Nhaminh [KHCN] Chương 58: Chia nhà

[KHCN] Chương 58: Chia nhà

5 1 đánh giá
Article Rating

“Nhà tranh á?”

Hứa Gia Niên hơi ngẩn người, đến khi nhìn rõ tấm ảnh mà Lận Hạ đưa qua, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngôi nhà trong tấm ảnh nghiêm khắc mà nói không phải hoàn toàn là nhà tranh, mà là loại nhà vách đất từ những năm sáu mươi bảy mươi, mái lợp tranh, tường đất sét, cửa sổ làm bằng màng nhựa, tương đối có dấu vết của năm tháng.

Tần Đoan hỏi: “Hai căn nhà này có đủ an toàn không?”

Ôn Mẫn Mẫn hỏi: “Không phải là nhà mục nát đúng không?”

Đạo diễn giải thích: “Mọi người yên tâm, lần này không cần mọi người phải hoàn thiện chỗ ở, nhà tranh của chúng tôi tuy đơn sơ, nhưng đều đã được tiến hành gia cố và thẩm định an toàn, bên trong cũng có giường sưởi bằng đất sét, giữ ấm cũng không thành vấn đề.”

Phương Lữ Trần ngạc nhiên: “Tổ chương trình tốt như vậy sao?”

Lục Nhất Vỹ: “Không phải có âm mưu gì chứ?”

Với tư cách là nhà tài trợ, Hứa Gia Niên và Lận Hạ đã biết trước kế hoạch tổng thể của chương trình nhưng vẫn phối hợp với tổ chương trình giả vờ không biết gì cả, Hứa Gia Niên nói: “Nhất định là có nhiệm vụ khác chờ chúng tôi đúng không?”

Trịnh Na: “Nhiệm vụ gì?”

“Đến lúc đó mọi người sẽ biết.” Đạo diễn nói, “Dù sao trong vấn đề chỗ ở và giữ ấm, tổ chương trình chắc chắn sẽ không khiến mọi người chịu thiệt thòi.”

Hoàng Khải Văn gật đầu: “Vậy đúng là không thể để chúng tôi chịu thiệt, nếu thực sự bắt chúng tôi sống trong lều, sáng hôm sau có thể phải gọi xe cứu thương cho chúng tôi.”

Lục Nhất Vi: “Có thể trực tiếp gọi cho nhà hỏa táng.”

Đạo diễn: “……”

Đạn mạc: [Hahaha]

Đạo diễn: “Không nói nhiều nữa, trước hết chúng ta bắt đầu trò chơi giành quyền chọn nhà ở. Phụ huynh và trẻ em chia nhau ra thi, vòng đầu tiên là các phụ huynh, trò chơi có tên gọi là ‘Tôi không có, nhưng bạn có’.”

“Tôi không có, nhưng bạn có?” Lục Nhất Vi, người có kinh nghiệm trong các gameshow giơ một tay lên, “Có phải là trò chơi gập ngón tay không?”

“Đúng vậy.” Đạo diễn nói, “Mời các phụ huynh xoè hai tay ra, dựng thẳng mười ngón tay lên. Chúng ta có tổng cộng tám người, mỗi người sẽ nói một thứ mà mình không có nhưng có thể những người khác có, ví dụ như ‘Tôi không mang vớ đỏ’, vậy thì khách mời nào đang mang vớ màu đỏ sẽ phải gập một ngón tay xuống. Sau khi tám người đều nói xong, số ngón tay chưa gập xuống chính là điểm số của từng gia đình.”

Hoàng Khải Văn: “Hiểu rồi, bắt đầu thôi.”

Tám vị phụ huynh ngồi xuống giường dưới của toa tàu, mỗi bên bốn người, đám trẻ con ngồi trên những chiếc ghế nhỏ ở lối đi, tò mò nhìn bọn họ chơi trò chơi.

Đạo diễn đưa cho bọn trẻ con một viên xúc xắc, “Các bạn nhỏ hãy ném xúc xắc, theo số từ lớn đến nhỏ để xác định thứ tự phát biểu của phụ huynh, hai phụ huynh trong mỗi gia đình phải phát biểu lệch nhau, vòng đầu theo thứ tự chính thức, vòng sau theo thứ tự đảo ngược.”

Tần Tiêu Vũ, Phương Tư Dục, Hoàng Tuyền Vũ, Tuế Tuế lần lượt ném xúc xắc, theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là gia đình Tuế Tuế, gia đình Hoàng Tuyền Vũ, gia đình Phương Tư Dục, gia đình Tần Tiêu Vũ.

Tần Tiêu Vũ vừa bắt đầu đã ném ra số hai, không vui vẻ ôm lấy cánh tay, miệng cũng chu lên.

Tần Đoan ngồi bên ngoài của giường dưới, an ủi cậu con trai “háu thắng”: “Không sao, chúng ta trước hết xem thử họ chơi như thế nào đã.”

Mọi người nhìn về phía Hứa Gia Niên và Lận Hạ, Hứa Gia Niên dùng đầu gối hích hích vào Lận Hạ: “Anh trước.”

Lận Hạ giơ hai tay lên, ánh mắt lướt qua mọi người, đột nhiên nói một câu “Xin lỗi”, “Tôi chưa đến ba mươi tuổi.”

Ba nhóm phụ huynh khác đều là những người khoảng ba mươi tuổi có con bảy tám tuổi: “……”

Đạn mạc: [Ha ha ha, Lận tổng mở màn đòn tấn công vào tuổi tác.]

[Các khách mời khác: Anh lịch sự dữ chưa?]

“Đến chúng tôi hả?” Ôn Mẫn Mẫn lên tiếng, “Chiều cao của tôi không đến một mét sáu bảy.”

Những người đàn ông có mặt cùng với Lục Nhất Vy cao một mét sáu tám và Trịnh Na cao một mét sáu bảy đều gập một ngón tay xuống.

Hoàng Khải Văn ngẩn ra: “Không phải chứ vợ, giết chồng luôn?”

Ôn Mẫn Mẫn hất hất mái tóc: “Hy sinh một mình anh, hạ gục được sáu người, không lỗ đâu.”

Hoàng Khải Văn: “……”

Đạn mạc: [Hahaha, Ôn đạo diễn quá tàn nhẫn.]

[Yeah! Là chiến thắng của người lùn!]

[Tuy rằng nhưng mà, giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm thế này không đáng đâu!]

Đến lượt gia đình Phương Lữ Trần, “Vợ, em nói trước ha?”

Lục Nhất Vi nhìn mọi người: “Để tôi nghĩ xem nha, chọn cái nào ác một chút.”

Thấy cô bắt đầu chuẩn bị đại chiêu, các khách mời đều không khỏi trở nên căng thẳng, Hoàng Khải Văn thậm chí hỏi đạo diễn: “Không được nghĩ lâu như vậy đúng không? Quá giờ rồi.”

Đạo diễn vừa định lên tiếng, Lục Nhất Vi đã nói: “Tôi nghĩ xong rồi, tôi và chồng tôi từ lúc yêu và kết hôn đến giờ không dưới mười hai năm.”

Phương Lữ Trần lập tức phụ họa: “Đúng, kết hôn gần chín năm, yêu nhau ba năm lẻ bốn tháng.”

Hứa Gia Niên và Lận Hạ là người đầu tiên cong ngón tay xuống, Hứa Gia Niên còn không nhịn được đụng một cái vào đầu gối Lận Hạ, “Xem mở màn tốt đẹp của anh kìa.”

Xét về tuổi bọn họ tuy trẻ, nhưng so về độ dài lâu không qua được vợ chồng lâu năm người ta nhé.

Lận Hạ nói: “Không sao, chúng ta cung chưa chắc sẽ thua.”

Hoàng Khải Văn và Ôn Mẫn Mẫn lặng lẽ gập ngón tay xuống, họ kết hôn chín năm, nhưng thời gian yêu đương trước khi kết hôn chỉ có một năm.

Cặp đôi Tần Đoan và Trịnh Na không gập ngón tay xuống, người đàn ông chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi và vợ tôi yêu nhau rồi kết hôn đến nay đã hai mươi năm.”

Mọi người kinh ngạc: “Hai mươi năm?”

Phương Lữ Trần: “Vừa nãy không phải nói hai người là đồng nghiệp sao?”

“Là đồng nghiệp, cũng là thanh mai trúc mã, chúng tôi mười bảy tuổi đã ở bên nhau rồi.” Tần Đoan nhìn sang Trịnh Na, má cô hơi ửng hồng.

Lục Nhất Vi đau lòng thốt lên: “Thất sách thất sách, tôi còn tưởng tôi và lão Phương đã đủ lâu chứ.”

Đạn mạc: [Ha ha ha, Lục tỷ khoe ân ái thất bại.]

[Ngược lại bị giáo sư Tần và giáo sư Trịnh khoe khoang lộ liễu.]

[Hai vị giáo sư có chút bản lĩnh nha, cảm giác sắp thắng rồi nè!]

Đến lượt cặp đôi Tần Đoan và Trịnh Na, Tần Đoan ra hiệu cho vợ đi trước.

Trịnh Na nói: “Trước hôm nay tôi chưa từng tham gia gameshow nào.”

“……”

Lời này vừa nói ra, ngoài cô và Tần Đoan, tất cả các khách mời khác đều gập một ngón tay xuống.

Phương Lữ Trần: “Đúng là người trí thức, quá dữ!”

Hứa Gia Niên liếc nhìn mọi người, sau một vòng bốn lượt phát biểu, ngoại trừ Tần Đoan và Trịnh Na mỗi người chỉ gập hai ngón tay, Hoàng Khải Văn bị Ôn Mẫn Mẫn tự hại, đã gập bốn ngón, những người còn lại đều gập ba ngón.

Cách biệt hai đến ba điểm lập tức hiện ra rõ ràng.

“Không ổn, không ổn.” Hoàng Khải Văn nói với vợ Ôn Mẫn Mẫn, “Em xem đi, cái giá của việc hy sinh anh đã hiện ra rồi thấy chưa? Chúng ta phải tìm điểm chung của cả hai chúng ta, để tấn công đối phương.

Ôn Mẫn Mẫn mím mím môi, đầu óc xoay chuyển thần tốc, muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng.

Tần Tiêu Vũ thấy bố mẹ mình còn nhiều ngón tay nhất, phấn khích siết chặt nắm tay hét lên mấy tiếng “YES”.

Vòng hai phát biểu theo thứ tự ngược lại, Tần Đoan tấn công trước: “Tôi không có nhiều hơn một mối tình.”

Hoàng Khải Văn và Ôn Mẫn Mẫn nhìn nhau, mỗi người gập một ngón tay xuống. Lục Nhất Vy cũng bất đắc dĩ gập một ngón, Phương Lữ Trần không có động tác.

Mọi người thấy Hứa Gia Niên và Lận Hạ cũng không gập ngón tay, ngạc nhiên: “Hai người cũng là lần đầu yêu đương rồi kết hôn luôn?”

Hứa Gia Niên và Lận Hạ gật đầu, người trước còn mang nụ cười có chút tự hào.

Tần Đoan hơi ngạc nhiên, nhìn Lận Hạ, trêu chọc: “Gia Niên còn trẻ tuổi thì anh tin, Lận tổng không thể nào chứ?”

Lận Hạ nhướn mày: “Độc thân lớn tuổi không được sao?”

Tần Đoan ngẩn ra, khẽ cười nói: “Xin lỗi, là anh có định kiến trước.”

Anh lớn hơn Lận Hạ bảy tám tuổi, tuy em trai mình và đối phương là bạn thân từ nhỏ, nhưng anh thực sự chưa từng chú ý đến đời sống tình cảm cá nhân của Lận Hạ. Chỉ nghe nói năm ngoái cậu ấy kết hôn chớp nhoáng, không ngờ lại là mối tình đầu.

Đạn mạc: [Lận tổng: Tôi độc thân lớn tuổi thì trêu ai chọc ai? Phạm pháp à?]

[A a a a, bọn họ là mối tình đầu của nhau! Ngọt chết tôi rồi!]

Đạn mạc: [Ôi trời ôi trời! Vậy là Lận tổng độc thân hai mươi tám năm chỉ để chờ đợi vợ thôi sao!]

Đến lượt Phương Lữ Trần phát biểu, Lục Nhất Vi dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Hiện tại khoảng cách quá lớn, ưu tiên tấn công nhà giáo sư Tần và Lận tổng.”

Cặp đôi Hoàng Khải Văn hiện đang kém họ hai điểm, tạm thời không đáng lo ngại.

Lận Hạ và Hứa Gia Niên hơn họ một điểm, cặp Tần Đoan thì hơn họ ba điểm, ít nhất phải tấn công hiệu quả một trong hai nhà này, họ mới có cơ hội nằm trong hai hạng đầu.

Phương Lữ Trần suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chưa từng phát biểu một bài luận văn nào.”

Hoàng Khải Văn mừng rỡ, quả nhiên thấy Tần Đoan và Trịnh Na đều gập ngón tay xuống.

Anh giơ tay lên đập tay với Phương Lữ Trần: “Giỏi lắm thầy Phương, tìm ra cách khắc chế người trí thức rồi!”

Lúc này, mọi người thấy Lận Hạ lặng lẽ gập một ngón tay xuống.

Hứa Gia Niên hơi ngạc nhiên: “Anh ……”

Lận Hạ điềm đạm nói: “Hồi đại học tôi từng phát biểu một lần.”

Mọi người ngẩn ra, Lục Nhất Vi bật cười lớn, vỗ vai Phương Lữ Trần: “Làm tốt lắm! Một mũi tên trúng hai con chim!”

Phương Lữ Trần bổ nhào về phía trước, suýt nữa bị cô vỗ đến nội thương.

Đạn mạc: [Ha ha ha Vợ: Ôi chao, chồng lợi hại quá cũng không tốt.]

[Lận tổng: Sớm biết thế tôi đã không lên tiếng.]

[Lận tổng không nói thì đúng là chẳng ai biết.]

[Chị em ơi! Tôi thật sự tìm thấy bài luận văn của Lận tổng trên mạng X!]

[6666 Lận tổng quá ngầu!]

Đến lượt Hoàng Khải Văn phát biểu: “Tới tôi rồi, để tôi nghĩ một chút nha.”

Ôn Mẫn Mẫn đột nhiên ghé sát anh, thì thầm gì đó. Hoàng Khải Văn lập tức nói: “Chênh lệch tuổi của tôi và vợ tôi không nhỏ hơn sáu tuổi.”

Chênh lệch tuổi giữa Hứa Gia Niên và Lận Hạ chính xác là chưa được sáu tuổi, chênh lệch tuổi của hai cặp kia càng nhỏ hơn, đều bất đắc dĩ gập ngón tay xuống.

Lúc này, ngoài Tần Đoan và Trịnh Na mỗi người còn lại sáu ngón tay, ba nhóm còn lại tổng cộng đều là mười một ngón tay, gần như cùng nhau quay về vạch xuất phát.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Hứa Gia Niên.

Tần Đoan thì thầm với vợ: “Xem ra chúng ta lại trở thành mục tiêu tấn công chính rồi.”

Ôn Mẫn Mẫn cố gắng dụ dỗ Hứa Gia Niên tấn công cặp Tần Đoan: “Đúng đó, ưu tiên hạ nhà giáo sư Tần trước đi.”

Lục Nhất Vi phụ họa: “Ba nhà chúng ta bằng điểm, sau đó còn có thể thi đấu thêm mà.”

Nhưng Hứa Gia Niên cười híp mắt nói: “Tôi đã nghĩ xong rồi.”

Phương Lữ Trần giãy giụa: “Không bàn với Lận tổng một chút sao?”

Hứa Gia Niên nhìn Lận Hạ, Lận Hạ trực tiếp nói: “Em nói đi.”

Hứa Gia Niên nói: “Tôi chưa từng cãi nhau với người yêu tôii, kể cả giận dỗi hay chiến tranh lạnh, đều không có.”

Các khách mời khác: “……”

Lục Nhất Vi gập một ngón tay xuống, thở dài: “Thời gian kết hôn ngắn đúng là tốt thật.”

Đạn mạc: [Ha ha ha ha ha ha.]

[Vợ bỏ qua tấn công đơn lẻ, kích hoạt kỹ năng tấn công nhóm, giành sáu điểm.]

[Các khách mời khác: Chỉ có các anh là thời gian kết hôn ngắn thôi đúng không!]

[A a a a Hợp Gia Hoan chính là ngọt ngào nhất!!!]

[Vợ ngọt ngào thế này, ai nỡ cãi nhau với cậu ấy chứ / Đầu chó]

“Trò chơi kết thúc.”

Đạo diễn tuyên bố: “Bây giờ tiến hành cộng điểm của các phụ huynh, Lận tổng và Hứa Gia Niên cộng được 11 điểm, giáo sư Tần và giáo sư Trịnh cộng được 10 điểm, Hoàng Khải Văn và Ôn Mẫn Mẫn, Phương Lữ Trần và Lục Nhất Vy mỗi nhóm cộng được 9 điểm.”

“Tiếp theo là trò chơi giữa các bạn nhỏ.” Đạo diễn giải thích với bọn trẻ, “Các chú đã chuẩn bị một số câu đố mẹo đơn giản, mời các con nghe xong câu hỏi thì giơ tay trả lời nhanh, tổng cộng có 9 câu, mỗi câu 1 điểm, các con sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng rồi!”

Bốn đứa nhỏ ngồi xếp hàng ngay ngắn, bắt đầu cuộc thi trả lời nhanh.

Cuối cùng, Tần Tiêu Vũ giành được 3 điểm, Tuế Tuế, Phương Tư Dục và Hoàng Toàn Vũ mỗi đứa được 2 điểm.

Tần Tiêu Vũ cao lớn vạm vỡ lập tức nhảy múa ăn mừng trên lối đi của tàu hỏa, nhưng rất nhanh bị bố mẹ ngăn lại.

Đạo diễn: “Dựa trên hai vòng thi, nhà bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ và nhà bạn nhỏ Lận Úc hòa nhau, mỗi nhà tổng cộng 13 điểm, nhà Phương Tư Dục và nhà Hoàng Toàn Vũ đồng hạng nhì, mỗi nhà tổng cộng 11 điểm.”

“Hai gia đình đồng hạng nhì sẽ tự động chọn nhà tranh để ở, nhà giáo sư Tần và Lận tổng bàn bạc với nhau một chút, nếu lựa chọn của hai nhà không xung đột, chúng ta vừa vặn phân chia xong, nếu như có xung đột, thì thi thêm một vòng nữa.”

Tần Đoan và Trịnh Na bàn bạc một lúc, nhìn sang Lận Hạ và Hứa Gia Niên, nói: “Chúng tôi muốn chọn xe dã ngoại.”

Hứa Gia Niên cong khóe môi: “Vừa hay, chúng tôi muốn chọn nhà gạch ngói.”

***

Sáng hôm sau, Hứa Gia Niên và mọi người xuống tàu, lại lên xe buýt, cuối cùng trước buổi trưa đã đến được ngôi làng quay chương trình.

Lúc đó nhiệt độ xuống dưới âm mười mấy độ, hơi thở hóa thành sương, nhưng mọi người mặc đồ dày, nắng buổi trưa chiếu lên người lại mang theo một chút ấm áp, các khách mời tạm thời chưa kêu lạnh, vừa đi vừa dạo theo sự dẫn đường của trưởng làng, cảm nhận phong cảnh mùa đông của thôn làng phương Bắc.

Cuối cùng họ đến vị trí rìa ngoài cùng của ngôi làng, gần khu vực đồng tuyết trắng xóa và rừng núi, nhìn thấy những ngôi nhà mà họ sắp ở.

Ngôi nhà gạch ngói vuông vức, bên ngoài có sân nhỏ hàng rào bao quanh, một con đường nhỏ lát đá dẫn vào trong nhà.

Bước vào là một sảnh nhỏ ba bốn mét vuông, sàn lát xi măng, bên phải có một cái giường sưởi xây bằng gạch đỏ khoảng bốn năm mét vuông được ngăn bởi cửa kéo, đóng cửa lại liền giống như một phòng ngủ nhỏ.

Chiếu trên giường trông như được bện từ rơm cây cao lương hoặc vật liệu tương tự, miệng lò ở ngay sảnh nhỏ, có thể một bên nấu ăn, một bên sưởi ấm giường.

Có cửa đi có cửa sổ, nhưng không có đồ dùng gia đình. Nhưng so với tưởng tượng của Hứa Gia Niên thì tốt hơn nhiều, khiến cậu thoáng yên tâm.

Hai căn nhà tranh nằm ngay cạnh ngôi nhà gạch, không có đường nhỏ và hàng rào, trong nhà ngoài nhà đều là đất sét, diện tích tổng thể nhỏ hơn căn nhà gạch. Giường sưởi được xây bằng đất sét, không có vách ngăn, chiếu trên giường cũng là chiếu cỏ.

Bức tường cạnh giườ còn dán giấy báo, cửa sổ dùng màng nhựa trong suốt thay cho kính, cũng không có đồ dùng gia đình, trông rất có cảm giác hoài niệm.

Hoàng Khải Văn và Ôn Mẫn Mẫn có chút không chấp nhận nổi, cau mày không dám vào nhà.

Gia đình Phương Lữ Trần, từng chịu khổ ở mùa trước, lại khá hài lòng với điều này, “Cũ thì có cũ thật, nhưng ít ra không cần tự mình xây nhà nha.”

So sánh ra, xe dã ngoại đậu trên khoảng đất trống lại mang phong cách hiện đại nhất. Tuy diện tích không lớn bằng mấy ngôi nhà kia, nhưng có giường, có bàn, còn có bồn rửa tay và một phòng vệ sinh nhỏ xíu.

Nếu có đủ năng lượng mặt trời hoặc nhiên liệu, còn có thể cung cấp điện.

Khiến các khách mời khác vô cùng ghen tị.

Lúc này, Hứa Gia Niên đột nhiên kéo Lận Hạ lại, “Em phát hiện một vấn đề.”

“Hửm?”

Hứa Gia Niên: “Ngoài xe dã ngoại ra, nhà của chúng ta đều không có nhà vệ sinh và phòng tắm.”

“Đúng vậy.” Lục Nhất Vi và những người khác cũng nhận ra vấn đề, nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn anh xem, các anh ngay cả nhà cũng đã xây, xây thêm một nhà vệ sinh không được à?”

Đạo diễn nở một nụ cười ý vị sâu xa, giơ tay chỉ ra phía sau của ba ngôi nhà, “Nhà vệ sinh ở đằng kia, còn phòng tắm, trời lạnh thế này không khuyến khích mọi người tắm, nếu thực sự muốn tắm, mọi người tự giải quyết trong nhà đi.”

Hứa Gia Niên và Lận Hạ nhìn cái chòi tranh nho nhỏ ở phía sau, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Đạn mạc: [Căn nhà nhỏ đó mà là nhà vệ sinh sao?]

[Ha ha ha, Các bạn từng nhìn thấy nhà vệ sinh khô ở nhiệt độ âm hai mươi độ chưa?]

[Tìm hiểu về cái bô thử xem? Ban đêm ra ngoài đi nhà vệ sinh khô thật sự sẽ đông cứng luôn đấy!]

Loading

Ngày tháng kết hôn với hình mẫu lý tưởng

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x