Buổi trình diễn thời trang tối kết thúc đã là đêm khuya, Hứa Gia Niên từ sàn trình diễn đi ra, vừa đi vừa trò chuyện với nhà thiết kế tiền bối, nói về một số quan điểm thời trang đã được xem tối nay và mấy hôm trước.
Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, Lận Hạ yên tĩnh đi theo bên cạnh, phụ trách dẫn đường cho hai người.
Lúc chờ xe taxi, nhà thiết kế tiền bối kia bỗng nhiên có linh cảm, lấy tập giấy ra, đứng dưới ngọn đèn đường bắt đầu phác thảo thiết kế.
Hứa Gia Niên không nỡ quấy rầy tiền bối, lúc này mới dành tâm trí cho Lận Hạ, nhưng mở miệng lại hỏi là: “Tuế Tuế đâu? Sao không dẫn thằng bé đến đây cùng?”
Lận Hạ: “……”
“Nó còn chưa làm visa.”
Hứa Gia Niên gật gật đầu, lại hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa?”
Lận Hạ nhìn về phía cậu, không nói gì. Hứa Gia Niên bật cười, nắm lấy tay anh: “Biết rồi, anh ở cùng em.”
Lận Hạ nắm chặt tay anh: “Lạnh à?”
Hứa Gia Niên thở ra một ngụm khí trắng: “Có chút.”
Mùa thu ở các thành phố Châu Âu đìu hiu và lạnh giá, bộ đồ vest Hứa Gia Niên mặc đủ thời trang và đẹp, nhưng không giữ ấm, giờ phút này cóng đến nỗi tay chân lạnh lẽo.
Lận Hạ lập tức định cởi áo khoác lông cừu của mình cho cậu, bị Hứa Gia Niên ngăn lại: “Không cần, đợi lát nữa lên xe sẽ không lạnh nữa.”
Lận Hạ dừng một chút, kéo cậu vào trong lòng, dùng áo khoác bọc lấy, “Giữ ấm một chút.”
Hứa Gia Niên hơi ngẩn ra, tiện đà cong khóe môi lên, dựa vào đầu vai anh, đôi tay vòng lấy hông anh, lòng bàn tay dán lên tấm lưng ấm áp của anh.
Nhà thiết kế tiền bối phác họa xong một bản phác thảo, đang định đưa cho Hứa Gia Niên xem một chút, ngước mắt liền thấy, dưới đèn đường ấm áp màu vàng, người đàn ông cao lớn dùng áo khoác bọc lấy người yêu thongầy, dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Anh ta rời khỏi khu vực ánh đèn vàng ấm áp kia, giơ di động lên chụp một tấm ảnh góc nghiêng của hai người, đăng lên vòng bạn bè của mình, thêm ghi chú: [Lãng mạn đêm thu].
Sau khi trở lại khách sạn, lúc Lận Hạ tắm rửa Hứa Gia Niên lướt thấy bài đăng của tiền bối, like xong, liền da mặt dày đi tìm tiền bối xin tấm hình gốc để lưu lại, đổi thành hình nền di động.
Khi hai người cùng nhau nằm xuống, Hứa Gia Niên đưa hình nền di động cho Lận Hạ xem, “Đẹp không?”
Lận Hạ hơi sửng sốt: “Ở đâu ra?”
Hứa Gia Niên: “Thầy Bành chụp hồi nãy.”
Lận Hạ ôm lấy cậu: “Gửi bản gốc cho anh.”
Hứa Gia Niên mở khóa di động, Lận Hạ nhìn thấy hình nền của cậu vậy mà lại là hình chụp năm cấp ba của mình, thoáng ngẩn ra.
“Tấm hình này không đẹp.”
Anh định lấy di động của Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên không cho, còn nói: “Tiểu Lận tiên sinh 17-18 tuổi đẹp trai biết bao nhiêu nha, hơn nữa đây là di động của em, người khác cũng không nhìn thấy được.”
Tấm hình của bài post “Đầu tường” đăng trên Weibo hôm qua, là tấm hình của kỳ bỏ phiếu bầu giáo thảo xuấthiện trong chương trình《Sinh tồn trên đảo》lúc trước, hiện giờ tấm hình này là cậu dùng tài khoản học sinh của Hứa Gia Viện tìm được trên trang web trường, chụp Lận Hạ đang phát biểu dưới quốc kỳ.
Cậu còn lưu lại rất nhiều tấm ảnh khác, hình chụp tiểu Lận tiên sinh mặc đồng phục bóng rổ, hình chụp anh từ bên ngoài cửa sổ phòng học, hình chụp trước kệ sách trong thư viện ……
Lận Hạ nhìn thấy trong di động của cậu lưu nhiều hình chụp trước đây của mình như vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Em thích lúc anh còn trẻ hơn hả?”
Hứa Gia Niên sửng sốt, cười rũ rượi trên người anh, ôm lấy mặt anh: “Chuyện gì thế hả Lận tiên sinh? Làm sao ngay cả chính mình cũng ghen vậy chứ?”
Lận Hạ bên tai hơi nóng, ánh mắt lấp lóe, nói: “Anh đã 28 tuổi.” Không còn là thiếu niên 17-18 tuổi.
Hứa Gia Niên nghiêng đầu nhìn anh: “Ồ, nửa năm trước có người nói mình mới 28 tuổi, không già.”
Lận Hạ ngơ ra, lỗ tai càng đỏ, nhưng nói không lại cậu, đơn giản xoay người đè cậu dưới thân, hôn lên môi cậu.
***
Sáng sớm hôm sau, Hứa Gia Niên lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức, hôn Lận tiên sinh đang ngủ say, rời giường tiếp tục hành trình.
Lúc Lận Hạ tỉnh lại, nhìn thấy trên đầu giường để lại một tờ ghi chú, có chữ viết thanh tú của Hứa Gia Niên bên trên:
[Em thích tiểu Lận tiên sinh 17-18 tuổi, cũng thích Lận tiên sinh 28 tuổi, cũng sẽ thích Lận tiên sinh 58 tuổi, 88 tuổi, 108 tuổi, bởi vì —— Em yêu anh, Lận tiên sinh.]
Lận Hạ cong khóe môi lên, cầm di động chụp tờ giấy ghi chú này, sau đó bỏ tờ giấy ghi chú vào trong ví mình.
Anh mở ô trò chuyện WeChat luôn ghim trên đầu, nhìn thấy sáng sớm Hứa Gia Niên đã chia sẻ cho mình tấm hình chụp ôm nhau tối hôm qua, liền lưu hình gốc lại, cài đặt làm màn hình khoá và hình nền di động, sau đó đổi hình đại diện của tài khoản WeChat và cả Weibo thành tấm hình này.
Cuối cùng gửi tấm hình tờ giấy ghi chú vừa mới chụp cho Hứa Gia Niên, cũng nói: [Anh cũng yêu em, tiểu tiên sinh.]
Mười phút sau, Hứa Gia Niên nhắn lại cho anh một cái icon [Hôn hôn].
Hai mươi phút sau, ảnh đại diện siêu thoại # Hợp gia hoan của Tuế Tuế # đổi thành hình đại diện Lận Hạ vừa mới đổi.
Các fan CP đăng lên siêu thoại: [A a a a Giết mị để trợ hứng cho hai người bọn họ đi!]
***
Lận Hạ ở nước ngoài với Hứa Gia Niên trong ba ngày, rồi cùng nhau lên đường về nhà.
Lúc Tuế Tuế tan học nhìn thấy ba và cha cùng tới đón mình, ánh mắt lập tức bừng sáng, chạy ào về phía Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên cho rằng nó chạy tới muốn ôm mình, đều đã chuẩn bị giang tay ra, không ngờ Tuế Tuế dừng thắng gấp lại, ngửa đầu vừa kích động vừa kềm nén nhìn cậu.
Đáy lòng Hứa Gia Niên mềm nhũn, khom lưng một tay bế nó lên, hôn lên khuôn mặt nó.
Tuế Tuế ngẩn ra, bụm mặt lại, rồi lắc lư cẳng chân, nhỏ giọng nói: “Con nặng lắm, ba.”
Hứa Gia Niên ôm nó nâng nâng: “Nặng hả? Ba cảm thấy vẫn ổn.”
Tuế Tuế vui vẻ, nhưng có chút ngượng ngùng: “Cặp sách cũng rất nặng.”
Hứa Gia Niên nhìn về phía Lận Hạ, anh không cần cậu nói, đã duỗi tay cầm cặp sách của Tuế Tuế trên tay.
“Thế này nhẹ đi nhiều, Tuế Tuế của chúng ta chẳng nặng chút nào, có phải không ăn cơm đàng hoàng hay không?” Hứa Gia Niên ôm thằng bé đi về hướng chiếc xe.
Tuế Tuế: “Con có ăn cơm đàng hoàng.”
Hứa Gia Niên lại hỏi: “Vậy có nhớ chúng ta không?”
Tuế Tuế ôm lấy cổ ba lưu luyến không rời, nhỏ giọng “Dạ” một tiếng.
Hai ngày sau, Hứa Gia Niên và Lận Hạ mỗi ngày đều đưa đón Tuế Tuế tới lui đi học.
Hứa Gia Niên và nhà thiết kế tiền bối chia sẻ thu hoạch của buổi trình diễn thời trang cho đồng nghiệp trong công ty, bản thân mình cũng thử tự tay thiết kế một kiểu thời trang nữ mùa xuân, tham dự cuộc họp so sánh bản thảo vào tuần sau.
Chớp mắt đến cuối tuần, đại hội thể thao của trường Tuế Tuế khai mạc.
Thứ bảy đều là các mục thi đấu đơn, Tuế Tuế không dự thi, nhưng là ban cán sự, phải đi làm hậu cần cho các bạn.
Sáng chủ nhật là thi tiếp sức, Tuế Tuế và các bạn của mình, đại điện lớp 1/3 đi thi.
Hứa Gia Niên và Lận Hạ đi cổ vũ cho nó, đặc biệt chuẩn bị cờ màu nhỏ và kèn nhỏ, đi rồi mới phát hiện các phụ huynh khác còn khoa trương hơn, chuẩn bị cả băng rôn và poster lớn.
Tuế Tuế cầm gậy chạy cuối cùng, Hứa Gia Niên và Lận Hạ chờ thằng bé ở bên ngoài đường chạy, vào khoảnh khắc Tuế Tuế nhận gậy, Hứa Gia Niên lập tức la to cổ vũ cho nó, thấy Lận Hạ không hé răng, còn dùng khuỷu tay huých huých anh.
Bên cạnh sân có các bạn học của các lớp đang cổ vũ cho lớp của mình, giọng của Hứa Gia Niên bị át bởi tiếng của các thần thú nhỏ, nhưng Tuế Tuế vẫn nghe được, ra sức chạy về phía trước.
Tới gần vạch đích, vừa ngẩng đầu đã thấy các ba ba không biết từ khi nào đã chạy tới vạch đích, vẻ mặt chờ mong cổ vũ cho nó.
Ngay cả cha luôn không có biểu tình gì cũng phất cờ màu nhỏ cho nó.
Tuế Tuế cắn chặt răng, vùi đầu lao tới vạch đích ——
Hứa Gia Niên thấy Tuế Tuế là người đầu tiên vượt qua vạch đích, thổi chiếc kèn nhỏ kêu toe toe toe, chạy lên đập tay với Tuế Tuế.
“Giỏi quá!” Hứa Gia Niên nói, “Tuế Tuế nhà chúng ta thật lợi hại!”
Tuế Tuế thở hổn hển đến nỗi lồng ngực nhỏ phập phồng lên xuống, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được, nhưng vẫn điềm đạm nói; “Lát nữa còn có trận chung kết.”
Mười sáu lớp một đều tham gia cuộc đua tiếp sức của cấp lớp mình, chia thành bốn nhóm thi vòng loại, đội đứng nhất mỗi nhóm mới có thể tiến vào trận chung kết, tranh ba vị trí đầu.
Hứa Gia Niên dắt tay Tuế Tuế: “Trận chung kết chắc chắn cũng không thành vấn đề, chúng ta đi dạo một chút,bình tĩnh lại một chút, hô hấp bình phục rồi hẵng nghỉ ngơi.”
Tuế Tuế đi theo ba ra khỏi đường chạy, hô hấp từ từ bình ổn lại, Lận Hạ mới đưa nước cho nó, để nó uống ừng ực mấy ngụm.
Nghỉ ngơi hơn mười phút, bạn học tới kêu nó đi, nói là muốn cùng đi toilet.
Hứa Gia Niên và Lận Hạ đợi một lát, nhìn thấy Tuế Tuế cùng một đám tiểu thần thú trở về, nhưng rõ ràng chia thành hai phe.
“Các cậu tránh ra.” Bạn cùng bàn của Tuế Tuế vẫy bàn tay nhỏ xua đuổi người, “Bọn tớ không chơi với các cậu nữa.”
Đám nhỏ kia trông có vẻ lạ mắt, đoán là học lớp khác, trong đó một thằng bé cao to mạnh khoẻ nhìn Tuế Tuế nói: “Chúng tao cũng không nói sai, nó chính là có hai người ba, không có mẹ.”
Hứa Gia Niên và Lận Hạ khẽ thay đổi sắc mặt, liền nghe Tuế Tuế nói: “Tớ có.”
“Ở đâu?”
Tuế Tuế bình tĩnh nói: “Chết rồi.”
Đám nhỏ kia ngây người trong một chớp mắt, thu hồi sự sắc bén tra hỏi lúc ban đầu lại, lộ ra một chút vẻ đồng cảm, “Vậy mày thật đáng thương.”
“Hơn nữa ba của mày cũng không phải mà ba ruột.”
“Vậy thì thế nào?” Tuế Tuế điềm đạm phản bác, “Lại không phải chỉ có người đẻ ra mình mới gọi là ba và mẹ.”
Nó nhớ lại lời bà nội đã nói, thong thả ung dung nói: “Người thương mình, yêu mình, làm bạn với mình, chăm sóc mình, lo lắng cho mình, tự hào vì mình, chính là ba và mẹ.”
Các bạn nhỏ trợn mắt há hốc mồm, không hiểu gì nhưng cảm thấy rất ngầu.
Bạn cùng bàn của Tuế Tuế gật đầu: “Không sai! Hơn nữa ba Lận Úc chưa bao giờ đánh trẻ con, cũng không mắng cậu ấy.”
Các bạn nhỏ: “Wow ~”
Tuế Tuế: “……” Cảm ơn, nhưng nó cảm thấy mình cũng không có chỗ nào cần phải bị đánh bị mắng cả.
Đám nhóc lớp khác không phát hiện đề tài đã bị kéo lệch, chống nạnh nói: “Vậy thì sao? Ba mẹ tao cũng không đánh trẻ con!”
Hiện giờ trẻ em đều là bảo bối ở trong nhà, cho dù phạm lỗi phụ huynh cũng rất ít khi ra tay, cùng lắm là hung dữ mắng một chút, đánh hai cái vào lòng bàn tay.
Bạn học của Tuế Tuế nói: “Đúng vậy, ba mẹ tốt đều không đánh trẻ con, cho nên các ba ba của Tuế Tuế cũng là ba ba tốt.”
Những lời này Tuế Tuế tán thành, gật gật đầu, liếc sang đứa nhỏ lớp bên cạnh còn đang muốn nói chuyện, “Trận chung kết sắp bắt đầu rồi.”
Đám nhóc kia lúc này mới nhớ ra mục đích mình tới “Điều tra”, buông lời hung ác nói: “Dù sao! Bọn mày chẳng lợi hại một chút nào, hạng nhất chắc chắn là của lớp hai chúng tao!”
Bạn cùng bàn của Tuế Tuế: “Chỉ biết khoác lác, lêu lêu lêu ~”
Các bạn học của Tuế Tuế: “Lêu lêu lêu ~”
Tuế Tuế: “……”
Hứa Gia Niên và Lận Hạ: “……”
Tuế Tuế từ xa nhìn thấy bọn họ, vẫy vẫy tay, chỉ về hướng trận chung kết diễn ra, tỏ ý mình phải đi chuẩn bị.
Hứa Gia Niên và Lận Hạ gật gật đầu với nó, nhìn thằng bé và các bạn học chạy đi, khóe môi hơi cong lên, có chút vui mừng lại có chút đau lòng.
“Những lời này của Tuế Tuế, là anh dạy nó à?” Hứa Gia Niên hỏi Lận Hạ.
Lận Hạ lắc đầu: “Là khi vừa dẫn nó về nhà, cha mẹ anh nói.”
Lúc ấy cha Lận mẹ Lận lo lắng anh căn bản không hiểu trách nhiệm và ý nghĩa của việc nhận nuôi một đứa nhỏ, đã tận tình khuyên bảo và giáo dục anh, nói: “Không phải cho đứa bé ăn, cho đứa bé mặc, cho đứa bé đi học, là đã làm cha mẹ.”
“Thương nó, yêu nó, làm bạn với nó, chăm sóc nó, khi nó làm sai thì dạy dỗ nó, làm gương cho nó, lo lắng cho nó, cũng tự hào vì nó, làm người dẫn đường cho nó, lại có thể tôn trọng ý kiến của nó, mới là làm cha mẹ.”
Hứa Gia Niên nghe xong nhìn về phía Lận Hạ, “Ba mẹ cũng làm như thế đối với anh, đúng không?”
Lận Hạ ngẩn ra, gật đầu: “Ừm.”
“Vậy chúng ta cũng phải cho Tuế Tuế những người cha tốt.” Hứa Gia Niên kéo tay anh, “Đi thôi, đi cố vũ cho nó.”
Cuối cùng, Tuế Tuế và các bạn học dự thi đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, đạt được hạng nhất.
Đám nhóc lớp hai được hạng hai, không phục lắm mà làm mặt quỷ đối với đám Tuế Tuế, nhìn thấy Hứa Gia Niên và Lận Hạ đi tới, lại chột dạ chạy đi.
“Giỏi quá!” Hứa Gia Niên xoa xoa đầu Tuế Tuế, “Ba tự hào vì con.”
Tuế Tuế trong nháy mắt trợn tròn đôi mắt, nhìn về phía Lận Hạ.
“Ừm.” Lận Hạ cũng vỗ vỗ đầu thằng bé, “Rất tuyệt vời.”
Đôi mắt Tuế Tuế lập tức cong thành một hình trăng non, cả người vui vẻ cười rộ lên.
“Tuế Tuế?”
Bỗng nhiên có người kêu nhũ danh của nó, Tuế Tuế quay đầu lại, hơi kinh ngạc: “Chị Thiến Thiến?”
Bé gái được gọi là Thiến Thiến lớn hơn nó một chút, nhìn thấy nó tươi cười chạy tới: “Thật sự là em nha.”
Cô bé nhìn về phía Hứa Gia Niên và Lận Hạ ở đằng sau Tuế Tuế, không biết xưng hô như thế nào.
“Đây là các ba ba của em.” Tuế Tuế giới thiệu, rồi nhỏ giọng giới thiệu cô bé kia với hai ba ba, “Đây là chị Thiến Thiến trước kia cùng ở tại Viện mồ côi, được nhận nuôi sớm hơn con.”
Thiến Thiến lễ phép nói: “Chào các chú.”
Hứa Gia Niên và Lận Hạ gật đầu.
Thiến Thiến bắt đầu trò chuyện cùng Tuế Tuế, “Chị đã nói chắc chắn sẽ có người bằng lòng nhận nuôi em mà.”
Tuế Tuế: “Dạ, chị sống ở nhà mới có tốt không?”
“Tốt nha.” Thiến Thiến nói, chỉ chỉ ra phía sau, “Ba mẹ chị cũng đến đây cổ vũ cho chị.”
“Có điều đã lâu rồi chị không trở về thăm Viện mồ côi, không biết những người khác thế nào.” Cô bé nhìn Tuế Tuế, “Hạo Hạo và Quyên Quyên đã tìm được nhà mới chưa?”
Tuế Tuế lắc lắc đầu, nhìn hai người cha một cái, nhỏ giọng nói: “Em cũng đã lâu rồi không có trở về.”
Hứa Gia Niên và Lận Hạ hơi sửng sốt, liếc nhìn nhau, xoa xoa đầu Tuế Tuế: “Cuối tuần sau đi được không? Thiến Thiến muốn đi cùng không?”