân kiếm kêu vù vù, rung lên không ngừng.
Mọi người bất giác đều rờ rờ sau cổ, rồi mới chậm rãi nhìn chủ nhân của thanh kiếm. Tay nắm vỏ kiếm của Lam Vong Cơ còn hơi nhúc nhích ở kia, chỉ thấy y nhanh chóng dời mắt khỏi người Ngụy Vô Tiện, nhưng không ngăn được một vệt ửng hồng nhanh chóng lan lên lỗ tai, khuôn mặt y vốn trắng nõn, giờ phút này giống như một quả đào chín, cực kỳ dễ thấy, ngực hơi hơi phập phồng, rõ ràng là ý chí bị dao động mãnh liệt, lại cuộn chặt đầu ngón tay, ý kềm nén rõ ràng.
Sau khi đứng yên tại chỗ bình phục thật lâu, mới cứng đờ nhấc chân, rút kiếm ra trong ánh mắt của mọi người, tra vào vỏ.
“Xin lỗi.”
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu rõ, bị người yêu nhỏ trêu chọc một chút, thanh kiếm trong tay liền nhịn không nổi vèo một cái lên trời, một thanh kiếm nào đó ở nơi khác càng không cần phải nói.
Đề nghị của Ngụy Vô Tiện không gặp bất kỳ sự phản đối nào nữa, hôn sự cứ thế thay đổi thành nửa tháng sau tiến hành.
Độc tình trong vòng 10 ngày có thể giải, là lời Ôn Cẩm nói, lúc ấy lại không có người thứ ba ở đó, Ngụy Vô Tiện không nhắc tới, Lam Vong Cơ không nói, sẽ không ai biết việc này. Vốn dĩ chẳng còn mấy ngày nữa là có thể tự giải, trên thực tế cũng không cần phải chịu tội ba tháng, nhưng một người giả bộ trúng độc, một người giả bộ giải độc, trực tiếp ép Lam Khải Nhân tổ chức hôn sự sớm. Hơn nữa tách ra nửa tháng, đến lúc đó độc của Lam Vong Cơ chắc chắn đều đã sạch sẽ, mông của mình trong thời gian này nghỉ ngơi lấy lại sức, động phòng hoa chúc cũng có thể sống sót qua nổi, bàn tính của Ngụy Vô Tiện đánh vang tanh tách, chỉ cảm thấy trên đời này sao có thể có người thông minh như hắn.
Ở trước mặt Lam Khải Nhân đùa giỡn Lam Vong Cơ, toàn vẹn trở về còn có thể đạt được ý nguyện, sự sùng bái của Thất sư đệ đối với đại sư huynh nhà hắn quả thực vọt tới đỉnh núi.
Trên giường, Giang Trừng mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngồi dậy, nói: “Ủa? Chuyện gì?…… Tại sao mọi người đều ở đây? …… Nóc …… nóc phòng và sàn nhà của ta bị sao vậy?!”