Nhaminh [PN] Chương 56

[PN] Chương 56

0 0 đánh giá
Article Rating

Ý tưởng đi dạo lang thang khắp nơi trên con phố dài không thể thành công, hai người không muốn khiến người ta chú ý quá mức, nên trở về khách điếm nghỉ ngơi trước, nhưng vừa mới qua giờ ngọ, Ngụy Vô Tiện nhớ chăm chăm Lam Vong Cơ sáng sớm chỉ ăn một chén sủi cảo chay, hai người cũng không phải mệt mỏi lắm, liền cùng nhau ra khỏi phòng định gọi chút đồ ăn, may mà có thể ăn trong phòng. Hai người đi tới cầu thang sắp bước xuống lầu, nhưng lúc rẽ qua vô tình chú ý tới một chỗ khuất bên cửa sổ, thấy Nhiếp Minh Quyết một mình chiếm một bàn, cũng không động đến mấy đĩa đồ ăn vặt ở trên bàn, ngược lại uống trà làm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tò mò, dứt khoát kéo Lam Vong Cơ đến ngồi xuống, tự rót hai chén trà, “Nhiếp tông chủ, sao lại ở đây một mình?”

Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ không một mình ở đây, chẳng lẽ còn phải tìm thêm vài người pha trà bàn luận thế sự sao? Tuy rằng sau mọi chuyện, y và Ngụy Vô Tiện không tính là xa lạ nữa, nhưng cũng không thân thiết đến mức nói chuyện tán gẫu thoải mái, động tác trên tay dừng lại một chút, sau khi rót đầy chén trà của mình, vẫn không nói gì.

Nhưng y cũng đoán được, câu hỏi này của Ngụy Vô Tiện có lẽ là hỏi về Hoài Tang và Mạnh Dao, hẳn là cảm thấy hai người bọn họ một người năng lực kém cỏi, một người tâm tư thâm trầm, lần này đến Tấn Lăng, lại không mang theo thuộc hạ hay dùng trước kia, người làm huynh trưởng là y đây hẳn phải luôn trông chừng một trong hai?

Chỉ là nhớ tới một màn vừa rồi mình bí mật nhìn thấy, Nhiếp Minh Quyết hừ lạnh một tiếng, hai người kia đa năng, làm gì cần người khác quan tâm lo lắng cơ chứ!

……

Sáng sớm sau khi xuống núi, Nhiếp Minh Quyết tâm huyết dâng trào, đột nhiên lấy cớ có việc phải làm, dứt khoát ra quyết định chia làm ba đường tiến hành, không đợi hai người kia nói thêm gì đã rời đi. Mạnh Dao ở nguyên tại chỗ sửng sốt, mỉm cười nói với Nhiếp Hoài Tang một câu ‘Gặp lại ở khách điếm’, rồi cũng cầm kiếm đuổi theo tu sĩ hộ tống thương binh của Kim gia mà rời đi.

Nhiếp Minh Quyết lần đầu tiên làm loại chuyện chính đáng trong bí mật thế này, cân nhắc một chút, chọn Nhiếp Hoài Tang chậm một bước làm mục tiêu theo dõi. Năng lực làm việc của Mạnh Dao y luôn biết rõ, ngược lại đệ đệ ngu xuẩn này của mình làm cho y hiếm khi có chút tò mò. Mấy ngày nay, tuy rằng Nhiếp Hoài Tang xử lý mấy chuyện lặt vặt xem như cũng ra hình ra dạng, nhưng mới vừa rồi ở trên núi, Ngụy Vô Tiện dễ dàng giao chuyện bảo vệ cùng với thu hồi trành quỷ cho hắn, mà Hoài Tang còn có vẻ như không thèm quan tâm mà tiếp nhận, sao hắn có thể không thèm quan tâm như thế cơ chứ. Nguyên nhân trong đó, sợ là chỉ đợi đến tình huống y ‘không có mặt’, mới có thể ‘nhìn thấy’ được rõ ràng.

Vì thế, Xích Phong Tôn đành bố trí ngăn cách âm thanh quanh người, rồi chú ý che giấu thân hình một chút, cứ như thế chỉ quan tâm đến Nhiếp Hoài Tang đang ở một mình.

Chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang đứng tại chỗ một hồi, rồi xoay người đi vào sâu trong rừng cây ven đường.

Nhiếp Minh Quyết: ……

Nhiếp Hoài Tang không biết nhất cử nhất động của mình vẫn đang ở dưới mắt đại ca nhà mình, đến phía sau một gốc đại thụ, rồi nhìn trái nhìn trái xác nhận chung quanh thật sự không có bóng dáng nào, liền lập tức nâng tay cởi bội đao dựa vào thân cây, lấy áo khoác có gia văn có thể chứng tỏ thân phận dòng chính của Nhiếp gia từ trong túi càn khôn ra để thay, đeo các loại túi thơm quạt xếp ngọc bội quanh hông, lại trở thành dáng vẻ của một công tử văn nhã, vô cùng xán lán, có vẻ cực kỳ hài lòng với trang phục của mình, Nhiếp Hoài Tang gật gật đầu, lúc này mới ngự đao đi về hướng Diêu phủ ở trong thành.

Nhiếp Minh Quyết nhìn theo âm thầm bóp nát một cành cây kêu răng rắc, mặt không chút thay đổi đi theo.

Trong Diêu phủ, một ngày trước Xích Phong Tôn vừa mới mạnh mẽ và dứt khoát đến đây một chuyến, cho nên giờ phút này hắn thuận miệng nói dối ‘Con chim đang nuôi dưỡng bay vào bên trong’, trong lúc hỗn loạn, gia phó Diêu thị nhận ra thân phận của hắn cũng không dám cứng rắn ngăn cản không cho vào.

Nhiếp Hoài Tang đến rất đúng lúc, trong Diêu phủ lúc này đang rối thành một nùi, hắn chú ý lắng nghe vài câu đã nắm được đại khái, chính là gia chủ bởi vì chuyện tà tuý trong núi suốt cả đêm không ngủ, sáng sớm bị tà tuý không rõ nhập vào thân, hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh vì sát khí nhập thân, khách khanh có thể nắm quyền chỉ đạo cùng với mọi người nghĩ đủ mọi biện pháp cũng không có tác dụng, nhất trí cho rằng gia chủ không thể cứu được nữa, sau đó ở bên cạnh âm thầm mưu hại, tranh quyền đoạt lợi. Chỉ là sau khi nhận ra hắn, chẳng những không thu bớt lại, thay vào đó cho rằng Nhiếp nhị công tử mặt mềm có thể bắt nạt mang thân phận sang quý nhưng đứng ngoài cuộc không quan tâm, còn chủ động lôi kéo hắn vào làm chứng.

Nhiếp Hoài Tang: Không tiêu diệt Diêu thị, ông trời không tha mà.

Nhiếp Hoài Tang một mặt thỉnh thoảng lại thêm vào một hai câu nghe có vẻ mơ hồ, nhưng thực ra là đổ thêm dầu vào lửa, làm cho mọi người trên sảnh cãi qua cãi lại càng thêm hỗn loạn; Một mặt vẫn phân tâm nhìn chằm chằm Diêu tông chủ bị sát khí nhập thân đã co giật co rúm ở trên giường, cân nhắc xem trành quỷ có nghe lời Di Lăng Lão Tổ không, phải giữ lại tính mạng của người này, nhưng làm đến mức độ nào thì vẫn tính là ‘muốn sống không được, muốn chết cũng không xong’? Nhìn thấy những người Diêu gia đang la lối um sùm này sắp lật tung cả mái nhà sảnh đường của Diêu phủ, sắc mặt Diêu tông chủ cũng gần như biến thành màu xanh tím, triệu chứng co giật toàn thân từ từ ngừng lại, suy đoán có phải mục đích của Diêu công tử đã đạt thành hay không. Vì thế, trong lòng âm thầm tính toán một phen, ngoài mặt làm ra vẻ chủ nhân tốt bụng có thừa tấm lòng nhưng sức không đủ, sau đó tiết lộ với người trong sảnh tin tức Liễm Phương Tôn luôn luôn làm việc chu toàn mấy tháng rồi không hề lộ diện cũng đang ở Thanh Dương, mấy người trong đó biết Diêu thị là khách khanh bí mật phụ thuộc Kim gia được nhắc nhở, la hét muốn tìm kiếm Liễm Phương Tôn để cứu giúp gia chủ, chủ trì công đạo, những người khác có ý đồ ngăn cản lại như ong vỡ tổ tràn ra ngoài cửa tiếp tục ‘tranh luận’.

Mạnh Dao đang ở nơi đóng quân của Kim gia dặn dò xong việc hộ tống tu sĩ trọng thương rồi tỉ mỉ hỏi thăm tình hình hiện tại của Kim Lân Đài: ……

Nhiếp Hoài Tang liền nhân cơ hội sờ vào khoả linh nang xẹp lép mở ra, thu hồi trành quỷ, mới phát hiện mình không biết sử dụng chú ngữ, cạn lời một hồi, thấy sắc mặt Diêu tông chủ sắp thành màu xanh tái của người chết, cầu thần khấn Phật lẩm bẩm câu thần chú ‘Diêu công tử Diêu tiểu gia chắc là được rồi đúng không, đủ rồi đúng không, Di Lăng Lão tổ có lệnh muốn ngươi lập tức theo ta trở về‘ mấy lần, vậy mà thật sự đọc cho trành quỷ bị thu vào.

Thu hồi trành quỷ xong, lại kiểm tra qua loa thi thể Diêu tông chủ một lượt, phát hiện là sát khí ăn mòn nghiêm trọng, linh mạch toàn thân cũng vô cùng hỗn loạn, linh khí không cách nào đi vào, mới yên tâm đi ra ngoài làm bộ tìm con chim không hề tồn tại một lần, yên tâm thoải mái chờ xem Liễm Phương Tôn đến Diêu phủ ‘chủ trì công đạo’.

Nhiếp Minh Quyết xem như quang minh chính đại đứng trên nóc nhà vẫn chưa bị ai phát hiện đang âm thầm quan sát: Bộ dạng cáo mượn oai hùm, thừa nước đục thả câu, khoả linh nang cũng không biết dùng như thế nào, Nhiếp Hoài Tang chắc là chán sống rồi!

Bất quá xét hành vi của những người họ Diêu kia thật sự khiến người ta buồn nôn, tạm ghi nhớ trước đã. Hoài Tang Mạnh Dao hai người một bụng xấu xa quậy cùng một chỗ, những người này nhất định là chẳng sống tốt, Nhiếp Minh Quyết nén giận không thể chịu được việc lãng phí thời gian xem tiếp nữa, đẩy Bá Hạ đang ngo ngoe rục rịch vào trở lại, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

……

Bản thân mình nhìn thấy chuyện này đến nỗi uất nghẹn và hoảng hốt, Nhiếp Minh Quyết hiển nhiên không có ý định nói thêm mấy câu với Ngụy Vô Tiện, hoặc Lam Vong Cơ, không thèm nhìn bộ dáng không chút khách khí chia bàn cùng ăn uống của Ngụy Vô Tiện ở trước mặt, Nhiếp Minh Quyết tìm lời để nói với Lam Vong Cơ: “Hi Thần gần đây có tin tức không?”

Lam Vong Cơ đáp: “Huynh trưởng ngày hôm trước truyền tin, đã đến Ích Châu, những chuyện khác thì không biết.”

Hôm đó ở Bất Tịnh Thế vạch ra mấy địa điểm khảo sát đặt đài quan sát, là có một nơi ở vùng Thục Đông, gần Ích Châu, Lam Hi Thần hẳn là đang dùng phương thức tự mình trải nghiệm để khảo sát thực địa. Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Vì thế, tiếp đó, trên bàn ăn này lại là một mảnh yên tĩnh với tiếng gió thổi qua, ngay cả tiếng động Ngụy Vô Tiện dùng bữa cũng bất giác nhỏ xuống.

Cũng may chẳng bao lâu, thì nhìn thấy lần lượt Nhiếp Hoài Tang và Mạnh Dao trên cầu thang. Nhiếp Hoài Tang vừa nhìn thấy chiếc bàn này, còn chưa tới gần đã kêu lên: “Ngụy huynh, thương lượng một chút đi, nếu lần sau lại cùng nhau ra ngoài săn đêm, tốt xấu gì cũng cho phép mang theo mấy vị khách khanh môn sinh nha, đi chuyến này mệt chết ta rồi.”

Trong nháy mắt tiếp theo, cùng với tiếng răng rắc một lần nữa, chén trà trong tay Nhiếp Minh Quân ngồi bên cạnh bàn lại trở thành mảnh vụn.

Mạnh Dao: ……

Ngụy Vô Tiện rất vô tội, “Nhưng thiếp mời đưa đến Bất Tịnh Thế, cũng không viết tên ngươi nha.” Ai kêu ngươi đi theo thì ngươi nói với người đó được không.

Nhìn sắc mặt đại ca hắn trở nên khó coi hơn một chút, Nhiếp Hoài Tang tiến lên đưa khoả linh nang qua, cười lúng túng và sợ hãi: “Vừa rồi ta không nói gì cả nha, Ngụy huynh tiếp tục ăn đi.”

Ngụy Vô Tiện liếc hắn một cái, đặt tay lên mặt khoả linh nang kia, giống như xem mạch một hồi, ừm, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, sát khí đã giải hết, oán khí chưa tan, rất tốt.

Loading

Phiên ngoại của Mọi người cùng đọc MĐTS

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Các bài viết liên quan

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x