Nhaminh [KTQ] Chương 5: Xức thuốc

[KTQ] Chương 5: Xức thuốc

5 1 đánh giá
Article Rating

Lam Vong Cơ nhíu mày, nói: “Nguỵ Anh, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tại sao ….”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta thế nào? Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ta …. oa oa ~ ~ đau đau đau đau!”

Nguỵ Vô Tiện vốn định đứng dậy, kết quả vừa nhúc nhích cả người chỗ nào cũng đau hết, sửng sốt một chút, nhịn không được mắng: “ĐM! Xuống tay thật tàn nhẫn!”

Giang Trừng nhìn thấy mặt mũi Nguỵ Vô Tiện biến thành đầu heo, vừa đau lòng vừa tức giận, nghiêm mặt nói: “Nguỵ Vô Tiện, tối hôm qua rốt cuộc ngươi làm gì? Đây là đánh nhau với người ta cả đêm hả?”

Lam Vong Cơ thật cẩn thận đỡ Nguỵ Vô Tiện dậy ngồi dựa vào đầu giường. Nguỵ Vô Tiện nói: “Giang Trừng, nếu ta nói với ngươi là ta bị chính mình đánh, thì ngươi tin không?”

Giang Trừng ngẩn ra nói: “Ngươi nói ai?”

Nguỵ Vô Tiện nghẹn ngào nói: “Ngươi không nghe lầm, là sự thật. Ta nằm mơ thấy chính mình, là ta lúc trước, hắn không biết làm thế nào biết được chuyện ta muốn hoà ly với Lam Trạm, cho nên chạy vào trong mộng ra sức đánh ta một trận, không nghĩ rằng những thương tích này lại vẫn còn cho đến hiện thực”.

Giang Trừng cạn lời nói: “Nguỵ Vô Tiện, ngươi đùa ta ấy hả”.

Nguỵ Vô Tiện đang định mở miệng, Lam Vong Cơ đột nhiên nói: “Ta cũng mơ thấy ta trước đây”.

Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng cùng sửng sốt, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hưng phấn nói: “Thật sự? Vậy … vậy ngươi mơ thấy cái gì? Y cũng đánh ngươi sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Không có, y chỉ không ngừng nói với ta một đoạn lời nói”.

Giang Trừng cũng bị bọn hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Y nói cái gì?”

Lam Vong Cơ không để ý đến Giang Trừng, mà là nhìn chằm chằm vào đôi mắt dường như sáng bừng lên vì tò mò của Nguỵ Vô Tiện, chậm rãi nói: “Không thể hoà ly! Không thể rời khỏi Nguỵ Anh! Chết cũng không thể!”

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: “Hả? Lam Trạm, ngươi ….”

Lam Vong Cơ: “Hửm?”

Nguỵ Vô Tiện bị khiếp sợ đến mức không nói nên lời, cảm giác mới vừa rồi đó trái tim gần như ngừng đập trong một tích tắc, cứ thế ngây ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Lam Vong Cơ.

Giang Trừng thấy hai bọn hắn im lặng đối mặt nhau, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của một người lớn như mình đây, lập tức cảm thấy mình thật cmn dư thừa, bực bội lắc đầu, mắt trợn ngược lặng lẽ đi ra ngoài, thuận tiện còn giúp bọn hắn đóng cửa cài then.

“Lạch cạch” một tiếng, Nguỵ Vô Tiện bị tiếng đóng cửa kéo suy nghĩ về lại trong nháy mắt, không khí giữa hai người dần dần trở nên có chút ái muội, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện bay sang chỗ khác, cố ý “khụ khụ” hai tiếng, che giấu một chút lúng túng vừa nãy.

Lam Vong Cơ nói: “Cởi quần áo”.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện bất giác đè cổ áo lại: “Cởi … cởi quần áo làm gì?”

Lam Vong Cơ lấy từ trong ngực áo ra một bình sứ nhỏ, nói: “Xức thuốc”.

Nguỵ Vô Tiện cười ha hả nói: “Để ta tự mình làm đi”.

Lam Vong Cơ nói: “Trên lưng ngươi với không tới, để ta”.

Nguỵ Vô Tiện có chút ngượng ngùng, nhưng Lam Vong Cơ vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, mọi người lại đều là nam nhân, Lam Vong Cơ còn là đạo lữ được công nhận của mình, không lý nào mình hèn nhát như vậy chứ? Nguỵ Vô Tiện nghĩ như vậy, sau đó nhanh chóng cởi trung y, lộ ra cơ bắp săn chắc, đường cong nửa thân trên mượt mà, hai tay theo bản năng sờ đến lưng quần.

Lam Vong Cơ vội nói: “Quần không cần cởi”.

Nguỵ Vô Tiện vốn dĩ không định cởi quần, nhưng Lam Vong Cơ nói như vậy, ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện đoán y hẳn là thẹn thùng, lập tức vui vẻ không chịu được, kéo tuột quần xuống, tiện tay ném ở cuối giường, hai chân thon dài thẳng tắp và trắng bóng như ngọc, cứ trần trụi như thế, bày ra chói lọi ở trước mắt Lam Vong Cơ, nhìn không sót một cái gì.

Gương mặt suốt ngày lạnh như băng của Lam Vong Cơ trong nháy mắt nứt ra, không thể tin tưởng nhìn Nguỵ Vô Tiện, hai tai đỏ bừng, ánh mắt cứng đờ dừng từ cổ Nguỵ Vô Tiện trở lên, chính là không dám nhìn xuống dưới.

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: “Lam Nhị ca ca, trên mông trên đùi của ta đều có thương tích, không cởi quần làm sao xức thuốc?”

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi … không biết xấu hổ!”

Nguỵ Vô Tiện thấy y vậy mà còn nói lắp, cười ha ha nói: “Xấu hổ? Lam nhị công tử, ta chính là đạo lữ DANH CHÍNH NGÔN THUẬN của ngươi đó! Hai ta cũng không biết đã lăn giường bao nhiêu lần, còn xấu hổ cái gì chứ!”

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho nghẹn không còn lời nào để nói.

Nguỵ Vô Tiện ra vẻ uỷ khuất nói: “Ai u ~ Nhị ca ca, vết thương đau quá à! Ngươi có phải không muốn xức thuốc cho ta không hả? Ngươi xem ta đã bị như vậy rồi, ngươi có còn là đạo lữ của ta hay không?!”

Thần sắc Lam Vong Cơ hơi rối loạn, không nói một lời, bộ dạng không biết nên làm thế nào bây giờ.

Nguỵ Vô Tiện mặt mày mỉm cười, nhưng miệng không ngừng kêu thảm: “Ai da ~ ~ tại sao ta mệnh khổ như thế chứ! Đạo lữ của ta chẳng đau lòng ta, cuộc đời sau này của ta còn ý nghĩa gì nữa đây! Ha a a ~ ~ a a ~ ~”

Lam Vong Cơ bối rối nói: “Không phải, ta không có không đau lòng ngươi, ta ….”

Nguỵ Vô Tiện thấy y mở miệng, lập tức ngưng kêu la: “Vậy ngươi rốt cuộc có giúp ta xức thuốc hay không?”

Lam Vong Cơ: “…. Giúp”.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn trước hết đưa cái mặt qua, Lam Vong Cơ cực lực dẹp bỏ tạp niệm trong lòng, một tay giữ nhẹ gương mặt hắn, tay kia xức thuốc cho hắn, ánh mắt chăm chú, hành động xức thuốc càng là tỉ mỉ và dịu dàng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt, nghĩ thầm: “Không nghĩ tới Lam nhị công tử bình thường khó gần gũi, cứng nhắc cổ hủ cũng có khía cạnh ôn nhu như vầy, có lẽ, chính mình chắc là thật sự thích y nhỉ!”

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng chằm chằm vào Lam Vong Cơ, mặc dù trên mặt chỗ đỏ chỗ xanh, nhưng vẫn không che được ngũ quan tinh xảo tuấn tú của hắn, Lam Vong Cơ trên mặt không có gì khác thường, nhưng trái tim trong ngực kia lại bị ánh nhìn lộ liễu của hắn làm cho đập thình thịch loạn xạ.

Trên mặt xức thuốc xong, Lam Vong Cơ bắt đầu giúp hắn xức thuốc lên nửa người trên, thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh bôi lên làn da ấm áp, giảm bớt cơn nóng do vết sưng gây ra, lúc xức đến phần eo thì vừa thoải mái vừa nhột nhạt.

Nguỵ Vô Tiện là một người không chịu được nhột nên kêu “A ~” lên một tiếng, tay Lam Vong Cơ đang xức thuốc cứng đờ lại trong nháy mắt, hỏi: “Đau không?”

Nguỵ Vô Tiện khoé miệng giựt giựt nói: “Ờm … đau á!”

Nghe hắn kêu đau, trên mặt Lam Vong Cơ hiện ra vẻ hơi lo lắng, lực đạo xức thuốc càng mềm nhẹ hơn, giống như lông chim nhẹ nhàng phớt qua, chọc cho da Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngáy, lại thấy Lam Vong Cơ mắt không rời khỏi vết thương, lập tức dâng lên ham muốn làm chuyện xấu, rất muốn chọc ghẹo y.

“Á ~ hưm a ~ ~”

“Ưm a ~ hưm ~ Lam Trạm ~ ~ nhột quá à ~”

“Lam Trạm~! A ~ ưm a ~”

Lam Vong Cơ nghe hắn kêu lên mấy tiếng kỳ quái, bàn tay xức thuốc càng lúc càng không ổn, thậm chí dần dần có chút hơi run rẩy.

Nguỵ Vô Tiện thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lam Vong Cơ càng lúc càng chịu đựng không nổi, trong lòng vui như hoa nở, càng kêu thêm hăng hái, giọng điệu bách chuyển thiên hồi, lúc sau còn mang theo âm rung rên rỉ bậy bạ một trận.

Chẳng bao lâu, Lam Vong Cơ cuối cùng nhịn không được nói: “Nguỵ Anh! Ngươi đừng kêu nữa!”

Nguỵ Vô Tiện vô tội nói: “Ta nhịn không được mà, ngoại trừ vết thương đau, lúc ngươi đụng tới da của ta rất là nhột, không kêu lên thì ta sẽ khó chịu ╯﹏╰ “

Lam Vong Cơ nói: “Vậy … vậy ngươi kêu nhỏ một chút”.

Nguỵ Vô Tiện cười vui vẻ nói: “Được rồi, ta kêu nhỏ một chút, Nhị ca ca, nửa người trên xức xong, nửa người dưới … cũng phiền ngươi nha, cánh tay ta đau, không muốn cử động, việc xức thuốc này, toàn quyền giao cho ngươi, phu quân ~”

Hai chữ cuối cùng Nguỵ Vô Tiện dán vào lỗ tai Lam Vong Cơ nói, cảm nhận được thân thể Lam Vong Cơ trở nên cứng đờ bởi vì một câu của mình, hô hấp cũng đột nhiên có chút dồn dập, Nguỵ Vô Tiện bị phản ứng của y chọc cho vui vẻ không thôi, lúc cười gương mặt sơ ý chạm vào mặt Lam Vong Cơ, reo lên: “Ủa? Lam Trạm! Mặt ngươi nóng quá nhỉ!”

Lam Vong Cơ: “…..”

Nguỵ Vô Tiện đưa tay sờ lên, ngạc nhiên nói: “Ồ, ta hiểu rồi, Lam Trạm, có phải ngươi thẹn thùng hay không? Nhưng mặt ngươi nóng đến mức có thể nấu được trứng gà, mà tại sao không đỏ một chút nào? Nếu không phải ta đụng phải, thì thật sự là hoàn toàn nhìn không ra nha”.

Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay sờ loạn của hắn, trầm giọng nói: “Nguỵ Anh, đừng nháo!”

Nguỵ Vô Tiện trêu: “Nhị ca ca, đừng xấu hổ như vậy mà, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi.” Nguỵ Vô Tiện nói xong trực tiếp nằm dài ra giường, lộ ra cặp mông vểnh mượt mà, trắng nõn như ngọc, cười nói: “Nhị ca ca! Đến đây đi, đừng thẹn thùng”.

Bàn tay lấy thuốc của Lam Vong Cơ run lên, hít sâu một hơi, sau đó làm như không có việc gì quệt thuốc lên tay, giống như đối xử với vật phẩm trân quý, dè dặt cẩn thận giúp hắn xức thuốc.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ rõ ràng hai bên tai đỏ bừng, ngay cả cổ cũng có xu thế phiếm hồng, lại còn đang giả vờ bình tĩnh, trong lòng buồn cười một trận, cũng không biết vì sao, sau khi biết Lam Vong Cơ thẹn thùng, Nguỵ Vô Tiện ngược lại không thấy xấu hổ, Lam Vong Cơ càng xấu hổ, thì hắn càng không biết xấu hổ, hơn nữa tưởng tượng đến Lam Vong Cơ băng thanh ngọc khiết vì mình mà hạ cố làm loại chuyện thế này, trong lòng Nguỵ Vô Tiện liền có một loại khoái cảm hung hăng làm vấy bẩn y.

Loading

Không thể quên lẫn nhau

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x