Nhaminh [KTQ] Chương 7: Tình cảm âm thầm nảy nở

[KTQ] Chương 7: Tình cảm âm thầm nảy nở

5 1 đánh giá
Article Rating

Bởi vì thân phận của Nguỵ Vô Tiện bại lộ, vốn dĩ có thể trực tiếp tiến hành điều tra luôn đành phải tạm thời gác lại, đám người Nguỵ Vô Tiện sau khi tìm hiểu sơ qua tình huống cơ bản của Vân Thanh, uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của Minh Tâm Noãn Dương, đoàn người đi một hồi lâu, tìm được một khách điếm vừa tươm tất vừa có phong cách.

Nguỵ Vô Tiện hai mắt phát ra ánh sáng vàng cười nói: “Cái này đi, lười đi tìm nữa quá”.

Lam Cảnh Nghi nghe mùi rượu từ trong khách điếm bay ra, vạch trần nói: “Ngươi chọn khách điếm này, rõ ràng là muốn uống rượu chứ gì?”

Nguỵ Vô Tiện thản nhiên cười nói: “Đúng vậy! Đi ra ngoài, làm sao có thể không nếm thử rượu ngon địa phương được chứ”. Nguỵ Vô Tiện nói xong liền dẫn đầu đi vào, Lam Vong Cơ nhíu mày, nhưng vẫn bước vào theo hắn.

Lúc này đúng là giờ cơm, lầu một đã cơ bản ngồi kín hết, người trong khách điếm nhìn thấy ngoài cửa bước vào bốn nam tử trẻ tuổi, mắt sáng hết cả lên, vài cô nương đang dùng cơm càng là vẻ mặt si mê nhìn Lam Vong Cơ, hoàn toàn quên mất mình còn đang dùng cơm, bà chủ khách điếm nhiệt tình xông tới nói: “Các vị công tử ăn cơm hay là ở trọ vậy?”

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Ở trọ, ăn cơm trong phòng, xin lấy thêm hai vò rượu ngon, càng mạnh càng tốt!”

Bà chủ quán lần đầu thấy nhân vật thần tiên như Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, mặt mày hớn hở nói: “Yên tâm đi công tử, rượu nhà chúng ta, tuyệt đối là rượu mạnh nhất vùng này của chúng ta, các vị cần mấy phòng thế?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “À … cần bốn phòng”.

Lam Cảnh Nghi kinh ngạc nói: “Tại sao phải bốn phòng? Ta và Tư Truy ngủ chung một phòng là được rồi, còn nữa, chẳng lẽ ngươi và Hàm Quang Quân còn phải chia phòng ngủ?”

Nguỵ Vô Tiện ánh mắt mờ mịt, đúng lý hợp tình nói: “Ta thích ngủ một mình, thế nào? Không được à?”

Lam Cảnh Nghi buồn cười nói: “Được, bất quá, Nguỵ tiền bối, ngươi … có phải là sợ hay không đó?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Sợ? Ta sợ cái gì?”

Lam Cảnh Nghi cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là … sợ Hàm Quang Quân rồi”.

Lam Tư Truy nói: “Cảnh Nghi, không được nói lung tung, Nguỵ tiền bối sao có thể sợ Hàm Quang Quân chứ!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng vậy, ta sao có thể sợ Lam Trạm, ta chỉ là muốn ngủ một mình mà thôi …”

Bà chủ quán thấy bọn họ tranh cãi, mở miệng nói: “Các vị công tử, giường trong phòng này của ta rất lớn, hai người ngủ cũng thoải mái, không chật”.

Nguỵ Vô Tiện âm thầm liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấy y rũ mắt không nói phản đối, hạ quyết tâm nói: “Bà chủ, vậy lấy hai phòng đi”.

Bà chủ quán cười nói: “Được rồi! Các vị công tử đi theo ta”.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm: “Ngủ một phòng thì ngủ một phòng, ai sợ ai còn chưa chắc đâu!”

Bà chủ dẫn bọn họ tới phòng, lúc rời đi thuận tay đóng cửa lại, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở cùng một phòng, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ vi diệu, câu được câu chăng nói chuyện Minh Tâm cô nương với Lam Vong Cơ, làm dịu không khí một chút.

Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, bà chủ dẫn theo một tiểu nhị mang đồ ăn đến, cười nói: “Hai vị công tử, đồ ăn tới rồi, các ngươi từ từ thưởng thức, có việc gì cứ dặn dò tiểu nhị”.

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Được, được, cám ơn bà chủ”.

Bà chủ quán vui vẻ nói: “Công tử khách khí, đây là việc phải làm”.

Nguỵ Vô Tiện đầy mặt tươi cười tiễn bà chủ ra ngoài, sau khi đóng cửa, nhanh chóng xoay người lại ngồi vào bàn trực tiếp cầm lấy một vò rượu mở niêm phong, Lam Vong Cơ cứ thế trơ mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một hơi uống cạn vò rượu tới đáy ….

Nguỵ Vô Tiện chưa đã thèm đặt vò rượu không xuống, cảm thán nói: “Ừm ~ ~ rượu ngon, nhưng, nếu mà so ra, vẫn không đậm đà bằng Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi, Lam Trạm, ngươi có muốn uống một chút không?”

Lam Vong Cơ nói: “Không cần!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm, chỉ ăn thôi thì chán lắm á! Đây lại không phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi cùng ta uống hai ly không, rượu này tuy kém Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi, nhưng cũng xem như là rượu ngon”.

Lam Vong Cơ nói: “Ta không giỏi uống rượu, ngươi uống là được rồi”.

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới gia quy Lam gia, chân mày nhướng lên, cười nói: “Lam Trạm, ngươi … từng uống rượu chưa?”

Lam Vong Cơ nói: “Không có!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Thật không? Một lần cũng không?”

Lam Vong Cơ vừa định phủ nhận, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, nói: “Hiện giờ trong trí nhớ, không có!”

Người khác nói lời này, Nguỵ Vô Tiện có thể không tin, nhưng nếu là Lam Vong Cơ, nếu y đã nói không có, vậy chắc chắn là không có.

Nguỵ Vô Tiện xúi giục không thành, một mình uống hết mấy vò rượu, đang định kêu thêm, Lam Vong Cơ mở miệng nói: “Rượu nhiều hại thân, đừng có ham rượu!”

Câu gọi thêm rượu của Nguỵ Vô Tiện bị kẹt lại trong họng, cười gượng gạo, nghĩ thầm Lam Vong Cơ thật đúng là hiểu mình.

Sau khi ăn xong, Nguỵ Vô Tiện vươn vai, Lam Vong Cơ thấy mặt mày hắn hình như có mỏi mệt, nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Được, vậy … Lam Trạm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi”.

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi đi ngủ trước, ta … sau đó ta ngủ”.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ sắc mặt trắng nõn, thần sắc bình thường, ngoại trừ vành tai ửng đỏ, thì không có chút khác thường nào, nhớ tới phản ứng không lâu trước đây của Lam Vong Cơ khi xức thuốc cho mình, thân hình hơi nghiêng tới, đột nhiên giơ tay sờ lên mặt Lam Vong Cơ.

Thân thể Lam Vong Cơ ngửa ra sau, hơi mở to hai mắt, nói: “Ngươi làm gì?”

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: “Lam Trạm, mặt ngươi thật nóng nha, thẹn thùng?”

Lam Vong Cơ nói: “Không có!”

Nguỵ Vô Tiện kéo cánh tay y, cảm xúc không rõ cười nói: “Phải không? Vậy đi thôi, cùng nhau nghỉ ngơi, đi dạo một ngày mệt chết rồi”.

Cánh tay Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện lôi kéo hơi cứng đờ ra, có chút không được tự nhiên nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không mệt”.

Nguỵ Vô Tiện thấy vẻ mặt không một gợn sóng của Lam Vong Cơ đã nứt ra một khe hở, ham muốn làm xấu trong lòng càng thêm tăng mạnh, ra sức túm kéo Lam Vong Cơ đến bên giường.

Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện ấn lên giường không cho nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện đá giày, nhanh chóng cởi quần áo của mình chỉ còn lại trung y, xoay người liền cởi đai lưng của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ trong lòng cả kinh, che kín đai lưng lại, nói: “Nguỵ Anh! Ngươi làm gì?”

Nguỵ Vô Tiện cười ha ha nói: “Cởi quần áo á! Không cởi quần áo làm sao ngủ?”

Lam Vong Cơ nói: “Không cần, ta như vậy là được”.

Nguỵ Vô Tiện miệng mếu xệch, khổ sở nói: “Lam Trạm, ngươi nói thật, có phải ngươi ghét bỏ ta không vậy?”

Lam Vong Cơ nói: “Không có, ta … không ghét bỏ ngươi, chỉ là có chút không quen”.

Nghe vậy, biểu tình uỷ khuất của Nguỵ Vô Tiện lập tức dịu xuống cười tươi, mi mắt cong cong nhào qua cười nói: “Ai da! Lam Trạm, ngủ thêm vài lần là thành quen thôi, nào nào nào, ngươi ngại cởi, để ta giúp ngươi cởi”.

Nguỵ Vô Tiện cười khanh khách nói, hai tay để lên quần áo của Lam Vong Cơ, mạnh mẽ muốn giúp y cởi ra.

Lam Vong Cơ không chịu nổi sự nhiệt tình của Nguỵ Vô Tiện, chủ động cởi áo ngoài, quy quy củ củ nằm xuống, chừa lại cho Nguỵ Vô Tiện hơn phân nửa cái giường.

Nguỵ Vô Tiện lật người, trực tiếp duỗi tay ôm Lam Vong Cơ vào lòng, trong bụng đầy suy nghĩ xấu xa, da mặt dày trêu đùa: “Lam Trạm, tại sao ngươi giống cái đầu gỗ vậy, thả lỏng đi, ta lại không phải là yêu quái, sẽ không ăn thịt ngươi”.

Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng nói sẽ không xằng bậy, nhưng tay lại không tự chủ được rờ rẫm khắp vùng ngực, eo bụng của Lam Vong Cơ, cả người Lam Vong Cơ cứng đờ, vẫn nằm yên bất động.

Nguỵ Vô Tiện cảm nhận rõ ràng thân thể Lam Vong Cơ đã hết sức kềm chế đến mức hơi run rẩy, nhưng vẫn không có phản kháng mạnh mẽ, lập tức sắc tâm nổi lên, bàn tay sờ soạng bên ngoài trung y càng lúc càng táo bạo, trực tiếp chui vào bên trong, chạm phải làn da mịn màng bóng loáng của Lam Vong Cơ, bàn tay vuốt ve của Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại, sau đó dứt khoát lớn mật tiếp tục sờ soạng, cầm lòng không đậu khẽ nhéo một cái.

Nhịp thở Lam Vong Cơ nặng nề lên, trầm trọng nói: “Đừng lộn xộn!”

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ rốt cuộc làm như nhẫn nhịn đến cực hạn, cả người trực tiếp ghé lên trên người y, hơi thở ấm áp phà vào tai Lam Vong Cơ, ái muội và ngả ngớn nhẹ giọng nói vào tai y: “Nhị ca ca, hai chúng ta là đạo lữ, ngươi có muốn … chuyện kia …”

Lam Vong Cơ giống như không nghe thấy, nhưng bên tai lại là một mảnh đỏ bừng, hai tay siết chặt lại, trái tim đập bùm bùm kinh hoàng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập.

Nguỵ Vô Tiện chơi đùa rất hào hứng, được một tấc lại muốn tiến một thước sờ soạng xuống chỗ bí ẩn dưới hạ thân Lam Vong Cơ, bàn tay háo sắc vừa đụng tới vật nóng như lửa của Lam Vong Cơ, đột nhiên cảm thấy một trận trời đất đảo lộn, người đã bị Lam Vong Cơ đè ở dưới thân, làm hắn nổ đom đóm mắt.

Trong mắt Lam Vong Cơ như phát ra tia lửa, nhìn thẳng chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, giọng nói hơi khàn khàn hỏi: “Ngươi muốn?”

Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ sức lực lớn, nhưng không ngờ lớn đến mức có thể đè hắn tới nỗi không thể phản kháng một chút nào, một tay Lam Vong Cơ túm chặt hai cổ tay Nguỵ Vô Tiện, tay kia chậm rãi cởi trung y của Nguỵ Vô Tiện.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện bị giữ lại, thấy y thật sự làm, lập tức sợ hãi nói: “Lam Trạm! Chuyện đó, ta, ta nói đùa thôi, ta không nhúc nhích nữa! Ta ngủ! Ngươi cũng đi ngủ đi!”

Lam Vong Cơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, buông hắn ra, cũng không nhìn ra được là cao hứng hay mất mát.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện được tự do, không dám chọc ghẹo y nữa, quy quy củ củ nằm một hồi, nhưng nhớ lại xúc cảm ở trên tay vừa rồi sờ soạng, lập tức trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được xoay người ôm chặt Lam Vong Cơ vào trong ngực.

Lam Vong Cơ: “……”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ta sẽ không lộn xộn, ta chỉ muốn ôm ngươi ngủ một cách đơn thuần thôi”.

Lam Vong Cơ không đáp lại, Nguỵ Vô Tiện coi như y cam chịu. Cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình ngủ không được, nhưng không ngờ chẳng bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.

Nguỵ Vô Tiện chìm vào giấc ngủ sâu, không còn sự tuỳ ý phô bày của ban ngày nữa, cả người nhu hoà rất nhiều, ngoan ngoãn và yên tĩnh, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, khoé miệng bất giác cong lên một độ cong rất nhỏ.

Buổi sáng hôm sau, khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, lười biếng nằm ườn trong giường không muốn nhúc nhích, nhưng lát sau, Lam Vong Cơ bưng đồ ăn đến, Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngồi dậy, cười nói: “Buổi sáng tốt lành nha! Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ nhìn nụ cười rạng rỡ của Nguỵ Vô Tiện thoáng sửng sốt một tích tắc, nói: “Buổi sáng tốt lành! Nguỵ Anh!”

Loading

Không thể quên lẫn nhau

5 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x