Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ và Giang Trừng ép buộc nhốt trong phòng tĩnh dưỡng một hai ngày, không bệnh cũng sắp khiến cho hắn nghẹn tới bệnh luôn, thật vất vả được thả ra, kết quả còn chưa thoải mái được mấy ngày, Liên Hoa Ổ đã chào đón hai người đặc biệt.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ở trước mắt, trong lòng rầu rĩ một trận, nghĩ thầm cuối cùng vẫn là không thể không trốn.
Giờ dần ban đêm, bầu trời vẫn đen thui một mảnh, Nguỵ Vô Tiện mình mặc hắc y lặng lẽ chạy ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn thật sâu một cái vào phòng của Lam Vong Cơ, bước chân dừng lại một hồi, sau đó hạ quyết tâm xoay người nhanh chóng biến mất trong màn đêm tối đen.
Sáng sớm Giang Trừng tới tìm Nguỵ Vô Tiện, kết quả trong phòng lại không có một bóng người, rõ ràng là đã bị thu dọn, Giang Trừng vội vàng gọi đệ tử gần đó tới: “Nguỵ Vô Tiện đâu rồi?”
Môn sinh: “Tông chủ không biết sao? Nguỵ Vô Tiện giờ dần đã đi rồi, nói là đột nhiên có việc”.
Giang Trừng tức giận nói: “Hắn đi một mình hả?”
Môn sinh: “Dạ, nhưng nghe sư huynh đệ gác đêm nói, Nguỵ Vô Tiện đi chưa được bao lâu, Hàm Quang Quân cũng đi rồi, đoán chừng là hai người đi cùng nhau”.
Giang Trừng đoán được Nguỵ Vô Tiện chắc chắn là muốn bỏ chạy một mình, kết quả Lam Vong Cơ phát hiện đuổi theo, tức giận nói: “Nguỵ Vô Tiện! Ngươi thật đúng là …, hừ! Đừng để cho lão tử bắt được ngươi”.
Giang Trừng đang định rời đi, lại nhìn thấy trên bàn có tờ giấy ghi chú, cầm lên xem.
“Giang Trừng, ta đi rồi, ngươi nói với Lam Trạm kêu y đừng tìm ta, ta không muốn đi Cô Tô, trời đất bao la, ta muốn đi khắp nơi săn đêm, thuận tiện có thêm trải nghiệm, kêu y đừng lo lắng, còn nữa, ngươi cũng đừng nhớ ta quá nha! Nguỵ Vô Tiện ghi lại“.
Giang Trừng vẻ mặt khinh thường nói: “Quỷ mới nhớ ngươi, không có thuật pháp quỷ đạo, với công phu mèo quào ba chân kia của ngươi, chạy khỏi được Lam Vong Cơ người ta sao?! Không biết tự lượng sức, lười quan tâm đến các ngươi”.
Mấy ngày sau, Nguỵ Vô Tiện một mình đi dạo trong khu chợ cực kỳ náo nhiệt của trấn Tuỳ Duyên, đủ loại tiếng rao hàng thật to của các tiểu thương liên tục vang lên, trong đó có tiếng hét của một nam tử trung niên đặc biệt vang dội “Kẹo hồ lô, hồ lô chua chua ngọt ngọt ngào đường, hàng ngon giá rẻ, ăn hoài không chán, mọi người đi ngang qua, đừng bỏ lỡ!”
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy kẹo hồ lô kia trong suốt lóng lánh, bán rất đắt hàng, cười hỏi: “Kẹo hồ lô này của ngươi có chua lắm không?”
Người bán hàng vừa thấy có khách, vội vàng cầm một xâu đưa cho Nguỵ Vô Tiện, ân cần cười nói: “Vị công tử này, kẹo hồ lô này của ta làm sao mà chua được, rất ngọt”.
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy cắn một ngụm nói: “Ừ! Đúng là rất ngọt”. Nói xong cầm kẹo hồ lô nhấc chân bước đi.
Người bán hàng kêu lên: “Nè nè nè! Vị công tử này, ngươi còn chưa trả tiền mà?”
Nguỵ Vô Tiện cũng không quay đầu lại nói: “Sẽ có người trả, ngươi quay lại xem”.
“Hả? Ai đâu?” Người bán kẹo hồ lô không hiểu gì quay đầu lại, đập vào mắt là một nam tử mặc bạch y phấp phới tiên khí bao quanh người, khí chất thanh lãnh, phía sau còn đi theo hai thiếu niên dáng vẻ không tầm thường, lịch sự tao nhã, một thiếu niên trong đó móc ra túi tiền trong ngực áo, nói: “Tiền trả cho người mới hồi nãy lấy kẹo hồ lô”.
Người bán hàng chưa bao giờ gặp người tuấn nhã, có tiên khí lượn lờ quanh người giống như Lam Vong Cơ, hơi ngẩn người nhận lấy tiền từ tay Lam Cảnh Nghi, cười nói: “Ồ, được, được, cám ơn nha”.
Nguỵ Vô Tiện gặm kẹo hồ lô vừa đi vừa tranh lấy không ít đồ chơi và thức ăn, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi thấy trong tay hắn cầm nhiều đồ, liền bước nhanh đuổi theo hắn.
Lam Tư Truy nói: “Nguỵ tiền bối, chúng ta giúp ngươi cầm đồ nhé? Ngươi tập trung ăn thôi”.
Nguỵ Vô Tiện liếc cậu một cái, nghĩ thầm người giúp việc đưa tới tận cửa không dùng thì phí, nói tiếng cảm ơn, sau đó đưa mấy món đồ chơi nhỏ cho hai thiếu niên cầm, tiếp tục đi dạo một mình.
Lam Vong Cơ yên lặng đi theo phía sau Nguỵ Vô Tiện cách khoảng bốn năm bước, không lên tiếng, cũng không quấy rầy, Nguỵ Vô Tiện dẫn ba người đi dạo một vòng ở trấn Tuỳ Duyên, rốt cuộc nhịn không được nói: “Lam Trạm, cuối cùng ngươi muốn đi theo tới khi nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Nguỵ Anh, cùng ta trở về Cô Tô”.
Nguỵ Vô Tiện kiên quyết nói: “Ta không đi, ta muốn đi săn đêm”.
Lam Cảnh Nghi không khách khí vặc lại: “Ngươi á? Hiện giờ ngươi linh lực thấp kém, thuật pháp quỷ đạo rành nhất quên sạch không còn một mảnh, ngay cả ta cũng đánh không lại, ngươi lấy cái gì săn đêm?”
Hai mắt Nguỵ Vô Tiện nheo lại, cười như không cười nói: “Ta đánh không lại ngươi? Ngươi muốn thử hay không ha?”
Lam Cảnh Nghi vội nói: “Ta không đánh với ngươi, nhỡ ngươi đánh thua không vui, người mà Hàm Quang Quân phạt chắc chắn vẫn là ta, ta mới không ngốc như vậy”.
“…..” Nguỵ Vô Tiện nói: “Cảnh Nghi đúng không? Ngươi thật sự là đệ tử Cô Tô Lam thị?”
Lam Cảnh Nghi khẳng định nói: “Đó là đương nhiên, ngươi không thấy ta mặc áo bào Cô Tô còn mang mạt ngạch nữa hay sao”.
Nguỵ Vô Tiện cười ha hả nói: “Nếu không phải thấy ngươi ăn mặc, ta đúng là không nhìn ra ngươi giống người Lam gia chỗ nào”.
Lam Cảnh Nghi trong lòng không phục, đang định mở miệng, đột nhiên có một cô nương tóc rối bù từ trong ngõ nhỏ bên đường nghiêng ngả loạng choạng chạy ào ra, kết quả không cẩn thận vấp ngã ở bên cạnh Lam Cảnh Nghi, ngắt ngang lời cậu định nói.
Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy vội vàng tiến lên đỡ người nọ dậy, Lam Tư Truy nói: “Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
“Minh Tâm, Minh Tâm, muội đừng chạy!” Một nam tử thanh niên có bề ngoài thật thà chất phác đuổi theo từ trong ngõ nhỏ chạy ra, nhìn thấy cô nương kia té ngã được người ta nâng dậy, cười hổn hển nói: “Đa tạ nhị vị công tử, vị muội muội này của ta đầu óc hơi có vấn đề, nếu có va chạm, xin hãy thứ lỗi!”
Lam Cảnh Nghi hào phóng cười nói: “Chúng ta không sao, nhưng, lần sau đừng để cho nàng ấy chạy nhanh. Như vậy, nhỡ đụng vào người ta thì không tốt, người khác chưa chắc dễ nói chuyện như chúng ta đâu”.
Nam tử thanh niên cười nói: “Đúng đúng đúng, cám ơn! Bây giờ ta dẫn muội ấy đi ngay”. Nam tử đó nói xong liền đưa tay ra kéo Minh Tâm cô nương, nhưng không ngờ cô nương kia lại cố sức trốn phía sau Lam Tư Truy, trong miệng ầm ĩ: “Noãn Dương ca, ta đã nói ta không điên, tại sao các ngươi đều không tin ta? Vân Thanh ca ca thật sự trúng tà, ta muốn tìm người cứu huynh ấy”.
Minh Tâm trốn ở phía sau Lam Tư Truy, nam tử tên Noãn Dương kia không có cách nào cưỡng ép mang nàng đi, khổ sở khuyên nhủ: “Minh Tâm, muội tỉnh lại đi, Vân Thanh hắn chính là thay lòng đổi dạ, ngươi tìm nhiều đạo trưởng như vậy, đều nói là không có vấn đề gì, ngươi còn muốn cố chấp tới khi nào? Huống hồ Vân Thanh hiện giờ đã thành hôn”.
Mặc kệ nam nhân tên Noãn Dương kia nói gì, Minh Tâm cứ túm chặt lấy ống tay áo Lam Tư Truy không chịu đi, Lam Tư Truy cũng là vẻ mặt khó xử, tiểu thương ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nói: “Mấy vị công tử, các ngươi không cần quan tâm đến Minh Tâm cô nương, nàng ta trước đó có một người thanh mai trúc mã yêu thích, sau này người đó lại cùng người khác thành hôn, nàng không chấp nhận được, cứ nói người ta trúng tà, kết quả các đạo trưởng được mời đến đều nói không có, đầu óc có lẽ bị kích thích, biến thành cô nương điên khùng nổi tiếng này của chúng ta”.
Minh Tâm lập tức quát lên: “Ngươi nói bậy cái gì đó! Vân Thanh ca ca sẽ không thay lòng, ta không điên, ta nói chính là sự thật, hắn chính là trúng tà, là các ngươi không thấy rõ, không phân biện được đúng sai”.
Minh Tâm giống như phát điên quát mắng tiểu thương kia, nhưng ánh mắt lại sáng rực khác thường, trong mắt hoàn toàn không có kiểu khờ dại mà người điên khùng hay có, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tuy hành vi của cô nương này có chút điên điên khùng khùng, nhưng là một người bình thường nha, cười nói: “Chuyện đó, Minh Tâm cô nương, mới vừa rồi cô nương nói Vân Thanh ca ca trúng tà thế nào? Hắn có gì khác với trước đây?”
Minh Tâm nghe thấy Nguỵ Vô Tiện hỏi chuyện, lại thấy quần áo khí chất của hắn hoàn toàn không giống người bình thường, đôi mắt vụt sáng bừng, đột nhiên buông ống tay áo của Lam Tư Truy ra định chụp lấy Nguỵ Vô Tiện, kết quả bị một bóng dáng thon dài nhanh chóng chặn lại.
Minh Tâm Noãn Dương lúc này mới chú ý tới nam tử mặc bạch y đang che trước người Nguỵ Vô Tiện, một người đeo mạt ngạch có hình vân văn cuộn tròn thật đoan đoan chính chính, làn da trắng nõn, cực kỳ tuấn nhã. Đôi mắt phảng phất như ngọc lưu ly lạnh băng nhìn hai người. Không chỉ có Noãn Dương cảm thấy sau lưng lạnh lẽo một trận, mà ngay cả Minh Tâm đanh đá cũng vội vàng lùi về sau mấy bước, lại một lần nữa kéo tay áo Lam Tư Truy, không dám bước tới trước nữa.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hành động giống như bảo vệ thức ăn của Lam Vong Cơ, trong lòng buồn cười một trận, nhưng rồi lại cảm thấy có chút ngọt ngào, vòng qua Lam Vong Cơ đi tới trước nói: “Khụ khụ! Vị Minh Tâm cô nương này, ta mới vừa nghe cô nương nói muốn tìm người trừ tà, vừa vặn tại hạ chính là tu sĩ đi săn đêm, không biết có thể giúp được gì cho cô nương?”
Minh Tâm vui mừng nói: “Ngươi là người tu tiên? Công tử, ngươi nhất định phải giúp ta, chỉ cần có thể trừ bỏ được tà vật trên người Vân Thanh ca ca, bao nhiêu tiền cũng được”.
Noãn Dương vội kêu lên: “Vị đạo trưởng này, đa tạ ý tốt của ngươi, Minh Tâm muội ấy chỉ là bị kích thích, ăn nói lung tung, các ngươi không cần để ý”.
Minh Tâm đẩy Noãn Dương ra, giống như phát điên quát: “Ta nói chính là sự thật! Là sự thật!! Đạo trưởng, các ngươi phải tin tưởng ta! Nhất định phải tin tưởng ta nha!!”
Nguỵ Vô Tiện thấy cảm xúc của nàng mất khống chế, vội vàng an ủi nói: “Nếu gặp, thì chính là có duyên, Minh Tâm cô nương, chỉ cần Vân Thanh ca ca của ngươi thật sự bị tà vật xâm nhiễm, thì chuyện của ngươi, ta nhất định sẽ quản, hơn nữa, không thu một xu”.
Minh Tâm nghe Nguỵ Vô Tiện không chỉ tin tưởng vào lời nói của mình, còn nguyện ý giúp đỡ không cần điều kiện gì, phấn khích liên tục nói lời cảm tạ.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi cũng thấy rồi, ta hiện giờ thật sự có chính sự, Cô Tô bên kia, ngươi cứ về trước đi, đợi ta xử lý xong rồi lại đi tìm ngươi”.
Lam Vong Cơ nói: “Ta ở cùng ngươi”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nè! Như vậy sao được? Huynh trưởng ngươi đã phái người tới thúc giục, chắc chắn là nhớ ngươi, một mình ta có thể thu phục được, yên tâm đi!”
Lam Vong Cơ nói: “Ta cùng ngươi trừ tà, cùng nhau trở về”.
Nguỵ Vô Tiện quả thực bị sự cố chấp của y đánh bại, nghĩ thầm người này thật đúng là âm hồn bất tán, thở dài nói: “Nếu ngươi muốn cùng đi, vậy thì cùng đi, chỉ cần ngươi đừng chê việc nhiều”.
Noãn Dương thấy bọn hắn dường như đã thương lượng xong, biết sự việc đã được quyết định, dứt khoát chắp tay nói: “Tại hạ Noãn Dương, là nghĩa ca của Minh Tâm, còn chưa biết các vị công tử xuất thân từ nhà nào?”
Nguỵ Vô Tiện chắp tay cao giọng nói: “Tại hạ Vân Mộng Giang thị Nguỵ Vô Tiện, vị này chính là Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ, hai đứa nhỏ kia, là Lam Tư Truy, và Lam Cảnh Nghi”.
Giọng Nguỵ Vô Tiện không nhỏ, vừa dứt lời, cả khu chợ náo nhiệt xung quanh bỗng chốc yên tĩnh không một tiếng động, các tiểu thương gần đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nguỵ Vô Tiện, có người thậm chí chân cẳng nhũn ra một bộ dáng vẻ muốn chạy mà không dám chạy, Lam Tư Truy giống như đau đầu đỡ trán, còn Lam Cảnh Nghi nhìn Nguỵ Vô Tiện như nhìn một tên ngốc.
Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc nói: “Các ngươi đây là làm sao vậy? Tại sao đều nhìn ta như thế?”
Noãn Dương lấy lại tinh thần, đột nhiên kêu lên: “Nguỵ Vô Tiện? Ngươi … ngươi là Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện??”
Nguỵ Vô Tiện nghe được danh xưng Di Lăng Lão Tổ này dưới chân lảo đảo một cái, vẻ mặt ngây ngốc nói: “Ngươi nói cái gì? Di Lăng Lão Tổ? Tên già như thế, ai đặt danh hiệu? Tên này không đạt yêu cầu, Lam Trạm, ta nhìn già lắm sao?”
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt căm giận bất bình, nói: “Không già”. Dừng một chút lại nói: “Rất đẹp!”
Mọi người: “……”